Lưu Phong hừ lạnh một tiếng: “Tàn nhẫn? Chuyện năm đó ngươi làm chẳng lẽ không tàn nhẫn? Sớm biết có hôm nay, sao ngày trước còn làm. Từ khi ngươi bỏ ta ở Tuyết Sơn, tình nghĩa của chúng ta đã chấm dứt rồi”.
“Không cần lãng phí tâm cơ nữa” Lưu Phong không nhịn được: “Ngươi đi nói với bệ hạ thân phận thật sự của ta đi, ngươi tránh xa ta ra một chút”.
“Hài tử, ngươi nghe ta nói, chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu” Thái Tử Phi thấy ánh mắt tức giận của Lưu Phong, chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ đến ư? Chính là cho dù ta nói cho bệ hạ, hắn vị tất đã tin tưởng. Nói không chừng, chúng ta còn có thể vì thế mà đắc tội, vì thế mà rơi đầu”.
“Có chuyện này ta phải nhắc ngươi nhớ, ngươi là Hoàng Thái Tôn, nhưng Triệt nhi cũng giống như thế” Thái Tử Phi chăm chú nói.
“Không phải ngươi muốn nói, chúng ta là huynh đệ đó chứ?” Lưu Phong khinh thường hừ nhẹ.
Trong ký ức của Lưu Phong, tựa hồ không có chuyện huynh đệ như vậy.
“Có một số việc, bây giờ ta không thể nói với ngươi được. Nhưng xin ngươi tin tưởng ta, ngươi là hài tử của ta, ta tuyệt đối không hại ngươi” Thái Tử Phi kích động nói.
Lưu Phong khinh thường cười lạnh một tiếng, đôi mắt hiện vẻ khó chịu, không che giấu chút nào cả: “Đủ rồi, ngươi nói ta đã nghe hết rồi, ta sẽ không bao giờ tin tưởng ngươi đâu”.
“Hài tử, sao ngươi lại trở thành như vậy? Tại sao ngươi trở nên bất cận nhân tình như thế? Ngươi biết là ngươi đang nói chuyện với ai không, là mẫu thân ngươi đó?” Thái Tử Phi hiển nhiên đã bị thái độ của Lưu Phong chọc giận.
“Im miệng, hai chữ mẫu thân ngươi cũng dám nói ra sao?” Nếu trước mắt thật sự là Chu Phong, có lẽ hắn cũng không dám mắng ra như vậy, có lẽ hắn thật sự sẽ bị ôn tình của Thái Tử Phi cảm hóa. Đáng tiếc, trước mắt không phải là Chu Phong, mà là sự kết hợp giữa Lưu Phong và Chu Phong. Thân thể của Chu Phong, ý thức của Lưu Phong.
Tròng mắt của Thái Tử Phi đỏ lên, nhất thời không nhịn được khóc nhỏ: “Ngươi sao lại đối với ta như vậy? Cho dù ta không phải, nhưng ngươi cũng không thể đối với ta như vậy… ngươi dù sao cũng là con ta…”
“Con ngươi…” Lưu Phong nhìn thoáng qua Thái Tử Phi: “Thôi, đừng giả dối khóc lóc nữa, có lẽ trong mắt ngươi, chỉ có tên mạo danh kia mới là con thôi…” Nếu trí nhớ Chu Phong không sai, Lưu Phong phỏng chừng tên giả mạo Hoàng Thái Tôn kia chắc chắn là nghiệt chủng của mụ đàn bà này.
“Phong nhi, ngươi nghe ta nói, các ngươi đều là con ta mà” Thái Tử Phi khóc lóc: “Đối với mẫu thân mà nói, hai ngươi ta đều xem trọng như nhau. Bây giờ là thời khắc phi thường, ta hy vọng ngươi bỏ hết thành kiến. Ta biết ngươi đang ngầm phát triển thế lực, nếu ngươi nguyện ý đem thế lực của mình sát nhập vào Đông Cung, cùng đối phó với địch nhân. Đợi khi đại sự thành công, huynh đệ các ngươi cùng nhau thương lượng…” Thái Tử Phi biết rõ tầm quan trọng của Lưu Phong.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà gần đây thái độ của Phượng Viên Giang Nam cũng rất mờ ám. Trực giác cho nàng biết, hết thảy đều có quan hệ với Lưu Phong. Cho nên bây giờ nàng muốn tranh thủ mối quan hệ với Lưu Phong, đó cũng chính là lý do mấy hôm nay nàng thân cận với Tố Tố. Bất quá từ thế cục bây giờ mà xét, xú tiểu tử này tựa hồ không niệm tình thâm mẫu tử. Thái Tử Phi có chút khó xử, nếu nói Lưu Phong tuyệt đối không biết chân tướng sự việc, thì theo lẽ thường tình mà nói, một người nếu xa cách mẫu thân mười năm, giờ được gặp lại hẵn sẽ phải vui mừng mới phải. Nhưng hắn lại cho nàng một cảm giác kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không rõ ý tứ của hắn là sao.
“Ta đi với ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, không nên đụng vào Tố Tố, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi” Lưu Phong không muốn cùng đàn bà dối trá này nói nhảm.
Thái Tử Phi thở dài một tiếng: “Hài tử, ta biết ngươi có thành kiến rất sâu với ta, nhưng mà ngươi không thể phủ nhận, ta thủy chung cũng là mẫu thân của ngươi”.
“Mẫu thân ư? Ta nói lại một lần nữa, ngươi không xứng” Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Được rồi, ta và Tố Tố có chuyện cần bàn, xin ngươi lui ra đi nha?”
Thái Tử Phi trương miệng, vẻ mặt u oán nhìn Lưu Phong, buồn bã nói: “Được rồi, ta đi. Nhưng là ta phải nói cho ngươi biết, nếu ông trời đã sắp xếp cho chúng ta gặp lại, ta tuyệt đối không bỏ qua cơ hội làm một mẫu thân tốt đâu”.
“Hài tử, để ta ôm ngươi một cái nha!” Lúc gần đi, Thái Tử Phi đột nhiên xoay người lại, dang hai tay ra ôm lấy Lưu Phong.
“Thời gian trôi qua nhanh quá, lần chia tay năm đó, ta còn ôm ngươi trong lòng, lúc đó ngươi thật nhu thuận, đáng yêu. Hôm nay ngươi đã trưởng thành rồi, đã trở thành nam tử hán rồi. Nếu Thái Tử điện hạ mà biết được ngươi đã thành nhân như vậy, dưới cửu tuyền người cũng mỉm cười…”
Lưu Phong bị Thái Tử Phi ôm chặt, đầu tiên là thất kinh, lập tức bình tĩnh trở lại. Đối với hắn mà nói, Thái Tử Phi chỉ là một người đàn bà bình thường mà thôi, không phải là mẫu thân gì…
Hắn cười lạnh một tiếng, hai tay choàng qua nhè nhẹ bóp mông của nàng. Lão độc phụ, nếu không phải nể mặt Chu Phong, ta nhất định sẽ dùng thủ đoạn đối phó với Cao Lệ công chúa để xử lý ngươi, cưỡng gian ngươi, xem ngươi sau này làm thế nào dám ra oai, quát tháo trước mặt ta…
Thái Tử Phi vốn còn muốn tiếp tục nói lời ôn tình nữa, nhưng lại bị Lưu Phong sờ bóp, nhất thời sắc mặt đỏ lên, vội vàng hỏi: “Phong nhi, ngươi làm cái gì thế?”
“Vậy ngươi ôm ta làm gì?” Lưu Phong hỏi lại.
“Ta đi trước, có gì khó khăn hãy đến tìm ta, ta thủy chung cũng là mẫu thân của ngươi” Thái Tử Phi trong lòng có chút bối rối, nhất là một luồng nhiệt khí như muốn đốt cháy tâm can của nàng…
Sau khi rời khỏi tẩm cung của Ân Quý Phi, đã đi rất xa rồi, Thái Tử Phi mới yên tĩnh trở lại. Cảm giác khi Lưu Phong sờ bóp nàng thật sự rất… kích… thích…
“Xem ra ta nên nghe theo lời của Hắc Phượng Hoàng, có cơ hội nên giết chết hắn” Thái Tử Phi ác độc thầm nghĩ: “Nếu ta ra tay giết hắn, hắn chắc chắn không thể nghĩ ra được…”
“Không được, trên người tiểu quỷ này có hình bóng của hắn, ta thật sự không hạ thủ được…” Thái Tử Phi rất nhanh lại từ bỏ suy nghĩ của mình…
“Có lẽ ta nên nghĩ biện pháp thu phục hắn, để hắn phục vụ ta…” Thái Tử Phi đột nhiên điên cuồng thầm nghĩ: “Thái tử phản bội ta, ta vì sao không chiếm đoạt nhi tử của hắn… tiểu quỷ anh tuấn như vậy… điều làm cho ta cảm thấy trọng yếu nhất chính là… trên người hắn có hình bóng của Thái tử… ha… ha…”
Sau khi ra khỏi cửa, Ân Quý Phi và Ân Tố Tố đều ở cách đó không xa…
Hai nàng thấy Thái Tử Phi đi khỏi, liền đến gặp Lưu Phong…
Ân Tố Tố lo lắng: “Phu quân… ta vùa rồi mơ hồ nghe thấy chàng và Thái Tử Phi giống như cãi lộn sao?”
Lưu Phong mỉm cười: “Không có việc gì đâu…”
Ân Quý Phi thầm nghĩ: “Phong nhi, Đông Cung thế lớn, ngươi phải cẩn thận một chút”.
“Được rồi…” Lưu Phong điềm nhiên lên tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Cô cô, Tố Tố, sau này các ngươi ít lui tới với Thái Tử phi đi. Hạng đàn bà này rất nguy hiểm, hơn nữa nàng ta giống như người điên”.
Ân Quý Phi mỉm cười: “Cả đế quốc này, dám đánh giá Thái Tử Phi như vậy chỉ có mình ngươi mà thôi”.
“Phu quân, kỳ thật ta thấy Thái Tử Phi cũng rất tốt” Tố Tố thận trọng nói.
Lưu Phong nghe vậy biến sắc, giận dữ nói: “Tố Tố, nàng nghe ta nói, Thái Tử Phi tuyệt đối không phải người tốt, nàng không nên bị vẻ bề ngoài của nàng ta mê hoặc. Tóm lại, từ hôm nay trở đi, các ngươi không nên lui tới với nàng ta nữa”.
Ân Quý Phi gật đầu: “Được rồi, chúng ta nghe ngươi”.
“Phong nhi, Tố Tố vào cung đã mấy ngày rồi, các ngươi cũng lâu rồi không gặp, hay là thừa dịp này ở lại đây nói chuyện đi nha” Ân Quý Phi cố ý tạo không gian cho hai ngươi nói chuyện.
Ân Tố Tố sắc mặt đỏ bừng: “Cô cô, người cũng thật là, không bằng chúng ta cùng…”
Ân Quý Phi nghe thế, trong lòng không khỏi rúng động, thầm nghĩ nha đầu ngốc… ta là vì ngươi, ta đi rồi các ngươi muốn làm gì cũng được…
Nhưng mà ngươi lại nói ta ở lại cùng với các ngươi… thật là kích thích quá…
Không ai chú ý đến trong khi Thái tử phi cuồng tiếu, sắc mặt có chút biến đổi, thậm chí có chút kinh khủng…
“Các ngươi hãy đi ra, tuổi trẻ nói chuyện với nhau, ta xen vào làm gì. Lâm Lang, chúng ta đi hoa viên đi…” Nói xong, Ân Quý Phi liền mang theo Lâm Lang rời khỏi.
Lưu Phong và Tố Tố lập tức đi vào tẩm cung.
“Tố Tố, qua mấy ngày nữa ta muốn khởi hành đi Phong Thành, nàng ở lại trong cung phải cẩn thận một chút” Đóng cửa phòng lại, Lưu Phong ôm Tố Tố vào lòng, ôn nhu nói.
Ân Tố Tố ngước đầu lên, nước mắt rơm rớm nói: “Thiếp nghe cô cô nói, Phong Thành là tử địa, nơi đó thập phần nguy hiểm. Thiếp biết không cách nào khuyên bảo được chàng đừng đi. Sự thật thì bệ hạ cũng không cho phép chàng ở lại. Thiếp hy vọng, chàng có thể cẩn thận một chút”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 19/09/2018 03:29 (GMT+7) |