Long Nhất lập tức chấn động, đồng tử bỗng nhiên mở rộng, nhưng không phải là vẻ mặt háo sắc mà là một loại thần sắc kinh ngạc cực độ.
Lúc này, Mễ Á hoàng hậu mới lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Long Nhất có chút buồn bã, yên lặng mặc lại chiếc trường sam màu phấn hồng.
“Như thế nào lại như vậy? ” Long Nhất từ trong rung động kịch liệt lấy lại tinh thần hỏi, thanh âm trầm thấp. Hắn quả thực không sao tưởng tượng được thân thể ngọc ngà của Mễ Á hoàng hậu lại có thể biến thành thần sắc xanh đen trộn lẫn như vậy.
Mễ Á hoàng hậu mím chặt môi, thở dài nói: “Ta vốn biết sẽ có một ngày như vậy. Ta không có Ngân Hồ huyết mạch nhưng lại tu luyện Ẩn Thân thuật cùng Thiên Cực ảo thuật. Bị như vậy là sự trừng phạt. ”
“Có cách nào để chữa không? ” Long Nhất trầm giọng hỏi.
Mễ Á hoàng hậu lắc đầu nói: “Không có. Trời cao đã hậu đãi ta nhiều rồi. Vốn tưởng rằng không trụ được cho đến khi Bối Toa trở về, ngay cả di thư ta cũng chuẩn bị xong rồi. Không nghĩ rằng ta còn có thể nhìn thấy ngươi cùng Bối Toa. Được như thế này ta cũng đã hài lòng rồi. ”
Long Nhất nắm lấy cổ tay nhỏ bé của Mễ Á hoàng hậu, đưa tinh thần lực cùng nội lực vào điều tra, phát hiện ra rằng toàn thân kinh mạch cùng ngũ đại tại khí của nàng đã bắt đầu suy kiệt, không còn khả năng vãn hồi.
“Không sao, ngươi không cần thương tâm. Ngươi đồng ý giúp đỡ Hồ tộc chúng ta thượng vị chính là an ủi lớn nhất cho ta rồi. ” Mễ Á hoàng hậu chậm rãi rút tay lại, thản nhiên cười nói. Vẻ mặt tươi cười như áng mây xanh trên trời. Đối với sinh tử, có lẽ nàng đã nhìn thấu.
Long Nhất không thừa nhận cũng không phản đối, chỉ ngồi trên thảm trầm tư.
Bóng tối phủ xuống, Long Nhất nằm trên một bãi cỏ hẻo lánh trong Thánh Ma học viện. Bên cạnh là Vô Song, Nạp Lan Như Nguyệt, Long Linh Nhi, còn có Tây Môn Vô Hận.
“Phu quân, không phải hôm nay chàng muốn đi sao? Sao lại quyết định ở lại vậy? ” Nạp Lan Như Nguyệt đang nằm một bên ôm chân Long Nhất hỏi.
“Đương nhiên là vì Thủy Nhược Nhan tỷ tỷ, phải không đại bại hoại? ” Long Linh Nhi cười nói.
“Thông minh, không phải gần đây các nàng phát hiện Thủy Nhược Nhan thần thần bí bí sao? Không biết rõ nàng ra sao thì làm sao ta có thể an tâm rời đi đây? ” Long Nhất hắc hắc cười nói.
“A, cho nên nhị ca cả ngày hôm nay cũng không có đi tìm nàng. Nguyên lai là huynh định theo dõi nàng. Nhưng sao bây giờ lại đợi ở chỗ này? ” Tây Môn Vô Hận nghi hoặc hỏi.
“Cái việc theo dõi này sao ta phải tự mình đi làm, tự nhiên sẽ có người thay ta an bài thỏa đáng. Các nàng không cần quan tâm. ” Long Nhất cười nói.
“Đại bại hoại, ngươi không lo lắng cho Thủy Nhược Nhan tỷ tỷ chút nào sao? ” Long Linh Nhi hỏi.
“Lo lắng, đương nhiên là lo lắng chứ. Nhưng không phải lo lắng nàng làm sao mà lo lắng cho sự an toàn của nàng. ” Long Nhất trợn tròn mắt nhìn tinh không, mơ hồ hiểu rằng chuyện không đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiện xuất hiện một đóa yêu hoa sang lạn, lần lượt biến đổi thành những đồ án xinh đẹp. Đối với con mắt người thường nhìn vào thì đây chỉ là một yêu pháp bình thường, nhưng đối với Long Nhất, một cái đồ án xuất hiện tại không trung thực sự là bất thường.
“Ta đi xem có chuyện gì, các ngươi cứ nói chuyện phiếm ngồi đợi ta ở chỗ này. ” Long Nhất nghiêng người ngồi dậy, nói với tứ nữ.
Tứ nữ đều có chút không tình nguyện, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của Long Nhất làm cho các nàng biết có nói như thế nào cũng vô dụng. Ý hắn đã quyết tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Long Nhất hóa thành một đạo hư ảnh, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm, biến mất khỏi tầm mắt bốn người. Chỉ trong chốc lát, hắn không gây một tiếng động đã xuất hiện tại một mảnh rừng nhỏ phía đông Mễ Á công quốc.
Ở ngay bìa rừng xuất hiện một tầng kết giới rất mạnh, mặc dù được che dấu rất kĩ nhưng Long Nhất vẫn nhận ra trong không gian có hắc ám khí tức nhàn nhạt.
“Thực lực cũng không kém à nha. Là người của Hắc Ám giáo hội sao? Kì quái, Thủy Nhược Nhan sao lại có quan hệ với người của Hắc Ám giáo hội? ” Long Nhất nhíu mày lẩm bẩm nói.
Xông vào thì chắc chắn là không được, dám chắc sẽ bị người bày ra kết giới phát hiện. Mặc dù hắn không sợ nhưng hắn chỉ muốn lén xem Thủy Nhược Nhan rốt cuộc làm gì? Người ở cùng Thủy Nhược Nhan là ai?
Long Nhất vận chuyển Ngạo Thiên quyết toàn thân, tinh thần lực cẩn thận phóng xuất hình thành một mật mạng lưới, đem giấu hết khí tức. Hắn chậm rãi tiến lên hai bước, thân thể tiếp xúc kết giới, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo… không hề xuất hiện bất cứ ba động nào.
Rất nhanh, Long Nhất xuyên thấu kết giới không một tiếng động, tiến vào trong rừng. Kết giới trong nháy mắt cũng phục hồi lại nguyên trạng.
Trong rừng cũng không có bất kỳ cơ quan nào cả, Long Nhất hành động trong bóng tối như cá gặp nước, hướng phía trung tâm đi tới.
“Mẫu thân, Cửu Thiên Ám ma thuật con đã luyện xong giai đoạn đầu tiên rồi. ” Thanh âm Thủy Nhược Nhan truyền tới.
Long Nhất trong lòng khẽ giật mình. Cửu Thiên Ám ma thuật là pháp thuật bất truyền trong Hắc Ám giáo hội, chỉ có Hắc Ám giáo hoàng mới có thể học. Hắn biết Phong Linh cũng biết pháp thuật này. Hắn ẩn mình, cố nín hơi thở. Hai con mắt đen nháy nhìn vào bên trong bãi đất. Bên trong có hai thân ảnh yểu điệu. Trong đó có một người đã gặp hai năm trước là Thủy Nhược Nhan. Người kia là một tuyệt sắc mỹ phụ tóc xanh mắt xinh cực kì xinh đẹp. Mỹ phụ vẻ mặt trìu mến nhìn Thủy Nhược Nhan. Nhưng Long Nhất lại cảm nhận được từ người nàng tỏa ra một thứ khí tức âm lãnh.
“Mẫu thân? Long Nhất nghĩ thầm. Hoàn cảnh của Thủy Nhược Nhan hắn cũng biết chút ít. Nhưng tuyệt không nghĩ mẫu thân nàng lại là người như vậy. Có cảm giác như đó là một nữ tử thập phần nguy hiểm. Nàng dạy Thủy Nhược Nhan Cửu Thiên Ám ma thuật thì chắc chắn nàng là người của Hắc Ám giáo hội rồi. Hơn nữa, địa vị của nàng cũng không phải là nhỏ. Đột nhiên, Long Nhất bỗng nghĩ đến một điều: Phong Linh cũng là Lam phát Lam mâu (mắt xanh tóc xanh), thoạt nhìn thì giống mỹ phụ này vài phần. Chẳng lẽ các nàng là quan hệ mẹ con? Nhưng Thủy Nhược Nhan cũng gọi mỹ phụ này là mẫu thân, vậy chẳng phải Phong Linh cùng Thủy Nhược Nhan là quan hệ tỷ muội sao? Long Nhất vừa nghĩ đến đây, trong đầu không khỏi nổi lên một loại quái cảm không nói nên lời. Hắn cũng hiểu ra tại sao Thủy Linh Lung nghĩ ra mọi biện pháp tách con mình ra khỏi nữ tử này.
“Tốt lắm, Nhược Nhan, tư chất của con thông minh như cha con vậy. ” Mỹ phụ vui mừng vuốt ve khuôn mặt Thủy Nhược Nhan.
“Mẫu thân, đến bao giờ con mới có thể gặp cha? ” Thủy Nhược Nhan hỏi. Từ nhỏ nàng đã phải tuân thủ theo sự chỉ dạy chặt chẽ của Thủy Linh Lung, vô cùng thiếu thốn sự quan tâm. Đột nhiên mẫu thân xuất hiện trước mắt, nàng căn bản không có sức kháng cự. Đây là điều mà từ nhỏ đến lớn nàng hằng ao ước.
Mỹ phụ khe khẽ thở dài nói: “Những năm gần đây, ngãi nãi ngươi vẫn không chịu tha thứ ẫu thân cùng phụ thân con. Phụ thân con không lúc nào không nghĩ đến nãi nãi con. Nhưng lời thề độc năm đó đã khiến cha con và con trọn đời không thể gặp mặt trừ phi nãi nãi con tha thứ cho chúng ta. ”
“Vậy tại sao cho đến bây giờ mẫu thân mới tìm con? ” Thủy Nhược Nhan trầm mặc một hồi hỏi.
“Có lời thề độc đó thật ra trong đó cũng có lỗi của ta. Nhưng cốt nhục chia lìa, mẫu thân cũng thống khổ đến mức chịu không nổi nữa nên cho dù lời thề ứng nghiệm, mẫu thân có chết cũng phải gặp được con. ” Mỹ phụ nói đến đó, nhịn không được bắt đầu thút thít.
“Mẫu thân. ” Thủy Nhược Nhan nghe vậy, gục đầu vào ngực nàng.
Hai mẹ con đứng một hồi lâu, mỹ phụ nọ vỗ về sau lưng Thủy Nhược Nhan. Vẻ mặt bi thương bỗng chốc trở nên phức tạp. Thủy Nhược Nhan không nhìn thấy nhưng Long Nhất lại nhìn rõ mồn một.
Người đàn bà này rốt cuộc là muốn làm gì? Long Nhất liếc mắt, trong mắt xuất hiện một tia lệ mang.
“Nhược Nhan, mẫu thân hôm nay sẽ trở về, những gì ta đã dạy con, con nhất định phải cố gắng tu luyện. Còn có ước định giữa hai người chúng ta. Con không được nói cho bất kì ai, bất kì ai hiểu chưa? ” Một lúc lâu sau, mỹ phụ thu liễm thần sắc phức tạp đứng lên, nhẹ nhàng nói vào tai Thủy Nhược Nhan.
“Con biết rồi, mẫu thân, nhưng người không thể ở lại vài ngày sao? ” Giọng nói Thủy Nhược Nhan trở nên nặng trĩu, không muốn mẫu thân dời đi.
“Mẫu thân cũng muốn, nhưng không thể. Mẫu thân hôm nay phải trở về giáo hội. ” Mỹ phụ nhẹ nhàng đẩy Thủy Nhược Nhan, ngón tay thon dài đang vuốt ve khuôn mặt nàng.
Thủy Nhược Nhan gật đầu, không nói gì.
“Hài nhi đáng thương, không cần phải đau khổ. Chỉ cần con làm theo những gì mẫu thân nói, cuộc sống cả nhà chúng ta đoàn tụ tựu không còn xa. Đến lúc đó con có thể gặp phụ thân, mẫu thân, còn cả muội muội con nữa. ” Mỹ phụ ôn nhu lau những giọt nước mắt rơi rớt trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Thủy Nhược Nhan.
“Muội muội có khỏe không? ” Thủy Nhược Nhan hỏi. Trong lòng nhộn nhạo một loại tình cảm ruột thịt. Thì ra nàng còn có một muội muội, thì ra nàng còn được làm tỉ tỉ. Cái loại cảm giác này khiến cho nàng vô cùng hạnh phúc.
“Nó khỏe lắm, luôn ồn ào muốn gặp tỉ tỉ. Cho nên con tuyệt đối không được làm mẫu thân thất vọng, hiều chưa? ” Mỹ phụ nói.
“Vâng” Thủy Nhược Nhan dùng sức gật đầu.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm. Mẫu thân đi đây. Con bảo trọng” Mỹ phụ lại ôm Thủy Nhược Nhan vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng. Sau đó buông tay, nhìn Thủy Nhược Nhan thật lâu, thật trìu mến. Bàn tay nhỏ bé vung lên đem thu hồi kết giới. Cỗ khí tức hắc vụ nhàn nhạt bao quanh người nàng rồi cả người biến mất trong nháy mắt.
“Mẫu thân… ” Thủy Nhược Nhan tiến lên hai bước, lệ nhãn đầy mắt.
Long Nhất liếc mắt nhìn lại, một giọt nước mắt trong suốt như ngọc châu rớt xuống, thân thể chợt lóe lên rồi cũng biến mất truy tung theo Hắc ám khí tức nọ.
Đuổi theo được hơn mười thời thần thì đã ra ngoài trăm dặm. Long Nhất đã có thể nhìn rõ thân ảnh phía trước.
“Đại mỹ nữ, sao lại vội vàng thế? Không bằng hạ xuống nghỉ ngơi bồi tiếp thiếu gia ta vài chén rượu. ” Long Nhất phát xuất tinh thần lực từ mi tâm ép tới, trong không khí, tinh linh lôi hệ ma pháp nguyên tố trong nháy mắt đã tạo thành từng đạo bình chướng màu tím chặn xung quanh mỹ phụ nọ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Long Nhất Pháp Sư - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sắc hiệp |
Ngày cập nhật | 04/07/2018 06:39 (GMT+7) |