– Phá mở cho bản tôn!
Năng lượng sát khí hùng hồn tràn ngập, năm ngón tay co lại, quyền ấn kèm theo uy thế kinh người oanh kích vào vách tường không gian. Không gian bắt đầu vặn vẹo, thoáng chốc nứt vỡ.
Ầm ầm ầm!
Nắm quyền vượt qua vách tường không gian, đột nhiên không gian bị phong tỏa nổ tung, tiếng nổ như sấm đánh tựa tiếng sét giữa trời xanh. Kình phong cuồng bạo thổi quét, không gian xung quanh bị xốc lên lỗ hổng sâu, kình khí ngập trời và năng lượng thiên địa biến thành đường cong giữa không trung rồi khuếch tán trên bầu trời Thiên Môn cốc.
Vù vù vù!
Trong khoảnh khắc này Yết Sát Tôn Giả nhảy vọt ra, sắc mặt từ đỏ rực chuyển màu tái xanh. Để phá Họa Địa Vi Lao của Hắc Vũ không dễ dàng gì, chắc Yết Sát Tôn Giả đã thi triển thủ đoạn nào đó tiêu hao khá lớn.
Cộp cộp cộp!
Họa Địa Vi Lao bị phá đẩy lùi Hắc Vũ mấy bước, trong trạng thái hình người thì thực lực không bằng lực công kích lúc là bản thể.
Yết Sát Tôn Giả lao ra khỏi Họa Địa Vi Lao của Hắc Vũ, lão nhìn Mang Linh Tôn Giả, Thiên Dương Tôn Giả, Hắc Vũ.
– Liễm Linh, Phong Vũ, hãy dốc hết sức ra đi!
Có mặt ba người này thì bọn họ không thể chiếm ưu thế, nhưng mối thù hôm nay không thể không trả. Chủ các đại sơn môn còn nằm trong tay Lục Thiếu Du.
– Dốc hết sức đi!
Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả nghe vậy ánh mắt âm trầm. Đối phó ba người này thì bọn họ phải dốc hết sức ra mới được.
Đôi mắt đục của Vân Phi Hồng toát ra sự bá đạo:
– Dốc hết sức thì sao?
Mái tóc dài đenbóng bay lên, Vân Phi Hồng nhìn hướng Mang Linh Tôn Giả:
– Mang Linh, Phong Vũ dốc hết sức ra có gây khó khăn gì cho ngươi không?
Mang Linh Tôn Giả phủi áo tím:
– Vũ Tôn bát trọng tam hệ đúng là không yếu, nhưng muốn gây khó khăn cho ta thì chưa đủ sức.
Mang Linh Tôn Giả nhìn Vân Phi Hồng:
– Ngươi lo suy nghĩ có đủ sức ứng đối Liễm Linh hay không đi.
Vân Phi Hồng nhìn Liễm Linh Tôn Giả chằm chằm, khóe môi cong lên:
– Ta thì dĩ nhiên không thành vấn đề.
– Vân Phi Hồng, ngươi không cần huênh hoang!
Liễm Linh Tôn Giả lạnh lùng cười:
– Tiểu tử, bản tôn nói lần cuối, hãy giao ra người của chúng ta, nếu không bản tôn sẽ bằm ngươi ra thành vạn khúc!
Con ngươi Lục Thiếu Du co rút, khí lạnh toát ra. Lục Thiếu Du lắc người đến bên cạnh Lục Tâm Đồng, một tay nhấc Gia Cát Tử Vân lên.
Gia Cát Tử Vân bị Lục Thiếu Du xách trong tay, gã kinh hoàng hét to:
– Lục Thiếu Du, ngươi muốn làm gì!?
Gia Cát Tử Vân rất sợ Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du phớt lờ Gia Cát Tử Vân, hắn nhìn Liễm Linh Tôn Giả, hỏi:
– Ngươi muốn người phải không?
Liễm Linh Tôn Giả lạnh lùng trừng Lục Thiếu Du:
– Tiểu tử, biết điều thì thả người ra, nếu không ngươi sẽ không chịu nổi hậu quả!
Lục Thiếu Du cười khẩy nói:
– Tốt, ta đưa một ít cho ngươi trước.
Ánh sáng vàng lóe lên trong tay Lục Thiếu Du, bàn tay hắn chộp tay trái Gia Cát Tử Vân, kéo mạnh.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy trong trẻo vang lên. Bàn tay trái của Gia Cát Tử Vân, ngón út bị Lục Thiếu Du bẻ gãy, máu chảy ròng ròng.
Tay đứt ruột xót, Gia Cát Tử Vân hét rầm trời:
– A!!!
Lục Thiếu Du cười nhạt nhìn Liễm Linh Tôn Giả:
– Lúc này ngươi còn uy hiếp ta là hành động không sáng suốt, ngươi muốn người? Vậy cho ngươi một ngón tay trước, nếu ngươi vẫn muốn, ta cho ngươi thêm một ngón chịu không?
Lục Thiếu Du ném ngón út của Gia Cát Tử Vân cho Liễm Linh Tôn Giả phía đối diện. Chuyện hôm nay đã là thù sâu như biển, ba sơn môn sẽ không bỏ qua, Lục Thiếu Du cũng không chịu xóa sổ, vì vậy chẳng cần khách sáo làm gì.
Mặt Liễm Linh Tôn Giả xanh mét, mắt tràn ngập tức giận:
– Lục Thiếu Du, bản tôn nhất định sẽ bằm thây ngươi ra!
Một đám cường giả Mang Linh lão tổ, Thiên Dương Tôn Giả Vân Phi Hồng một lần nữa nhìn Lục Thiếu Du. Trước mặt mấy siêu cấp cường giả như Liễm Linh Tôn Giả mà có khí thế như vậy, người bình thường sao dám làm?
Đám người Mang Linh Tôn Giả, Vân Phi Hồng vừa kinh thán vừa thầm bất đắc dĩ. Ba lão quỷ Liễm Linh Tôn Giả, Phong Vũ Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả không dễ chọc, nếu bị kích thích làm liều thì sẽ lưỡng bại câu thương. Khi đó những người Vân Dương tông, Linh Thiên môn, Phi Linh môn có mặt tại đây chắc chắn sẽ bị tổn hại nặng.
Gia Cát Tử Vân hét khàn cả giọng nhưng không thể nhúc nhích một li:
– Liễm Linh lão tổ cứu ta với!
Hiện tại từ sâu trong linh hồn Gia Cát Tử Vân cực kỳ kiêng dè Lục Thiếu Du.
Liễm Linh Tôn Giả hét to một tiếng:
– Ra tay!
Linh khí dao động kéo theo sóng không gian lan tràn, không gian xung quanh vặn vẹo. Liễm Linh Tôn Giả kết thủ ấn nhanh, cánh tay vung, năm ngón co lại căng cứng. Liễm Linh Tôn Giả há mồm, năm linh lực ngưng tụ thủ ấn rạch phá không gian siêu tốc bay ra.
– Tiểu tử, bản tôn sẽ bằm thây ngươi ra!
Năm thủ ấn của Liễm Linh Tôn Giả bay ra mang theo kình phong mãnh liệt xé rách không khí, xen lẫn lực công kích linh hồn kinh khủng.
Tảo ấn chớp mắt tới nơi, tiếng xé gió sắc nhọn làm màng tai đau nhói. Sóng không gian xung quanh dạt ra, từng vòng sóng năng lượng nhỏ bé khuếch tán.
Ánh mắt Vân Phi Hồng âm trầm quát:
– Liễm Linh, ngươi hãy qua ải của ta đã!
Vân Phi Hồng dứt lời liền như mũi tên bắn nhanh ra, chớp mắt biến mất tại chỗ.
Bùm bùm bùm!
Trong phút chốc khi Vân Phi Hồng hiện hình thì một chưởng ấn va chạm vào chưởng ấn của Liễm Linh Tôn Giả. Một chưởng một trảo va chạm, tiếng nổ trầm đục vang lên. Sóng không gian nưét rạn, các khe hở lan tràn.
– Hành động!
Cùng lúc đó, thấy Liễm Linh Tôn Giả tấn công thì khí thế của Phong Vũ Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả cũng dâng cao đến đỉnh, dốc hết sức ra. Hai chân khí chợt lóe, kình khí vô hình bắn ra, Phong Vũ Tôn Giả, Yết Sát Tôn Giả lao hướng Hắc Vũ, Mang Linh Tôn Giả.
Nhìn Yết Sát Tôn Giả nhào tới, Hắc Vũ lắc người, quyền ấn oanh kích mang theo uy thế không gian vặn vẹo. Chớp mắt Hắc Vũ xuất hiện sau lưng Yết Sát Tôn Giả, quyền ấn quyền vào lưng lão, tốcđộ cực nhanh. Về khống chế không gian thì Yết Sát Tôn Giả làm sao bằng Hắc Vũ được thiên phú không gian ưu ái?
Yết Sát Tôn Giả sớm biết tốc độ rất khủng bố của Hắc Vũ, lão cảm giác sau lưng nguy hiểm, biến sắc mặt.
Yết Sát Tôn Giả hét to:
– Hừ!
Chân khí tăng vọt đến cực độ, dốc hết sức ra. Trong phút chốc Yết Sát Tôn Giả kết thủ ấn, ngọn lửa đỏ rực tuôn ra từ thân thể lão hóa thành đường cong tròn trại màu đỏ thẫm. Lửa khuếch tán đầy trời.
Hắc Vũ nhướng chân mày, thân hình đen như mực chớp mắt biến mất tại chỗ.
Phong Vũ Tôn Giả bắt đầu đánh hết sức:
– Mang Linh, ta chống mắt xem ngươi làm sao đối kháng lại ta?
Vũ giả tam hệ, đan điền khí hải khổng lồ, thêm vào thiên phú tam hệ của Phong Vũ Tôn Giả, trong cùng đẳng cấp bát giai gần như là mạnh nhất. Lúc này Phong Vũ Tôn Giả dốc hết sức ra, Mang Linh Tôn Giả liên tiếp bị đẩy lui.
Mang Linh Tôn Giả bị đẩy lùi liên tục, ánh mắt âm trầm:
– Thế thì ngươi cứ thử xem!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lục Thiếu Du - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/02/2019 11:36 (GMT+7) |