Rốt cuộc, Riven cũng bị một đao đánh văng ra, hai tay ôm chặt trước lồng ngực, cả người đều lui về phía sau rồi ngã xuống.
“Ọc” – cô phun ra một búng máu, hai má đã nhợt nay còn nhợt hơn.
Sau đó đến lượt Renekton cũng trọng thương ngã xuống đất. Đến lúc này, Ahri, Aatrox, Ryze, ba người hình thành một tam giác, cố sức che chở mọi người sau lưng.
“Á” – Ahri và Aatrox vì sức cùng lực kiệt bị đánh bay kéo lê một đoạn trên mặt đất, Sona lập tức chạy đến đỡ hai người dậy.
“Ahri cô không sao chứ?” – Sona lo lắng.
Ahri lắc đầu nói: “Sona, tôi không ổn rồi, có lẽ không thể cầm cự thêm chút nào nữa.”
Sona nhìn Ahri, hai hàng nước mắt của cô chảy dài, nhẹ giọng nói: “Không kể sinh tử, chúng ta cũng cùng nhau trải qua vậy là đủ rồi”.
Ahri cười nói: “Không sai chỉ cần cùng nhau trải qua, tuyệt đối không hối hận, chúng ta ở chỗ này mất đi tất cả, tương lai John sẽ thu hồi lại gấp trăm lần. Ở nơi này các ngươi sẽ vì chuyện này mà hối hận cả đời. Một khi các ngươi đã chọc giận John, anh ấy nhất định sẽ cho các ngươi biết thế nào là sức mạnh của gươm vua vung lên, quỷ thần điều diệt”
Ahri nói xong, cả người phát ra sự tự tin, ngạo nghễ đối mặt tất cả kẻ thù trước mặt.
“Chúng ta lên trên kia” – Ryze chân bước xiên xẹo, cố gắng đưa tất cả lên trên ngọn núi nhỏ vừa nãy.
Gió nhẹ, dưới mặt trời chói chang có vẻ mỏng manh, mùi máu tanh nhàn nhạt hướng xa xa phiêu tán. Nơi hoang dã, vòng vây chầm chậm nhỏ lại, vô số người trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng cùng đắc ý, từng bước hướng tới gần đám người Sona.
Trên ngọn núi nhỏ, 6 người ngồi trên mặt đất, lúc này chỉ có mỗi Ryze là có thể cầm cự được, nhưng xem ra ông ấy cũng sắp không trụ vững rồi, chỉ là nhờ vào một loại phép thuật giúp kéo dài sức mạnh của bản thân lên tí chút mà thôi.
Xa xa, mặt trời di chuyển dần về hướng tây, một một bóng người lấy tốc độ nhanh nhất điên cuồng nhất hướng bay đi. Đám mây màu lam nhạt, tựa hồ cũng cảm giác được nguy cơ, đang lấy tốc độ nhanh nhất mà đuổi theo.
“Sona, Ahri, mọi người, hiện tại mọi người đang ở đâu?” – John vừa bay trên trời vừa không ngừng nghĩ đến họ, sau khi nhận được tin đám người Sona gặp nạn ngay tức tốc John đã lao đi tìm theo dấu vết tại nơi đánh nhau trước đó, nhưng truy theo một đoạn thì tất cả dấu vết đột nhiên biến mất, bây giờ tâm trí John vô cùng hoảng loạn, hắn đang lo sợ rằng Sona và những người khác lành ít dữ nhiều.
Sona không có khả năng chiến đấu như Aatrox hay Ahri, cô lại dựa vào sự kiên cường, vững vàng đứng ở nơi này.
Trên ngọn núi nhỏ, gần trăm bóng người càng ngày càng tiến gần. Ahri đưa lưng về phía Sona nhẹ giọng nói: “Sona, cô hãy giúp tôi giảm đau các vết thương này đi. Khi John đến đây thấy chúng ta giết nhiều người như vậy, anh ấy nhất định tự hào và vinh quang khi có những cô gái tuyệt vời như vậy yêu mình.”
Sona thản nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Phải, Ahri, cô nói rất đúng, chúng ta là đều là những người con gái mà John đã yêu, chúng ta thà chết chứ không bao giờ làm gánh nặng cho anh ấy cả. Bọn chúng cũng không biết John lúc này đây so với John lúc trước thì khác xa nhau.”
Bên kia, quỷ kiếm của Aatrox giống như câu hồn kiếm của địa ngục, kiếm xuất ra là máu chảy, ra tay là chết người. Trong nhất thời những tên đi ở phía trước đều chết thảm.
“Ta, nợ thằng nhãi đó một mạng, xem như lần này xả thân bảo vệ các cô là trả nợ cho hắn” – Aatrox tiếp tục lao đến tấn công, cánh của anh ta lúc này đã rách nát cả ra, nhưng vẫn không ngừng cuồng chém.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết giống như oan hồn ở địa ngục đang khóc, không ngừng hủy hoại lòng người.
Sona lẳng lặng đứng im, cô đối với sinh tử của chính mình đã hoàn toàn không để ở trong lòng. Không có quay đầu, bởi vì cô không dám quay đầu.
Cô sợ mình nhìn thấy tỷ tỷ cùng những người khác, nhịn không được sẽ khóc. Cô là thủ lĩnh của đoàn người, cho nên dù thế nào nàng cũng không thể khóc.
“Á…” – những tiếng la thét kinh thảm vang lên…
“Ầm ầm” – lần lượt Ryze rồi Ahri và Aatrox đã nằm trên mặt đất, kiếm đã gãy, không ai còn nhúc nhích, chỉ có là những hơi thở yếu đuối của họ mà thôi.
Sona ánh mắt lộ ra một tia cay đắng, lắc đầu, Sona chậm rãi ôm cây đàn trong ngực nhìn phía chân trời, ánh mắt không hề lo lắng lẳng lặng xuyên thấu bầu trời bay về nơi xa. Nơi nào đó, John có thể cảm thấy hay không?
“John… Sona đi trước đây….” – Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
Sona nhìn mọi người, nhẹ giọng: “Một đường truy kích, cuối cùng không ai chạy thoát, thật bi ai, có lẽ là ý trời. Hiện tại mọi người cũng đã tận lực ai cũng bị thương, đều mệt mỏi, chỉ có ta là hoàn hảo, ta thật là thẹn với mọi người.”
Ahri nhìn Sona, nói: “Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta bây giờ còn có người có thể đứng dậy, chỉ như vậy đã khiến chúng ta kiêu hãnh, chúng ta 6 người đối mặt mấy trăm người, có thể cầm cự đến bây giờ, coi như là không tồi, phải không? Cho nên cô cũng không cần áy náy. Lúc này hết thảy đã trễ, chúng ta chỉ sợ là không đợi được John đến cứu.”
Cùng lúc đó, bên ngoài đám người của Hư Không đang từng bước tiến lại đây, bọn họ không cần vội vã bởi biết rằng trước sau gì đám người Sona cũng rơi vào tay.
Conhi nhìn thoáng qua đám người Sona, lạnh lùng nhìn những người còn lại, thân thể nhoáng lên xuất hiện trước mắt bọn họ.
Conhi lơ lửng trước mặt đám người Sona cười lạnh nói: “Trong các ngươi mỗi người, ta đều hết sức rõ ràng, lúc này con bé hồ ly và cái tên cầm kiếm quỷ trong tay kia đang trọng thương, còn cô gái tóc bạc kia cùng với tên cá sấu ấy không còn lực phản kháng, tên pháp sư khắp người đầy các hoa văn kia cũng như thế. Các ngươi 5 người đã xong rồi. Hiện tại còn lại một người không võ công, Sona, cũng xem như là không có một chút năng lực.” – Conhi ngữ khí âm lãnh, ánh mắt lóe ra huyết sắc quang mang.
Renekton nổi giận nói: “Câm mồm, cho dù bọn ta có còn lại một người thì cũng sẽ liều chết đến cùng…”
Sona cười khinh miệt đáp: “Bây giờ bọn ta chết thì có làm sao? Nhưng một khi John biết kẻ đã giết bọn ta là ai nhất định anh ấy không bao giờ để yên, giống như cái cách mà anh ấy giết tên đội trưởng đội 10 đấy… ngươi nên cân nhắc trước hành động này.”
“Ha…. ha…” – đội trưởng đội thám sát liền đáp: “Các ngươi bây giờ còn nói nhăng nói cuội gì thế? Các ngươi nghĩ bọn ta sẽ dễ dàng để các ngươi chết hay sao? Bây giờ bọn ta sẽ bắt các ngươi làm tù binh, sau đó đem ra uy hiếp John, các ngươi nghĩ hắn sẽ làm thế nào?”.
Trong không khí, bốn phía lúc này đều mang theo hào khí khẩn trương. Vô số ánh mắt tham lam âm ngoan, đều dừng lại tại trên người đám người Sona.
Sona nhìn kẻ địch tới gần, ánh mắt lộ ra một tia phẫn nộ, khóe miệng khẽ nhếch, một vẻ mặt bất đắc dĩ, rõ ràng xuất hiện ở bên miệng. Nhẹ nhàng đứng dậy nhìn đám thuộc hạ của Conhi, Sona không có một chút kinh sợ. Hai tay ôm đàn, mở miệng nói: “Chỉ còn có ta, ta sẽ không cho các ngươi thương tổn những người đứng phía sau. Mọi người không cần phải sợ, mọi người đã không thể cử động được thì đừng có cố, Sona sẽ bảo vệ mọi người.”
Những người kia nghe vậy, trong mắt đều toát ra một loại thương cảm. Sona không có võ, tay không có lực, thậm chí sức mạnh phép thuật trong người cô cũng không phải loại có thể chiến đấu được, đây là tất cả mọi người biết, nhưng lúc này, cô đối mặt với gần 200 trăm tên lính, tên nào cũng có trong người sức mạnh không thể xem thường, vậy mà trong mắt của Sona không có một chút khiếp đảm. Tại sao? Thật ra đây chính là dũng khí, vì bảo vệ mọi người mà không để ý hết thảy.
Conhi cười nhạo nói: “Con bé kia, không nghĩ ra ngươi vừa xinh đẹp lại rất có dũng khí, đáng tiếc ngươi hai tay vô lực như thế nào bảo vệ mọi người đây?” Lời vừa nói ra, đám thuộc hạ đều cười ha hả xem thường.
Quay đầu lại, nhìn qua Ahri, Sona nhẹ giọng: “Ahri, nói sao nhỉ, tôi thật ghen tị với cô và những cô gái đã được John trao chiếc nhẫn ấy, tôi biết John có nhiều công việc giải quyết và đang đợi cơ hội để làm thế với tôi nhưng e rằng Sona này không có phước để hưởng nó.”
Sona lại quay đầu về phía Ryze cười nói: “Ryze, ông luôn miệng bảo mình là sư phụ của John, thực ra tôi biết ông không phải, à mà không phải ông luôn muốn nghe được tiếng đàn của tôi sao? Hôm nay tôi sẽ đàn cho mọi người nghe một bài.”
Ryze nghe vậy, khóe miệng cười khổ gật đầu, thanh âm yếu ớt nói: “Cũng tốt, hiện tại nếu không nghe, từ nay về sau chỉ sợ cũng không có cơ hội.
“Bây giờ, cô đàn một khúc, xem như tiễn đưa chúng ta. Đáng tiếc John vắng mặt, nếu không sẽ cùng chúng ta đồng thời nghe cô đánh đàn, thật là tốt biết bao.” – Riven cười khổ nói.
Sona cay đắng nói: “Khúc này John đã nghe qua, hy vọng tương lai mọi người còn có thể nghe được.” Sona vừa nói, một bên ngồi xếp bằng trên mặt đất, đem đàn đặt ở trên hai chân. Hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên cây đàn gỗ, đây là cây đàn mà trước đây John đã liều cả mạng sống để giải khai lời nguyền trên đó, giúp cô có thể nói chuyện lại, chiếc đàn ấy chứa biết bao nhiêu kỉ niệm của hai người, liên tiếp khảy nhẹ phóng thích tiếng nhạc, trong nháy mắt đã truyền khắp nơi hoang dã này.
Sona hơi hơi nhìn phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Mẹ nuôi đã từng nói với mình rằng, trong làng âm thanh trước đây của cô vốn có một bản nhạc tên là Khúc Cao Trào, và bản nhạc ấy được chính bà truyền lại cho Sona thế nhưng bà ấy còn nói một điều rằng bản nhạc ấy rất đặc biệt, nó được viết bởi 10 vị trưởng lão của làng âm thanh và ba người khác bên ngoài làng rất đam mê âm nhạc, trong đó có bà, bản nhạc ấy không đơn giản chỉ là một bản nhạc hay để người khác nghe mà bên trong bản nhạc ấy còn chứa một điều bí ẩn khác, hay nói đúng hơn nó có một cái tên khác” Cái tên gì đó là gì? Bà ấy không hề nói ra.
Sona lạnh lùng nhìn thoáng qua đám kẻ địch, mười ngón tay nhẹ nhàng lướt trên chiếc đàn gỗ, từng âm thanh tuyệt vời, giai điệu động lòng người, lẳng lặng phiêu tán nơi hoang dã. Cầm khúc nhu hòa động lòng người, tràn ngập bi thống cùng ai oán thật sâu hấp dẫn chú ý của mọi người. Mấy người Ahri lắng tai nghe giai điệu tuyệt vời nọ, trên mặt mỗi người lộ nhàn nhạt ý cười, ẩn ẩn thương cảm đã chậm rãi trở nên phai mờ.
Ahri thân run khẽ, nhẹ giọng than: “Tiếng đàn thật du dương, những vết thương trên người tôi bây giờ cảm thấy không hề có chút cảm giác nào nữa, linh hồn tôi như đang bay vậy!”
“Vụt” – đột nhiên lúc này một bóng người xuất hiện trên không một cách đầy bí ẩn, không ai biết hắn ta đã xuất hiện ở đây, đôi mắt nhìn Sona đánh đàn kinh ngạc nói: “Không thể tưởng được cô gái kia, có cầm kỹ thần diệu như thế, thật là một nhân tài hiếm có, đáng tiếc cô ấy không có cơ hội sống lâu.”
Sona khóe miệng lộ ra một nụ cười kỳ dị, ánh mắt ở một khắc này trở nên lạnh lùng. Nhìn tất cả địch nhân, đều chìm đắm trong tiếng đàn của mình, trong mắt bắn ra ánh mắt cừu hận. Hai tay đột nhiên gia tốc, vốn giai điệu tuyệt vời êm tai, trong nháy mắt nhịp điệu đã chuyển biến. Bốn phía, âm luật vừa chuyển, vô số sát khí liền tràn ngập trong vòng mấy trăm trượng, giai điệu nhu hòa trong chớp mắt biến thành thập diện mai phục, vô số tiếng đàn chói tai, mang theo năng lượng chấn thiên liệt địa, ngay lập tức đem màng nhĩ của không ít người đánh thủng. Giờ phút này”Etwahl”( tên chiếc đàn của Sona) rốt cuộc phát huy uy lực vốn có.
Sona ánh mắt lạnh lùng, hai tay mười ngón huy động, vô hình âm sát khí bao phủ tại cả hoang dã. Bốn phía, tiếng kêu thảm thiết thoáng tràn ngập tại hoang dã. Mọi người lúc này mới đột nhiên hiểu được, tại sao Sona bắt đầu lại nói như thế.
“Mẹ nuôi của Sona đã từng nói: Đừng bao giờ để Cao Trào thành Định Mệnh, một khi để điều đó xảy ra, Định Mệnh của kẻ nghe và người đánh đàn sẽ được quyết định…”
Đám người Ahri vẻ mặt đều kinh hãi, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới Sona dĩ nhiên còn có tuyệt kỹ này. Nhìn kẻ địch bốn phía đều bịt tai, không ít người đau đến lăn lộn trên đất, thống khổ bức tóc ôm đầu, nhìn bộ dáng mà thấy giật mình, làm cho chúng nữ trong lòng chấn động.
Nhìn bóng lưng Sona, mọi người đều trợn mắt kinh ngạc không thôi, hy vọng hiện ra trong tuyệt vọng, thật đáng quý, chấn động lòng người.
Conhi cùng chỉ huy quân thám sát đều là chấn động toàn thân, trong ánh mắt để lộ ra một tia kinh hãi. Đặc biệt Conhi, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, đứa con gái trông chân yếu tay mềm này lại lợi hại như thế. Nhìn bốn phía, nghe tiếng đàn đốt linh hồn kia, Conhi trong lòng cả kinh liền nghĩ trước hết phải sử dụng toàn bộ sức mạnh phép thuật trong người tạo một vòng hộ thân.
Âm sát lực càng ngày càng mạnh, âm thanh chí mạng, từng thời khắc ăn mòn đại não thần kinh từng người, Những người có sức mạnh phép thuật yếu kém, đều bị âm sát càng ngày càng lợi hại phá hủy, một lát đã tử vong hơn ba mươi người, càng ngày càng nhiều người chết.
“Bản nhạc này chính là bản Khúc Cao Trào mà Sona vẫn thường hay đàn cho John nghe, nhưng khi nghĩ đến những gì mẹ nuôi cô đã từng nói, một cái tên khác của bản nhạc này, cô liền nghĩ đến chuyện tấu bản nhạc này theo chiều ngược lại, bình thường ai cũng tấu nhạc theo giao điệu ghi chép từ đầu đến cuối, nhưng lần này Sona làm ngược lại tức bắt đầu từ đoạn nhạc cuối cùng trở lên và thật kinh ngạc sức mạnh của bản nhạc này được gia tăng kinh khủng, bản nhạc này có tên gọi là Khúc Định Mệnh”
Một hồi biến cố ngoài ý muốn, một lần phản kích cuối cùng; một đoạn chém giết đầy mùi máu, một kết cục chưa biết kết quả. Hết thảy đều phát sinh tại một nơi hoang dã, ở một gò núi nhỏ, Sona dùng một cây đàn etwahl, có thể hay không chống đỡ hơn một trăm người công kích? Cô ra sức đánh cuộc, có thể đợi được John hay không? Trên bầu trời, mặt trời đang tỏa nắng nóng, vào thời khắc này đột nhiên ẩn giấu một mảnh mây đen. Bầu trời bốn phía âm u, đến tột cùng ám chỉ điều gì đây?
“Sona, rốt cuộc em và mọi người đang ở đâu?” – ở một nơi khác John trong lòng như muốn nổ tung, vận dụng sức mạnh toàn thân thăm dò xung quanh nhưng vẫn không thể nào tìm thấy được dấu vết gì…. hắn lo lắng như phát điên lên, đột nhiên từ trong đầu hắn, xuất hiện liên tục các hình ảnh đang diễn ra của đám người Sona, tim hắn co thắt lại… hai mắt kinh ngạc, miệng lẩm bẩm: “Chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn trên tay Ahri nói với ta vị trí của họ… không ngờ nó có khả năng này…. Sona… đợi ta…. ta sẽ đến cứu mọi người.” – John lập tức xoay người phóng như điên về hướng tây bắc…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/02/2017 12:34 (GMT+7) |