Lão ăn mày - Tác giả Shadow


Update Phần 29

Phần 16: Bắt đầu cuộc sống với bố chồng 2

Chiếc xe Range Rover màu đỏ lăn bánh thẳng tiến tới cảng hàng không quốc tế Nội Bài. Lúc này là 7h sáng. Phi và Ninh phải ra sân bay trước 2 tiếng để chuẩn bị thủ tục bay sang Châu Phi. Bốn chiếc vali to dùng được kéo đằng sau, Uyên và Như đều dựa vào vai chồng đi từ từ trên khu sảnh rộng lớn của sân bay như không muốn có cuộc chia ly. Ông Lưu ở đằng xa châm điếu thuốc đăm chiêu nhìn ra ngoài.

Hôm nay Phi và Ninh đều mặc quần bò áo phông và đi giày thể thao, còn Uyên và Như mặc hai bộ váy dài qua đầu gối giống nhau nhưng khác màu, với chiều cao lý tưởng, gu ăn mặc hiện đại, sang trọng, nên đi đến đâu mọi người cũng phải ngước nhìn, trông hai đôi họ thật giống những diễn viên chính trong phim ngôn tình Hàn Quốc.

– Em nhớ lời anh dặn rồi chứ. – Phi nắm tay và nhìn vào mắt Uyên.
– Vâng! Anh cứ yên tâm công tác, ở nhà có em và Như rồi… bọn em sẽ chú ý đến bố… – Uyên đặt tay lên ngực Phi, mắt chăm chú nhìn vào cổ áo.
– Mà… Sang bên đó anh léng phéng với con nào thì đừng trách em! – Uyên ngẩng mặt lên cau mày mím môi và đưa một ngón tay dí vào ngực Phi. Mặc dù nàng biết tính Phi sẽ không phải loại trăng hoa nhưng nàng vẫn phải nhắc nhở chồng như một sự quan tâm.
– Ha ha ha!!! Uyên lo gì, bên đấy không có mỹ nhân đâu mà phải lo ha ha… Ninh vừa cười vừa nói.
– Ai mà biết được! Ở đâu mà chả có mỹ nhân chứ! – Uyên quay sang bĩu môi với Ninh.
– Hihi… – Như không nói gì, nàng dựa đầu vào vai Ninh mỉm cười nhìn mọi người nói chuyện.
– Anh Ninh… – Giọng Như nhỏ nhẹ.
– Ơi!
– Bay tận 9 tiếng… Anh cầm theo cái gối không sẽ rất mỏi cổ đó. – Nói xong Như mở túi xách đưa cho Ninh 1 cái gối ôm cổ và đưa 1 cái cho Phi. Ninh rất vui và cảm thấy hạnh phúc khi vợ mình là một người rất chu đáo, anh mỉm cười cảm ơn vợ và hôn vào trán nàng.
– Nếu nhớ anh quá thì em sẽ làm thế nào. – Ninh nhìn Như cười, nụ cười có chút biến thái.
– Nhớ thì em gọi điện cho anh… – Như ngây thơ không hiểu ý Ninh.
– Nhớ daddy mà… cái kia kìa he he…
– Eo! Anh biến thái… Như xấu hổ nhìn mọi người xem có ai nghe thấy câu đó không, mặt nàng đỏ lên nhanh chóng và cấu nhẹ vào người Ninh.

Tầm 30 phút sau… Bốn người họ trao cho nhau những lời yêu thương, lời dặn dò cùng với những cái ôm tình cảm. Cuối cùng thì thời khắc chia tay đã đến, thủ tục đã làm xong, Uyên và Như đứng vẫy tay chào tạm biệt chồng của mình, hình bóng của Phi và Ninh dần biến mất theo đoàn người đông đúc.

Lúc này khóe mắt Như bắt đầu đỏ lên rơm rớm… nàng buồn và nhớ chồng lắm, nàng đã nhịn từ nãy nhưng không dám thể hiện ra sợ Ninh không yên tâm mà đi công tác. Uyên cũng vậy, nàng rất buồn và nhớ chồng, nhưng nàng có phần mạnh mẽ hơn em gái, chả nhẽ nàng lại khóc nữa thì nhìn hai chị em kỳ cục lắm. Tầm 30 phút sau, chiếc máy bay mang số hiệu HXZ 667 đã cất cánh hướng thẳng tới thủ đô Nairobi của Kenya, nhìn chiếc máy bay khuất vào làn mây, hai chị em mới chịu về.

Trên chuyến bay HXZ 667…

– Sao rồi, chú Ninh đã nhớ nhà rồi hả? – Thấy mặt Ninh buồn thiu nhìn ra ngoài cửa sổ Phi liền hỏi.
– Nhớ chứ anh… – Ninh gục đầu vào cửa sổ ngắm nhìn trời mây phía bên ngoài. Phi mỉm cười, anh lấy laptop từ trong túi ra định tranh thủ làm việc thì bất chợt nhớ tới một việc cần tâm sự. Thời điểm này khá hợp lý để nói ra.
– Chú Ninh này!
– Vâng! Sao thế anh.
– Tối qua anh đã nói cho Uyên bí mật đó của anh rồi!
– Vậy Uyên có nói gì không anh? – Ninh quay sang ngạc nhiên vì đây vốn là bí mật của Phi, chỉ có hai anh em mới biết.
– Cô ấy khá sửng sốt đấy, nhưng lúc sau thì hết tức anh hẳn… Haizzz – Phi ngửa đầu lên trần máy bay thờ dài.
– Là vụ cãi nhau đêm hôm trước hả anh? – Ninh tò mò không biết lầm lỗi gì mà khiến anh mình phải nói ra bí mật đó.
– Uh! Cũng tại anh… Có lẽ cô ấy đã chịu thiệt suốt thời gian qua. – Phi ôm mặt vuột một cái tỏ rõ sự bất lực.
– Theo em thì anh nên nói chuyện đó với Uyên từ lâu rồi, đã là vợ chồng thì không nên giấu nhau đâu anh ạ.
– Uh! Nhưng điều quan trọng là… anh muốn hỏi chú xem, chú có lo lắng gì không… Phi nhìn thẳng vào mắt Ninh. Phải mất một lúc Ninh mới hiểu Phi muốn nói về điều gì.
– Haizzz… Thực ra, cũng có lo đấy, mình xa nhà lâu ngày như vậy… con người mà anh, đều phải có nhu cầu. Em thì không sao… Nhưng anh đã lâu rồi đấy… – Ninh nhìn Phi cười.
– Anh cũng lo chứ, chú tưởng anh chú không biết lo về chuyện đó chắc, Phi lại thở dài, cả hai anh em đều không nói gì trong vài phút. Ninh liếc sang anh mình, hóa ra một con người cục cằn gia trưởng như Phi cũng có nhiều nỗi niềm như vậy.
– Mà thôi! Suy nghĩ nhiều chỉ khiến con người ta sinh ra ảo tưởng! Chuyến đi này, anh em mình nhất định phải thành công, không có thời gian cho những suy nghĩ vớ vẩn đâu! Đã là vợ chồng thì phải tin tưởng lẫn nhau… Phi vắt tay lên trán nói.
– Có anh hay ghen mới suy nghĩ linh tinh thôi! Chứ em thì thoải mái, em tin vợ em lắm, cô ấy tuy trẻ tuổi nhưng chưa bao giờ em thấy có tình ý gì với ai… suốt ngày loanh quanh trong nhà với đi học thôi mà anh… – Ninh nói vậy thôi chứ anh cũng rất lo lắng khi minh đi xa, vợ anh lại rất xinh đẹp, còn đang là sinh viên, không thể tránh khỏi những lúc con gái yếu lòng được.

Ninh không biết bao lâu mới được trở về Việt Nam để che chở nàng, tuy nói Phi là người hay suy nghĩ vớ vẩn nhưng chính bản thân anh đôi lúc cũng hay tưởng tượng lắm. Đối với Ninh, Như còn hơn cả một gia tài, anh yêu Như hơn mọi thứ mà anh có được lúc này, điều anh sợ nhất khi đi xa đó chính là Như. Anh rất hiểu tính vợ mình, cô ấy hiền lành, dễ thương lại rất xinh đẹp… Điều đó khiến cô ấy dễ bị lợi dụng.

Còn một điều khiến anh lo lắng hơn cả đó chính là nhu cầu của vợ anh… Tuy cô ấy không bao giờ thể hiện ra ngoài Ninh rất rõ những vấn đề đó. Đã yêu nàng từ năm mới học cấp 3, đã nhiều lần làm tinh cũng Như và Ninh luôn nhận ra thẳm sâu trong con người ngoan ngoãn đáng yêu đó là một cô bé có nhu cầu rất cao, cứ lần nào lâu lâu không làm tình là cô ấy lại phụng phịu mè nheo các thứ.

Có lẽ chính Như còn không nhận ra sự thật đó… Chỉ đến lúc làm tình xong cô ấy mới đỡ ương bướng và tung tăng trở lại… Và mỗi lần làm tình cô ấy cử như một người khác vậy, chủ động nhiều hơn không giống một cô gái nhút nhát ngoan ngoãn hàng ngày… Nhưng Ninh biết… phải yêu và đã quá quen thuộc với anh rồi nên Như mới có những phản ứng hành động nóng bỏng như vậy trong chuyện tình dục.

Vì được hưởng những đặc ân đó từ Như nên Ninh hiểu mình luôn là một người có vị trí đặc biệt trong trái tim nàng. Và anh không muốn chia sẻ điều đó cho bất cứ ai.

Thấy Ninh trầm ngâm không nói gì nữa, Phi lẳng lặng lấy chiếc laptop ra làm việc. Chiếc máy bay dần dần rời khỏi lãnh thổ Việt Nam, mang theo bao nhiêu suy tư, nỗi nhớ và lo âu…

Cả ngày hôm đó, sinh hoạt của ba người ông Lưu, Uyên và Như có chút ngại ngùng, vì lúc này trong nhà chỉ còn ba bố con… Cả hai chị em không còn tự nhiên như lúc có Phi và Ninh ở nhà, đây là lần đầu tiên chồng các nàng đi công tác xa từ khi hai chị em về làm dâu.

– “Cộc cộc cộc” Chị Uyên ơi… – Như đứng ngoài cửa phòng Uyên gõ cửa.
– “Cạch!” Như à! Chị cũng đang định gọi mày sang đây ngủ với chị. – Uyên mở cửa ra cười rất tươi.
– Uầy! Thế đúng ý em quá hihi. – Như nhanh nhảu chui vào phòng Uyên.
– Phòng thơm nha. – Như đi quanh phòng ngó khắp nơi và lục lọi ngăn kéo của chị. Bình thường Như chẳng bao giờ vào phòng của anh chị, hôm nay nàng như một đứa trẻ con được đi khám phá vậy.
– Mày nghĩ chị bẩn lắm à mà “phòng thơm nha” – Uyên đứng khoanh tay nhìn cái tướng vui vẻ của em mình.
– Hì hì… – Như trèo lên giường, đắp chăn chân duỗi thẳng nhìn lên trần nhà cười mỉm, Uyên bật đèn ngủ rồi leo lên giường nằm cạnh Như.
– Gì mà vui thế, trước khi đi chắc lão Ninh lại cho lên mây rồi chứ gì. – Uyên nhìn Như bĩu môi.
– Hừ! Chị đừng nhắc nữa, lão ấy đêm qua cứ cặm cụi làm cái gì ở máy tính ấy, rồi lên giường thì ngủ như chết. – Như cau mày.
– Hơ hơ… Chị tưởng hai vợ chồng mày phải mây mưa đến sáng chứ.
– Mây mưa thì đã tốt nha! Thế còn chị? – Như quay người chống tay vào đầu nhìn chị.
– Cũng không luôn! Suốt ngày công việc thôi… – Uyên không dám tâm sự với Như chuyện chồng mình bị bệnh, nàng rất hiểu tính Phi, vì gia trưởng nên những vấn đề đó rất tế nhị. Uyên luôn phải cẩn trọng trong lời nói của mình.
– Haizz chán nhờ… mà anh Ninh không ở nhà em không quen mấy… cứ ngại ngại ấy… Như chui đầu vào chăn.
– Dần khác quen thôi… hay để chị bảo bố Lưu đưa mày về nhà bố Lý ở nhé. – Uyên dí tay vào đầu Như… Thực ra nàng cũng muốn về nhà bố đẻ vì lâu rồi chưa về thăm gia đình, mặc dù nhà ông Lý cách đó có hai quận.
– Thui!!! Anh Ninh sẽ mắng em mất!! Trước khi đi anh ấy dặn đi dặn lại phải chăm sóc bố vì bố già rồi… mà bây giờ về nhà anh ấy giận em ngay, còn không làm được việc ý…
– Chị đùa mày thôi! Ông Phi cũng nói y hệt… mà… sao nóng thế nhỉ… Uyên kéo chăn đắp xuống dưới bụng, nàng cầm điều khiển điều hòa bấm “tít tít tít” để giảm nhiệt độ xuống.
– Hì hì… Như nhìn chằm chằm vào ngực chị rồi cười tủm tỉm.
– Gì thế con này? – Thấy Như có ý đồ Uyên quay mặt sang lườm.
– To à nhà! Dạo này ti chị to ra nhiều đó… Hì hì… Như lấy một ngón tay chọc chọc vào chiếc áo ngủ mỏng của Uyên khiến ngực bị lõm vào trong trông rất mềm và đàn hồi.
– To làm sao bằng mày được… – Uyên cười mỉm, thấy em gái khen ngực to Uyên thích lắm, vì thực ra gần đây nàng thường xuyên massage ngực mình lúc tắm, đó là bài tập giúp ngực to tròn và không bị xệ.
– Cũng gần bằng em rồi… Như đưa hẳn một tay lên bóp một bên ngực của chị… bóp bóp vài cái rồi đưa tay sang ngực mình ướm thử.
– Mày bóp nhẹ thôi… A! Cái con này! Mày bóp vào đâu đấy! – Bị Như bóp ngực và vô tình ngón tay của Như lướt qua đầu ti khiến Uyên giật mình. Vì nàng khá nhạy cảm nên rùng mình một cái… đầu ti nổi cứng đơ sau lớp áo ngủ. Không chịu thua, Uyên thò hai tay sang bóp ngực em gái mình trả đũa.
– AAAAA haha ha ha!!! Đừng! Chị Uyên! Em buồn!!! Ha ha ha… Hai chị em cười phá lên lăn lộn trên giường.
– “Cộc cộc cộc” Các con ơi! Khuya rồi đi ngủ đi! – Một lúc sau có tiếng gõ cửa, là giọng của ông Lưu ở phía ngoài.
– Hihi… Suỵt! – Uyên đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu. Như không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu. Hai chị em nằm xuống cười tủm tỉm… Một lúc sau mới chịu đi ngủ. Uyên vuốt tóc mình ra đằng sau, nàng cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nhạy cảm, vừa rồi bị cái Như lỡ sờ vào đầu ti mà cũng có cảm giác nữa… thực sự quá xấu hổ mà… Tất cả tại anh căn bệnh đó của Phi khiến nàng lâu rồi chưa được thỏa mãn… càng lúc sự khó chịu và ngứa ngáy của cơ thể Uyên càng lớn dần.

Ngày hôm sau lên công ty. Như mọi lần Uyên mặc một chiếc áo sơ mi và váy công sở ôm sát vào mông, nàng dạo bước ở sảnh công ty như người mẫu. Vừa đi đến cửa thang máy thì nhìn thấy xa xa bóng lưng quen thuộc… Uyên cau mày đi tới và cuộn tròn quyển sách lại đập “BỘP!” Một cái.

– Au ui!! – Lý mập ôm đầu quay lại nhãn mặt, sau đó mặt nó nở bung ra khi thấy người đó là Uyên.
– Au ui cái gì? Tôi hỏi tội ông đây! Hôm đi ăn cơm lớp sao ông lại đưa tôi về? Làm chồng tôi ghen dã man đấy! – Uyên cau mày định dơ quyển sách đánh thêm cho cái nữa.
– Tớ… tớ không nhớ nữa… lúc đó tớ cũng say rồi… mà lớp mình có ai đưa câu về được đâu… – Lý mập ôm đầu thanh minh.
– Tạm tha cho ông! Lần sau tôi chắp tay lạy ông xin đừng đưa tôi về như thế… Gia đình tan vỡ đó!!! – Uyên thở dài với những hành động ngu xuẩn của Lý mập. Trước đây thì không nói nhưng bây giờ nàng có gia đình rồi, sự đeo bám đó chỉ khiến mọi chuyện thêm phức tạp.
– Hề hề tớ nhớ, tớ xin rút kinh nghiệm… Mà… hôm nay sao cậu đi làm muộn thế… Lý mập nói xong câu đó thì Uyên quay mặt và đi ra thang máy. Nàng cau mày nhìn Lý mập ra hiệu cho nó đừng đi theo nàng nữa… Nhưng nó vẫn lẽo đẽo đi sau… Đã vậy, bước vào trong thang máy lại chỉ có hai người… Uyên lại càng thấy mệt mỏi, nàng đang đứng trước Lý mập và lúc sau cảm thấy có gì đó không đúng. Uyên bất ngờ quay lại thì y như rằng thẳng Lý mập đang do điện thoại lên chụp mông nàng.
– Này!! Ông làm cái trò gì thế? Sao ông vẫn bệnh hoạn y như xưa vậy? Lớn rồi đó đừng làm mấy trò biến thái nữa đi Lý!! – Uyên nhíu lông mày lại vừa nói vừa giật máy của Lý mập… Y như rằng trong máy Lý mập là hình ảnh mông và đùi nàng… Mặc dù Uyên đang mặc váy công sở nhưng nhìn kỹ thì mông nàng thực sự rất công…

Uyên hơi đỏ mặt và lườm thằng Lý mập… cái điệu bộ cười cợt rồi gãi đầu gãi tai của nó càng làm Uyên thấy khó chịu. Nhưng rồi nàng vẫn phải trả lại điện thoại cho nó… vì biết tính nó nên cũng không thấy bất ngờ là mấy nhưng Uyên vẫn thấy kinh tởm bắt nó đứng lên trước mình… Thấy cái dáng khúm núm sợ sệt của nó Uyên thấy vừa thương vừa buồn cười… Nếu là thời cấp ba chắc nàng sẽ đập nó nhừ tử rồi… nó vẫn là thằng béo bốn mắt bệnh hoạn như ngày nào… chả lẽ nó lại mang ảnh đó về để quay tay sao… nhìn mông mình mà nó cũng xuất được ra sao… đúng là một tên bệnh hoạn thất bại mà… “Tính toong!!” Thang máy mở ra… Uyên đi vội về phòng mình… Ngồi xuống ghế, Uyên thở mạnh vì hồi hộp, nàng cũng không hiểu sao lại như vậy nữa… chả lẽ thằng Lý mập chụp mông nàng lại khiến nàng thấy xấu hổ đến thế sao… thật hoang đường… cảm giác gì đây… Uyên lại vuốt tóc ra sau với gương mặt đỏ ửng xinh như búp bê…

Cùng sáng hôm ấy… Như dậy khá muộn. Nàng vừa gặm cái bánh mì ở mầm vừa khoác cặp chạy ra ngoài cổng… Lúc này đã là 7h40 mà tiết đầu của nàng sẽ bắt đầu lúc 8h00. Ở Hà Nội nếu di chuyển bằng ô tô thời điểm này chắc chắn sẽ bị kẹt cứng ở đâu đó.

Đó cũng chính là một trong những lý do Như chẳng bao giờ đi ô tô của mình đi học, nếu như dậy sớm nàng cũng chỉ đi taxi hoặc Grab là cùng… Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao chị nàng lại không gọi nàng dậy… Như cau mày vừa đi ra ngoài khóa cổng vừa lẩm bẩm trách chị mình.

Như cầm chiếc điện thoại gọi Grab mà trên app lại đang bảo trì 15p thật là đen cùng đường… Nếu như hôm nay nàng đi học muộn sẽ bị ảnh hưởng đến thi đua cả năm của mình. Như luống cuống chạy ra đầu phố, bộ ngực to nảy tưng tưng trong chiếc áo sơ mi.

– Xe ôm không cháu… Chạy ra đầu ngõ Như gặp mấy chú xe ôm đang tụ tập với nhau, người ngồi người nằm ra yên xe đọc báo.
– Dạ cháu có ạ! – Không còn cách nào khác, lúc này nàng chỉ có thể đi xe ôm. Vì một phần xe ôm cũng dễ luồn lách.
– Thế cháu đi đâu cháu gái! – Một ông chủ đứng lên hỏi.
– Cháu lên Kim Mã ạ, trường RMIT chỗ Daewoo ý ạ! 8h cháu phải vào lớp rồi, chú có đưa cháu đến đó trước 8h được không ạ… Như vội lắm rồi nàng đang rất lo lắng vì chỗ này cách khá xa trường nàng. Lúc nào cũng phải đi 30p mới tới.
– Ui dời ơi!! Mày đánh đố chú rồi! Lên đấy giờ này có mà tắc vỡ mồm làm sao kịp 8h được! Mấy ông xe ôm ồ lên với nhau khẳng định không đến được đó trước 8h.
– Các chủ giúp cháu được không ạ? Cháu sẽ gửi thêm tiền ạ! – Như nhíu lông mày lại, mặc dù đứng trước một cực phẩm nhan sắc nhưng mấy ông chủ xe ôm cũng không thể giúp được.
– Tiền không phải vấn đề, vấn đề là mấy ông này không đi lên đó trước 8h được! Không mày ra hỏi ông già kia kìa! NÀY! Lão Lú ơi! Dậy đi có khách này! Ông xe ôm gọi với ra xa chỗ bóng cây có một chiếc xe dream cũ cùng một người đàn ông có vẻ khá già đang nằm úp tờ báo lên mặt ngủ.
– Không đi đâu! – Lão Lú vẫy cánh tay giọng ngái ngủ.
– Đấy! Mày ra thuyết phục lão ta thì may ra đi được, hôm qua vừa đánh bạc chắc lão đang ngủ. Khổ cái ở đây chỉ có lão này mới đáp ứng được yêu cầu đó thôi! – Ông xe ôm lắc đầu ngồi xuống chiếc ghế nhựa. Người ông vừa chỉ cho Như là ông Lú một xe ôm lâu đời nhất nhì đất Hà Thành, lão ta được mệnh danh là bản đồ sống Hà Nội, không một ngóc ngách nào là lão không biết, thời trẻ cũng đam mê tốc độ, nên trình độ lái xe lượn lách của lão ta thuộc hạng số một trong giới xe ôm.
– Bác ơi!!! Bác ơi!! Bác giúp cháu với, bao nhiêu tiền cũng được ạ! Cháu muộn học mất rồi ạ… – Như chạy ra chỗ lão Lú gọi lão với vẻ mặt đáng thương.
– Mày đi xe khác đi, tao buồn ngủ lắm… – Lão Lú phẩy phẩy tay. Nghe giọng con bé trong trẻo quá, lão cũng tính mở mắt ra để nhìn nhưng vì buồn ngủ quá nên lão không ngần ngại đuổi khách hàng của mình, lão ta thực sự khá đặc biệt trong đám xe ôm.
– Bác ơi! Bác giúp cháu được không ạ… Như vẫn cố gắng thuyết phục thêm một lần nữa không thì nàng đành phải chịu đi học muộn.
– Đã bảo… – Lão Lú cau mày lật tờ báo ra thì đứng hình khi nhìn thấy Như. Chưa bao giờ lão nhìn thấy con bé nào xinh như vậy mặc dù hàng ngày lão rong ruổi trên những con đường Hà Nội. Lão ta ngạc nhiên khi lão chạy xe ôm ở đây lâu như vậy rồi giờ mới nhìn thấy Như. Vẻ đẹp của Như đã khiến lão Lú mủi lòng, lão mở to đôi mắt của mình nhìn từ chân lên mặt Như… Đúng là tuyệt thế giai nhân, ngay ánh nhìn đầu tiên đã khiến lão Lú bị sốc.
– Lên xe! – Không chần chừ lão Lú bật dậy, gạt chân chống đưa mũ bảo hiểm cho Như. Thấy vậy Như cũng không nói gì thêm, nàng đội mũ bảo hiểm và nhảy lên xe vì quá muộn rồi. Chiếc xe nổ máy rồ ga phóng vút đi vào đoàn người đông đúc trên đường.
– Bác ơi! Bác không đội mũ ạ, bác không sợ công an bắt sao… Như ngồi đằng sau hơi sợ vì nàng chưa đi xe ôm kiểu này bao giờ.
– Mày muốn đến trường sớm thì ngồi im để tạo tập chung lái xe! – Như bị lão Lú quát liền sợ hãi ngồi im trên xe không dám nói câu gì. Lão Lú lạng lách đánh võng vào những con ngõ nhỏ mà Như chưa bao giờ đặt chân đến.

Thỉnh thoảng có một vài người trợn tròn mắt nhìn theo chiếc xe vì vẻ đẹp phát sáng của Như. Lão Lú phóng như điên trên đường, nhưng phải công nhận lão đi rất tốt, lão đi tốc độ cao nhưng phán đoán cực kỳ giỏi, đúng biệt danh của lão không phải là hư danh.

Lão phóng qua con ngõ này đến dãy phố khác, lão băng qua đường như một vị thần, lúc rồ ga lúc phanh gấp khiến người Như bị đẩy lên trên và ép ngực vào lưng lão, cứ mỗi lần như vậy Như lại xấu hổ ngồi dịch ra ngoài.

– Xuống xe! Hết tiền! – Sau một thời gian chạy như bay trên đường, lão Lú dừng ở một vệ đường nhìn hơi lạ, nhưng nhìn kỹ Như mới biết đây là cổng sau của trường RMIT, nàng thực sự quá bất ngờ với trình độ và kinh nghiệm của lão Lú.
– Bác ơi! Cháu gửi tiền bác ạ! Cháu cảm ơn bác… Như lễ phép trả lại mũ bảo hiểm cho lão Lú.
– Bốn mươi nghìn… Lão Lú vừa cất mũ vừa nói. Như thêm một lần bất ngờ vì giá cho một cuốc xe đẩy kinh nghiệm như vậy chỉ có 40 nghìn.
– Dạ cháu gửi bác ạ! Cháu chào bác! Bác cứ giữ lấy tiền thừa ạ! – Như đưa cho lão 100k và chạy một mạch vào trưởng vì tiết học của nàng sẽ bắt đầu sau năm phút nữa. Lão Lú không nói gì chỉ nhìn theo cặp mông của Như và lắc đầu tự nhủ bọn trẻ sao bây giờ chúng nó phổng phao đến vậy. Lão Lú thấy Như đi khuất rồi rồ ga và phóng xe vào đoàn người đông đúc.

Lão Lú xe ôm năm nay vừa tròn 60 tuổi, lão học hết cấp hai rồi đi phụ mẹ cày ruộng. Đến năm 18 tuổi thì bắt đầu chạy xe ôm… Là người già nhất trong đội xe ôm trên con phố ấy. Lão được được mệnh danh là bản đồ Hà Nội sống vì tất cả các ngõ ngách nhỏ đi tắt ra các đường lớn lão đều biết.

Hiện nay lão đang sống với vợ trong một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong ngõ. Vợ lão làm nghề nhặt sắt vụn năm nay 55 tuổi. Lão có một đứa con gái đã lấy chồng xa… Lão Lú tuy ăn nói bỗ bã như một kẻ không có học nhưng được cái thẳng tính vui vẻ và khá tốt bụng. Lão ta cao 1m68, tuy già nhưng dáng người khá to và đậm… Lão có một khuôn mặt vuông đét dạn dày sương gió cùng với mái tóc hoa râm nữa đen nửa bạc… nước da ngăm đen săn chắc.

Tối qua vừa đánh bạc thâu đêm nên lão rất buồn ngủ… nhưng khi gặp được Như một cô gái trẻ hết sức xinh đẹp thì lão như bừng tỉnh. Lúc đó lão có thể lấy Như 200k cho cuốc chạy vừa rồi nhưng không. Vì lão chưa bao giờ lấy tiền bậy bạ, bản chất tốt bụng nhưng lại ăn nói quá bỗ bã khiến nhiều người không ưa lão trong lần gặp đầu tiên… Nhưng đối với Như lại khác, nàng cảm nhận được sự chân thành của ông bác xe ôm này, việc chỉ lấy 40k cho cuốc chạy đó khiến Như cảm thấy khá bất ngờ… Bình thường nàng đi grab hay taxi toàn 50 đến 100k. Tiền đối với nàng không quan trọng nhưng nàng cảm thấy mình được tôn trọng khi ông bác xe ôm không lấy tiền vớ vẩn như nhiều người khác.

Một tuần sau… Uyên và Như đã dần quen với cảnh không có Phi và Ninh ở nhà. Ngày hôm nay Uyên đi làm về sớm… 15h30 nàng đã từ công ty về nhà.

– Vâng! Em nhớ, em vừa đến nhà, em vào nhà đã nhé, tối em gọi lại! – Nàng vừa nói chuyện với Phi vừa bấm nút mở cổng và rút chiếc tai nghe Bluetooth ra. Uyên đi xe vào cổng thì thấy ngôi nhà im ắng đến lạ thường, vì hôm nay không thấy ông Lưu ngồi ngoài sân chơi cờ. Uyên tắt máy xe khi chưa vào hẳn gara, nàng rón rén bước vào nhà thấy khóa trong. Trong đầu nàng bắt đầu nghĩ đến việc lợi dụng lúc các con trai đi vắng bố chồng dẫn bồ nhí về nhà.

Đứng suy nghĩ một lúc… Uyên càng tò mò, nàng lấy khóa mở cửa và bước vào nhà rất nhẹ nhàng. Vào đến nhà cũng không có một tiếng động. Nàng tiếp tục bước lên cầu thang và đi đến phòng ông Lưu xem ông có trong đó không… Nàng ngó vào trong thì không thấy ai… Trên tivi đang chiếu người mẫu áo tắm… Uyên thấy vậy liền lắc đầu và nghĩ bố chồng chắc đang vệ sinh. Nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ông Lưu và bước về phòng mình.

“Cạch!” – Cửa phòng mở ra… Uyên trợn tròn mắt, nàng làm rơi chiếc túi tài liệu xuống đất. Trước mặt là ông Lưu đang trần truồng như con lợn cạo nằm trên giường của vợ chồng nàng. Một tay ông đang cầm một chiếc áo lót của nàng đưa lên mũi ngửi, tay còn lại cầm quần lót bọc xung quanh dương vật đen xì và thủ dâm. Uyên mở to mắt nhìn vào dương vật to dài của bố chồng. Nàng lấy tay che mồm, gương mặt xinh xắn đỏ lên nhanh chóng. Lúc này ông Lưu mới giật mình mở mắt ra và kéo chiếc chăn để che đi hạ bộ.

– Bố… bố… đang làm gì vậy… – Giọng Uyên run run… nàng lùi lại một bước.
– Uyên… con… sao con… đi làm về sớm thế. Ông Lưu mặt đỏ bừng như khi ăn ớt, trong trường hợp này ông là người xấu hổ nhất… Không biết nói gì lúc này, ông lắp bắp như một tên trộm bị bắt quả tang.
– Bố… đang làm gì trong phòng bọn con… – Uyên cau mày hai tay run run bám vào cửa phòng.
– Uyên! Nghe bố giải thích… – Cả cuộc đời ông Lưu chưa bao giờ gặp tình huống trớ trêu như thế này, thật là nhục nhã… Nếu bây giờ có một dòng sông chắc ông sẽ nhảy xuống và lặn mất tăm không bao giờ nổi lên thế gian này nữa.
– Bố! Sao… bố lại lấy đồ lót của con… Uyên rất hoang mang, mặc dù đã có lần nàng nhìn thấy ông Lưu thủ dâm bằng đồ lót của mình rồi. Nhưng hôm nay ông ấy lại nằm ngay trên chính chiếc giường của vợ chồng nàng và dùng đồ lót của nàng để thủ dâm. Uyên cảm thấy rất khó xử, nàng chưa biết phải xử lý tình huống này thế nào cho hợp lý nên vẫn còn nói theo bản năng, không suy nghĩ.
– Bố… bố… – Ông Lưu âm ở luống cuống. Ông cũng không biết mình phải giải thích như thế nào nữa, ông cảm thấy thật xấu hổ và nhục nhã.

Uyên mím môi cau mày và quay đầu bỏ đi. Lúc này có lẽ đây là hành động hợp lý nhất mà nàng làm được… Ông Lưu thấy vậy liền nhảy rất nhanh xuống giường mặc cho ông đang khỏa thân và chạy ra ngoài nắm vào bàn tay mịn màng của Uyên kéo lại. “A…” Mái tóc dài của nàng hất tung về phía sau đập vào mặt ông Lưu.

“Con! Hãy nghe bố giải thích…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Thông tin truyện
Tên truyện Lão ăn mày
Tác giả Shadow
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú
Ngày cập nhật 08/10/2024 05:55 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Shadow

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng