Lưu Phong - Quyển 1

Phần 44

Đương nhiên Liễu Thanh Nghi đối với biểu hiện của bản thân cũng chưa hề cảm thấy hài lòng. Nàng hiểu được Lưu Phong đối với mẹ con nàng quả thật là có ơn tái tạo. Bản thân mình chỉ có thể giặt giũ, nấu nướng, căn bản chưa thể gọi là báo đáp. Thật đáng tiếc nếu như nàng vẫn còn một tấm thân trong sạch thì đã đem ra báo đáp cho hắn. Lấy thân mình mà báo đáp thực ra là một biện pháp tốt nhất.

“Có lẽ đợi Linh nhi trưởng thành, sẽ có thể hoàn thành được tâm nguyện này của ta. ” Nhỏ đã xinh xắn, lớn ắt trở thành mỹ nhân. Nàng hoàn toàn tin tưởng rằng nữ nhi của mình khi khôn lớn sẽ trở thành đại mỹ nhân. Khi đó sẽ đem con gái mình báo ân Lưu Phong.

Thật ra ý nghĩ như vậy tại thời đại này không thể xem là ác. Nữ nhân tại thời đại này căn bản không có quyền gì cả. Chỉ mong lớn lên được một người tốt che chở. Giao nữ nhi của mình cho Lưu Phong, Liễu Thanh Nghi hoàn toàn có thể yên tâm.

Lưu Phong nhìn thấy Liễu Thanh Nghi ngồi ngây người, trong lòng cười thầm, chẳng lẽ tiểu nương tử này đang yêu?

Đáng tiếc, nếu ta không còn là xử nam thì sẽ sẽ giúp nàng trấn áp ngọn lửa dục vọng trong lòng…

Quên đi, cố nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa. Đợi đến khi ta thất thân với Đình Nhi, khi đó cam đoan tối nào ta cũng sẽ gọi nàng vào bồi tiếp.

Lưu Phong cười nói: “Trên mặt ta có dính mực hay sao mà ngươi nhìn ghê vậy?

Liễu Thanh Nghi đang suy nghĩ đến xuất thần, nghe Lưu Phong hỏi như vậy, nhất thời giật mình bối rối trả lời:

– Không có gì.

Nói xong liền đứng dậy thu dọn chén bát.

Liễu Thanh Nghi nhìn thấy thức ăn đã được Lưu Phong ăn hết sạch, trong lòng không khỏi đắc ý:

– Công tử, thức ăn ngày hôm nay hình như hơi ít, hay là để ngày mai nô tỳ nấu nhiều thêm một chút.

“Không cần, ta ăn như vậy là đủ rồi, chỉ là không muốn phí phạm thức ăn mà thôi. ” Lưu Phong tùy ý trả lời.

“Công tử gia, vào năm nay mà một người phú gia như công tử còn biết đến đạo lý này thì thật đáng quý. ” Liễu Thanh Nghi trong mắt hiện rõ vẻ kính phục.

Lưu Phong trong lòng âm nhạc lại nổi lên, hắn biết hình tượng của bản thân trong lòng Liễu Thanh Nghi lại lớn thêm một chút nữa.

Lưu Phong nghiêm mặt, ngâm:

– ”Sừ hòa nhật làm ngọ,hãn tích hòa hạ thổ. Ai niệm bàn trung xan,lạp lạp giai tân khổ. ”

– Cày đồng đang buổi ban trưa.

Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.

Ai ơi bưng bát cơm đầy.

Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.

Liễu Thanh Nghi chấn kinh, nói:

– Thơ hay, thơ hay lắm, công tử quả thật là văn võ song toàn, kiến văn rộng rãi…

Liễu Thanh Nghi mặc dù là xuất thân cơ hàn thế nhưng trượng phu của nàng trước kia cũng là tú tài nổi tiếng ở Giang Nam, cũng đã từng nhiều lần được nghe ngâm thơ, đương nhiên là có thể phân biệt được đây là thơ hay.

“Ha ha” Lưu Phong suýt nữa đã bật cười, mặt đỏ bừng. Hắn chỉ tùy ý mượn tạm vài câu thơ của một thi nhân đời Đường mà đã có được kết quả tốt như vậy quả là buồn cười.

“Công tử, người đừng khiêm nhường nữa, Thanh Nghi mặc dù chỉ là nữ nhân nhưng cũng hiểu được một chút thi từ, bốn câu thơ của người vừa rồi còn hay hơn vô số văn nhân tài tử khác. Tiền đồ nhất định có thể sánh ngang với Chính Học tiên sinh.

Lưu Phong ngạc nhiên hỏi:

– Chính Học tiên sinh là ai? Người này rất nổi danh sao?

Liễu Thanh Nghi có chút khó hiểu, theo lý thì công tử học rộng tài cao đương nhiên phải biết Phuong Hiếu Nho, văn nhân đệ nhất đương triều, danh tự là Chính Học tiên sinh chứ.

Chính Học tiên sinh là ai, Lưu Phong không biết thế nhưng Phương Hiếu Nho thì hắn biết. Người này là trọng thần của Kiến Văn hoàng đế trong triều đại Đại Minh cuối đời đã có một kết cục vô cùng bi thảm. Phương Hiếu Nho sau khi Yến vương mưu phản thành công đã bị tru di cửu tộc.

“Quả thực là có một đại nhân vật như vậy? ” Hắn vốn đã nhận định Hoa Hạ hoàng triều và Đại Minh không có liên quan với nhau nhưng hai triều đại này lại có rất nhiều điểm tương đồng.

Liễu Thanh Nghi không hiểu vì sao Lưu Phong lại hỏi như vậy, gật đầu trả lời:

– Đương nhiên là có, Chính Học tiên sanh vang danh thiên hạ, người người đều biết.

“Lưu Bá Ôn ngươi có biết không? ” Lưu Phong đột nhiên nhớ tới một danh nhân cùng thời kỳ với Phong Hiếu Nho.

Liễu Thanh Nghi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Trần Vạn Tam có biết không? ” Lưu Phong vẫn có tình hỏi.

Liễu Thanh Nghi vẫn lắc đầu.

Lưu Phong thấy vậy liền khẳng định Phương Hiếu Nho chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi.

Đã thành tiền lệ, trước khi đi ngủ Liễu Thanh Nghi đều mang một chậu nước nóng đến hầu hạ hắn rửa chân.

Lưu Phong mấy lần đã thử nghĩ hay là mượn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng xoa bóp cho mình một phen.

Bất qua suy đi nghĩ lại thì hắn bỏ ngay ý định này. Trước nay trong mắt Liễu Thanh Nghi, hắn chính là hình tượng của một người anh hùng, nếu hắn đưa ra yêu cầu như vậy xem ra có chút không phù hợp. Hóa ra lại phá vỡ hình tượng hoàn mỹ của hắn trong lòng nàng.

“Công tử, ngươi nghỉ sớm một chút, nô tỳ rời khỏi đây, có việc xin cứ gọi. ” Rửa chân cho Lưu Phong xong Liễu Thanh Nghi lập tức mang chậu nước ra ngoài.

Lưu Phong chợt phát hiện ra cước bộ của nàng có chút kỳ lạ vội nói:

– Thanh Nghi, chờ một chút. Chân ngươi làm sao vậy?

Liễu Thanh Nghi khẽ mỉm cười:

– Công tử, không có chuyện gì cả, có thể là do hôm nay nô tỳ có chút mệt mỏi nên hơi tê chân một chút. Nghỉ một đêm sẽ tốt thôi.

Lưu Phong nhìn Liễu Thanh Nghi bưng chậu nước trong tay, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

– Thanh Nghi ngươi mang thêm một chậu nước nóng nữa tới đây.

Liễu Thanh Nghi còn tưởng rằng Lưu Phong muốn ngâm chân, vội vàng đi lấy cho hắn.

“Công tử gia, để nô tỳ hậu hạ người ngâm chân. ”

Lưu Phong lắc đầu nói:

– Thanh Nghi, ta không phải là ngâm chân, ta kêu ngươi mang nước nóng tới là để giúp ngươi hết tê, mỏi chân.

Nhìn Liễu Thanh Nghi vẻ mặt khó hiểu, Lưu Phong cười nói:

– Thanh Nghi, ta giúp ngươi dùng nước nóng xoa bóp chân.

Nguyên lai là hắn nghĩ tới massage. Muốn dùng phương pháp massage thời hiện đại để giúp nàng hết tê chân.

Liễu Thanh Nghi hơi kinh hãi:

– Không được, không phải. Thanh Nghi là nô tỳ làm sao dám để công rử xoa bóp… hơn nữa nam nữ thụ thụ…

Nghĩ đến Lưu Phong nắm lấy đôi chân trần của mình, trống ngực Liễu Thanh Nghi bất giác đập thình thịch.

Lưu Phong cười hì hì, đoạn nói:

– Ngươi đã quên chúng ta là bằng hữu hay sao? Hơn nữa ta xoa bóp cho ngươi là để chữa bệnh, không có ý gì khác đâu.

“Công tử, người hiểu lầm rồi, Thanh Nghi không phải sợ… chuyện kia” Liễu Thanh Nghi vội vàng giải thích.

Lưu Phong ngắt lời nàng nói:

– Được rồi, thừa lúc nước hãy còn nóng mau cởi giày ra, lát nữa nước nguội sẽ không còn hiệu quả tốt đâu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Lưu Phong - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 31/07/2018 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 8
Phần 44 Hai người tiếp nhận xem qua, sau đó không nhịn được đưa mắt nhìn nhau. Chỉ trong chớp mắt, Triệu Phi đã trở thành điện chủ của Trấn Ất điện, Tư Không Vô Úy thành Trấn Bính điện điện chủ, pháp chỉ trên tay chính là chứng minh. Nhưng họ vẫn có cảm giác nằm mộng, vừa mới đột phá đến Hồng Liên nhất phẩm, liền vinh thăng lên làm điện chủ? Bọn họ nghe nói qua những chuyện tương tự, người ở Tinh Túc Hải Kham Loạn hội trở về một khi đạt đến cảnh giới Hồng Liên, thì có thể sẽ có được cung chủ thưởng thức trở thành điện chủ. Nếu nói là hai người...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Mùi vị quê hương
Phần 44 Võ sĩ trên cây nhãn Nhà tôi có một cây nhãn tơ. Thân nó mập, chắc lẳn. Tán nó xum xuê tròn. Vào cuối mùa xuân, nhìn cây nhãn thật thích. Bắt đầu thì hàng trăm hàng trăm nhánh non màu nâu sẫm đua nhau ngoi lên vượt các lớp lá xanh um. Rồi những chùm hoa nhãn nở lấm tấm. Nhặng và ong kéo đến. Bác nhện như chợt tỉnh sau một giấc ngủ triền miên, khuệnh khoạng đi chăng lưới, chờ mồi. Chỉ một cánh hoa nhãn nhỏ xíu hay cái lông sẻ nhẹ lâng bay chạm vào mắt lưới là bác nhện nhón chân, rướn mình lên, lấc láo đôi mắt săn rình. Anh chị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Lục Thiếu Du – Quyển 5
Phần 44 Dãy núi liên miên dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ra quang mang nhàn nhạt có vẻ vô cùng tráng lệ. Trên lưng yêu thú phi hành, mọi người không nói câu nào, sau nửa canh giờ, một hợp cốc khổng lồ xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Du. Trong hợp cốc lúc này có một con sông rộng nghìn thước, nước sông chảy cuồn cuộn liên tục, hợp cốc chia làm hai phần, bao quanh hợp cốc là những ngọn núi cao ngất xuyên thẳng lên trời. Con sông vô cùng rộng lớn, từng đợt sóng đánh vào trên những tảng đá bên cạnh tạo thành bọt nước. Thiếu Du, chúng ta tới rồi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng