Trước ngọn núi, ánh mắt Dương Quỷ ngưng trọng nhìn Lệ Quỷ hỏi.
– Nhị thiếu gia đã từng nói, vô luận như thế nào chúng ta cũng không thể rời khỏi đây, phải thủ hộ cho Thánh Thủ Linh Tôn khôi phục.
Lệ Quỷ nói.
– Đại ca, nếu như Phi Linh môn không chống đỡ nổi thì làm sao?
Âm Quỷ nói.
– Nếu như không đỡ nổi thì ba huynh đệ chúng ta cũng phải thủ hộ ở trên ngọn núi này, trừ phi chúng ta chết.
Lệ Quỷ quay đầu nhìn qua ngọn núi, trầm giọng nói.
…
Trong Phi Linh môn lờ mờ, trên quảng trường cực lớn tụ tập vô số cường giả Phi Linh môn và đệ tử.
Lúc này bên trong Phi Linh môn, cường giả cũng không có quá nhiều, Hắc Vũ, Sát Phá Quân, Đông Vô Mệnh ở phía trước. Cường giả còn lại cũng chỉ có Thiểm Điện Báo Ngô Dũng, An Cát Tú Na, Khấu Phi Yến, Diệp Phi, Diệp Mỹ, Khang Tử Vân của Linh Đường, Khí Vương Úc Khánh. Đinh Thành Kiệt.
Vũ đường, ngoại đường, yêu đường, đại bộ phận cường giả của ba đường đều đi tới Đông Hải, người ở lại Phi Linh môn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hộ môn Tôn sứ cũng chỉ có Thiên Thủ Quỷ Tôn, Xích Viêm ở lại trong Phi Linh môn. Những cường giả Tôn cấp khác ở lại trong sơn môn cũng không nhiều.
– Bốn Chuẩn Đế, Tinh Nguyệt Thiên Sát Đại Trận vẫn chưa bố trí được trăm năm, nhất định không thể chống đỡ được bao lâu. Đệ tử Phi Linh môn không đủ thực lực lui ra.
Trên quảng trường, hàn ý trong mắt Hắc Vũ tràn ra.
– Diệp Phi, Diệp Mỹ, các ngươi nhanh chóng sắp xếp đệ tử thân truyền cùng với người già, trẻ em tiến vào mật đạo do chưởng môn chuẩn bị.
Đông Vô Mệnh nói, khói độc quanh quẩn thân thể, ánh mắt tràn ngập hàn ý. Hắn biết rõ lúc này Phi Linh môn lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có.
– Đông cung phụng, chúng ta không đi, có người phạm tới Phi Linh môn ta, chúng ta sẽ liều mạng với bọn chúng.
Cẩm bào trên người Trịnh Thánh Kiệt tung bay, mặc dù chỉ có tu vi Suất Cấp, thế nhưng trong mắt không có một chút e ngại nào.
– Đúng vậy, chúng ta sẽ không lùi lại. Chúng ta phải sống chết cùng với Phi Linh môn.
Dương Linh Hạo dẫn đầu chúng đệ tử thân truyền Phi Linh môn, không có một ai e ngại đại chiến.
Đông Vô Mệnh quay đầu lại, nhìn đám người Trịnh Thánh Kiệt. Tính tình của đám đệ tử thân truyền này hắn cũng biết một chút. Khuyết điểm của Trịnh Thánh Kiệt hắn cũng biết. Mà lúc này ánh mắt nhìn về phía Trịnh Thánh Kiệt có chút tán thưởng. Ít nhất đây là chỗ tốt của tiểu tử này. Mỗi người đều có khuyết điểm, những năm này hắn luôn qua sát những đệ tử này. Có rất nhiều chuyện Đông Vô Mệnh không bỏ xuống được. Mà lúc này đột nhiên Đông Vô Mệnh dường như hiểu ra thứ gì đó, chẳn ai là hoàn mỹ cả, tất cả thuận theo tự nhiên.
– Tất cả đệ tử thân truyền lui ra, đây là mệnh lệnh, thực lực của các ngươi còn chưa đủ. Lưu lại cũng không có tác dụng, các ngươi mới là tương lai của Phi Linh môn, đây cũng là lời nhắn nhủ của chưởng môn.
Đông Vô Mệnh nhìn đám đệ tử thân truyền của Phi Linh môn sau lưng mình, chưởng môn đã tính tới kết cục xấu nhất, đã âm thầm đào một thông đạo đi thông tới chỗ sâu trong sơn mạch Vụ Đô. Thông đạo được Thiên Linh Đan Tôn bố trí cấm chế, trừ phi là Đế giả, bằng không sẽ không có ai phát hiện ra.
Lúc này trong lòng Đông Vô Mệnh hiểu ra, sợ rằng động tĩnh trong Đông Hải là ngụy trang, hóa ra mục tiêu âm thầm của Thiên Địa minh chính là Phi Linh môn. Nhiều cường giả tới đây như vậy, chắc chắn đám người này muốn dùng tốc độ nhanh nhất phá hủy Phi Linh môn. Sợ rằng Tinh Nguyệt Thiên Sát Đại Trận cũng không chống đỡ được bao lâu. Hắn phải đem tương lai của Phi Linh môn bảo hộ cho tốt.
– Tất cả đệ tử thân truyền đi theo ta, nhanh.
Diệp Phi tiến lên, ý bảo đệ tử thân truyền Phi Linh môn lui xuống trước. Thế nhưng năm người Đoan Mộc Hồng Chí, Hoàng Tĩnh Ngọc, Niếp Phong, Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hạo không có ai động đậy, tất cả đệ tử thân truyền khác cũng không có động đậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám người Đoan Mộc Hồng Chí, Niếp Phong, Hoàng Tĩnh Ngọc.
– Tất cả đệ tử thân truyền có tu vi Suất cấp theo ta giết địch, người dưới Suất cấp tiến vào mật đạo cho ta.
Thân thể Đoan Mộc Hồng Chí tiến lên phía trước một bước.
Ông.
Một thanh trường kiếm linh khí Địa cấp xuất hiện trong tay Đoan Mộc Hồng Chí, trường bào tung bay, trường kiếm khẽ động, khí tức hung hãn, âm lệ lan tràn ra.
Niếp Phong không nói gì, tâm thần khẽ động, kiện bao tay sư phụ tự tay luyện chế cho hắn xuất hiện, hàn ý trong mắt bắn ra. Bảo Nhi xoay quanh trên vai, yêu khí lan tràn.
Ông.
Hoàng Tĩnh Ngọc rút kiếm, Dương Linh Hạo, Trịnh Thánh Kiệt cùng những người khác nhanh chóng lấy ra Vũ linh khí cùng với Hồn linh khí của mình.
Sưu Sưu.
Cơ hồ tất cả đệ tử và cường giả Phi Linh môn nhìn qua năm người Đoan Mộc Hồng Chí, lặng lẽ không nói gì, tay nắm chặt Vũ linh khí, Hồn linh khí, từng cỗ chân khí, linh lực chấn động.
– Nhanh, theo ta tiến vào trong mật đạo.
Diệp Phi, Diệp Mỹ lần nữa nói ra, đám đệ tử thân truyền tu vi không tới Vũ Suất lúc này mới lặng lẽ quay đầu theo Diệp Phi và Diệp Mỹ rời đi.
– Đông cung phụng, chúng ta xin được chiến một trận, đệ tử Phi Linh môn lấy đại cục làm trọng, thế nhưng cũng không phải là người không đánh mà chạy.
Đoan Mộc Hồng Chí tay cầm trường kiếm, lập tức quỳ một gối xuống trước mặt Đông Vô Mệnh, dường như trong lòng đã hiểu rõ dụng ý của Đông Vô Mệnh.
Đám người Niếp Phong, Hoàng Tĩnh Ngọc, Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hạo, còn có hơn mười đệ tử đã đạt tới Suất cấp lúc này đều quỳ một gối xuống mặt đất.
Phần đông cường giả Phi Linh môn nhìn mấy đệ tử thân truyền mạnh nhất trong Phi Linh môn, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, ít nhất Phi Linh môn có người kế tục.
Đông Vô Mệnh nhíu mày, nhìn đám người Đoan Mộc Hồng Chí, cắn răng nói:
– Các ngươi ở lại một nửa, một nửa khác lui ra.
Đoan Mộc Hồng Chí nghe vậy đứng dậy, ánh mắt quét qua đám người phía sau, nhìn chúng đệ tử sau lưng, phất tay một cái. Một ít đệ tử thân truyền thực lực bình thường lập tức bị đẩy lui một chút. Ánh mắt hắn nhìn về phía Trịnh Thánh Kiệt, nói:
– Trịnh sư đệ, đệ cũng lui xuống đi. Nếu như chúng ta đều chết, thế hệ trẻ tuổi của Phi Linh môn phải dựa vào đệ. Việc này cũng vô cùng quan trọng, đệ không được cãi.
– Đại sư huynh, huynh nhất định phải trở lại.
Ánh mắt Trịnh Thánh Kiệt run rẩy một hồi, hắn đối với vị Đại sư huynh này luôn tâm phục khẩu phục, cho dù hắn biết rõ vị Đại sư huynh này có thực lực và thiên phú mạnh hơn hắn, thế nhưng trong thời kỳ trưởng thành thường có tâm lý phản nghịch, khiến cho trong lòng hắn có chút không phục, thậm chí là ghen ghét. Thế nhưng giờ phút này, hắn lại chân thành kêu một tiếng Đại sư huynh, dứt lời hắn lập tức xoay người rời đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lục Thiếu Du - Quyển 30 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 30/03/2019 03:29 (GMT+7) |