Nam Cung Hương Vân thấy sự việc xảy ra ngay trước mặt mình vô cùng đau xót, những tiếng dị nghị của khách mời trong phủ cũng bị sự việc này ầm ra như một phiên chợ vỡ làm nàng thiếu chút nữa là không kìm được nước mắt, .
“Tên hỗn đản kia, làm cái gì cũng úp úp mở mở, chả có đầu có đuôi gì hết, bảo ta sao biết được ngươi làm gì đây. ” Hương Vân trong lòng hận hắn lắm, nhưng nàng cũng biết rõ Long Nhất chẳng phải loại bạc tình, nhất định là đã có chuyện quan trọng nếu không hắn đã chả xử sự lạ lùng như vậy. Rốt cuộc thì người thiệt thòi vẫn là nàng, đành tự an ủi mình chứ biết làm sao bây giờ, có đau lòng hắn cũng chẳng quay lại. Hơn nữa, nàng với hắn cũng đã bái thiên địa, danh chính ngôn thuận là phu thê rồi.
“Các vị khách quan tôn kính, tiểu nữ thật lòng cảm tạ các vị đã đến tham gia buổi hôn lễ của tiểu nữ ngày hôm nay. Chỉ đáng buồn đúng lúc này phu quân của tiểu nữ lại có chuyện cực kì quan trọng phải đi trước, hy vọng mọi người không để ý, mặc sức hưởng thụ. ” Nàng hít sâu một hơi lấy lại tinh thần rồi cố nặn ra một nụ cười tươi nói lớn.
Phản ứng của thực khách khi nghe câu nói này nằm ngoài dự đoán của Hương Vân, sở dĩ bọn họ từ trước đến nay cứ nghĩ nàng là tiểu thư đài các, không phóng khoáng được như vậy. Ai dè lại khác hẳn, trở thành nữ nhân lễ phép biết trước biết sau như thế trong lòng ai cũng thầm thán phục.
Cuối cùng Tây Môn Nộ cũng đành bó tay, nói vài câu qua loa để buổi tiệc được bắt đầu.
Hương Vân trong lòng hiện đã nhẹ rất nhiều sau khi thấy phản ứng của thực khách, nàng hiện đang cùng với Đông Phương Uyển và mẫu thân của nàng đi về phía hậu viện. Nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân, không chịu được vừa ra khỏi đại sảnh khóc òa lên.
“Hương vân, ta biết con trong lòng rất đau khổ, con cứ đợi khi nào xú tiểu tử kia về cùng ta giáo huấn cho nó một trận nên thân. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con vừa rồi đã biểu hiện rất tốt, Vũ nhi có được người vợ như con khẳng định phúc phận quá lớn rồi. ” Đông Phương Uyển đang cố gắng an ủi nàng, trước giờ bà cũng không nghĩ nàng lại rắn rỏi như vừa rồi.
“Nương, nhi xin người đừng trách phu quân nhiều quá, nhi luôn tin phu quân gặp việc quan trọng nên phải cấp tốc xử trí kịp thời, chỉ là nước mắt không theo sự điều khiển của bản thân nhi. ” Hương Vân dở khóc dở cười đáp lại.
“Nha đầu ngốc đừng có khóc nữa, đã có nương ở đây há có người khi dễ con được ư, nương vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh con” Đông Phương Uyển vui mừng vì đứa con dâu càng ngày càng làm bà hài lòng, tay bà nắm chặt bàn tay của Hương Vân lại thể hiện sự trìu mến.
Nam Cung Phu nhân nghe những lời bà thông gia rất chi hưng phấn, bà tin đứa con gái này được Đông Phương Uyển quan tâm nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi. Nhưng mặt khác bà cũng rất bất ngờ vì đứa con trước giờ ngỗ nghịch hồn nhiên lại trưởng thành nhanh đến như thế, dù sao cũng đã cùng với tiểu tử Tây Môn Vũ bái thiên địa rồi, hôn sự mà chưa cử hành trước khi Hắc Y nhân kia đến thì sự tình quả thật sẽ không đơn giản như thế.
Tái ngộ? Bi Thương? Hạnh phúc?
Quay lại việc Long Nhất được biết tin hắc y nhân nọ đến cấp báo, trong lòng vô cùng rối loạn, sau khi rời khỏi hôn lễ hắn vội vội vàng vàng vận Tật Phong Thuật mười hai thành công lực bay đi, thân thể hòa quyện vào trong gió như thần tiên cưỡi mây vậy.
Phiêu phù thuật tuy là đỉnh a pháp di chuyển, nhưng đem so với Tật phong thuật của Long Nhất vẫn còn kém vài bậc, vì thế trong chốc lát hắn đã đến nơi hắn cần đến, quan sát một hồi rồi phi thân lên một điểm cao nhất viện, cặp mắt tinh tường quét một vòng xung quanh không hề thấy một bóng người nào cả, thực có chút không đúng.
Lại nói đến mảnh giấy da hắc y nhân kia đưa cho Long Nhất, trong đó có mấy dòng chữ nguệch ngoạc: “Tướng công. Thiếp bị ép thành thân Hắc Ám giáo hoàng hôm nay, chàng mau ứng cứu. Lãnh U U” bút tích đích thực của Lãnh U U, trên mảnh giấy da hết thảy các chữ bị nhòe mực vì nước mắt của nàng làm cho Long Nhất khó khăn lắm mới nhìn ra được, khi hắn được biết nữ nhân của hắn lại bị ép thành thân với một nam nhân khác thì máu nóng dồn lên não, không chịu được vội vàng đi giải cứu…
Đến đây rồi thì lại chả thấy động tĩnh gì cả, gió thổi vi vu xung quanh tòa viện to đùng hình thành một không khí hết sức quỷ dị, Long Nhất hồi thần chậm rãi hạ xuống, hắn tự nhủ nếu Lãnh U U thật sự bị ép hôn với Hắc Ám giáo hoàng cũng hôm nay, sao lại trùng hợp ngẫu nhiên với ngày hắn cũng thành thân vậy? Huống hồ còn ngầm sai thủ hạ đến Đằng Long Thành đúng lúc hắn đương cử hành hôn lễ, điều này xem chừng có chút không hợp lý. Nếu không phải có người giả bút tích hoặc ép nàng viết thì tình hình của nàng hắn rất bi thương.
Cẩn tắc vô áy náy, khôn ba năm dại một giờ, những câu thành ngữ đúc kết kinh nghiệm ngàn năm của ông cha để lại Long Nhất không bao giờ dám quên, hắn ngầm vận Ngạo Thiên Quyết hộ thể rồi mới bình tĩnh mở cửa tiến vào một gian phòng. Không có một ai. Không có gì lạ. Đang băn khoăn thì Long Nhất lại nghe thấy những thanh âm huyên náo phát ra gần đó… tập trung vào nghe thì hắn phát hiện nguồn gốc của những tiếng kì quái này ở phía dưới lòng đất.
Lục lọi quanh căn phòng một hồi lâu, Long Nhất vẫn chưa tìm được cơ quan để mở cửa môn đi xuống.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đương tìm tòi thì Long Nhất mơ hồ nghe được những tiếng rên rỉ của Lãnh U U: “ Không… ta không muốn… ”
Hắn vô cùng sốt ruột, đập phá hết thảy đồ đạc trong phòng, không hiểu tại sao những chuyện không may không đổ lên đầu hắn mà toàn nhắm vào những người hắn yêu thương. Đau đớn. Một cảm giác cào xé tâm can đang đốt cháy linh hồn hắn.
Rốt cục sốt ruột cũng không có tác dụng gì, may thay khi Long Nhất bực tức ném cái ghế làm vỡ một ma pháp cầu thì đã vô tình kích hoạt cơ quan nọ. “BÙM” Một tiếng nổ kinh thiên động địa làm hắn mờ nhạt cặp mắt đỏ ngầu vì giận, sau đó lập tức một hòn non bộ rời sang một góc tường để lộ một mật đạo đi xuống, phía dưới thấu ra hồng quang chiếu rọi vào cả gian phòng sáng trưng.
Long Nhất vui mừng nhưng đã lấy lại được nét lãnh đạm thường lệ, hắn vận công Ngạo Thiên Quyết tăng thêm một chu thiên hộ thể rồi mới dám đi xuống, nhưng vừa xuống được hai bước thì bị tình cảnh đập vào mắt làm cho hắn há hốc mồm, đứng yên tại chỗ sững sờ.
“ Hỷ” hai chữ đại bản được dán lên trên vách tường, dưới mật thất là vô số những ma pháp đăng màu đỏ, dưới đất cũng được trải thảm đỏ au. Nhưng điều làm cho hắn kinh ngạc không phải gian phòng này mà là hai người đương đứng phía trong: Một người thì mặc áo cưới được thêu hết sức tinh xảo, đang thản nhiên nhìn hắn mỉm cười, là Lãnh U U. Người kia cũng là một người hắn vô cùng thân thiết, cũng đã từng ân ái vài lần với hắn nhưng nàng đang cải trang thành một nam nhân, Phong Linh nhìn thấy hắn thì ánh mắt tỏ ra vài phần kích động.
Bấy giờ Long Nhất cho dù có là kẻ đần độn nhất Thương Lan Đại Lục cũng phải hiểu sự tình bên trong, đang định quở trách hai nữ nhân kia thì đối mặt với nụ cười của Lãnh U U. Xa mặt nàng lâu như vậy mà câu đầu tiên khi gặp gỡ lại là mắng mỏ hắn nghĩ lại là không nên.
Nhưng đang phân vân thì từ phía ngoài lại có một thanh âm ấm áp vọng vào: “Long Nhất… ” kèm theo câu nói là một mùi hương thơm ngát phảng phất lập tức làm Long Nhất quên hết sự sống trên đời.
Tì Bích, đích thực là Tì Bích, sao lại lắm chuyện may mắn quái dị như vậy chứ, thanh âm trầm bổng này, mùi hương này hắn đến chết cũng không quên được.
Long Nhất không thể chần chừ được nữa, mục đích của ngày hôm nay không phải là để gặp hai nữ nhân phía dưới mật thất, tuy rất vui mừng nhưng hắn cũng không quên điều này, lập tức đuổi theo bạch y nữ nhân kia.
“Tì… Tì Bích. ” Long Nhất đuổi kịp vội nắm lấy ngọc thủ mềm mại của nàng, hưng phấn run rẩy nói.
“Ta không phải Tì Bích, ngươi nhận lầm người rồi. ” Tì Bích bối rối vô cùng, trong lòng tuy đang đấu tranh nội tâm rất quyết liệt nhưng nàng vẫn phi thân rời đi… quyết định quả là khó khăn a.
Hehe, Long Nhất vất vả tìm kiếm nàng như vậy há có thể để nàng rời đi dễ dàng thế chứ, thân ảnh như mây trôi nước chảy lao nhanh về phía trước, một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại gạt nhanh mạng che mặt của nàng ra, lồ lộ từ từ ra một khuôn mặt nửa thiên sứ nửa ác ma. Đôi mắt trong veo như nước mùa thu thì ướt đẫm lệ, cái miệng nhỏ nhắn toan mở ra tựa hồ muốn nói hàng ngàn vạn câu chữ nhưng lại không phát âm ra khỏi miệng.
Nhìn lại khuôn mặt chưa từng được thấy trong vòng hơn hai năm, Long Nhất không hề tỏ ra sợ sệt, trái lại còn dùng một tay vuốt ve cái thai ký màu đỏ kinh dị tỏ vẻ không quan tâm gì đến nó cả. Nhưng từ bé tới lớn không ai dám chạm vào vị trí đó, nay lại bị Long nhất tiếp xúc đúng chỗ nàng tự ti nhất, Tì Bích hốt hoảng giãy giụa.
Long Nhất càng thấy nàng phản ứng thì lại càng không cho nàng rời khỏi, hai tay nâng nhẹ đầu Tì Bích lên, khẽ cúi đầu hôn nàng một cách say đắm. Đến đây thì làm gì có nữ nhân nào kháng cự tình lang của mình cơ chứ, mà Tì Bích lại còn hai năm mòn mỏi chờ đợi giây phút này, thân thể mềm mại bị kích thích cứng đờ ra, hai tay vòng qua cổ tình lang để đón nhận nụ hôn nồng thắm của hắn.
Bấy giờ Lãnh U U cùng với Phong Linh đã mò lên trên, nhất thời bị tình cảnh trước mặt làm cho thất thần.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Long Nhất Pháp Sư - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sắc hiệp |
Ngày cập nhật | 14/06/2018 06:38 (GMT+7) |