Lưu Phong - Quyển 2

Phần 79

Chuyện chấm dứt, Lưu Phong dùng đạo gia chân hỏa thiêu đốt hoàn toàn tiểu khố.

Thở phào một hơi hắn cố gắng trấn tĩnh trở lại. Ngẫm nghĩ lại mọi chuyện gần đây, hắn cảm thấy mình cũng có chút biến thái, tà ác. Công tâm mà nói nếu chỉ muốn nữ nhân thì hoàn toàn không khó. Ít nhất là Liễu Thanh Nghi lúc nào cũng sẵn sàng lên giường với hắn. Nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác rình coi, tự sướng với nội y… Hành vi này tại kiếp trước không là gì cả thế nhưng tại thời đại này thì lại có chút hèn mọn, bỉ ổi.

Mỗi lần xong chuyện hắn đều cảm thấy áy náy, cắn rứt. Nhưng mỗi lần chuyện phát sinh hắn lại hưng phấn, kích thích, thật không kìm chế nổi.

Lưu Phong hiểu được chính mình cũng có gì đó không bình thường.

Đương nhiên hắn hiểu được loại cảm giác này cũng không phải hoàn toàn do bản ý của chính mình mà còn có ngoại nhân tác động.

Căn cứ tình huống bây giờ thì việc tu luyện của chính mình rất có thể người khác sẽ biết được.

Lưu Phong muốn tìm Bạch Khiết để thụ giáo nhưng viên Tam Phân Quy Nguyên Đan trên cổ hắn không hề có phản ứng, mặc cho hắn có kêu gọi như thế nào đi nữa cũng không có động tĩnh gì.

“Lão bà này chẳng lẽ lại tự sướng ở trong đó? ” Lưu Phong trào phúng nghĩ thầm trong lòng.

Trời chiều, Lưu Phong môt mình đi dạo trên đường, chuẩn bị đi gặp Ân Tố Tố thì hắn đột nhiên phát giác từ sau lưng truyền đến một cỗ khí thế lẫm liệt bức người.

Lưu Phong giật mình quay đầu nhìn lại.

Một trung niên nam tử đang chắp tay thản nhiên đứng sau lưng hắn, hai mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo nhìn hắn.

Lưu Phong cảm giác được nguy hiểm, tay đặt lên nhuyễn kiếm. Ánh mắt thầm đánh giá đối phương. Nam tử này nhìn qua chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao lớn anh tuấn, mắt sáng mũi thẳng. Thần thái ung dung nhưng uy phong lẫm liệt… tóm lại vẻ bề ngoài của hắn so với Lưu Phong không hề thua kém, chỉ là mái tóc dài đã điểm màu trắng, dưới ánh trăng phát tán ra quang huy màu nhũ bạc, trông thật quỷ dị.

Giờ phút này, nam tử nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, ánh mắt phối hợp cùng bộ dạng, quả thật có thể bức nhân.

Nhìn thấy khí thế cường đại của nam tử trung niên. Lưu Phong âm thầm vận chuyển Thái Âm Thất Tinh Huyền, tỏa ra khí tức chống lại khí thế của trung niên nam tử.

Rất nhanh chóng, Thái Âm Thất Tinh Huyền của Lưu Phong đã vận dụng đến cùng cực nhưng vẫn không thể áp chế được khí thế của đối phương. Ngược lại hắn cảm thấy khí thế của đối phương ngày càng đè mạnh lên bản thân.

Lưu Phong không khỏi kinh hãi trong lòng. Người này tột cùng là ai? Tu vi của mình chính là Kim Đan kỳ cảnh giới cũng lọt xuống thế hạ phong. Chẳng lẽ đối phương đã tiến đến Nguyên Anh kỳ?

“Hay hắn chính là chưởng giáo của Huyền Tâm chánh tông? ” Truyền thuyết của tu chân giới hiện nay thì chỉ có chưởng giáo của Huyền Tâm chánh tông mới đạt đến Nguyên Anh kỳ. Tại Vân Mộng trạch, mặc dù ở sát bên Huyền Tâm chánh tông nhưng Lưu Phong cho đến bây giờ cũng chưa hề gặp mặt qua vị chưởng giáo này. Do dự một hồi, Lưu Phong quyết định chủ động mở miệng trước, phá tan bầu không khí căng thẳng này.

“Tiền bối, ngài chính là chưởng giáo của Huyền Tâm chánh tông sao? Tiểu tử Lưu Phong Phượng viên sớm đã nghe nói tiền bối chính là kỳ tài của tu chân giới, chỉ là vô duyên chưa được gặp. Hôm nay nhìn thấy quả thực là tam sanh hữu hạnh… ” Ngoại trừ tại kiếp trước hắn dùng từ ngài đối với giáo viên dạy Anh ngữ tại trường đại học thì đây là lần đầu tiên tại kiếp này hắn dùng từ ‘ngài’ để xưng hô với một người. Cường giả vi tôn, đạo lý này Lưu Phong hiểu rất rõ. Nam tử hán đại trượng phu phải biết nhu cương hợp lý. Khi yếu thế cần phải biết cúi đầu.

Trung niên nam tử vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lưu Phong, lạnh nhạt nói: “Huyền Tâm chánh tông chưởng giáo là đồ vật gì? ”

Câu trả lời của người này thật khiến Lưu Phong chấn động. Hiển nhiên là phán đoán của hắn với đối phương đã sai. Người này không phải là Huyền Tâm chánh tông chưởng giáo. Nói chính xác một chút thì người này hình như không hề có quan hệ gì với Huyền Tâm chánh tông. Vì nếu là người của Huyền Tâm chánh tông thì sẽ không bao giờ gọi chưởng giáo của mình là đồ vật cả.

“Xin hỏi tiền bối là… ” Đang nói bất chợt nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Lưu Phong cũng lập tức dừng lại không nói nữa.

Trung niên nam tử không để ý đến thái độ của Lưu Phong mà thản nhiên hỏi: “Tiểu tử, ngươi tu chân đã bao lâu rồi? ”

Lưu Phong bối rối, lập tức nói thật: “Thời gian năm năm. ”

Trung niên nam tử tựa hồ như kinh ngạc, lập tức gật đầu nói: “Không sai, năm năm có thể đạt đến Kim Đan kỳ quả thật không đơn giản. Bất quá ta xem tu vi của ngươi tất là do ngoại lực tá trợ mà có được cho nên căn cơ không vững, phát sinh tâm ma. Nếu tâm chí không kiên định, tương lai ắt gặp đại họa. ”

Tâm ma? Lưu Phong trong lòng dao động, thời gian gần đây mình hay có những hành vi hèn mọn bỉ ổi. Chẳng lẽ là vì tâm ma?

“Nguyên lai hết thảy là do tâm ma. ” Tâm ma chính là tâm ma. Lưu Phong hiểu được thủy chung mình vẫn là người tốt, bất quá do tâm ma mà biến đổi ra thế này.

“Xin hỏi vị đại thúc… người có thể chỉ điểm thêm không? ” Hiểu được nguyên nhân vì sao mình trở thành bỉ ổi, hèn mọn. Tâm tình Lưu Phong trở nên rất khoái trá, đảm khí cũng tăng lên rất nhiều, không gọi là ngài, không gọi tiền bối mà chuyển sang thành đại thúc.

“Đại thúc? ” Trung niên nam tử dường như đối với cách xưng hô của Lưu Phong cảm thấy hứng thú: “Đúng rồi, đã nhiều năm qua, ngươi là người đầu tiên trước mặt ta dám gọi như vậy. ”

Nhìn bộ dáng của nam tử, Lưu Phong cười hắc hắc nói: “Đại thúc, người vẫn chưa nói cho vãn bối biết người tìm đến vãn bối có chuyện gì? ”

Trung niên nam tử như trước không trả lời Lưu Phong mà hỏi ngược lại: “Ta muốn biết bản lãnh của ngươi đã, sau đó hãy nói. ”

Dứt lời Trung niên nam tử từ từ tiến lên phía trước.

Lưu Phong cảm thấy một trận kinh tâm, toàn thân tê dại, hàn khí lạnh như băng bao phủ lấy mình. Mắt nhìn thấy Trung niên nam tử tiến đến nhưng hắn không sao cảm nhận được khí tức của Trung niên nam tử. Khủng khiếp hơn là Trung niên nam tử bước đến gần thì Thái Âm Thất Tinh Huyền lập tức từ từ đình trệ, không thể vận chuyển được. Trong nháy mắt Lưu Phong hoàn toàn bị một lực lượng vô hình chế ngự.

Trung niên nam tử trong con ngươi lộ ra một tia vui vẻ, cẩn thận đánh giá Lưu Phong một chút sau đó lùi lại phía sau.

Trung niên nam tử mặc dù di chuyển chậm rãi nhưng Lưu Phong biết rằng chính mình cho dù có thi triển Thất Tinh bộ, vị tất cũng đã theo kịp nam tử kia.

Trước đây Lưu Phong cứ tưởng bằng vào tu vi Kim Đan kỳ của mình tại thế giới phàm nhân này sẽ có thể tung hoành ngang dọc. Nhưng hôm nay mới biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Mới biết được đạo lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Bản thân mình trước mặt nam tử này, ngay cả cử động cũng không thực hiện được.

Trong đáy lòng của hắn không khỏi phát sinh tuyệt vọng.

“Tiểu tử, không nên nản chí. Ngươi có ngoại lực tá trợ, năm năm đạt đến Kim Đan kỳ thì tại tu chân giới đã có thể xem là thần thoại. Nên biết rằng Huyền Tâm chánh tông chưởng giáo so với ngươi thì còn kém xa. Hắn cũng nhờ có ngoại lực tá trợ cũng phải cần đến một giáp thời gian mới có thể đạt đến cảnh giới này… ” Trung niên nam tử dường như hiểu rõ được ý nghĩ trong lòng của hắn. Lời này nói ra quả thực khiến cho nghĩ nghĩ tiêu cực của Lưu Phong hoàn toàn biến mất. Đúng vậy, các vị sư tôn của hắn phải tu luyện hàng trăm năm bất quá cũng chỉ là Kim Đan kỳ. Bản thân mình chỉ ngắn ngủi 5 năm đã có thành tựu này, còn đòi hỏi gì nữa.

Ta là thần thoại, ta là truyền thuyết.

Dừng một chút, Lưu Phong trở lại chủ đề chính: “Đại thúc, người cuối cùng vẫn chưa nói cho vãn bối biết người tìm ta có chuyện gì? ”

Trung niên nam tử hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Nghe nói, ngươi có một thần điểu. Ta có thể xem qua không? ”

Thần điểu? Lưu Phong hơi kinh hãi, không hay. Người này là vì Phi nhi mà tới. Thời gian này người tu chân muốn chiếm hữu Phi nhi không phải là ít, chỉ là chưa có ai có thực lực vượt trội ra mặt dành lấy. Lưu Phong đương nhiên rất thoải mái nhưng hôm nay lại gặp cao nhân này, xem ra rất phiền toái đây. Lưu Phong hiểu rất rõ người này nếu mướn thì chỉ trong nháy mắt là có thể giết chết mình.

“Đại thúc, vừa khéo hôm nay thần điểu ở lại Phượng viên, vãn bối không mang theo. Hay là người theo vãn bối đến Phượng viên xem qua, cũng là để cho vãn bối có cơ hội chiêu đãi người. ” Lưu Phong nói ra lời này không hề dối trá. Phi nhi quả thật đang ở Phượng viên. Vừa này hắn đi ra ngoài thì tiểu Linh nhi vẫn đang cố gắng khuyên bảo Phi nhi ăn côn trùng đây mà. Tiểu Linh nhi thủy chung vẫn cho rằng thần điểu cũng là điểu mà điểu thì phải ăn trùng.

Trung niên nam tử cười lạnh, bình thản nói: “Tiểu tử, ngươi muốn dùng Phượng viên uy hiếp ta sao? ”

Lưu Phong nghe vậy, biến sắc, hiểu được mình có chút thất sách. Người này rất mạnh, mạnh đến nỗi ngay cả Huyền Tâm chánh tông cũng không để mắt đến, sao lại có thể sợ Phượng viên.

“Đại thúc, lời này là có ý gì? Vãn bối như thế nào lại uy hiếp người tốt như đại thúc chứ. Thật lòng vãn bối đối với người hoàn toàn có ý tốt mà thôi. ” Lưu Phong rất nhanh trí đối đáp, bất quá Trung niên nam tử đối với cơ trí của hắn cũng cảm thấy hứng thú.

“Tiểu tử, ngươi nói nhảm nhiều quá. ” Trung niên nam tử khinh thường nói: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn cướp thần điểu sao? ”

Lưu Phong do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: “Đại thúc, không phải vãn bối không tin vào nhân phẩm của người nhưng mọi người tu chân vãn bối gặp thời gian gần đây, ai ai cũng có ý muốn chiếm lấy thần điểu cả. ”

“Thần điểu cũng là điểu, cũng chỉ là bình thường. Ngươi yên tâm, ta sẽ không cướp đoạt thần điểu, ta chỉ muốn biết hiện nó đang ở trong tay người nào thôi. ”

Thần điểu cũng là điểu? Chân lý này nghe thật quen.

“Trí thông minh người này thực giống Linh nhi. ” Lưu Phong trong lòng thầm đánh giá.

“Đại thúc, nói như vậy, người thực không muốn cướp đoạt thần điểu? ” Lưu Phong thở phào một hơi nói: “Đại thúc, vãn bối đã hiểu lầm ý tứ của người. Người chỉ là không muốn thần điểu rơi vào tay kẻ xấu đúng không? ”

“Chính xác. Vãn bối mặc dù không phải là tốt lắm nhưng cũng không phải là người xấu. Thần điểu ở trong tay vãn bối, lão nhân gia người cứ yên tâm đi… ” Lưu Phong nói ra một tràng, tán dương hình tượng của bản thân mình, nói xong, hắn bất giác nghĩ lại cũng cảm thấy đỏ mặt.

Trung niên nam tử âm thanh lạnh lùng vang lên: “Ngươi nói nhảm rất nhiều, miệng lưỡi trơn tru quá cũng chưa hẳn là tốt. ”

Mẹ nó, đừng tưởng ngươi mạnh hơn ta là có thể chối bỏ nhân phẩm của ta. Lưu Phong có chút bực mình: “Đại thúc, người nói như vậy làm cho vãn bối có ý nghĩ người vẫn muốn cướp đoạt thần điểu. ”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Lưu Phong - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/08/2018 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 2
Phần 79 Trong khi người dẫn đầu của các phái cùng nhau thương lượng các bước mở ra cấm địa, Hàn Lập vẫn tiếp tục dò xét các nhân vật nổi trội của các phái. Đối với một ít cao thủ công pháp đã tới đỉnh điểm tầng mười ba, Hàn Lập có thể trốn được thì phải trốn, thật sự không trốn được thì đánh lén. Hắn tuyệt không hy vọng lại giống như lần đại chiến với “Lục sư huynh”, đem mình biến thành một giọt pháp lực cũng không còn. Phải biết rằng, trong đây hoàn toàn không giống lần trước, lần này đối mặt không phải là một đối thủ, mà là một số lớn người...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lục Thiếu Du – Quyển 24
Phần 79 Đây là Phi Linh môn sao? Nữ tử này nhìn chung quanh, đôi mắt dễ thương khẽ đảo, nói: Thiếu Du có ở trong môn hay không? Thiếu Du? Các đệ tử nghi hoặc một chút rồi rồi mới phát hiện ra đây là tục danh của chưởng môn. Chính là chưởng môn Lục Thiếu Du của các ngươi. Ta tìm hắn có việc gấp. Nữ tửliền nói với tên đệ tử đầu lĩnh này. Tên đệ tử này kinh ngạc không thôi. Nữ tử này không ngờ lại dám gọi thẳng tục danh của chưởng môn, hơn nữa dường như còn có quan hệ sâu. Hắn cũng không dám lạnh nhạt, giọng điệu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Phần 71 Với độc châm do sư phó tỷ tỷ cấy vào cơ thể Ngọc Già, tánh mạng nàng chỉ còn vài ngày nữa. Nhìn ánh mắt phờ phạc của Ngọc Già, trong lòng Lâm Vãn Vinh như bị ngàn cân cự thạch đè lên, hít thở khó khăn, mãi lâu sau vẫn không nói nên lời. Oa lão công, ta hỏi ngươi một việc! Ngọc Già nhìn hắn hỏi. Lâm Vãn Vinh thở dài, nắm chặt bàn tay, giữa ngón tay ẩn ẩn màu đỏ bầm: Nếu ngươi không gọi tên Đột Quyết của ta, ta có thể trả lời ngươi mười việc! Ta gọi là việc của ta, liên quan gì đến ngươi? Ngươi không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng