Lăng Tiếu - Quyển 9

Phần 14

– Ta không đánh với ngươi nữa!

Lăng Tiếu nhàn nhạt đáp một tiếng.

Đại tế ti cũng cho là Lăng Tiếu thật lúc này bỏ qua.

Ai ngờ một đạo thú ảnh cường đại trong nháy mắt hiện lên đi ra ngoài.

– Thứ gì?

Đại tế ti lập tức sinh ra báo động vội vàng lùi ra rất xa.

Linh thú mà Lăng Tiếu triệu hoán ra trừ lam sắc Giao Long còn có cái gì có thể áp chế được Đại tế ti.

– Lục giai Giao Long, tiểu tử này lại có linh thú sinh mãnh như vậy!

Đại tế ti thấy rõ linh thú dài mấy chục thước kia rõ ràng là Lục giai Giao Long thì rất là giật mình kêu lên.

Mặc dù Lăng Tiếu trở lại đã hơn một năm, nhưng mà lão một mực vẫn không biết Lăng Tiếu lại còn có một đầu cao cấp linh thú như vậy.

– Lão đầu, mới vừa rồi đánh đến đã nghiền đi, ta không đánh với ngươi nữa, tránh cho nói ta không hiểu kính già yêu trẻ.

Lăng Tiếu nhảy lên lưng rồng âm u nói, tiếp theo vỗ vỗ Long thủ nói:

– Tiểu long, đánh ngã lão đầu này cho ta.

Lam sắc Giao Long nghe được chỉ thị của Lăng Tiếu, rống lớn một tiếng, long vũ phách hướng Đại tế ti.

– Đại gia hỏa tới thật nhanh!

Đại tế ti hú lên quái dị, quyền trượng trong tay liên tục điểm ra quang mạc cường đại, tiểu phương thế giới của lão lần nữa bày ra.

Phạm vi của tiểu phương thế giới lần này trở nên rộng lớn hơn rất nhiều, ở trong trăm thước đều biến thành cổ trùng chi địa, ngàn vạn cổ trùng đều nhào hướng Giao Long cắn tới.

Hống!

Lam sắc Giao Long đánh ra thiên phú dũng mãnh vô cùng, đem độ trùng đánh rơi xuống tảng lớn, lại quét ra cái đuôi ngang ngược.

Tiểu phương thế giới của Đại tế ti cơ hồ cứ như vậy bị phá hư hầu như không còn rồi.

– Mạnh mẽ như thế, chỉ sợ đã có thực lực lục giai cao cấp rồi.

Đại tế ti lui nhanh, nhưng trong lòng thì hoảng hốt lên.

Thực lực của lão đã là trung cấp Thiên Tôn, vốn tưởng rằng lục giai Giao Long này hẳn là có thực lực đê cấp hoặc trung cấp, lại có người nào nghĩ đến cư nhiên đã là thực lực cao cấp.

Lão là như thế nào cũng nghĩ không thông Lăng Tiếu rốt cục là có cái vận cứt chó gì lại có thể để cho linh thú cao cấp như vậy ngoan ngoãn đi theo hắn.

Nhưng mà hiện tại đây hết thảy đều không trọng yếu, quan trọng là… Lão sắp phải gặp kết quả bị đánh đau rồi.

Lam sắc Giao Long xông phá tiểu phương thế giới của Đại tế ti, trong miệng phun ra một phiến sóng nước đem Đại tế ti bao lại.

Đại tế ti thoáng cái bị sóng nước đẩy bay ra xa, thời điểm thân hình dừng lại thì thân thể cũng trở nên ướt nhẹp một mảnh, bộ dáng hết sức chật vật không chịu nổi.

Song thời điểm lão vừa định mở miệng mắng to, lam sắc Giao Long đã đuổi tới đây.

– Ta nói tiểu tử ngươi đủ rồi a, lại tiếp tục như vậy gia gia ta nhưng tức giận!

Đại tế ti đâu dám dùng lực, lui chân bỏ chạy, trong miệng còn không ngừng la hét để cho Lăng Tiếu dừng lại.

– Lão đầu hèn mọn cũng xứng làm gia gia của ta, tiểu long cho lão nhìn chút lợi hại, nếu không cho là bản thiếu gia dễ khi dễ.

Lăng Tiếu còn đang vì chuyện bị lừa gạt mà tức giận, hắn hôm nay nếu là không hảo hảo dạy dỗ lão đầu này nói không chừng sau này lại cầm chuyện gì ra lừa gạt hắn.

Bây giờ nhìn bộ dáng liều mạng chạy trốn của lão đầu này, Lăng Tiếu cảm thấy rất sảng khoái.

Lúc trước, lão đầu này nhưng là ở trước mặt hắn giả bộ thâm trầm, hiện tại muốn nhìn lão còn giả bộ như thế nào.

Ở dưới mệnh lệnh của Lăng Tiếu, Đại tế ti bị đuổi đến chật vật không chịu nổi, nhiều lần càng bị sóng nước xông đến thất hôn bát tố.

Mặc dù Lăng Tiếu để cho lam sắc Giao Long nương tay rồi, nhưng mà Đại tế ti cũng là lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua bị loại hành hạ này, điều này khiến cho trong lòng lão cực kỳ khó chịu.

Nhóm cao tầng của Cổ tộc một mực quan sát rối rít nấp vào.

Đại tế ti bị bêu xấu, bọn họ ai dám nhìn, trở về bị Đại tế ti dạy dỗ thì bọn họ đều là không chịu nổi.

Chỉ bất quá bây giờ nhìn đến Đại tế ti bị Lăng Tiếu tàn ngược như vậy, bọn họ đố với cái phò mã gia này đã có nhận thức mới, trong lòng đối với Lăng Tiếu quả nhiên là sùng kính không thôi.

– Tiểu tử thúi, đủ rồi, lại hành hạ một chút lão cốt đầu ta đây liền muốn tán rồi.

Đại tế ti nhiều lần ăn thiệt thòi, cuối cùng không nhịn được kháng nghị rồi.

Nhưng mà Lăng Tiếu tựa hồ hành hạ chưa đã nghiền, để cho lam sắc Giao Long tiếp tục cuồng oanh loạn tạc, khiến cho Đại tế ti trốn đông trốn tây.

– Tiếu nhi, lần này là gia gia không đúng, ta thề tuyệt đối sẽ không có lần sau có được không?

– Tiếu nhi, ngươi đủ rồi a, tiếp tục như vậy nữa ta trở về để cho Vận nhi viết thư bỏ ngươi.

– Được rồi được rồi, là gia gia sai lầm rồi, ngươi tạm tha cho gia gia đi, gia gia lần sau không dám.

Đại tế ti liên tục cầu xin, Lăng Tiếu cuối cùng cũng để cho lam sắc Giao Long dừng lại.

Hắn tức giận nói:

– Lão đầu tử, biết sự lợi hại của ta đi, nói mau Thiên Cổ thần công rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đại tế ti rốt cuộc được thở gấp ra một hơi, cũng chẳng quan tâm cái tình huống gì, đem quyền trượng để một bên ngồi xuống đất, trong miệng từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy.

– Ngươi… Ngươi tiểu tử này, thật đúng là hạ được ra tay tàn nhẫn a!

Đại tế ti thở hổn hển nói.

– Hừ, chẳng lẽ ngươi mới vừa rồi lại không xuống tay độc ác?

Lăng Tiếu ngược lại trừng mắt nói.

ĐẠi tế ti lười tiếp tục so đo, phục dụng hai khỏa đan dược khôi phục linh lực, lúc này mới sâu xa nói:

– Lần này là gia gia không đúng, ta ở chỗ này xin lỗi ngươi, nhưng… Ta hết thảy cũng là vì Vận nhi.

– Nói thật hay nha, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta một chút cũng không suy nghĩ vì Vận nhi sao?

Lăng Tiếu bất phẫn đáp.

Đại tế ti không có để ý tiếp tục nói:

– Kỳ thật Thiên Cổ thần đỉnh ngày đó cũng không phải là Thiên Cổ thần đỉnh chân chính, nhưng mà nó đúng là thánh vật của tộc ta, bên trong liền có giấu Thiên Cổ thần công.

– Có ý gì, nói xong ta cũng không hiểu.

Lăng Tiếu cũng bị lời nói của Đại tế ti làm nhiễu loạn rồi.

– Thiên Cổ thần đỉnh ở trước đây rất lâu liền đã thất lạc, lúc trước ngươi lấy được là một kiện phỏng chế, nhưng kiện phỏng chế này cũng là do tổ tiên ta dựa theo Thiên Cổ thần đỉnh mà luyện chế, tuy nói vô pháp đạt tới uy năng chân chính của Thiên Cổ thần đỉnh, nhưng cũng là đê cấp Thánh khí, mà khẩu quyết tu luyện của Thiên Cổ thần công một mực tồn tại ở trong này, cần huyết mạch Thiên Cổ thân thể của tộc ta mới có thể mở ra, nói cách khác hiện tại Thiên Cổ thần đỉnh cùng Thiên Cổ thần công này là nhất thể, điều bí mật này cũng chỉ có lịch đại Đại tế ti mới biết được, người khác đều cho là Thiên Cổ thần đỉnh cùng Thiên Cổ thần công là phân tách ra, kỳ thật thì không phải.

Đại tế ti giải thích nói.

Lúc này Lăng Tiếu bừng tỉnh đại ngộ rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Lăng Tiếu - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 17/06/2019 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 21
Cung trang nữ tử đột nhiên ném đồng tiền lên trời cao, linh quang chợt lóe, liền hóa thành chậu đồng cao một thước, từ không trung hạ xuống, vừa lúc rơi vào chính giữa bãi đá. Bề mặt chậu này trải rộng từng tầng phù văn cực kỳ phức tạp, bên trong có một đoàn quang cầu màu tím không ngừng chớp động, cơ hồ có vật gì đó giấu bên trong, khiến người ta không thể nhìn rõ. Thần sắc cung trang nữ tử không đổi, vươn một ngón tay ngọc ra, thong thả điểm về phía tám người gỗ. Nhất thời người gỗ nguyên bổn không nhúc nhích, mặt ngoài đột nhiên nổi lên từng...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Miêu Nghị – Quyển 27
Miêu Nghị cười ha ha, tiến lên nâng cánh tay Dương Khánh: Cúc cung tận tụy là đủ lắm rồi, không cần phải chết gì đâu, nếu ngươi chết thì ta ăn nói với Vi Vi thế nào đây. Nỗi lòng Dương Khánh khó có thể kiểm soát được xúc động hiện giờ, ánh mắt đầy phức tạp nhìn đối phương, trước kia đủ loại khổ cực, hiện tại hắn nếm trải được cảm giác khổ tận cam lai, hắn vừa nghĩ đến điều gì đó, thử hỏi: Công pháp này. Vi Vi... Miêu Nghị gật đầu: Đương nhiên không thiếu phần của nàng ấy rồi, ta sẽ tự mình đưa cho nàng, vừa cưới...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Mắt Biếc
Tôi chán tình yêu đơn phương. Tôi chán cái cảnh ngồi câm nín. Tôi ghét cay ghét đắng việc ngồi gò mình chép nhạc “Cung Tiến” cho Hà Lan. Tôi giở tập “Thơ thơ”, thấy Xuân Diệu xúi: Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ Phải nói yêu trăm bận đến nghìn lần Tôi đắc ý lắm. Tôi muốn làm theo lời mách nước của ông xiết bao nhưng tôi không dám. Dù tôi chỉ cần nói yêu một lần thôi. Một lần là mãi mãi. Điều đáng ngán nhất trong tình yêu là khi mình yêu ai, mình không biết họ có biết điều đó hay không. Điều đáng chán thứ nhì là khi mình biết...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng