Ở bên trong căn phòng lúc này, có hai người đang ngồi đối diện nhau, một bên là một người trung niên có khuôn mặt khá nham hiểm, hắn ta khoắc trên mình chiếc áo choàng đen có vẽ những hoa văn vô cùng quái dị. Bên kia là một người đàn ông ngoài năm mươi, không cao cũng không thấp, cái bụng bự quá khổ khiến ông ta có thân hình đôi chút hài hước, nếu ai không biết thì phải nói thẳng rằng người đàn ông này tên là Nicau, chính là chủ tịch hội đồng thành phố Abaz, cũng tức là cha của cái tên ‘rắm thối’ Bellamy.
Chủ tịch hội đồng thành phố Nicau nhìn người đàn ông phía trước tỏ ra hồ hỡi đáp: “Không biết ngọn gió nào đã đưa một trong 12 vị hộ vệ dưới quyền của ngài Ralaw đến đây vậy?”
“Ông cứ gọi ta là Cancer được rồi ngài chủ tịch à, chẳng là ta tiện đường công việc nên ghé qua đây chào hỏi ngài cho lẽ phải mà thôi.” – Người đàn ông kia tự nhận mình tên là Cancer nói.
“Thế thì còn gì bằng, được ngài ghé thăng là niềm vinh dự cho thành phố chúng tôi, hay để chúng tôi tổ chức một bữa tiệc để chào đón ngài nhé.” – Nicau tươi cười đáp.
“Không cần” – Hắn ta quơ tay, sau đó kì lạ nói tiếp: “Kể cũng lạ, tại sao từ lúc đến đây ta không hề thấy con trai của ông xuất hiện vậy? Hay cậu ta đi đâu chơi rồi?”
“Hài” – nhắc đến chuyện con trai lão ta thở dài não lòng, điều này khiến Cancer hơi chút khó hiểu hỏi: “Không biết có chuyện gì đã xảy ra, nếu như ngài gặp khó khăn gì chúng tôi nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.”
“Nếu được ngài ra mặt hỗ trợ thì chúng tôi còn gì sung sướng hơn, chẳng là tối hôm qua đứa con trai bé bỏng của tôi bị một gã du côn đánh cho thừa sống thiếu chết, bây giờ nó đang nằm ở trong phòng đấy.” – Lão ta tỏ ra đau khổ nói.
“Có chuyện này sao? Vậy ngài đã cho người bắt hắn ta về chưa?” – Cancer lập tức hỏi.
“Đã cho người đi vào sáng nay…” – Nói đến đây thì từ bên ngoài một lão già ốm nhom nhom hớt hãi chạy vào nói: “Ông chủ à, không hay rồi !không hay rồi!”
“Quản gia có chuyện gì vậy?” – Nicou lo lắng hỏi.
Lão quản gia lập tức nói: “200 binh lính mà chúng ta phái đi buổi sáng đã trở về, chỉ có điều kẻ muốn bắt thì không bắt được, ngược lại toàn bộ binh sĩ ai ai cũng mình đầy thương tích.”
“Cái gì?” – Lão già Nicou giật bắn người gã lên ghế, đôi mắt như hoa lên.
“Cuối cùng cũng có việc để chơi” – Môt tia suy nghĩ xuất hiện trong đầu của Cancer, hắn ta đứng dậy nói: “Theo ta nghĩ con trai của ngài đã gặp phải một tên không dễ đối phó rồi, thôi thì cứ giao việc này cho ta giải quyết.”
Nghe thấy hắn ta đứng ra nhận giải quyết lão già Nicou không còn gì sướng bằng, đứng dậy cúi người đáp: “Nếu như ngài bắt hắn ta về đây nhất định chúng tôi sẽ hậu ta ngài thật lớn.”
Cancer không để ý những gì lão ta nói, xoay sang hỏi lão quản gia: “Thế lão có biết hiện giờ kẻ đã đánh thiếu gia mấy người đang đi về hướng nào không?”
Lão quản gia suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Theo như người chỉ huy báo lại thì hắn ta đang đi về phía bắc.”
“Phía bắc? Không lẽ đến chỗ của tên Nasus?” – Cancer suy nghĩ trong đầu sau đó lập tức rời khỏi căn phòng và biến mất.
…
Sa mạc quả đúng là một nơi cực kì khắc nghiệt, một màu vàng óng bởi cát phủ rộng đến tận chân trời, dưới cái nóng khủng khiếp từ mặt trời cái khí hừng hực bốc lên từ mặt đất khiến đầu óc những người yếu ớt cảm thấy choáng váng.
John và Sivir đi theo bản đồ như vậy cũng đã được hai ngày đường, dưới cái nóng của Sa mạc một người có sức mạnh như John cũng cảm thấy cực kì khó chịu. Hắn nhìn Sivir, mặc dù là phụ nữ nhưng cô vẫn tỏ ra rất bình thản. Sivir biết hắn nghĩ gì nên cũng chỉ có thể cười, cô lớn lên từ nhỏ tại sa mạc Shurima, mọi thứ ở đây cô đã quen từ nhỏ nên không cảm thấy khó chịu như John và Razer.
“Cứ đi theo hướng này chừng 3 ngày nữa là chúng ta đến chỗ của Nasus” – Sivir nhìn vào tấm bản đồ chỉ tay về phía bắc nói.
John thở dài một hơi rồi nói: “Sivir, cô còn nước không, cho tôi một ít…”
Sivir lắc đầu kiên quyết nói: “Không được uống nữa, càng vào sâu bên trong trung tâm sa mạc nhiệt độ sẽ càng cao, nếu anh cứ uống thế này đợi đến khi vào được bên trong chúng ta sẽ không còn chút nước nào mà uống nữa đâu đấy.”
“Nhà.. nha…” – Razer cũng không thể nào chịu nổi cái nóng khủng khiếp ở đây, cu cậu trốn trong một cái túi sách để tránh cái nắng nóng hơn 70 độ C.
“Ầm ầm ầm” – đột nhiên lúc này hàng loạt chấn động cực mạnh vang lên bên trong lòng đất, khuôn mặt của John kinh hãi nhìn Sivir nói: “Có chuyện gì vậy?”
Sivir kinh hoảng không kém, cô xoay đầu nói: “Roger, có lẽ chúng ta gặp phải Vua Sa Mạc rồi.”
“Vua sa mạc? Hắn là ai?” – John không biết gì vội hỏi lại.
“Không phải ‘hắn’, Vua sa mạc là một con ma thú sống ở sa mạc Shurima, nó cực kì hung tợn và háu ăn, bình thường nó chỉ thích ngủ nhưng hôm nay chúng ta thật xui xẻo khi đụng phải nó.” – Sivir lập tức nói.
“Ầm…” – một tiếng nổ vang lên, mặt đất phía trước nổ tung, cát bắn ra bốn phương tám hướng, một cái thân hình to lớn đồ sộ hiện ngay trước mặt John và Sivir. Một con bọ cạp màu vàng cực kì khủng khiếp xuất hiện trước mắt họ, hai cái càng to lớn sắc bén, cái đuôi nhọn đầy nọc độc, cái hàm răng nhọn hoắc cứ nhe ra như thèm khác hai con mồi phía trước.
“Roger, chúng ta chạy thôi, không thể đánh lại nó đâu?” – Sivir lo lắng nói.
John cũng có chút kinh ngạc khi thấy con vật khổng lồ trước mặt nhưng hắn kinh ngạc thôi chứ không hề tỏ ra sợ hãi, xoay đầu bình thản hỏi Sivir: “Dùng con này cưỡi có đến chỗ Nasus nhanh hơn không?”
“Hả” – Một câu hỏi khiến Sivir nổi cả da gà mà kinh ngạc, cô há hốc mồm vài giây sau đó gằng giọng nói lại: “Anh điên à! Nó là vua sa mạc Shurima này đấy, anh nghĩ bắt nó làm thú cưỡi dễ lắm sao?”
John gật đầu đáp: “Nếu như chúng ta cứ đi bằng lạc đà này thì sợ rằng khi gặp Nasus đã thành cái xác héo khô rồi.” – Sivir còn chưa kịp phản ứng gì lại thì John đã vọt đến trước mặt con bọ cạp khổng lồ, đôi mắt lạnh như băng của nó nhìn John với vẻ thèm khát.
“Khè” – miệng to lớn mở ra gầm một tiếng chấn động một vùng lớn của sa mạc, như một sự hù dọa của những con thú săn mồi trước con mồi của chúng, thế nhưng đám lại sự hù dọa ấy chỉ là một ánh mắt đầy vẻ xem thường của John nhìn nó.
“Vù” – Vua sa mạc hung hăng vung chiếc càng trái tấn công John, đừng thấy nó to mà nghĩ nó chậm chạm, thực chất cái tốc độ ra chiêu này còn nhanh hơn cả một chiếc xe lửa siêu tốc nữa.
“Roger, cần thận” – Sivir ở bên dưới hai tay che miệng lo lắng.
“Ầm” – một sự việc khiến Sivir hoàn toàn đứng hình, cô như không muốn tin vào mắt mình, liên tục dụi mắt để tự cảnh tỉnh rằng: “Mình chỉ bị hoa mắt mà thôi” – thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, John chỉ cần dùng một cánh tay để ngăn cản cái càng của nó, một sức mạnh không phải của con người.
“Vút” – cái càng còn lại của vua sa mạc vung đến.
“Ầm” – và nó lại bị cánh tay còn lại của John chặn lại một cách đơn giản.
Từ hai nhãn đồng của nó, có thể thấy được, một sự sợ hãi khủng khiếp, thế nhưng danh dự của một ông vua Sa mạc khiến nó không thể chùn bước, chiếc đuôi độc khủng khiếp phía sau đâm đến, lần này John hết tay để mà đỡ rồi, bị dính một tí chất độc trên đuôi của nó cũng đủ khiến một con rồng lăn ra chết trong 3 giây.
“Vẫn chưa chịu thua à” – John cười nói một câu sau đó, chân phải vung mạnh về phía trước, giống tư thế của một cú đá mạnh vào không khí, nhưng khi chân vừa bay hết tầm thì một thanh đại đao được huyễn hóa từ luồng khí do chân John tạo ra, thanh đại đao này va chạm vào chiếc đuôi của con bọ cạp, vang lên một tiếng koong thanh thúy, chiếc đuôi của nó bị đánh bật trở lại.
Sivir lúc này người như tượng đá, cô đang dần liên tưởng sức mạnh hiện tại của John giống một người cô quen biết trước đây.
“Thế nào chịu làm thú cưỡi cho ta chưa?” – John nhảy lên đầu con bọ cạp cười nói, hiển nhiên một con thú được xem như là vua của sa mạc tất sẽ có linh tính và hiểu biết, thấy sức mạnh của John như vậy nó biết mình không phải là đối thủ nên đành chấp nhận làm thú cưỡi cho hắn.
“Sivir, lên đây, dùng nó chúng ta sẽ đến chỗ của Nasus nhanh hơn đấy.” – John quẩy tay nói với Sivir ở bên dưới.
Rất nhanh chóng, cả cô và con lạc đà được Vua sa mạc đặt trên lưng, dưới sự điều khiển của John, vua sa mạc chạy thật nhanh về phía bắc, tốc độ của nó phải nhanh gấp 10 lần con lạc đà kia, nếu cứ giữ nguyên tốc độ thế này thì cũng chỉ hơn một ngày nữa là hắn sẽ đến chỗ của Nasus.
“Roger, rốt cuộc anh là ai vậy? Anh còn dấu tôi điều gì phải không?” – Sivir nhìn chằm chằm vào John và nói.
John cố đảo mắt đi chỗ khác rồi đáp: “Thì không phải đã nói với cô rồi sao? Tôi tên là Roger, một kẻ long nhông thích đi đây đó mà thôi.”
“Không đúng! Sức mạnh của anh không thể nào là một người vô danh được.” – Sivir kiên quyết truy hỏi đến cùng.
John rất sợ bí mật bị bại lộ nên đánh trống lãng: “A, đêm nay thật nhiều sao, Sivir cô xem, nhiều sao chưa kìa…”
“Anh không muốn nói cho tôi biết đúng chứ?”
John thở dài nói: “Sivir, thực sự tôi không muốn dấu cô điều gì cả, nhưng tôi có nổi khổ không thể nói ra, nhưng cô yên tâm, tôi không phải kẻ xấu, tôi cũng không làm hại cô đâu, chúng ta là bạn mà đúng chứ?”
“Bạn!” – Sivir cười một cách chán nản sau đó nằm xuống trên lưng Vua sa mạc nhắm chặt mắt ngủ. Đêm hôm đó là một buổi tối yên tĩnh hơn những ngày thường.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 24/02/2017 06:36 (GMT+7) |