Lưu Phong cười hắc hắc chắp tay nói: “Lão bà này thật tốt bụng, tại hạ cũng không cần gì nhiều, chỉ cần ngươi thả Bạch Vũ, phụ thân và ca ca của nàng thôi”
Lão bà lạnh nhạt nói: “Kỳ thật thánh giáo bọn ta chỉ muốn tìm Bạch Vũ cô nương, Bạch Vô Nhai và Bạch Thiên Hành bọn ta cũng không có hứng thú, nếu ngươi giao Bạch Vũ cô nương cho chúng ta, ta cam đoan thả hai người Bạch Vô Nhai và Bạch Thiên Hành. ”
“Lưu Phong huynh đệ, nhớ kỹ chuyện ngươi đã đáp ứng với ta, ngàn vạn lần không thể để tiểu muội rơi vào tay ma đầu” Bạch Thiên Thành liều mạng hô to.
Lưu Phong nao nao, tập tức gật gật đầu, nói với Bạch Thiên Hành: “Bạch huynh, ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng, nhất định làm được”.
Lão bà nghe vậy, xoay người, tay phải nhẹ nhàng vung lên, một đạo huyền quang liền đánh thẳng vào bụng của Bạch Thiên Hành. Bạch Thiên Hành kêu lên thê thảm, miệng phun một ngụm máu tươi, ngã ra bất tỉnh nhân sự.
“Giao Bạch Vũ ra, ta sẽ cho ngươi mang Bạch Vô Nhai, Bạch Thiên Hành đi, không biết ý công tử thế nào? ” Lão bà chuyển thân, hướng Lưu Phong nói.
Bạch Vũ chủ động đứng ra, ngạo nghễ đỉnh đạc nói: “Ta theo các ngươi đi, ngươi thả cha và ca ca ta ra”.
Lưu Phong lắc mình đến trước mặt Bạch Vũ, giận dữ quát một tiếng: “Trở về mau, ta đã đáp ứng với Bạch huynh sẽ bảo vệ ngươi an toàn, ta nhất định sẽ làm được. Ngươi quá ngây thơ, ngươi tưởng rằng những người này nói sẽ giữ lời sao? ”
Ma giáo mặc dù tự xưng mình là Thánh giáo, nhưng trên thực tế làm việc luôn dị thường, độc ác, căn bản cùng chữ ‘Thánh’ chẳng có quan hệ gì. Mặc dù Lưu Phong không biết rõ thế giới này, nhưng cũng từng nghe nói qua sự tình hèn hạ, vô sỉ, xuất ngôn bất tín của Ma giáo… tóm lại, bọn người này nói chuyện căn bản không cách nào tin được.
“Công tử, xem ra ngươi không chịu nể mặt bổn tọa rồi” Lão bà vừa nói xong, quay người, ánh mắt ra hiệu cho hai gã đệ tử đứng bên cạnh mình.
Hai người hiểu ý, quát lên một tiếng, một tả một hữu cùng xuất thủ đối với Lưu Phong.
Lưu Phong sớm đã đề phòng, quát một tiếng, chỉ thấy thân hình hắn nhanh chóng bay ngược trở lại, nhuyễn kiếm bung xõa ra, vài tiếng kim loại va nhau, đang khi nói chuyện song phương đã kịch chiến mấy hiệp.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên bạo khởi, nhuyễn kiếm cong vòng trong không trung xẹt ra một đạo kim quang, hướng tới hai tên ma giáo giáo đồ, lập tức hai tên này bị kiếm chiêu bức bách, thối lui liên tục.
Lão bà đứng bên thấy hai thuộc hạ không phải đối thủ của Lưu Phong, lập tức cười lạnh một tiếng, tự mình ra tay, nhung lão dường như không quan tâm, không coi Lưu Phong ra gì, ngay cả binh khí cũng không xuất ra, chỉ tùy tiện xuất một chưởng, vừa xong lại xuất một chưởng tiếp, liên tục đánh ra mấy đạo chưởng phong, trực tiếp nhằm mặt Lưu Phong ập đến.
Lưu Phong lạnh nhạt nhìn, không cười, cũng thu nhuyễn kiếm lại, thình lình xuất song chưởng, một đạo duệ khí trực tiếp nhắm vào thắt lưng lão bà đánh tới.
Lão bà thấy chưởng lực của hắn cũng lợi hại như kiếm pháp, kêu lên một tiếng kinh ngạc, cấp tốc lùi về phía sau, vội vàng ra lệnh cho thủ hạ bao vây lấy Lưu Phong: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi biết cùng Thánh giáo đối nghịch sẽ có kết cục như thế nào không? ”
Lưu Phong trước tiên thần sắc nghiêm nghị, cười hắc hắc, có chút ý tứ bất hảo nói: “Vị đại thẩm này, kỳ thật chúng ta cũng đều là người một nhà, căn bản đâu cần liều mạng với nhau đâu. ”
Lão bà trong mắt hiện ra một đạo hàn quang, hồ nghi nói “Ngươi nói chung ta là người cùng một phía? Chẳng biết tiểu huynh đệ… ”
Lưu Phong vô sỉ cười nói: “Nói thiệt cho ngươi biết, trên ta còn có một người”
“Trên ngươi còn có người? ” Lão bà ngẩng đầu nhìn lên trời, ngoại trừ mây, cũng không thấy cái gì, ngược lại càng thêm mơ hồ.
Người ta thường nói nữ nhân ‘hung đại vô não’ (vú to thì ngu), lão bà này cũng giống như vậy, trí thông minh thấp kém, nghe câu nói của hắn rõ ràng như vậy, mà cũng ngu ngốc ngước lên nhìn trời.
Mẹ nó, nếu thật sự trên trời có người, ngươi cũng trèo lên liên hệ à…
“Vị đại thẩm này, ngươi chắc còn chưa biết ta đã cho người đến gặp giáo chủ ngươi để bàn chuyện hôn nhân rồi, có lẽ không bao lâu nữa, chúng ta sẽ là người một nhà. Chuyện hôm nay, xem như hãy nể mặt cô gia tương lai này, mà thả người Bạch gia. Ta đây cũng coi như không có việc gì phát sinh. Chẳng biết ý ngươi thế nào? ” Lưu Phong nói xong đắc ý, cảm giác y như là nói thật.
Thấy lão bà chậm chạp không nói lời nào, Lưu Phong đắc ý cười nói tiếp: “Kẻ không biết không có tội, yên tâm, các ngươi đắc tội bổn cô gia sẽ không nói cho giáo chủ biết. Được rồi, không có việc gì các ngươi đi trước đi, hôm nào có thời gian sẽ mời ngươi uống trà. ”
Nói xong cũng không đợi lão bà có phản ứng gì, Lưu Phong lớn mật kéo tay Bạch Vũ, hướng Bạch Hành Thiên, Bạch Vô Nhai đi tới.
Thánh giáo đệ tử nghe đây, ta ra lệnh giết, giết hết những kẻ dám báng bổ Thánh giáo chủ” Lão bà mặc dù phản ứng có chút chậm, nhưng mệnh lệnh lại vô cùng kiên quyết và rõ ràng.
Hô lớn một tiếng, mười mấy tên đệ tử Ma giáo đã gắt gao vây quanh Lưu Phong, cơ hồ mỗi một người đều nghiến răng, trừng mắt đỏ ngầu, hận thù giống như muốn ăn sống Lưu Phong vậy.
Bạch Vũ thấp giọng nói “Lần này phiền toái rồi, chỉ bằng lời nói vừa rồi của ngươi, Ma giáo tuyệt đối không buông tha ngươi. ”
Lưu Phong thì không nghĩ vậy, hướng lão bà cười lạnh nói “Đại thẩm, đây là ý tứ gì? Nói như thế nào thì ta cũng là cô gia tương lai của các ngươi, ngươi đối với ta như vậy, chẳng lẽ không sợ Thánh giáo chủ biết sẽ trị tội ngươi? ”
Lão bà trong mắt hàn quang chợt lóe, trầm giọng nói: “Xú tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, thánh giáo chủ là thiên thần, ngươi là cái đồ vật gì mà dám phỉ báng thánh giáo chủ, tất cả thánh thổ cũng sẽ không buông tha ngươi”
Ha ha, một đám người điên, con mẹ nó thật hèn hạ. Lưu Phong nhớ lại lúc trước hắn đã nhờ thánh sứ phụ trách Giang Nam về nói lại chuyện kết thân lúc đó đám người đó cũng phản ứng điên cuồng y như hiện tại, đúng là điên từ trên điên xuống.
“Vị đại thẩm này, ta muốn thỉnh giáo một vấn đề, tại đất Giang Nam này, ngươi làm chủ hay Thánh Sứ làm chủ? Người nào có thể định đoạt được? ” Lưu Phong tức giận hỏi.
“Đương nhiên là Thánh Sứ đại nhân định đoạt” Lão bà trả lời theo tiềm thức.
“Thật thế sao? ” Lưu Phong khinh miệt cười nói: “Biết tại sao vị trí của ngươi thấp hơn người ta không? Tại vì tố chất, có thể ra lệnh cho người khác, không phải chỉ dựa vào tu luyện mà còn phải dựa vào tố chất nữa. ”
“Giết, giết chết tên ác ma dám phỉ báng giáo chủ kia” Lão bà hai má có chút giật giật, con ngươi tràn ngập sát khí.
“Ta không thích giết người, nếu không muốn chết thì đừng ép ta! ” Lưu Phong hét lớn một tiếng, lại xuất ra nhuyễn kiếm, Thái Âm Thất Tinh Huyền âm thầm vận chuyển, nhuyễn kiếm vốn ảm đạm vô quang bỗng xuất đạo đạo bạch sắc kiếm khí vươn dài ra.
Lão bà âm thầm kinh hãi, giết người nhiều năm, lão cũng gặp qua không ít cao thủ, nhưng có thể xuất ra kiếm khí cũng là hiếm thấy. Lúc này bà lão mới hiểu được Lưu Phong đích thực là cao thủ rất lợi hại.
“Ta lặp lại, không muốn chết thì nhanh cút khỏi đây! ” Lưu Phong thật sự không quen giết người, cũng không muốn giết người. Mặc dù kiếm khí đã tập trung nhắm vào Ma giáo đệ tử, nhưng thủy chung vẫn chưa có ra tay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 31/07/2018 03:36 (GMT+7) |