Ân Nguyên Đạo nghe vậy, trầm mặc một hồi, một lúc lâu mới nói: “Ta có một tên thuộc hạ, từng là thủ lĩnh một đội trong Thất Sát quân đoàn…”
“Bây giờ hắn ở đâu?” Lưu Phong vội vàng hỏi.
“Chết rồi!” Ân Nguyên Đạo bình tĩnh đáp: “Sau khi hắn nói cho ta biết sự tình của bốn quân đoàn thì đã tự sát chết. Haizz, cũng là do ta lòng hiếu kỳ quá lớn, muốn biết chuyện của tứ đại quân đoàn, nếu không hắn cũng sẽ không tự sát…”
“Quả là trung thành!” Lưu Phong có chút kinh ngạc.
Ân Nguyên Đạo tràn đầy hiểu biết, gật đầu nói: “Không sai, đúng vậy, Tứ đại quân đoàn quả thật rất trung thành, thật sự làm người ta bội phục. Hơn nữa, nghe nói dưới tay Bệ Hạ còn có một đội ngũ tình báo hộ vệ cường đại. Bất quá, tình huống cụ thể như thế nào ta cũng không biết.”
Lưu Phong ngẩn ra, thở dài một tiếng, thân là Đế Vương, cũng quả nhiên là cũng có chút thủ đoạn phi thường.
“Lưu Phong, nghe nói ngươi và nha đầu Vương gia cũng sẽ cưới làm vợ?” Ân Nguyên Đạo nhíu mày nói: “Ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là phong lưu quá mức.”
Lưu Phong sắc mặt có chút xấu hổ: “Nhạc phụ đại nhân, kỳ thật có một số việc không như người tưởng tượng, ít nhất con không nghĩ chính mình phong lưu.”
“Quên đi, việc này của ngươi ta cũng không muốn quản, tóm lại chỉ cần Tố Tố không có ý kiến là được.” Ân Nguyên Đạo lãnh thanh nói, không muốn dây dưa vấn đề phong lưu của Lưu Phong, cũng là nam nhân, hắn cũng có thể giải thích.
Ân Nguyên Đạo đột nhiên hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì mà tranh… cái ghế kia?”
Lưu Phong im lặng, lập tức trầm giọng nói: “Con tự nhiên có chỗ dựa, nhưng là bây giờ chưa thể nói:”
Ân Nguyên Đạo mỉm cười hỏi lại: “Không thể nói? Không phải là không tín nhiệm ta sao?”
“Không phải.” Lưu Phong giải thích: “Có một số việc, không thể tưởng tượng nổi. Thứ nhất con còn chưa nghĩ ra sẽ nói như thế nào. Thứ hai, thế lực của con bây giờ cũng chưa thể nói.”
“Ngươi nói là chỗ dựa của ngươi có thể làm thay đổi thiên hạ?” Ân Nguyên Đạo có chút giật mình.
Lưu Phong không nói gì, vẻ mặt cũng là đã chấp nhận.
Ân Nguyên Đạo thầm giật mình, có chút thâm ý liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, không nói gì, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì. Một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nói: “Phong nhi, xem ra Tố Tố theo ngươi, nhất định sẽ không có được cuộc sống bình yên tĩnh lặng. Bất quá cũng tốt, cuộc sống phải oanh oanh liệt liệt. Ngươi có việc cần làm thì đi làm đi. Giang Nam ta sẽ lo lắng tốt cho ngươi. Tương lai có chuyện gì ngoài ý muốn ngươi cứ trở về Giang Nam.”
Lưu Phong mỉm cười lắc đầu: “Chuyện của con, chắc chắn phải thành công, không thể thất bại. Bất quá, Giang Nam cũng là phải nhờ người.”
Lịch sử Hoa Hạ đế quốc rất giống với lịch sử của Trung Quốc triều đại nhà Minh. Lịch sử Triều Minh sau đó là do Thái Tôn Duẫn kế vị.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì Hoa Hạ Đế Quốc cũng như thế. Chỉ là thân phận Thái Tôn vẫn chưa xác định. Đương nhiên, chuyện này cũng không tuyệt đối. Lưu Phong nhớ tới hiệu ứng Hồ Điệp, có lẽ bởi vì sự xuất hiện của mình, bởi vậy lịch sử Hoa Hạ Đế Quốc cũng sẽ thay đổi.
Hết thảy đều không biết chắc.
Mặc dù hai đoạn lịch sử trước giờ vẫn tương tự, Hoàng đế mới sẽ đối đầu với sự tạo phản của Yến Vương và các vị thân vương.
Tóm lại, vấn đề của Hoa Hạ đế quốc rất phiền toái. Nếu linh hồn Lưu Phong không phải trùng hợp rơi vào người Chu Phong, hắn tuyệt đối sẽ không trải qua những chuyện này.
Miệng vừa ăn một miếng thịt lớn, vừa uống một ngụm rượu, đó mới là cuộc sống hắn muốn.
Với tài lực của Thiên Thượng Nhân Gian, hắn hoàn toàn có thể ở thời đại này sống cuộc sống sung túc. Hắn có thể hưởng thụ những điều tốt nhất trong nhân gian: Thức ăn tốt nhất, rượu ngon nhất, nữ nhân đẹp nhất.
Lưu Phong cũng không phải loại người thích oán trách trời đất, nếu hắn đã nhập vào thân thể Chu Phong. Nếu đã đáp ứng, hắn sẽ phải hoàn thành. Huống hồ, hắn còn phát lời thề Linh hồn với Chu Phong. Một khi phản lại lời thế, chắc chắn sẽ chết thảm.
Cho nên, bất kể là vì tính mạng bản thân cũng tốt. Hay vì chuyện gì khác cũng tốt, Lưu Phong đều phải thành công.
“Nha hoàn kia của ngươi, ngươi không mang đi theo sao?” Ân Nguyên Đạo lời nói vừa chuyển đã đổi qua chuyện khác.
Lưu Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, dù sao tại Giang Nam cũng cần có người trong coi.”
“Phong nhi, sự nghiệp của ngươi càng ngày càng lớn, nhưng người có thể sử dụng cũng thiếu.” Ân Nguyên Đạo nói ra nhược điểm của Lưu Phong.
“Đúng vậy, tuy nhiên tương lai sẽ có.” Bồi dưỡng một nhóm người trung thành, không phải là chuyện ngày một ngày hai. Hắn thấy Lãnh Nguyệt đối với Thái Tôn rất trung thàh, sau này nếu thân phận của mình công khai, Lưu Phong tin tưởng những người này sẽ hướng về mình.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả hy vọng của Lưu Phong đều đặt trên những người đó. Tố Nương bồi dưỡng Phương Vệ, Hắc Vân bồi dưỡng Hắc ám võ sĩ, lực lượng này không lâu sau sẽ phát triển thành những nhân tài có tác dụng rất lớn.
Hơn nữa, nữ nhân bên cạnh hắn, mỗi người đều là những trợ thủ đắc lực. Mặc dù là nữ nhân, nhưng mỗi người đều không đơn giản, đều rất hữu dụng.
Điều quan trọng nhất chính là những nữ nhân này đối với hắn đều là rất thật lòng, sẽ không có ai phản bội.
“Nếu ngươi tin tưởng ta, ta có sẽ cho ngươi vài người. Đương nhiên, bây giờ chưa được.” Ân Nguyên Đạo đứng dậy, đi tới cửa sổ, con mắt bình thường nhìn phía trước nói: “Trong lực lượng của ta nhiều năm nay, cũng có vài người tâm phúc do ta bồi dưỡng, bất quá những người này vẫn đang bồi dưỡng, thực lực rất lớn. Khi cần thiết, ta sẽ cấp cho ngươi, đối với ngươi trợ giúp một tí lực…”
Lưu Phong ngầm mừng rỡ, xem ra lực lượng của vị nhạc phụ này cũng rất tốt.
“Tốt” Lưu Phong chăm chú nói: “Chờ tới khi tới thời cơ thì cấp cho con.”
“Phong Nhi, ta cả đời không có dã tâm, chỉ muốn cuộc sống yên tĩnh bình lặng cho con cháu. Bất quá vì ngươi, ta không thể như vậy, phải trợ giúp. Ngươi phải nhớ kỹ, ta làm những chuyện này tất cả là vì Tố Tố. Cho nên, ngươi phải đối với Tố Tố tốt một chút, đừng làm nó thương tâm.” Ân Nguyên Đạo thân thiết nói.
Lưu Phong trên mặt toát ra thần sắc kiên định, chăm chú nói: “Nhạc phụ đại nhân, người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không để Tố Tố chịu thêm bất kỳ sự thiệt thòi nào.”
Ân Nguyên Đạo gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi.”
“Phong nhi, có chuyện ta muốn hỏi ngươi.” Ân Nguyên Đạo yên lặng một hồi, đột nhiên hỏi: “Nghe nói ngươi thường đi gặp Ân qúy phi? Nàng rất đau khổ có đúng không?”
Lưu Phong nghe vậy, thân hình run mạnh, sắc mặt có chút xấu hổ, trong lòng âm thầm lo lắng, không lẽ chuyện bí mật của mình với Ân qúy phi Ân Nguyên Đạo đã biết.
Lần này phiền toái rồi.
“Uhm” Lưu Phong cố gắng bình tĩnh trở lại, cẩn thận nói: “Bệ hạ mấy ngày nay không gần nữ sắc. Cho nên cuộc sống của cô cô rất là khốn, con thường tới nói chuyện phiếm với người.”
Ân Nguyên Đạo thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Nói đến cùng là do Ca ca như ta hại nàng. Lúc đầu, nếu không phải kiên quyết muốn nàng tiến cung, có lẽ bây giờ sẽ không khổ như vậy.”
Lưu Phong có chút cảm giác có tật giật mình, thấp giọng nói: “Chuyện này cũng không thể oán trách người, sự thật Cô Cô cũng hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người khác cả đời mơ cũng không được.”
“Nhân sinh là thế, có được tất sẽ có mất.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Ân Nguyên Đạo tự giễu cười cười: “Vinh hoa phú qúy bất quá chỉ là mây khói, làm sao có thể so sánh với hạnh phúc cả đởi. Năm đó, nếu không phải ta nghĩ muốn thăng quan phát tài, nàng cũng sẽ không tiến cung, có lẽ trong lòng nàng cũng hận người Ca ca này.”
Ngừng một chút, Ân Nguyên Đạo xoay người, nhìn chăm chú Lưu Phong nói: “Phong nhi, ta biết ngươi hiện nay tại Kinh Đô năng lực rất lớn. Nếu có cơ hội, thì thường xuyên đi gặp Cô cô, lần sau nếu gặp nàng, thay ta nói ta thành thật xin lỗi.”
Lưu Phong vội vàng gật đầu: “Nhạc phụ người yên tâm, con sẽ chuyển lời.”
Nói tới đây, Lưu Phong cuối cùng yên tâm. Ân Nguyên Đạo cũng không biết chuyện mập mờ của mình và Ân Quý Phi.
Nhớ tới chuyện mập mờ của mình và Ân Quý phi, Lưu Phong nhất thời cảm thấy lo lắng, tương lai chuyện này nếu bị Ân Nguyên Đạo và Tố Tố biết, sẽ không biết kết quả sẽ như thế nào.
“Mẹ kiếp, đánh chết cũng không để cho họ biết.” Lưu Phong ngầm thề.
Ân Nguyên Đạo tiếp theo bình tĩnh, ôn tồn hỏi: “Bệ Hạ thật sự thải âm bổ dương sao? Thân là một Đế quốc chi quân, hắn như thế nào làm chuyện tàn nhẫn như vậy. Hơn nữa, gần đây ta nghe nói, tính tình của Bệ Hạ cũng không giống trước kia, có chút khát máu…”
Lưu Phong hơi kinh hãi: “Tin tức cũng quả là truyền đi rất nhanh.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 08/09/2018 11:36 (GMT+7) |