Dọc đường đi, Long Nhất trầm mặc rất nhiều, trừ những lúc cùng mấy cô nương cười đùa còn đại đa số thời gian đề nhíu mày trầm tư. Cục diện của Thương lan đại lục lúc này rất phức tạp và rắc rối, theo tình báo hằng ngày của Thiên Võng thì Ngạo Nguyệt đế quốc đã quyết định rút quân, tình hình hết sức đáng mừng. Liên quân chủ lực của hai nước đã bao vây đô thành của Ngạo Nguyệt đế quốc – Băng Phong thành, hơn một nửa thành trấn đã bị quan viên của hai nước đến tiếp quản, Ngạo Nguyệt đế quốc có thể nói đại thế đã qua.
Lúc này Ngạo Nguyệt đế quốc không có gì phải lo lắng nữa, mà quốc hiệu Nạp Lan đế quốc có thay đổi nhỏ, nhưng nhưng người hiểu chuyện đều thấy được Nạp Lan đế quốc đã nằm trong tay Tây Môn gia tộc. Tình hình trọng yếu lúc này là tại Đằng Long thành Tây Môn gia tộc đang đấu với Long thị hoàng tộc, một khi Long thị hoàng tộc sụp đổ Tây Môn gia tộc có thể nói đã trở thành bá chủ của Thương Lan đại lục.
Chỉ là Long thị hoàng tộc đã đứng vững hơn 500 năm, thế lực ẩn dấu không thể đoán biết được, hơn nữa phía sau lại còn có thế lực hắc ám thần bí, Tây Môn gia tộc nếu muốn đoạt quyền thì sẽ gặp phải khó khăn không nhỏ.
Long Nhất kéo rèm của chiếc xe ngựa đắt tiền, nhìn những thương lữ, khách đang đi trên đường, khẽ nhíu mày hắn nói: “Phía trước không xa là Bạch Vân thành, một toà thành lớn phía nam Cuồng Long đế quốc, chúng ta đến đó nghỉ ngơi cho tốt rồi đi tiếp nhé”.
Kết hợp, phân tích các tin tức tình báo, Long Nhất biết được hiện tại Bạch Vân thành đang bị Long thị hoàng tộc xân nhập khống chế. Bạch Vân thành là một thành lớn quan trọng tại biên giới Nạp Lan đế quốc và Cuồng Long đế quốc, có thể nói là ‘yết hầu’ của cả hai nước. Long Chiến đương nhiên đã tính toán kĩ lưỡng, một khi Long thị và Tây Môn gia tộc phát sinh xung đột kịch liệt, chỉ cần khóa chặt Bạch Vân thành có thể ngăn cản quân tiếp viện của Nạp Lan đế quốc bên ngoài. Bời vì Nạp Lan đế quốc nếu muốn đem quân xâm nhập vào Cuồng Long đế quốc trước hết phải thông qua Bạch Vân thành.
“Phu quân, nghe nói Bạch Vân thành có rất nhiều mĩ nữ, không biết có phải là thật không? ” Phong Linh hì hì cười hỏi.
“Còn giả được sao, Bạch Vân thành bốn phía là non xanh nước biếc, linh khí tràn ngập, sản sinh ra những cô gái băng cơ ngọc cốt, hoa dung nguyệt mạo. ” Long Nhất thật sự là mười phần háo sắc, vừa nghe nói đến chuyện này tình thần liền phấn chấn mười phần.
Mỹ nữ của Bạch Vân thành đúng là nổi tiếng cả Thương Lan đại lục, rất nhiều thế gia, quý tộc các nước đều cảm thấy lấy được con gái Bạch Vân thành là điều vinh dự. Lúc trước, Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt cũng đã đi qua nơi này, chỉ là khi đến vội vã, khi đi cũng vội vã, cũng chưa kịp mở mang kiến thức một phen. Huống hồ Bạch Vân thành nổi tiếng không chỉ có mĩ nữ, Tiêu hồn quật cũng là một địa danh lớn có tiếng. Trong thành Bạch Vân hồ san sát. Không phải ở tiền kiếp chính là nơi ở của nhà Tần sao.
“Phu quân lại nghĩ bậy rồi, muốn phóng túng tại Bạch Vân thành sao, ta không cho phép chàng dính vào. ” Phong Linh trợn mắt lên, hai mắt như phát sáng nhìn thăng vào mắt Long Nhất hừ hừ nói.
“A, a, nói về xinh đẹp trên thế gian có mấy người có thể cùng Linh nhi ngoan của ta so bì đây, những nữ nhân có thể làm phu quân của nàng động lòng thật sự rất ít, rất ít mà. ” Long Nhất vươn tay, ôm cái eo thon nhỏ của Phong Linh cười nói, lúc này người bên cạnh hắn đúng là có dung nhan khuynh nước khuynh thành, bởi vậy những lời này hắn nói không phải là giả.
Phong Linh thuận thế, dựa vào ngực Long Nhất. Lòng có chút giận dỗi, đánh hắn một cái. Cũng không biết nàng cùng phu quân có phúc tu mấy đời, nhưng giai nhân tuyệt sắc bên canh vì hắn mà chết, không nói để những người đã xa cách, tự họ cũng không phải là trúng ma chú của hắn, trái tim đặt hết cả vào hắn sao?
Bạch Vân thành, danh tự này cũng giống như phong cách của nó. Tường thành cùng những kiến trúc phu cận trong thành đều do một loại đá đặc hữu trên núi ‘bạch nham thạch’ xây nên, hơn nữa phong cách có sự kết hợp giữa đại khí của Cuồng Long đế quốc và sự thanh nhã của Nạp Lan đế quốc. Tất cả tạo nên cảm giác phiêu dật bất phàm, làm cho người khác có cảm giác hết sức thoải mái.
Lúc này cửa Bạch Vân thành mở rộng, nhưng lại có một đội ngũ xếp hàng thật dài, những khách vào thành cùng với thương đội đều bị kiểm tra hết sức nghiêm ngặt, đây là chuyện mà trước kia chưa từng có.
Long Nhất nhíu mày, bày bố kiểu này không phải là để kiểm tra thân phận của hắn đấy chứ, hắn nhẹ nhàng vuốt cằm, cười nói: “Linh nhi, không phải là nàng biết ma pháp ‘dịch dung’ sao? Nàng hãy giúp chúng ta thay đổi diện mạo đi, hai ngày tới ta muốn xem xét tình hình của Bạch Vân Thành một chút”.
Phong Linh khéo léo vung tay như hoa, gương mặt tuấn tú của Long Nhất liền biến thành bình thường, trên miệng còn có một chùm râu, chỉ có nụ cười hư hỏng trên môi vẫn như cũ. Lưu Ly thì biến thành một thị nữ tướng mạo thanh tú, Liễu Nhứ cùng Phong Linh trở thành hai vị phu nhân, còn Nữu Nhi thì không cần phải nói, chính là nữ nhi của Long Nhất.
Về phần Liễu Nhứ đồng ý giả dạng làm phu nhân của hắn, làm cho Long Nhất có chút bất ngờ. Trước kia nếu muốn chiếm được một chút tiện nghi của nàng thì quả thật khó hơn lên trời, bất quá Long Nhất cũng không suy nghĩ quá nhiều, dù sao cũng chỉ là diễn trò mà thôi.
‘Thuận buồm xuôi gió’ tiến vào trong Bạch Vân thành, Long nhất cùng đám thị nữ và phu nhân trông rất đỗi tầm thường đang hứng thú nhìn cảnh trí trên đường, sự phồn hoa tuy không thể so với Đằng Long và Thương Nguyệt nhưng quang cảnh dân chúng ở hai bên đường rất sầm uất, sự huyên náo thực không kinh ngạc.
Hỏi người đi đường chỗ Phượng Hoàng lữ điếm xong, đoàn người lại đi tiếp. Cứ theo Thương Nguyệt thành đi xuống, đến khi đi ngang qua thành trấn, chính là nơi Phượng Hoàng lữ điếm đặt cơ sở. Mà mỗi lần vừa đến Phượng Hoàng lữ điếm, Long Nhất luôn không tự chủ được lại nhớ đến mẹ con Ngu Phượng.
Theo như lời Phượng Hoàng gia chủ, Ngu Phượng lúc này đang ở trong Hỏa Diễm sơn bế quan, không biết khi nào mới có thể phá quan gặp lại. Vừa mới nhớ đến, thân ảnh Ngu Phượng liền hiện ra trong đầu Long Nhất, một khuôn mặt tươi cười mười phần anh khí, mái tóc dài, vàng rực rỡ như ánh mặt trời, tấm áo giáp đỏ rực bó sát thân hình lả lướt ưu mỹ, tay cầm hỏa hồng cự kiếm, đứng trong một đám người liền dễ dàng nhận ra ngay vẻ cá tính mười phần, như mặt trời hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đó chính là Ngu Phượng, một Ngu Phượng độc nhất vô nhị.
Long Nhất đang chìm vào trong hồi ức, trong ánh mắt có chút mê ly, khóe miệng khẽ thoáng qua một nụ cười đầy nhu tình.
“Phu quân, chúng ta đến nơi rồi. ” Chiếc xe ngựa hào hoa dừng lại ở Phượng Hoàng lữ điếm một lúc lâu rồi, nụ cười của tên tiểu nhị ra tiếp đãi cũng đã trở nên cứng nhắc, nhưng Long Nhất vẫn ngây người ra đó, Phong Linh liền huých nhẹ vào cánh tay hắn, nhẹ giọng nói.
“A, nhanh như vậy sao… ” Long Nhất lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn tấm biển Phượng Hoàng lữ điếm, cười cười bước xuống xe.
Phượng Hoàng lữ điếm vốn nằm ở chỗ buôn bán phồn hoa nhất Bạch Vân thành, sinh ý rất tốt, khi bọn Long Nhất vừa vào đã nghe nói hai căn phòng cuối cùng cũng đã có người thuê, làm ấy vị khách nhân chưa thuê được phòng ảo não không thôi.
“Thưa các vị khách nhân, thật sự xin lỗi mà, tiểu điếm đã đầy khách rồi, mong các vị lượng thứ cho. ” Viên chưởng quỹ nọ thấy đoàn người Long Nhất liền cúi đầu xin lỗi.
Long Nhất cười hắc hắc, Phượng Hoàng lữ điếm sở dĩ được tán dương như vậy, phần lớn cũng nhờ vào thái độ phục vụ như thế. Không nói gì thềm, hắn xòe tay ra, giữa lòng bàn tay là một khối lệnh bài hình tròn đỏ rực, mặt trên lệnh bài có điêu khắc hình một con phượng hoàng sống lại từ trong dục hỏa.
Gương mặt của viên chưởng quỹ liền sáng ngời, cung kính nói: “Gia chủ đã sớm phân phó, xin mời các vị đi theo ta. ”
Viên chưởng quỹ dẫn đoàn người Long Nhất lên tầng cao nhất của Phượng Hoàng lữ điếm, đưa họ vào trong một căn phòng cực kì xa hoa, rồi lui ra ngoài.
“Phu quân, Phượng Hoàng gia chủ kia đối với ngươi thật tốt, mỗi phân điếm đều lưu lại một phòng để dành chờ ngươi đến ở. ” Phong Linh cười nói.
“À, nói thế nào đi nữa thì cũng là người một nhà mà. ” Long Nhất vừa cười vừa ôm cả thân thể mềm mại đặt lên ghế mềm. Một tay cầm bình rượu lên uống ừng ực.
Ánh mắt của Phong Linh có chút buồn bã, gương mặt tươi cười nháy mắt biến mất, nàng nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, là người một nhà, bởi vì chàng là nam nhân của Ngu Phượng muội muội, cho nên Phượng Hoàng gia chủ mới đối đãi với chàng tốt như thế. ”
Thấy được ánh mắt của Phong Linh, Long Nhất chợt cảm thấy nao nao, hắn liền hiểu được tâm tình của nàng lúc này, đúng là nàng đang nhớ đến mẫu thân của mình, người không do dự dùng nàng để làm cái bẫy của chính mình. Kỳ thật Long Nhất không thể hiểu được là Hắc Ám ma pháp làm cho con người trở nên tà ác sao, như Phong Linh cùng với Lãnh U U, các nàng là những người tà ác sao? Nhưng mà nương thân của Phong Linh…
Nhớ lại mẫu thân của Phong Linh, Long Nhất đột nhiên chấn động, thần sắc liền trầm xuống, Phong Linh chính là thiếu chủ Hắc Ám giáo hội, như vậy mẫu thân của nàng chẳng phải là phu nhân của Hắc Ám giáo hoàng sao, nếu vậy cũng chính là nương thân của Thủy Nhược Nhan, thân phận của Hắc Ám giáo hoàng đã lộ rõ ra phần nào.
“Có khả năng, nhi tử của Hắc Ám giáo hoàng chính là Thủy Linh Lung. ” Long Nhất cau mày, thầm nghĩ.
“Phu quân, người làm sao vậy? ” Phong Linh thấy ánh mắt của Long Nhất liên tục biến đổi, không khỏi lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, Lưu Ly, Liễu Nhứ, các ngươi dẫn Nữu Nhi ra ngoài tắm rửa một chút đi, ta muốn nói chuyện riêng với Linh nhi một lúc. ” Long Nhất nói với Lưu Lý cùng Liểu Nhứ nói, cũng không phải hắn cố ý dầu diếm gì, mà đây là vấn đề riêng tư của Phong Linh, hắn muốn tôn trọng nàng.
Lưu Ly cùng Liễu Như không nói gì, hai người dẫn theo Nữu Nhi vào một gian phòng ngủ khác, nhất thời trong phòng chỉ còn lại Long Nhất và Phong Linh hai người.
“Phu quân, chàng… chàng muốn nói cái gì? ” Phong Linh cảm thấy Long Nhất trịnh trọng một cách lạ thường, không khỏi có chút khẩn trương.
Long Nhất hơi trầm ngâm vỗ vỗ vào vai Phong Linh, mở miệng nói: “Linh nhi, ta muốn biết mối quan hệ giữa nàng và Hắc Ám giáo hoàng là như thế nào? ”
“Chính là ngoại công của muội, tuy nhiên cho đến bây giờ muội vẫn chưa gặp mặt qua, muội chỉ biết ngoại công chỉ có một nhi nữ là mẫu thân, cho nên sau khi mẫu thân được gả cho phụ thân, ngại công liền đem chức giáo hoàng truyền lại cho phụ thân. ” Phong Linh đáp, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào Long Nhất, trực giác của nàng cảm thấy Long Nhất nhất định đã phát hiện ra chuyện trọng yếu có liên quan đến nàng.
“Ta nghĩ, ta đã biết được thân thế của nàng rồi. ” Long Nhất nhìn vào hai mắt Phong Linh, yêu thương vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhẹ giọng nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Long Nhất Pháp Sư - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sắc hiệp |
Ngày cập nhật | 04/07/2018 06:39 (GMT+7) |