Dứt lời, Lưu Phong hét lớn một tiếng, chân nguyên trong cơ thể nghịch chuyển, song thủ cử kiếm, thân hình lăng không, toàn bộ chân nguyên linh khí trong người dồn hết vào nhuyễn kiếm, khí thế như khai thiên tích địa chém xuống đầu mỹ phụ, vô luận là lực đạo hay tốc độ đều tăng lên bội phần.
Mỹ phụ sắc mặt tái nhợt, trì kiếm đón đỡ.
“Keng! ”
Âm thanh của hai thứ vũ khí giao nhau vang lên.
Lưu Phong thế từ trên cao đánh xuống, kiếm thế uy mãnh phá vỡ thành công phòng ngự của mỹ phụ, kiếm quang mặc dù lực đạo đã yếu đi, thế nhưng vẫn kịp kích trúng người mỹ phụ, thương thế xem ra là không nhẹ.
Mỹ phụ chỉ thấy, trước ngực đau đớn, xương cốt như muốn vỡ tan, thân hình cố gắng chi trì không để cho ngã xuống đất nhưng lúc này lại có một đạo kình phong từ phía sau hung hãn ập tới, có thể nghe rõ được tiếng gió do binh khí phá không rít lên.
“Không xong! ” Mỹ phụ trong lòng thầm kêu lên, biết bị tập kích từ phía sau, đáng tiếc mỹ phụ đã thụ thương, không còn cách nào né tránh.
“Xoẹt, xoẹt! ”
Lưu Phong thi triển Thất Tinh bộ, thân pháp như ma quỷ xuất hiện sau lưng mỹ phụ. Nguyên tắc của Lưu Phong là không tùy tiện giết người nhất là đối thủ lại là mỹ nữ, bất quá cũng phải trừng phạt ả một phen, mỹ phụ lập tức nhận thêm hai kiếm, nhưng vết thương không phải là quá nghiêm trọng.
“Xú tiểu tử, quả nhiên ngươi là người của tu chân giới. Thánh giáo quả là đã sai lầm khi đánh giá thấp ngươi và Phượng viên. ” Mỹ phụ thân hình lảo đảo, lấy ra từ trong ngực một viên đan dược đỏ như máu cho vào miệng. Một lát sau, khuôn mặt tái xanh của nàng đã từ từ chuyển sang trạng thái bình thường, thương thế trên người tựa hồ như biến mất.
Đan dược thật là thần kỳ, trong thời gian ngắn đã có thể khôi phục lại hoàn toàn tu vi của nàng, Lưu Phong thấy vậy, cặp mắt sáng lên, cười hì hì nói:
– Thánh sứ tỷ tỷ, ngươi có đan dược tốt như vậy, hay là chia cho ta với.
“Xú tiểu tử, đây là Nguyên Linh Thánh Đan của Thánh giáo, tu vi của ta giờ đây đã khôi phục hoàn toàn, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi đây. ” Mỹ phụ sau khi bị Lưu Phong đả thương, sát cơ càng nổi lên dữ dội, song nhãn tỏa ra sát khí dày đặc.
Lưu Phong nhếch mép cười khinh thường:
– Ngươi muốn giết ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ Phượng viên hay sao?
“Giết ngươi, sau đó sẽ giết luôn gã Vương Bảo Nhi ngu ngốc thì chuyện đêm nay sẽ không còn ai biết nữa. Phượng viên cũng không thể nào hoài nghi chúng ta. ” Mỹ phụ lạnh lùng nói.
“Ha ha, các ngươi ban đầu chính là muốn cướp lấy Bạch Vũ nha đầu, bây giờ sao lại trút giận lên ta? ”
“Hừ, nếu không phải tại ngươi thì đêm nay ta đâu cần phải hao phí mất một viên Nguyên Linh Thánh Đan, cho nên ngươi phải trả giá cho hành vi của ngươi tối hôm nay. ” Mỹ phụ hung ác nhìn Lưu Phong, hai má vốn xinh đẹp giờ đây gân xanh cũng nổi lên.
Lưu Phong khuôn mặt thản nhiên, ngay cả một chút lo âu cũng không có, thậm chí còn thè lưỡi làm mặt quỷ để trêu mỹ phụ:
– Ngươi… con mẹ nó, quả là biến thái. Chỉ vì một viên đan dược mà hận ta như vậy sao? Haha, ta xin lỗi, đáng ra trước mặt một mỹ nữ như ngươi ta không nên quá đáng như vậy, đáng tiếc là hành vi của ngươi quả thật làm ta ngứa mắt. Muốn đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao?
Mỹ phụ lúc này tức giận đến mức cặp mắt chuyển thành huyết nhãn, đoản kiếm trong tay múa lên vun vút, đạo đạo kiếm quang mang theo khí thế như sấm sét muốn ngay lập tức xả Lưu Phong ra thành trăm mảnh.
Lưu Phong chúm miệng huýt gió một cái, thanh âm vang lên chói tai, nhuyễn kiếm trong tay, lăng không bay lượn, cổ tay mềm mại lay động, kiếm khí mãnh liệt bắn ra.
“Ầm ầm! ”
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Lưu Phong và mỹ phụ lăn xả vào nhau, thoáng chốc đã trải qua hơn mười hiệp, bốn phía từng đạo, từng đạo ánh sáng mờ mờ bay loạn xạ, xung khí trùng trùng tỏa ra, song kiếm giao nhau bắn ra đầy trời những hỏa tinh…
Thiết Huyết và thủ hạ dưới tay của mỹ phụ lúc này cũng chỉ biết giương mắt nhìn, muốn xông vào trợ chiến nhưng lực bất tòng tâm, chưa nói tới việc xông vào trợ chiến mà ngay cả chu vi xung quanh hai người ba trượng cũng không ai tiếp cận được.
Nhuyễn kiếm của Lưu Phong liên tục phát ra những âm thanh cao vút, sắc nhọn, liên tục biến ảo, kiếm quang cũng theo thế mà biến hóa, tựa như một lồng chảo úp xuống người mỹ phụ.
Mỹ phụ hai mắt đỏ rực, hằn lên những gân máu, đoản kiếm trong tay, càng linh hoạt, cận chiến quả nhiên phát huy hết hiệu quả của nó, nhanh như chớp như cương ngạnh đâm thẳng vào thân nhuyễn kiếm của Lưu Phong, một xung lực cường đại lập tức xuất hiện, ngay cả mặt đất cũng rung lên chấn động.
Lưu Phong nhân cơ hội này, nương theo xung lực, chuyển thân, thi triển Thần Hành chú biến vào bóng đêm nhanh như điện xẹt, Thánh sứ vội vã đuổi theo, nhưng không còn thấy tung tích của hắn đâu nữa. Chỉ còn vang vọng từ xa âm thanh của hắn:
– Thánh sứ tỷ tỷ, tại hạ không thích giết người, chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, sau này còn gặp lại. Hy vọng ngươi chớ quên thay mặt ta gửi lời cầu hôn đến Thánh giáo chủ. Còn nếu muốn báo thù thì xin mời đến Phượng viên. U’re welcome!
Lưu Phong trở về đến Di Hồng viện đã là nửa đêm, thấy Liễu Thanh Nghi đã ngủ say, hắn cũng không gọi nàng dậy, lặng lẽ chui vào phòng mình nghỉ ngơi.
Đi ngang qua đầu giường của Liễu Thanh Nghi, hắn vô ý thấy một nội khố hình tam giác màu trắng nằm vất vưởng trên đầu giường của nàng, Lưu Phong nhất thời tính tinh nghịch ngợm nổi lên, lấy tay chộp lấy nội khố.
Sau đó đi vào trong phòng, nhìn nội khố trong tay, hô hấp trở nên khẩn trương hơn trước.
Cũng khó trách Lưu Phong hai kiếp làm người, đây chính là lần đầu tiên làm việc này.
Hắn nhớ rất rõ nội khố màu trắng này là chính tay mình đưa cho Liễu Thanh Nghi.
Tưởng tượng đến mảnh nội y được tiếp xúc trực tiếp với da thịt, bao bọc lấy hạ thể của nàng, trong người Lưu Phong bỗng xuất hiện một cơn hưng phấn. Trải qua một phen kịch liệt đấu tranh tư tưởng, Lưu Phong chậm rãi chụp nội khố màu trắng lên cây đoản côn của mình.
Đêm nay bị mị công của Thánh sứ khiêu khích, dục vọng của Lưu Phong khởi sanh, lúc này không cách nào kìm chế được.
Mắt thấy đoản côn của hắn hoàn toàn được trùm kín bởi nội khố thì… đột nhiên một người đẩy cửa tiến vào, đưa mắt nhìn Lưu Phong, lập tức kêu lên kinh hãi, giật lấy nội khố màu trắng của Lưu Phong. Lớn tiếng quát:
– Ngươi làm cái gì vậy?
Lưu Phong bị âm thanh người đó làm cho giật mình, cơ hồ nhảy dựng lên, nhưng cũng vì thế mà dục vọng trong lòng tiêu tán, tiểu đệ đệ trong cũng từ từ hạ xuống.
Trong lúc Lưu Phong còn đang lo lắng cho tiểu đệ đệ của mình sau này sẽ có nguy cơ bị liệt thì hắn đột nhiên phát hiện ra nữ tử đối diện với hắn cũng đang lõa thể, thân thể trắng muốt trần truồng hiện ra trước mắt hắn.
Hạ thể lại lập tức bành trướng, Lưu Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, thì ra là tiểu đệ đệ của mình vẫn bình thường, không bị liệt.
“Bạch Vũ, nàng tại sao không mặc quần áo lại tiến vào phòng ta? ” Lưu Phong nghiêm trang khiển trách.
“Á! ”
Nữ nhân này bây giờ mới ý thức được thân thể mình đang lõa lồ, nàng lập tức la lên một tiếng, âm lượng phát ra tuyệt đối vượt qua 150 đề xi ben (dB: Đơn vị đo độ lớn của âm thanh), xoay người chạy mất tích.
Liễu Thanh Nghi và Linh nhi lúc này cũng bừng tỉnh, vội vàng mặc quần áo xem chuyện gì đã xảy ra.
Bạch Vũ chạy về phòng mình lập tức mắng to Lưu Phong là lưu manh, Lưu Phong là biến thái.
Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong trở lại, vội vàng nói:
– Công tử, xin lỗi người, đêm nay Thanh Nghi tưởng người không trở về nên cùng Bạch Vũ nói chuyện một hồi sau đó cùng nhau ngủ thiếp đi lúc nào không biết…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 31/07/2018 03:36 (GMT+7) |