Chết cũng phải chết cho có giá trị.
“Ây, ngươi mau ra đây, đừng làm ta sợ.” Hồng y nữ quỷ như thế nào cũng không thể cảm ứng được khí tức của Lưu Phong.
Lưu Phong chút nữa đã té xỉu. Quỷ mà nói như vậy ư!
“Vị quỷ nữ sĩ ơi! Câu đó đúng ra phải để ta nói mới đúng.” Lưu Phong buồn bực thốt lên.
Hồng y nữ quỷ nghe vậy mới thở phào một hơi: “Ngươi rốt cuộc đã xuất hiện, xém chút nữa đã dọa ta chết ngất.”
Mẹ ơi! Là người sợ quỷ hay quỷ sợ người đây! Lưu Phong cất tiếng: “Ngươi vốn đã chết phải không?”
Hồng y nữ quỷ nghe vậy, thở dài, buồn bã nói: “Đúng vậy, ta chính là tử quỷ. Bất quá ta xem ngươi cũng không phải người thường. Ngươi có thể thương lượng, cho ta hấp thu một chút dương khí của ngươi được không?”
Nói gì vậy trời? Quỷ mà cũng biết nói chuyện lễ phép? Bất quá yêu cầu này sao mà đáp ứng được.
“Yêu nghiệt, nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta bỏ qua cho người, mau xuất cung đi.” Lưu Phong vẫn lo lắng bệnh tình của cô cô, không muốn dây dưa với con quỷ ngu ngốc này nữa.
“Ngươi nghĩ ta không muốn rời khỏi đây sao? Nơi này có Thái Cực Huyền Thiên… Quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu.” Hồng y nữ quỷ thở dài một tiếng: “Ta căn bản là không cách nào có thể rời khỏi hoàng thành. Trừ phi ngươi có thể cho ta hấp thu một chút dương khí của ngươi. Chỉ có như vậy linh khí của ta mới tăng lên, thoát khỏi trói buộc, rời khỏi hoàng thành. Ngươi là người tốt, van cầu ngươi, giúp nữ quỷ đáng thương như ta đi.”
Lưu Phong nao nao, cảm thấy kỳ lạ: “Nói cho ta biết ngươi là từ nơi nào đến?”
Hồng y nữ quỷ do dự một chút, lắc đầu: “Không được, ta không thể nói cho ngươi biết.
Dừng một chút, hồng y nữ quỷ lại bổ sung thêm một câu: “Cho dù ngươi giết ta, ta cũng không nói. Cùng lắm thì hình thần cụ diệt. Dù sao tỷ muội của ta cũng đều đã chết. Chỉ còn ta thân quỷ một mình, còn có ý nghĩa gì nữa.” Nói xong biến thành một bộ dạng đáng thương, đáng tiếc là cái lưỡi quá dài nên không cách nào làm cho Lưu Phong cảm động được.
“Ngươi vì sao lại muốn rời khỏi hoàng thành? Nếu ta giúp ngươi ra ngoài thì ta sẽ được gì?” Lưu Phong mặc dù không phải là người xấu nhưng cũng không phải là người rỗi hơi.
Hồng y nữ quỷ hai mắt sáng ngời: “Ngươi thật sự có thể mang ta ra ngoài?”
“Đương nhiên, nam tử hán, đại trượng phu. Tự nhiên nói được làm được. Chỉ là ngươi phải cho ta một lý do.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Hồng y nữ quỷ thoáng do dự một chút, thẹn thùng nói: “Nếu có thể mang ta ra ngoài thì chờ khi ta xong việc, sẽ lấy thân ta báo đáp.” Ngoại trừ thân thể mình thì nàng quả thật không còn vật gì có thể cho Lưu Phong nữa.
“Không bàn nữa.” Mẹ kiếp, người không ra người, quỷ không ra quỷ mà đòi biến thành thù lao à?
“Đừng!”
Hồng y nữ quỷ thấy Lưu Phong tỏ vẻ muốn đi, trong lòng nóng nảy, tiến lên phía trước, ngăn cản hắn: “Ngươi có đúng là thấy dung mạo ta xấu xí nên cự tuyệt? Ngươi đừng lo lắng, kỳ thật ta rất xinh đẹp. Chỉ là ta là tự vẫn mà chết hơn nữa lúc nãy thoát khỏi phong ấn, linh lực tiêu hao nên mới có bộ dáng như khi chết. Nếu ngươi cho ta hấp thu một chút dương khí, ta sẽ nhanh biến hình như khi còn sống. Ta khi còn sống được đặc ân học qua một lớp phòng thuật (thuật phòng the) nếu ngươi giúp ta, ta nhất định sẽ đáp trả, làm cho ngươi sung sướng. Ngươi chắc là trước giờ chưa bao giờ hoan ái với nữ quỷ đúng không? Rất kích thích đấy, ta nhất định sẽ dốc hết sức bình sinh, toàn bộ thi triển, khiến cho ngươi đạt tới cảnh giới dục tiên… Chuyện đã tới mức này, hồng y nữ quỷ cũng bất chấp tất cả, thuyết phục cho Lưu Phong động tâm. Nàng đã rời khỏi nơi đó mấy ngày, cho dù không bị Bạch Hổ, Huyền Vũ tìm ra thì cũng vì linh lực tiêu hao mà hồn phi phách tán.”
“Dâm đãng quá, bất quá ta thích.” Lưu Phong vô sỉ cười hì hì hỏi: “Ngươi thật là xử nữ quỷ?”
Hồng y nữ quỷ vội vàng gật đầu: “Ta đúng là xử nữ, vốn chúng ta cũng là vì Thái…” Tựa hồ ý thức được mình lỡ miệng, hồng y nữ quỷ vội lấy tay bịt miệng mình lại.
Lưu Phong cũng không để ý đến chi tiết này, cười nói: “Được, ta với ngươi giao dịch.”
“Ta còn một vấn đề muốn hỏi ngươi. Hy vọng ngươi có thể trả lời cho ta.” Lưu Phong nhớ tới vừa rồi nữ quỷ nói nàng từ phong ấn chạy đến.
“Ngươi nói cái gì mà phong ấn? Cuối cùng là có chuyện gì? Có thể dẫn ta đến xem được không? Lưu Phong thản nhiên hỏi.
Hồng y nữ quỷ trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, liều mạng lắc đầu: “Ngươi đừng hỏi, ta sẽ không nói. Ngươi chỉ việc đưa ta ra ngoài. Chờ mười ngày ta làm việc xong xuôi thì ta sẽ cam tâm tình nguyện ở bên ngươi, làm tính nô cho ngươi. Nếu ngươi bức bách ta phải nói thì cho dù là hồn phi phách tán ta cũng không sẽ không nhíu mày.”
Nghe nữ quỷ nói vậy, Lưu Phong tạm thời từ bỏ ý định tìm hiểu trong đầu, nghĩ thầm chỉ cần sau này lên giường với mình thì vẫn còn cơ hội hiểu rõ mọi chuyện.
“Ta bây giờ còn có một số việc phải làm, sau đó sẽ mang ngươi xuất cung.” Lưu Phong đương nhiên là đến tẩm cung của Ân quý phi, xem xét bệnh tình của nàng.
Đột nhiên hồng y nữ quỷ kêu lên một tiếng: “Không hay, Huyền Vũ đến. Ta đã cảm ứng được khí tức của hắn. Nhanh lên, công tử, ngươi nhanh chóng mang ta rời đi.”
“Huyền Vũ?” Lưu Phong kinh hãi hỏi: “Huyền Vũ là ai?”
“Ngươi mau mang ta rời đi, tránh cho hắn tìm tới, sau đó ta sẽ giải thích cho ngươi.” Hồng y nữ quỷ vạn phần hoảng sợ, không ngừng cầu khẩn Lưu Phong.
Lưu Phong lúc này cũng cảm ứng được một khí tức của tu chân, vội vàng nói: “Ta có khối ngọc này, ngươi mau tiến vào trong đó.” Khối ngọc của Lưu Phong chính là Tam Phân Quy Nguyên Đan. Nguyên thần thể của Bạch Khiết có thể tiến vào thì Lưu Phong nghĩ quỷ hồn cũng có thể tiến vào.
Hồng y nữ quỷ nhìn thoáng qua khối ngọc trong suốt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nhất thời biến thành một đạo hắc khí chui vào khối ngọc.
Lưu Phong cũng không nấn ná lại, vội vàng thi triển Thất Tinh bộ, chạy đến tẩm cung Ân quý phi.
Lưu Phong vừa rời khỏi thì một nam tử thân hình uy vũ, cao lớn đáp xuống tiểu kiều gần đó, cẩn thận dò xét, đoạn nhíu mày, lẩm bẩm: “Rõ ràng là ở chỗ này, như thế nào không thấy đâu nữa? Thật là kỳ quái.”
Ngay khi hắn chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm thì bên tai truyền đến thanh âm của Bạch Hổ: “Huyền Vũ, nhanh quay về, phong ấn bị công phá.”
Huyền Vũ nhìn tứ phía, giận dữ mắng: “Cho dù ngươi đã chết, cũng sẽ không thoát được tay ta.”
Chạy đến tẩm cung của Ân quý phi, Lưu Phong mới phát hiện ra bệnh tình của Ân quý phi nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của hắn rất nhiều, thân thể suy nhược, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, hơi thở suy yếu, chìm trong hôn mê.
Lâm Lang thấy Lưu Phong đến, vội vàng nghênh tiếp, buồn bã nói: “Tước gia, người đã tới, nương nương mỗi ngày đều nhớ đến người.
Lưu Phong vội hỏi: “Bệnh tình của cô cô thế nào?”
“Ngự y đã xem qua, nói rằng nương nương e rằng lành ít dữ nhiều.” Lâm Lang khóc nói: “Bọn họ nói nương nương bị quỷ ám trên thân thể, không cách nào cứu được.”
Lưu Phong vội vàng tiến lên, ngồi bên mép giường, khẽ nói: “Cô cô, cô cô, là ta. Phong nhi đến thăm người đây.”
Kêu một lúc Ân quý phi cũng không hề phản ứng.
Lưu Phong lập tức vận khởi Nguyên Anh lực, nhìn kỹ quả nhiên Ân quý phi có chút quỷ dị, trên trán có một cỗ hắc khí bao phủ.
“Lâm Lang, cô cô bệnh đã bao lâu? Hôn mê lâu chưa?” Lưu Phong cẩn thận hỏi.
Lâm Lang không giấu diếm, nhất nhất kể hết những gì mình biết cho Lưu Phong nghe.
Lưu Phong nghe xong xác định Ân quý phi cơ bản là bị quỷ ám trên thân thể.
Vốn hắn không hề sợ quỷ hồn nhưng hắn lại không biết thi triển với Ân quý phi như thế nào. Sớm biết thế này thì đã mang theo lão tửu quỷ Tuyệt Tình, lão đó dám chắc sẽ có biện pháp.
“Lâm Lang, ngươi chăm sóc cho cô cô, ta sẽ nhanh chóng quay lại.” Lưu Phong quyết định quay về mang theo lão tửu quỷ đến trừ quỷ.
Ngay lúc này thì bên tai hắn vang lên thanh âm của hồng y nữ quỷ vang lên: “Công tử, Tiểu Thiên có thể khu trừ oán linh trong cơ thể vị nương nương này.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 08/09/2018 11:36 (GMT+7) |