Lăng Tiếu - Quyển 7

Phần 74

Độc hạt của hắn, hắn hiểu hơn bất kỳ ai, trừ phi có đan dược giải độc cao giai ngoài ngũ giai, bằng không ai đến cũng chỉ có đường chết.

Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tiếu trở nên vô cùng xấu xí, so với quỷ bà yêu công còn xấu hơn nhiều.

– Độc… Độc hoàng quả nhiên danh bất hư truyền!

Lăng Tiếu có chút gian nan nói, tiếp theo hắn lại nói:

– Bất quá cũng không hơn!

Dứt lời, Lăng Tiếu bắt đầu toàn lực trừ độc, cổ hoàng thần công bắt đầu vận chuyển với tộc độ cao nhất, Tam Phân Quy Nguyên Khí cũng ở bên cạnh hiệp trợ, Tiên Thiên Âm Phong Châu và Si Mị Lam Hỏa Châu trong thức hải hắn cũng bắt đầu khởi động.

Cổ hoàng thần công đã đạt đệ tứ biến, lại thêm từng hấp thu Giao Long tinh huyết, công hiệu thần công có thể bát loạn phản chính, năng lực khôi phục cực kỳ biến thái, thêm vào công năng chữa thương của Tam Phân Quy Nguyên Khí, hai bút cùng vẽ, tăng phủ khôi phục rồi đến kinh mạch, sau đó mới là làn da.

Mà Tiên Thiên Âm Phong Châu lại hấp thụ sát khí ăn mòn trong độc hạt, chí dương chi hỏa Si Mị Lam Hỏa Châu phát ra đốt lấy tất cả độc vật chí âm.

Ở sau lưng Lăng Tiếu một đầu Kim Long hư ảnh hiển hiện, một cổ kim mang lóng lánh, khí thế hoàng tộc vô thượng lộ ra vô cùng tôn quý.

Mấy người ở bên đều sinh ra một loại cảm xúc muốn cúng bái.

Huyền Diệu càng nhịn không được kinh hô.

– Thánh… Thánh hoàng khí tức đã sơ thành rồi!

Ma Đế thì nhíu mày, cố nén tâm tính, hắn đã từng là một phương đế vương, không thể dễ dàng phục tùng như vậy.

Thải Hà Nguyệt thì phương tâm run rẩy không ngớt, ý nghĩ yêu thương trong lòng càng đậm:

– Phu quân thực uy vũ!

Mà Độc Hạt Tử lại nắm chặt nắm đấm, bộ dáng khó có thể tin nhìn Lăng Tiếu.

– Hắn… Hắn sao có thể đối kháng độc hạt của ta, cái này… Điều đó không có khả năng!

Độc Hạt Tử thất thần hoảng sợ nói.

Trên không trung cách Cổ Thành không xa, có một đầu Kim Long hư ảnh cao mấy chục thước gào thét, Long Uy vô thượng kia khiến người phải thuần phục.

Ở phía dưới Kim Long hư ảnh, một người trẻ tuổi tản ra kim quang lòe lòe, làn da vốn bị ăn mòn nát mất cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần mọc ra da thịt mới, nhưng vết mủ độc kia cũng co rút không thấy đâu nữa, những độc khí màu đen độc khí bị từng ngọn lửa màu xanh da trời đốt cháy không còn chút gì.

– Cái này… Đây là kim hỏa song thuộc tính cùng tu!

Độc Hạt Tử nhịn không được lại kinh hô lên.

Hắn đối với độc hạt của mình gần đây rất tự tin, cho dù là Thiên Tôn giai trúng phải độc hạt của hắn, chỉ sợ cũng phải phí một phen công phu mới bức ra khỏi cơ thể được, mà Lăng Tiếu chẳng qua mới chỉ hai mươi, lại chỉ là đê giai Vương cấp, rõ ràng lại đang dần dần hóa giải độc hạt của hắn, hắn sao có thể có thực lực biến thái như thế chứ?

Sau khi thấy Lăng Tiếu là kim hỏa song thuộc tính, khuôn mặt Độc Hạt Tử cũng có chút động, thực lực của võ giả song thuộc tính cùng tu bình thường đều thuộc loại mạnh nhất trong cùng giai.

Thế nhưng hắn vẫn đang không rõ chỉ bằng vào song thuộc tính là có thể bức độc hạt của hắn xuất thể sao?

– Còn Kim Long hư ảnh kia là sao? Chẳng lẽ là do hắn tu luyện cao giai công pháp sao?

Độc Hạt Tử suy đoán nói.

Không được một lát, Lăng Tiếu lại một lần nữa khôi phục lại khuôn mặt anh tuấn trước kia, da thịt trên thân thể tản ra màu vàng kim cổ đồng óng ánh, thoạt nhìn cực kỳ rắn chắc cường tráng, khiến hắn tăng thêm vài phần khí chất tôn quý bá đạo.

Lăng Tiếu thân hình chấn động, một ít độc khí màu đen bị phun ra khỏi miệng.

Đoàn độc khí kia như chim chóc bị kinh hãi, rõ ràng bay đi cực nhanh.

Lăng Tiếu âm hiểm cười một tiếng, trong tay khẽ vẫy, một đoàn hỏa diễm màu xanh da trời hình thành một đầu tiểu Long, bắn về phía đoàn độc khí kia.

Tư tư!

Độc khí vừa dính vào hỏa diễm màu xanh da trời kia lập tức liền bị đốt cháy được sạch sẽ, một chút cũng không lưu lại.

Lăng Tiếu cảm ứng thân thể mình một chút, phát hiện đã không còn chút độc khí nào lưu lại, lúc này mới cười nhạt với Độc Hạt Tử.

– Độc của ngươi cũng không tệ lắm, chỉ là muốn mạng bản thiếu gia thì vẫn chưa đủ tư cách.

Độc Hạt Tử thần sắc trở nên một hồi đỏ một hồi xanh, hắn dùng Độc Hoàng làm danh xưng vang vọng khăp Nam Hoang, không nghĩ tới độc bản thân vẫn lấy làm tự ngạo lại không làm gì được một gã Vương cấp nho nhỏ, cái này bảo hắn sao chịu nỗi chứ?

Thải Hà Nguyệt đi đến trước mặt Lăng Tiếu dè chừng hỏi:

– Phu quân ngươi không sao chứ?

Nhìn qua vẻ lo lắng và nhu tình trong đôi mắt đẹp của Thải Hà Nguyệt, Lăng Tiếu liền ôm nàng ngực, hôn mạnh lên tráng nàng một cái nói:

– Đương nhiên không có việc gì rồi, ngươi cũng không nghĩ xem phu quân ta là người nào chứ?

– Phu quân giỏi quá!

Thải Hà Nguyệt mê luyến khen một tiếng, chăm chú ôm lấy Lăng Tiếu không muốn buông.

Huyền Diệu ở một bên nghe hai người liếc mắt đưa tình liền nổi cả da gà.

– Trước mặt đám đông, ôm ôm ấp ấp như thế còn ra thể thống gì nữa!

Huyền Diệu trong lòng vô cùng đau đớn thầm hô.

– Thần phục bản thiếu gia a, con đường của ngươi sẽ đi càng thêm xa, chẳng lẽ ngươi chỉ cam tâm ở nơi Nam Hoang nho nhỏ này sao?

Lăng Tiếu ngóng nhìn lấy Độc Hạt Tử sâu kín nói.

Độc Hạt Tử hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm, cuối cùng rốt cục cúi xuống cái đầu cao ngạo, khom người nói với Lăng Tiếu:

– Hạt tử tham kiến thiếu gia, Hạt tử cam nguyện phụng hiếu gia làm chủ, nếu có hai lòng, ta nguyện bị phế bỏ tu vị, lột xa róc thịt mà chết!

– Hảo hảo… Bản thiếu gia được Độc Hoàng như hổ thêm cánh. Chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo bản thiếu gia, bản thiếu gia có thể nhận lời ngươi, không tới ba năm tuyệt đối có thể khiến ngươi đạt tới Thiên Tôn giai!

Lăng Tiếu đại hỉ, liên tục nói vài tiếng, lách mình đến trước mặt Độc Hạt Tử đỡ hắn lên.

Đến tận đây, ngũ đại người hầu thiếp thân của Lăng Tiếu đã xuất hiện một người.

Ngũ đại người hầu của hắn cũng theo hắn ngày sau danh chấn thiên hạ.

Thu phục được Độc Hạt Tử, tâm tình Lăng Tiếu rất tốt, bất quá hắn cũng không lập tức ban thưởng Độc Hạt Tử Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch, hắn phải đợi ra khỏi Cổ Thành rồi mới cho hắn dùng.

Giờ Độc Hạt Tử chỉ mới vừa thần phục, tiến vào Cổ Thành chính là cửa khảo nghiệm lòng trung thành đầu tiên của hắn, nếu như ngay cả cửa đầu tiên cũng không qua được thì thu cũng làm gì chứ?

– Thiếu gia, chúng ta nên đi thôi, bằng không thứ tốt sẽ bị người đoạt hết mất.

Độc Hạt Tử đề nghị nói.

Lăng Tiếu cười nhạt nói:

– Không gấp, Cổ Thành nhiều năm chưa từng bị người đánh hạ, hôm nay tất cả thế lực lớn tuy rằng cường đại, nhưng không có nghĩa là bọn hắn có thể chiếm được Cổ Thành nhanh như vậy, oan hồn bên trong cũng không dễ đối phó.

– Vậy chẳng lẽ thiếu gia không định đi vào?

Độc Hạt Tử hỏi.

– Đương nhiên không phải, chúng ta xuống mặt đất trước đi, ta luyện chế ít đồ, đảm bảo cho các ngươi khi tiến vào Cổ Thành không bị oan hồn ảnh hưởng.

Lăng Tiếu thần bí nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Lăng Tiếu - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 31/05/2019 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Phần 52 Đi đâu đây? Cao Tù vừa nghe thế cảm thấy rất khẩn trương: Cần ta triệu tập binh mã âm thầm bảo vệ không? Mười vạn đại quân đủ chứ?! “Lão Cao này cái gì cũng dám nói vậy hả? Mười vạn?! Ta ngất!” Lâm đại nhân hừ một tiếng, nói thẳng: Đệ muốn làm là một chuyện trọng yếu phi thường, thuộc loại cơ mật cao nhất của Đại Hoa, ngoại trừ huynh và đệ, không cho phép người thứ ba biết được. Nếu ai dám âm thầm theo dõi... Cao đại ca, không cần đệ nói, huynh cũng biết phải làm sao phải không?! Xem hắn nói vẻ trịnh trọng, Cao Tù gật...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Hướng Nhật – Quyển 4
Phần 74 Đã khuya, Hướng Nhật không biết chính xác mấy giờ, nhưng chỉ cần biết mấy cô nàng đều quay về phòng mình và đi ngủ là đủ rồi. Kế tiếp, phải là thời gian thâu hương thiết ngọc. Rón rén bò dậy từ ghế salon, Hướng Nhật đi tới trước cửa phòng ngủ của nữ cảnh quan, nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Đợi một lúc, nhưng bên trong cánh cửa không có chút động tĩnh nào, Hướng Nhật có chút sốt ruột, hắn chắc chắn nữ cảnh quan có thể nghe thấy tiếng gõ cửa của mình. Như mọi khi, vì sợ bị mấy vị đại tiểu thư ở cách vách nghe được, nàng đã sớm đi ra...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Phần 74 Lâm Vãn Vinh vội ngẩng đầu lên. Thiếu nữ đang chạy như bay đó khoảng độ mười bốn mười lăm tuổi, mái tóc được quấn lên một cách tùy ý, môi hồng răng trắng, kiều diễm xinh đẹp, đang hướng về phía hắn mỉm cười, không ngờ lại là tiểu sư muội Lý Hương Quân. A, tiểu sư muội. Hắn vẫy tay chào: Muội cũng đến đây a! Còn giả vờ hồ đồ! Lý Hương Quân dừng chân lại, nhìn về phía hắn tức giận hứ một tiếng, chuyện nàng muốn đi tây dương học tập sớm đã nói qua với hắn rồi, vậy mà hết lần này đến lần khác hắn cứ giả bộ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng