Lưu Phong - Quyển 5

Phần 19

Ngay lúc này Hắc Vân đã kịp thời cứu Thiên Đại.

Hắc Vân trong mắt mang theo một tia hận thù, thân thể xoay tít, rất nhanh cuốn tới lão đạo, cường hãn kiếm quang trong nháy mắt bắn tới.

Lão đạo khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường: “Chẳng biết sống chết gì cả.” Nói xong phất trần vùng lên, bắn ra một đạo kiếm quang kim sắc.

Kim sắc kiếm quang của lão đạo uy lực quá mạnh mẽ, lập tức bức lui công kích của Hắc Vân, dư lực vẫn tiếp tục như một mũi tên bắn thẳng tới diện môn Hắc Vân.

Hắc Vân chỉ kịp lách mình sang bên một chút, thân hình đã bị kim sắc kiếm quang đả thương, tốc độ nhanh chóng giảm xuống, lảo đảo đứng không vững.

“Chẳng biết sống chết, còn không mau gọi Lưu Phong ra đây.” Lão đạo khinh thường nhìn Thiên Đại và Hắc Vân bị thương, nói.

“Còn ngươi, mau nói ra sư môn của ngươi. Nếu không ngươi cũng sẽ giống như bọn chúng.” Lão đạo xoay chuyển ánh mắt, lạnh lùng nhìn Đan Hùng hỏi.

“Chết đi.”

Ngay khi lão đạo đang phân tâm thì Thiên Đại đang trọng thương bỗng nhảy dựng lên, thân kiếm hợp nhất nhanh như cắt lao tới, kiếm khí hủy thiên diệt địa như nộ hải cuồng long chém tới.

Lão đạo nổi giận gầm lên: “Láo xược, tự tìm chết.” Một đạo sấm sét đột nhiên hiện ra giữa không trung, trực tiếp đánh xuống Thiên Đại. Một tiếng nổ manh vang lên, hai đạo nhân ảnh lập tức tách rời, trong đó một nhân ảnh thân đẫm máu tươi.

Đan Hùng mắt nhìn thấy Thiên Đại và Hắc Vân liều mạng, trong lòng không khỏi sợ hãi nhưng dù sao thì cũng là thuộc hạ của Lưu Phong, mấy ngày nay ba người ở chung một chỗ, nay sự tình đến như vậy, há có thể trơ mắt nhìn hai người kia bị giết. Quan trọng nhất là Thiên Đại và Hắc Vân đã thụ thương nhưng hắn thì vẫn bình yên vô sự, thật không chấp nhận được.

“Lão đạo, ta bất kể ngươi là ai, hôm nay ta cũng liều mạng với ngươi.” Quanh thân thể Đan Hùng lập tức di tán ra một cỗ chiến ý cường đại. Một thanh tiên kiếm xanh biếc xuất hiện trong tay hắn tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.

Lão đạo sững sốt quát lên: “Ngươi là Kiếm tu?”

“Lão tử chính là Kiếm tu. Ngươi đả thương hai vị huynh đệ của ta, hôm nay ta liều mạng với người.” Đan Hùng giờ đây đã coi nhẹ sống chết, quyết tâm đánh một trận.

“Tiểu tử, mau báo danh tính sư trưởng của ngươi. Miễn cho ta giết ngươi.” Lão đạo đột nhiên hét lớn hỏi.

Bây giờ tại tu chân giới có rất ít Kiếm tu, bất quá mỗi người tu chân theo Kiếm tu đều có thực lực cường hãn. Lão đạo cũng biết vài cao thủ Kiếm tu, không nên trêu chọc vào. Lão lo Đan Hùng là đệ tử của các vị này nên muốn hỏi rõ, tránh xảy ra hiểu lầm.

Đan Hùng lạnh lẽo mỉm cười, khí tức cường đại nhanh chóng tỏa ra xung quanh, thanh sắc kiếm tiên trên tay khẽ ngân lên, toàn bộ lực lượng trong nháy mắt dồn vào thân kiếm, chuẩn bị liều mạng.

“Hãy bớt nói nhảm đi, có bao nhiêu bản lĩnh hãy thi triển ra.” Đan Hùng thần sắc trầm ổn, thanh sắc kiếm tiên rung lên, một đạo kiếm khí bá đạo rít lên bắn tới lão đạo.

Lão đạo hơi kinh hãi, không dám chậm trễ, phất trần lập tức vung lên nghênh tiếp.

“Bụp, bụp!”

Vài tiếng nổ nhỏ vang lên, lão đạo đã dễ dàng hóa giải kiếm khí của Đan Hùng. Cảnh giới của Đan Hùng và lão đạo chênh lệch rất lớn, cho dù là Đan Hùng có kiếm thế cường đại như thế nào thì cũng vô dụng.

Đan Hùng sắc mặt xám ngoét như tro tàn, trong mắt lộ ra một tia kinh hoàng, toàn thân chuyển động như hổ báo, miệng phát ra những tiếng rú man dại, Thanh sắc kiếm tiên trong tay rít lên không ngừng, mỗi một kiếm phát ra đều mang theo tận cùng lực lượng.

“Chết đi!” Đan Hùng gầm lên, chỉ thấy một cơn bão kiếm thế phủ lên người lão đạo.

Lão đạo trong mắt hiện ra nét tán thưởng, những sợi tơ trên phất trần lập tức trở nên cứng rắn, bắn ra ngăn chặn kiếm thế của Đan Hùng.

Đan Hùng lúc này đã thực sự liều mạng, điên cuồng công kích, kiếm thế phát ra thực sự chói mắt.

Áp lực lên thân thể lão đạo ngay lập tức gia tăng lên, thậm chí làm cho thân thể lão trở nên rung động, phảng phất như thiên cân đè xuống, ngay cả cử động của lão cũng trở nên chậm đi một chút.

“Hảo tiểu tử, quả nhiên đã đạt tới Chân đế của Kiếm đạo. Đáng tiếc là ngươi gặp phải lão phu.” Lão đạo đột nhiên hét lớn, gân cốt toàn thân đột nhiên vang lên lách cách, một luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên bạo phát, xung quanh lập tức bắn ra vạn trượng kim quang, cả không trung lập tức bị nhuộm trong sắc vàng kim quang.

Chỉ trong chớp mắt vòng vây kiếm thế của Đan Hùng đã lập tức bị bào mòn đi một chút.

Đan Hùng thấy vậy, sắc mắt đại biến, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng phản hồi, thanh sắc kiếm tiên lại ngân lên, đè ép tới.

Lão đạo sắc mặt sa sầm xuống, thân thể bắn lui về sau ba trượng, mũi nhân điểm xuống trong nháy mắt phóng lên cao, né tránh toàn bộ công kích của Đan Hùng.

Đan Hùng nhìn thấy thân pháp đối phương như sương khói, quỷ mị vô thường, khẽ thở dài một tiếng. Thân pháp của đối phương như vậy, hắn thực không thể đối phó nổi.

Bất quá lúc này chẳng còn biện pháp gì cả, chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian cho Lưu Phong, từ lý thuyết mà nói thì Lưu Phong bế quan tu luyện đã ba ngày, cũng đã gần xong.

“Sát!”

Đan Hùng song thủ vung lên, Thanh sắc kiếm tiên nhất thời rời tay, như một tia chớp xanh bắn tới lão đạo.

Lão đạo cảm nhận được sát khí sắc bén truyền đến, trong mắt hiện ra vẻ tà dị, quát: “Tiểu tử, ta đã lưu tình nhưng ngươi lại thừa thế bức người, ta không thể làm gì hơn là phải xuống tay.” Phất trần trong tay lão cũng lập tức rời tay bay nhanh ra phía trước.

“Keng!” Một thanh âm chói tai vang lên, binh khí song phương va chạm nhau, phất trần của lão đạo, thế như chẻ tre xuyên qua kiếm quang Đan Hùng, như tia chớp bắn tới diện môn của hắn.

Chỉ nghe hắn hét thảm một tiếng, kim quang sắc bén đã ghim lên người hắn.

“Chỉ có chừng đó bản lĩnh mà cũng dám cùng ta động thủ.” Nhìn ba người trọng thương trước mặt, lão đạo hiện ra vẻ khinh thường.

Ba người Hắc Vân dìu nhau đứng lên, lạnh lùng nhìn lão đạo. Nếu ánh mắt có thể giết người thì e là lão đạo đã bị ba người bọn họ giết thành trăm lần.

“Mau gọi Lưu Phong ra gặp ta. Nếu không các ngươi sẽ phải chết.” Lão đạo cước đạp hư không, tay phải vẫy nhẹ, phất trần tự động trở lại tay của lão.

“Chủ nhân không tiện gặp khách.” Hắc Vân quắc mắt nhìn lão đạo, gằn từng chữ.

“Hừ!” Lão đạo hừ một tiếng, tựa hồ như hiểu được: “Tiểu tử thúi đang bế quan tu luyện đúng không?”

Đan Hùng thấy trong mắt lão đạo hiện ra một tia âm hiểm, vội vàng dùng mắt ra hiệu Thiên Đại và Hắc Vân chuẩn bị liều mạng. Lưu Phong nếu hôm nay không may gặp chuyện bất trắc thì Đan Hùng cũng bị thần hình cụ diệt.

Hắc Vân và Thiên Đại gật đầu, trong lòng ngầm quyết định chủ ý, chuẩn bị đồng thời tự bạo. Với tu vi của hai người nếu đồng thời tự bạo thì cho dù là Nguyên Anh kỳ cao thủ cũng không thể coi thường.

“Lão đạo sĩ, ngươi muốn gì? Lão đại ta và ngươi không oán không cừu, sao lại làm như vậy?” Đan Hùng từ trong mắt lão đạo đã phát hiện ra được sát khí.

Dừng một chút Đan Hùng hung hăng nói: “Lão đạo, nếu hôm nay ngươi làm thương tổn đến lão đại của ta thì ngươi sẽ phải hối hận, hậu quả dám chắc ngươi sẽ không tưởng tượng được.” Vị trí của Lưu Phong trong mắt sư tôn hắn và mỹ nữ tiền bối như thế nào thì Đan Hùng rõ ràng nhất. Nhất là mỹ nữ tiền bối luôn miệng gọi Lưu Phong là tiểu tình nhân, quan hệ tự nhiên là mật thiết. Nếu Lưu Phong hôm nay gặp chuyện trở thành cái gì ba dài hai ngắn thì Đan Hùng cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra, e là cả tu chân giới cũng sẽ lâm vào cảnh đồ sát. Với lực lượng của sư tôn hắn và mỹ nữ tiền bối thì muốn đảo lộn tu chân giới không phải là chuyện khó. Đó là chưa kể đến sư môn của Lưu Phong – Phiêu Hương cốc cũng sẽ truy cứu.

Lão đạo tự nhiên là hiểu được ý tứ của Đan Hùng, theo tình báo lão có được thì đứng sau lưng Lưu Phong chỉ có Phiêu Hương Cốc mà thôi, căn bản không thể uy hiếp được lão.

Đương nhiên trong thâm tâm lão đạo cũng không có ý định giết chết Lưu Phong. Dù sao thì đại họa của tu chân giới cũng sắp buông xuống, lúc này lại đối đầu với Phiêu Hương Cốc cũng không phải là chuyện tốt.

Lão đão hôm nay muốn bức bách Lưu Phong gặp mặt là có chuyện muốn nói với hắn.

Với thân phận của lão đạo thì không nên làm việc này nhưng nếu hắn không đến thì có một số việc sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của lão.

“Lão Hắc, lão Tạp mao, chuẩn bị liều mạng.” Tình huống lúc này nếu ngươi không tử thì ta vong. Thiên Đại quyết định chết oanh liệt, chuẩn bị đồng thời tự bạo.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Lưu Phong - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 08/09/2018 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Văn Vinh ồ một tiếng: “Con mẹ nó, ta cứ lo ở Đại Hoa này Diamond dịch thành cái tên khác, bây giờ cũng yên tâm rồi, cũng đều gọi là kim cương như nhau thôi.” Lâm Văn Vinh mỉm cười nói: Đào công tử, tuy có được viên kim cương thứ phẩm nhỏ bé này nhưng e rằng cách phân biệt thế nào thì căn bản là ngươi không biết. Chọn lựa kim cương thì phải chú trọng về màu sắc, độ dày, độ bóng, tính khúc xạ. Theo bốn điểm này mà xem xét, viên trong tay Đào công tử quả thật là đồ kém chất lượng, nói là hàng loại hai, hoàn toàn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Lăng Tiếu – Quyển 27
Chỉ là trong quá trình đoạt thể hắn lại xảy ra chút sai lầm, cho đến về sau mới chậm rãi thức tỉnh trí nhớ. Hôm nay sau khi hắn trở về Ma Hổ tộc càng mượn nhờ các loại thủ đoạn khôi phục tất cả trí nhớ của mình, đồng thời cực tốc tăng lên tu vị. Những chuyện này Lăng Tiếu không cần tìm hiểu quá nhiều, hắn cũng có thể suy đoán ra được. Bằng không Hắc Ma sao có thể ở Ma Hổ tộc như cá gặp nước, lại được những người khác tôn xưng là lão tộc trưởng được chứ. Lăng Tiếu tất cả đều rộng mở trong sáng, khó trách tu vị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Dương Thần – Quyển 13
Đừng căng thẳng, sẽ không có chuyện gì đâu, đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi, ha ha... Tiếng cười buồn u ám của một người đàn ông vang lên, khoác một chiếc áo khoác màu trắng toàn vết bẩn, vô cùng bẩn, tóc tai bù xù, bộ râu dài dày đặc cả mặt vì lâu không được cắt sửa. Bộ dạng của Văn Thao, nếu soi gương, chỉ sợ chính gã cũng không nhận ra chính bản thân mình. Cơ thể Văn Thao, ngoại trừ cái áo khoác màu trắng, những chỗ khác không một mảnh vải, bắp thịt trên người có vẻ cực kỳ kiên lạnh, nhưng lại tựa hồ như không có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng