Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 2

Phần 20

John gật đầu hiểu ra, hắn nghĩ: “Xem ra ta phải sớm đến học viện ma pháp càng sớm càng tốt mới được. ”

Diana đứng dậy nói: ” Đói chưa, tôi sẽ làm món gà nướng để anh ăn tẩm bổ. ”

John đột nhiên hỏi: ” Sao cô lại đối xử tốt với tôi như vậy? Chúng ta chưa từng quen biết nhau trước đây mà?”

Diana lắc đầu nói: ” Cứu anh ở nơi hoang vu thế này coi như là có duyên, được rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi. ”

John gật đầu, đôi mắt hắn nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, hắn đang nghĩ đến Ionia, không biết quân cứu viện đã đến chưa? Không biết Ionia hiện tại thế nào, mọi người thế nào? Zed đã được sư phụ tha thứ trở về lại chưa?” Rất rất nhiều câu hỏi trong đầu hắn lúc này, nhưng không thể có lời giải đáp ngay được.

Mùi thịt gà rừng nướng bắt đầu phả vào mũi của hắn, John nhìn Diana, khuôn mặt cô ấy không mang một nét gì lạnh lùng cả, không giống với những gì hắn đã biết trước đây, hắn hỏi: “Ở một nơi hẻo lánh thế này, sao cô lại đến đây?”

Diana nhìn hắn sau đó lại nhìn con gà nướng nói: “Tôi chỉ đang tìm vài thứ quanh đây thôi, tìm vài ngày rồi nhưng vẫn không thể nào tìm ra được.”

John ồ lên một tiếng sau đó nói: “Vậy sau khi tôi có thể đi lại được, tôi sẽ giúp cô tìm kiếm, mà thứ cô tìm là gì thế?”

Diana cười nói: “Chỉ là khi còn ở bộ tộc, ai cũng luôn tôn thờ sức mạnh của mặt trời, nhưng tôi thì không nghĩ vậy, sức mạnh của mặt trời không bao giờ tuyệt đối cả, tôi tin vẫn còn có một sức mạnh khác ngang ngửa với mặt trời.”

John ừ mấy tiếng, hắn nói: ” Dù gì thì cô cũng đã cứu mạng của tôi, tôi sẽ cố hết sức báo đáp. ”

Diana cầm hai con gà nước, một con đưa cho hắn nói: ” Ăn đi, tôi cứu anh không phải mong anh trả ơn đâu. ”

John thấy Diana đưa nguyên con gà nướng cho hắn, cổ họng ực ực liên tục nhưng hắn vẫn ngồi im.

Diana đột nhiên đỏ mặt, cô hiểu lý do vì sao John không cầm lấy con gà nướng, sau đó xin lỗi nói: ” Tôi xin lỗi, thật là quên mất anh hiện tại không thể cử động được. ”

Diana bỏ con gà của mình xuống sau đó xé từng miếng thịt bỏ vào miệng hắn, bộ dáng này người ngoài mà nhìn vào chắc cũng phải ghen tị mà thôi.
Diana hai má có chút đỏ lên, đây là lần đầu tiên cô chăm sóc cho một người đàn ông như vậy. John cũng có chút khó xử nói: ” Thật sự là thất lễ quá, phải phiền cô như vậy. ”

Diana cố gắng nói: ” Anh lo ăn đi, mặc dù có chút không thích nhưng không hiểu sao ở cạnh anh tôi thấy rất thoải mái, chuyện gì cũng có thể nói ra được. ”

John đáp: ” Diana này, sau này cô có chuyện gì buồn, có thể chia sẽ với tôi. ”

Diana cười nói: ” Được rồi mau ăn đi, ăn xong đến lượt tôi. ”

Diana bắt đầu xé thịt đút vào miệng của hắn, cô đút nhiều đến nỗi khiến hắn mấy lần mắc nghẹn.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, thương tích trên người của John đã giảm đi phần nào, hắn bây giờ có thể đi lại cử động chân tay theo ý muốn. John đứng trước cửa hang, hít một hơi sâu, hắn cảm nhận được sức mạnh màu tím thần bí cùng với sức mạnh phép thuật cổ ngữ vẫn đang chảy trong cơ thể mình, nhưng hắn lại không thể nào liên kết được với chúng.

Diana tiến lại gần hắn nhìn một lúc nói: “Trông anh bây giờ đã khá hơn rồi đấy, có thể tự lo cho bản thân mình được rồi. ”

John hơi kinh ngạc, hắn đột nhiên giữ chặt vai của Diana sau đó nhận ra mình có hơi thiếu kiềm chế nên buông tay nói: ” Cô đi đâu sao?”

Diana cười nói: ” Phải tôi tiếp tục đi tìm thứ sức mạnh ấy, bây giờ anh có thể tự lo cho mình được rồi. ”

John lắc đầu nói: ” Tôi có thể giúp cô tìm kiếm. ”

Diana cười cười vỗ vào vai hắn nói: ” Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng anh mới vừa giảm được chút thương tích trên người, có thể hẳn còn suy nhược, tôi nghĩ anh nên xuống núi tìm một ngôi làng nào đó ở lại, thay đổi quần áo trên người đi, nhìn nó rách nát quá. ”

John nhìn xuống quần áo đang mặc trên người, đúng là rách nát thật, hắn thở dài nói: ” Thế nhưng tôi muốn báo đáp ơn cứu mạng….. ”

Diana đột nhiên cắt ngang lời nói của hắn, khuôn mặt thay đổi 180 độ, trở nên cực kì lạnh lùng nói: “Tôi nói với anh rồi, tôi cứu anh không phải để mong anh trả ơn đâu, tạm biệt. ”

Diana nhanh chóng rời đi, để mình John ở lại trước cửa động, hắn thở dài lắc đầu ngao ngán, xoay trở lại vào trong hang, nhìn thấy một con thỏ và một con gà rừng đang bị trói ở trong hắn thầm nghĩ: ” Diana thật chu đáo, trước lúc cô ấy rời đi cũng để lại một ít thức ăn cho mình. ”

John đột nhiên như có quyết định của chính bản thân mình, xưa nay hắn vốn không thích nợ ai điều gì cả, đặc biệt là những người đã cứu mạng sống của hắn, John càng muốn báo đáp hơn, dù cho ngươi đó có thích hay không. John lấy một khúc cây rừng khá chắc chắn, bỏ lại thức ăn hắn bắt đầu đi theo con đường mà Diana đã đi.

Diana vừa đi vừa tìm kiếm, theo như những gì cô đọc thì thứ mà cô tìm kiếm ấy chỉ nằm quanh quẩn đâu đây mà thôi, Diana tiến lại vách đã xem xem có hang động bí mật nào không thế nhưng cô đã thất vọng, xung quanh không có gì khả nghi cả, trừ một tảng đá to lớn nằm lún sâu vào bên trong vách núi một chút, Diana cũng đã kiểm tra nhưng không chút kết quả. Cô thở dài hét lớn: ” Không lẽ trên đời này không có thứ sức mạnh nào hơn mặt trời hay sao?”

“Hãy để tôi giúp cô!”

Diana giật mình xoay người lại, cô thấy từ đằng sau John đang bước đến. Diana nhíu mặt lại nói: ” Anh đi theo tôi sao? Không phải tôi đã nói là hãy tìm một ngôi làng nào đó dưới núi mà dưỡng thương à. ?”

John tiến lại gần Diana, lắc đầu nói: “Cô đừng nói gì cả, có phải cô đang gặp khó khăn hay không. ”

Diana thở dài, dù gì thì bây giờ hắn cũng đã đến đây, có đuổi về cũng không thể, đó là chưa nói hắn có chân muốn đi đâu là quyền của hắn, cô đáp: ” Phải… nhưng có lẽ thứ đó không có tôi phải bỏ cuộc thôi. ”

“Bỏ cuộc nhanh như vậy sao?” – John tiến lại gần vách đá xem xét xung quanh một lúc rồi xoay lại nói với cô: ” Diana cô đã xem xét kĩ vách đá này chưa?”

Diana gật đầu nói: “Tất nhiên là đã xem xét hết rồi, nhưng không có gì kì lạ cả, trừ tảng đá kia, nhưng tôi nghĩ do nhiều năm tháng bị bào mòn nên mới như vậy. ”

Diana chỉ tay về phía tảng đá hơi bị lún sâu vào trong vách núi nói như thế, điều này khiến John càng để tâm đến vách đá kia hơn, hắn tiến lại gõ vào đó rồi xem xét đủ chỗ, hắn đang nghĩ có thể đâu đó quanh tảng đá này có cơ quan khởi động hay đại loại gì đó mà hắn vẫn thường thấy trong phim lúc trước.

Diana kì lạ tiến lại bên cạnh hỏi: ” Tôi đã kiểm tra kĩ rồi, không hề có công tắc khởi động cơ quan hay gì đâu. ”

John ờ ờ mấy tiếng rồi lùi lại hắn ngắm nhìn một lúc, thử suy nghĩ lại những lời của Diana nói, nếu tảng đá kia bị năm tháng do gió mưa mà ăn mòn thì tại sao vách núi xung quanh lại không bị. Lạ hơn một chỗ là chỉ có mỗi tảng đá này bị lún sâu vào bên trong một chút, giống như là nó chặn một cửa hang động vậy.

Diana cũng rất thông minh, cô nhận ra John đang nghĩ điều gì cười nói: ” Có phải anh đang nghĩ tảng đá ấy đang chặn một cửa hang động không? Mà dù đó là sự thật đi nữa thì với sức của tôi cũng không thể phá nát tảng đá to lớn kia được. ”

John kinh ngạc nhìn Diana, đôi mắt hắn mở to tròn xoe, nói: ” Cô sao giỏi vậy? Đọc được suy nghĩ của tôi à?”

Diana cười nói: “Cũng thường thôi. ”

“Ha… ha… ” – John cười lớn, hắn ngồi xuống một viên đá cạnh đó ngắm nhìn tảng đá ấy một lâu, thử nghĩ có cách nào phá được nó hay không.

Diana nhìn lên bầu trời thấy ánh sáng đang dần tắt lịm đi, nhường lại màn đêm. Cô xoay người nói: ” Trời cũng sắp tối rồi, thôi thì đêm nay chúng ta ở lại đây vậy. ”

John gật đầu không có ý kiến gì, đêm nay hai người lại ở chung với nhau, sau khi ăn tối xong Diana nằm ra đất cô ngắm nhìn ánh trăng sáng rực trong màn đêm lung linh huyền ảo, cô nói: ” Anh biết không? Tôi rất thích mặt trăng… nó không chói lòa như mặt trời, nó nhẹ nhàng và đầy cảm xúc. ”

John gật đầu nói: ” Đêm nay trăng rất đẹp… cũng giống cô thật. ”

Diana quay đầu nhìn hắn khuôn mặt có chút hơi đỏ, cười nói: ” Xem ra cái miệng của anh cũng giỏi tán gái lắm nhỉ, nhưng với tôi không có tác dụng gì đâu. ”

John cười đáp: ” Chỉ là nói sự thật thôi mà… cô nhìn xem đêm nay thật nhiều sao a… ”

Diana cười nói: ” Tôi rất thích nằm ngủ giữa bầu trời đêm như thế này.. lòng thật thanh thản. ”

“Nghìn lẻ một đêm!” – John đột nhiên nhớ đến thứ gì đó hắn thốt lên 4 chữ đó. Diana kì lạ hỏi: ” Sao? Anh nói gì vậy?”

John bật dậy chạy đến bên cạnh tảng đá kia, Diana khó hiểu hành động của hắn nhưng cũng chạy theo, cô hỏi: ” Có chuyện gì vậy?”

John sờ vào tảng đá nói: ” Tôi đột nhiên nhớ đến một thứ, trước đây tôi được biết có một số tảng đá muốn mở nó ra cần phải có thần chú. ”

“Thần chú?” – Diana kinh ngạc nói: ” Hình như trong những quyển sách tôi đã đọc được cũng đề cập đến việc này, nhưng làm cách nào biết được thần chú đó đây?”

John sờ cầm sau đó thử nói: ” Tảng đá mở ra!”

Không có động tĩnh gì, hắn lại thử nói câu khác: ” Mở ra đi tảng đá thần!”

Lại không có chuyện gì xảy ra. Diana thử nói: ” Đá lớn ơi mở ra. ”

Vẫn không có động tĩnh gì. Hai người nhìn nhau lắc đầu, John vận dụng đầu óc của mình hắn suy nghĩ liên tục nhưng không có chút manh mối nào về thần chú mở tảng đá ấy ra cả.

Diana cười nói: ” Thôi bỏ đi, dù sao cũng không tìm được, có thể thứ mà tôi tìm kiếm không ở đây. ”

John ngao ngán, hắn nhìn ánh trăng tròn đang sáng rực trên cao đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một điều gì đó, hắn đứng trước mặt tảng đá hô lớn: ” Trăng”

Ầm… ầm….

Tảng đá đột nhiên lay động kịch liệt, nó bắt đầu lồi ra bên ngoài, rồi từ chính giữa tảng đá, một vết nứt nhanh chóng xuất hiện, lan thành một thường thẳng chia đôi hai nửa tảng đá.

Ầm…. ầm….

Tảng đá kia bắt đầu tách ra, một lối đi bắt đầu xuất hiện ngay trước mắt John và Diana.

Diana ngơ ngác nhìn hắn hỏi: “Sao anh biết?”

John cười gãi đầu: ” Chắc là do may mắn mà thôi. ”

John cùng Diana nhanh chóng tiến vào bên trong.

Bùm… bùm…..

Những ngọn đèn được đặt hai bên đường đi đột nhiên sáng rực lên soi sáng cả con đường, John và Diana vẫn bước theo con đường ánh sáng kia tiến vào bên trong.

Đi như vậy chừng mười phút, đập vào mắt Diana và John lúc này là một ngôi đền thần bí, trên đỉnh ngôi đền có vẽ một hình mặt trăng lưỡi liềm. Tòa đền kia được xây dựng với những nét kiến trúc không giống với lối kiến trúc mà hai người nhìn thấy, đặc biệt hơn tòa đền này được xây dựng bên trong một hang động, trên đỉnh động bị khuyết một lỗ đủ để một phần ánh sáng của mặt trăng chiếu vào làm tôn vẻ thần bí của ngôi đền.

John và Diana tiếp tục bước lại gần, phía bên ngoài ngôi đền có rất nhiều bức tượng, mỗi bức tượng là một hình ảnh về các chiến binh cầm trên tay cây kiếm lưỡi liềm, mặc giáp, từ đó bộc lộ ra những nét chiến ý đáng sợ.

Diana chạy thật nhanh vào bên trong ngôi đền, ở đây sáng rực một màu trắng huyền ảo, rất giống với ánh trăng, trước mặt cô là hình ảnh một mặt trăng tròn đang tỏa sáng rực rỡ, cạnh đó có một cái bục trên đó là một chiếc rương gỗ trông khá cũ kĩ.

John cùng Diana tiến lại gần chiếc rương kia, John nói: “Có thể thứ cô cần kiếm ở bên trong, mở ra đi…. ”

Diana gật đầu sau đó mở chiếc rương gỗ ra, ở trong đó một bộ giáp sáng lấp lánh cùng với một cây kiếm lưỡi liềm.

Ngay khi cô đưa tay chạm vào chúng thì đột nhiên cả người cô sáng rực lên, biểu tượng mặt trăng khắp nơi trên tường bắn ra một thứ ánh sáng huyền ảo vào người Diana, bộ giáp kia đột nhiên bay lên rồi tự mang vào người Diana, thanh kiếm lưỡi liềm sáng bóng kia cũng tự bay vào tay cô.

John chói mắt phải lui lại vài bước, khi hắn mở ra cũng là lúc thứ ánh sáng kia đã biến mất, hắn kinh ngạc nhìn Diana trước mặt… cô ấy không giống với Diana nữa, mà giống với Diana mà hắn biết khi còn ở thế giới trước. Mái tóc đen bây giờ đã chuyển thành màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn đó nhưng thêm vào là đôi chút nét lạnh lùng.

John thực sự quá kinh ngạc với sự thay đổi này.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Thông tin truyện
Tên truyện Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 14/02/2017 06:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vợ tôi ngoại tình
Phần 20 Tôi thức dậy thì đồng hồ đã điểm 4 giờ chiều. Quay qua thì không thấy Ngọc đâu cả, bỗng tiếng nước chảy trong nhà tắm ngừng lại, từ bên trong, vợ tôi bước ra với chiếc khăn tắm quấn quanh người, tay nàng đang cầm một chiếc khăn khác để lau khô tóc, chiếc khăn tắm quấn người nàng có vẻ hơi ngắn nên làm bộ ngực căng tròn của nàng như muốn nhảy ra khỏi đó. “Nay hai vợ chồng ngủ đã luôn ha” Ngọc nói “Ừ cũng công nhận là lâu rồi hai đứa mình không có ngủ trưa dữ như vậy” Ngọc leo lên giường rồi tựa đầu vào ngực tôi, nàng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Thác loạn tập thể Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện sex ngoại tình
Cô em họ xinh xắn
Phần 20 Sáng hôm sau đang ngồi trên giảng đường, chợt nhớ ra hôm qua Trang bị đau lúc tôi mới nhét vào em, tôi lấy máy ra nt cho Trang: “Em có bị đau không, tại anh sợ em chưa quen việc dùng bao nên bị đau” “Bây giờ em thấy hơi rát rát anh ạ, em thấy dùng cái đấy lúc... thôi em chả nói nữa đâu, ngại lắm” “Ngại gì mà ngại, em mà không nói anh giận em đấy, khổ thân, tại anh mà em bị đau huhu” “Anh không được cười với trêu em đâu nhé, tại em thấy con gái mà nói ra nó cứ sao ấy ấy, cứ bệnh hoạn thế nào ý”...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ em họ Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex có thật Truyện sex phá trinh
Con đường bá chủ – Quyển 14 (Update Phần 240) - Tác giả Akay Hau
Phần 20 Ý Chí Pháp Tướng vẫn còn cầm cự được khi xuất động Pháp Tướng Thần Thông, đó là sử dụng thanh Thời Không Kiếm quay ngược thời gian, trở về thời kỳ toàn thịnh nhất. Bất quá khi có đến 12 vị Chí Tôn Pháp Tướng của Lạc Nam dung hợp thành một, mọi thứ liền chấm dứt. Trong ánh mắt khiếp sợ của toàn trường, Chí Tôn Pháp Tướng sau lưng Lạc Nam cùng lúc xuất động 12 loại Pháp Tướng Thần Thông cùng một thời điểm. Ý Chí Pháp Tướng triệt để hóa thành vô số điểm sáng nhỏ tiêu tan như bầy đom đóm khổng lồ, huyễn lệ và chói mắt. Thân ảnh Nam Thiên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng