Lão giả âm hàn nói.
– Đáng tiếc lần trước phó giới chủ tự mình ra tay cũng không bắt được Lục Thiếu Du.
Không Linh Vương thở dài nói.
– Hắn cũng không đắc ý được bao lâu nữa đâu!
Lão giả âm trầm nói.
– Âm trưởng lão, giới chủ cho chúng ta đi Thiên đảo, chẳng lẽ Thiên đảo có bảo vật xuất thế gì hay sao?
Không Linh Vương hỏi.
– Trong giới truyền tới tin tức, lần này dưới Thiên đảo có cự bảo xuất thế, tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu bỏ lỡ chúng ta chờ lĩnh xử phạt đi, việc của Lục Thiếu Du chỉ có thể tạm thời gác sang một bên, dù sao hắn cũng chạy không thoát, trong giới đang chuẩn bị đại sự, bằng không Lục Thiếu Du sao có thể sống tới bây giờ.
Âm trưởng lão nói.
Bên ngoài Thiên đảo người người tấp nập, hàng vạn hàng ngàn ánh mắt đều hội tụ lên Thiên đảo.
Cả Thiên đảo rậm rạp khe nứt như mạng nhện, năng lượng thật lớn lan tràn, điều này làm lòng người không ngừng run lên.
– Mau, tập hợp mời vạn đệ tử trong các tới bảo hộ Thiên đảo!
Trên một ngọn núi, ánh mắt Lạc Kiến Hồng cực kỳ nghiêm trọng, chỉ sợ trong Thiên đảo xảy ra chuyện không đơn giản, sẽ biến thành nơi thị phi.
Thiên đảo biến hóa, tin tức này bắt đầu truyền khắp cả Đông Hải, càng ngày càng nhiều người tụ tập tới.
– Thật sự khó tu luyện a!
Bổ ra vài đạo đao mang, sắc mặt Lục Thiếu Du trắng bệch, lộ ra nụ cười khổ, vũ kỹ này thật khó tu luyện, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
– Hống!
Đúng ngay lúc này, Thiên Sí Tuyết Sư truyền ra thanh âm rít gào thật lớn, mở to đôi mắt, chân khí thăng lên, toàn thân tản ra hung sát khí.
Uy áp lan tràn, tuy không bằng Tiểu Long nhưng không kém hơn Như Hoa.
Hô hô…
– Chân khí thật mạnh!
Dương Quá thở dài, huyết mạch Thiên Sí Tuyết Sư cực cao, thực lực cường hãn, đặc biệt tốc độ chính là Vương giả trong yêu thú phong hệ, cực kỳ khủng bố.
– Hống hống…
Thật lâu sau chân khí mới bình ổn trở lại, bạch mang chợt lóe, Thiên Sí Tuyết Sư hóa thành một hình người cao ngất uy vũ.
Đó là một nam tử cực kỳ anh tuấn, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, mái tóc dài màu bạc buông xõa trên vai, đôi mắt sáng ngời lạnh lùng, mũi cao, mặc một bộ cẩm bào trắng tinh, cả người tản ra chân khí Vương giả khiến người không thể dời mắt.
Nam tử như vậy nếu để nữ nhân nhìn thấy tuyệt đối sẽ kinh hô, vẻ an tuấn lại không tiêu sái như Lăng Phong, lại không khí khái anh hùng như Lam Thập Tam.
– Tuyết Sư bái kiến chủ nhân!
Nam tử lăng không đứng thẳng, lắc người đi tới trước mặt Lục Thiếu Du, phủ phục hành lễ.
– Đứng lên đi!
Lục Thiếu Du mỉm cười nói.
– Tuyết Sư, ngươi cũng đột phá, không sai, thoạt nhìn phong nhã.
Tiểu Long nhảy dựng lên vỗ vai Tuyết Sư, mỉm cười nói.
– Vậy phải cần đa tạ ngươi cho ta Chân Linh thánh quả, đa tạ!
Tuyết Sư nói.
– Người một nhà, đã nói không cần khách khí!
Tiểu Long hào phóng nói.
– Thời gian đã tới, chúng ta nên đi!
Lục Thiếu Du nói, mọi người đã chậm trễ không ít thời gian, nên xuất phát đi Vạn Đảo nhai.
– Hống!
Trong tiếng rít gào của Thiên Sí Tuyết Sư, mọi người lập tức rời đi.
Hô hô!
Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh bay lên, chấn khai không gian dao động nhanh như chớp, tốc độ nhanh như thiểm điện chợt lóe rồi mất.
Đầu mùa đông, bên trong Sơn mạch Phi Linh, lá rụng điêu linh, có vẻ tiêu điều, nhưng lúc này trong núi lại có hơn hai vạn thân ảnh đang tu luyện, từ chân khí mà xem thấp nhất cũng tới Vũ sư, mà đầu lĩnh mỗi tổ đều có tu vi Vũ phách.
Mỗi tổ lại hợp thành một tổ lớn, đầu lĩnh đều là tu vi Vũ tướng.
Giữa không trung có mười mấy thân ảnh đang thảo luận gì đó, đứng phía trước là Hoàng Phủ Kỳ Tùng cùng Lý Trì Chính, những người còn lại đều là Vũ Suất trở lên.
– Hoàng Phủ đường chủ, Lý phó đường chủ!
Xa xa, một thân ảnh xinh đẹp đi tới, vài lần lắc mình đã đứng trước mặt mọi người.
– Diệp phó đường chủ!
Mười mấy Vũ Suất cung kính hành lễ.
– Diệp phó đường chủ, sao ngươi lại tới đây!
Hoàng Phủ Kỳ Tùng mỉm cười hỏi.
– Phó chưởng môn muốn ta tới mời hai vị trở về một chuyến, có chuyện quan trọng thương lượng.
Vẻ mặt Diệp Mỹ ngưng trọng nói.
– Chẳng lẽ bên ngoài xảy ra đại sự gì sao?
Lý Trì Chính nghiêm túc hỏi.
– Đã xảy ra chút sự tình, vừa đi vừa nói đi.
Diệp Mỹ nói.
– Được, chúng ta đi!
Hoàng Phủ Kỳ Tùng nói, quay đầu dặn dò:
– Tất cả đều chăm chỉ tu luyện đi, sẽ có thời gian cho các ngươi ra sức!
Ba người lập tức rời đi, mười mấy Vũ Suất nhìn chằm chằm thân ảnh của Diệp Mỹ, trên mặt tràn ngập vẻ ái mộ.
– Diệp phó đường chủ ngày càng mê người a, nếu được nàng hảo cảm, sẽ giảm bớt vài chục năm phấn đấu, có thể nói là cả người lẫn của đều thu, thân phận Diệp phó đường chủ không thấp!
– Ngươi đừng nằm mơ nữa, ta nghe nói Diệp phó đường chủ là một trong những người được chưởng môn tín nhiệm nhất, còn là đệ tử ký danh của Bạch cung phụng, Diệp gia tỷ muội chưởng quản cả Ám đường Phi Linh môn, địa vị như vậy người thường không đạt được.
– Không biết Diệp phó đường chủ có phải cùng chưởng môn… Ta nghe nói lúc trước Diệp phó đường chủ cùng chưởng môn đi Sơn mạch Vụ Hải mấy tháng thời gian, bọn họ…
– Còn dám nói chuyện thị phi về chưởng môn, ngươi có mấy cái đầu!
Một Vũ Suất lớn tuổi trầm giọng nói, người vừa lên tiếng liền thè đầu lưỡi, không dám tiếp tục nói huyên thuyên.
Giữa không trung, Hoàng Phủ Kỳ Tùng cùng Lý Trì Chính chạy thẳng về Phi Linh môn, dọc đường nghe được Diệp Mỹ kể lại, đã biết một ít chuyện xảy ra gần đây, biên cảnh của Phi Linh môn đã bị Hóa Vũ Tông, Hắc Sát giáo, Lan Lan sơn trang không ngừng chèn ép, gần đây thậm chí còn ám sát một thành chủ của Phi Linh môn, tuy rằng mặt ngoài không biết là do ai gây ra, nhưng thật dễ dàng đoán được ngoại trừ Hóa Vũ Tông, Hắc Sát giáo cùng Lan Lăng sơn trang, chỉ sợ không còn ai khác dám làm việc này.
Bên trong đại điện, khi ba người Diệp Mỹ chạy tới, các đường chủ cùng trưởng lão đã sớm có mặt, cũng hiểu nguyên nhân vì sao.
– Phó chưởng môn, ngươi nghĩ việc này chúng ta nên làm thế nào, không thể tiếp tục khoan dung, ba đại sơn môn kia càng ngày càng nghĩ Phi Linh môn chúng ta dễ khi dễ!
Hoàng Phủ Kỳ Tùng vừa vào đại điện liền nói.
– Hoàng Phủ đường chủ, việc này liên lụy quá lớn, hãy nghe ý kiến của mọi người đi.
Khấu Phi Yến quay đầu lại nói:
– Chư vị cung phụng, các ngươi có đề nghị gì?
– Không thể nhẫn nhịn nữa, ám sát thành chủ của Phi Linh môn chúng ta, chúng ta giết hai người của bọn hắn!
Lộc Sơn lão nhân nói.
– Hai tên không đủ, trực tiếp khai chiến, cho dù không địch lại, cũng làm bọn hắn tổn thương gân cốt!
Thanh Hỏa lão quỷ âm dương quái khí nói.
– Thanh Hỏa cung phụng, chưởng môn đem Phi Linh môn giao cho chúng ta, cũng không phải để chúng ta đẩy bổn môn tới bước đường đó, trước khi chưởng môn quay về, chúng ta không thể làm vậy!
Khấu Phi Yến nói.
– Nhưng chúng ta cũng không thể để người cưỡi mãi trên đầu, phải có phản kích mới được, bằng không thật quá uất ức!
Lưu Nhất Thủ nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lục Thiếu Du - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 03/02/2019 11:36 (GMT+7) |