Lưu Phong - Quyển 6

Phần 41

Thái tử phi mắt thấy Lưu Phong lộ ra sát ý. Trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng bước nhanh tới trước ôm lấy Lưu Phong, thấp giọng nói: “Không nên làm bừa. Hắn là anh ngươi. Ngươi không thể giết hắn, nếu hắn chết đi, thế lực Yến vương sẽ thành lớn nhất, ngươi không phải đối thủ của hắn.”

Lưu Phong nghe vậy, âm thầm gật đầu, đúng là có đạo lý. Bây giờ duy nhất có thể cùng Yến vương chống cự chính là tập đoàn Đông cung. Nếu chính mình hôm nay giết Hoàng Thái tôn. Yến vương nhất định thế đại. Đến lúc đó, Yến vương có thể ra tay, gia tăng đối phó mình.

“Nếu ngươi không muốn hắn chết, sau này tốt nhất quản lý cẩn thận một chút.” Lưu Phong âm thanh lạnh lùng nói: “Lần sau vị tất ta có thể tha thứ cho hắn.” Vừa nói Lưu Phong vừa không khách khí tại đồn bộ thái tử phi vuốt vuốt vào cái.

“Thật co dãn!” Lưu Phong hài hước nói.

Thái tử phi bị hắn khiến đỏ mặt. Hơi tức giận: “Đừng quên thân phận chính mình.”

Mẹ nó, lão tử chính là đang biết thân phận chính mình, mới dám sờ sọang.

Vừa nói Lưu Phong vừa miết miết thêm vài cái. Thái tử phi nhất thời bối rối, vội vàng đẩy Lưu Phong ra lui về sau mấy bước. Vẻ mặt đỏ bừng.

“Tỉêu tử, lần này nể mặt mẫu thân ngươi, ta tha cho ngươi một lần. Hy vọng sau này ngươi thông minh một chút.” Lưu Phong khinh thường cười nói: “Không muốn chết thì an ổn một chút.”

“Các ngươi cũng cẩn thận.” Lưu Phong thâm ý nhìn thoáng qua Hắc Phượng Hoàng cùng Thái tử phi. Xoay người rời đi.

Đợi đến khi thân ảnh của Lưu Phong biến mất, Thái Tử Phi xoay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Thái Tôn: “Súc sanh, ngươi làm tốt lắm.”

Hoàng Thái Tôn nghe được mẫu thân trách mắng hắn. Nhất thời ủy khuất không thôi: “Mẫu thân, người điên rồi. Tại sao lại trách ta, ta không thấy chuyện này có cái gì sai. Lưu Phong phải chết, hắn là địch nhân của chúng ta”.

“Đồ hỗn trướng.” Thái tử phi đi lại, tát Hoàng Thái Tôn thật mạnh. “Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi. Không nên chọc tới Lưu Phong. Ngươi tại sao không nghe, ngươi giết không được hắn. Nếu hôm nay không phải ta khổ khổ cầu khẩn hắn. Ngươi bây giờ đã chết. Ngươi biết không?”

Hoàng thái tôn câm miệng, một câu cũng không dám nói. Chỉ là hận hận nhìn Thái Tử Phi, đột nhiên nói một câu: “Ta biết, ngươi thích tên tiểu bạch kiểm kia. Ta đều thấy được, vừa rồi hắn ôm ngươi, vúôt ve đồn bộ của ngươi, ngươi vẻ mặt hưng phấn. Ngươi… ngươi không xứng la mẫu thân ta.”

Thái tử phi nghevậy, sắc mặt nhất thời biến đổi. Một tay nắm lấy hoàng thái tôn. Một tay kéo mặt hắn lại đối diện, lớn tiếng nói: “Súc sanh, ngươi là tiểu súc sanh, ngươi cư nhiên nói ra lời như thế.

Vốn Hắc Phượng Hoàng chuẩn bị xem trò vui thấy Thái Tử Phi tựa hồ đã thật sự tức giận. Vội vàng kéo Hoàng Thái Tôn lại. Nói: “Thái Tử Phi điện hạ, ngươi trước tiên bớt giận. Ta dẫn Thái Tôn điện hạ rời đi.”

Nói xong liền kéo Hoàng Thái Tôn vẻ mặt đang oán hận đi ra ngoài.

Thái Tử Phi thở dài một tiếng: “Quả thật là đồ bỏ đi a, chính là ta bây giờ không có lựa chọn. Nếu… Nếu Lưu Phong thật sự chân thành phục tùng ta, ta thật ra không ngại chuyển qua mà ủng hộ hắn. Chỉ cần nàng không nói. Chỉ cần nàng không nói, trên đời không có người có thể biết nàng không phải là mẫu thân của hắn. Chỉ là cha của Thái tôn…”

“Quên đi, trước tiên không nghĩ tới chuyện này nữa. Chỉ là ta còn chưa gặp qua hắn.” Thái tử phi cảm thấy thực sự mệt mỏi. Đã bao năm rồi, lần đầu tiên nàng cảm thấy tâm trạng mệt mỏi đến thế.

Từ trước tới nay, Triệt nhi đều là động lực cuộc sống của nàng. Nhưng là đứa nhỏ này càng lớn càng vô dụng. Hôm nay thậm chí còn đối với mình nói ra lời như vậy. Thật sự khiến cho nàng thương tâm a.

“Thiên a, vì sao đối với ta như vậy.”

Thái tử phi trong lòng than một tiếng: “Lúc trước, ta cũng là vì yêu, vì sao lại đối với ta như vậy? Cuối cùng làm sao giờ lại thành ra bộ dáng thế này?”

Hắc Phượng Hoàng đưa Hoàng Thái Tôn về phòng hắn, lạnh giọng nói: “Thái Tôn điện hạ. Ngươi không nên đối với mẫu thân ngươi nói ra những lời như vậy. Ngươi biết không? Nếu không phải có Thái Tử Phi điện hạ, ngươi cái gì cũng không có. Thứ cho ta nói thẳng. Với năng lực của ngươi, căn bản vô lực thống ngự thế lực của Đông Cung, nếu ngươi còn muốn ngồi trên cái ghế này, nên học khôn một chút, học hiếu thụân một chút.”

Hoàng Thái tôn hung ác nhìn Hắc Phượng Hoàng, cả giận nói: “Nàng là mẫu thân ta, chính là nàng tại sao luôn che chở Lưu Phong? Hay là chính nàng coi trọng tiểu bạch kiểm đó.”

“Câm miệng!”

Hắc Phượng Hoàng cũng nổi giận: “Ta nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi như thế nào hoàn toàn không hiểu.”

“Thái Tử phi điện hạ không muốn ngươi động tới Lưu Phong hoàn toàn vì muốn tốt cho ngươi”. Hắc Phượng Hoàng lạnh lùng nói: “Ngươi căn bản không biết Lưu Phong mạnh thế nào. Trên đời này người có khả năng giết không có mấy người. Ngươi chiêu lãm cao thủ này, trong mắt hắn chẳng đáng một xu.”

Hoàng Thái Tôn nao nao. Nói: “Thật sự như thế sao? Ta đây nên làm cái gì bây giờ? Hắn sẽ giết ta, hắn sẽ giết ta…”

Phế vật.

Hắc Phượng Hoàng thậm chí hoài nghi phế vật trước mắt này căn bản không phải là đứa nhỏ của chủ công cùng Thái Tử Phi. Hai người vĩ đại như thế, như thế nào lại có thể sinh ra một phế vật như thế.

“Ngươi hôm nay đối với Thái Tử Phi điện hạ thương tổn rất lớn. Ta đề nghị ngươi đợi nàng hết giận, đi xin lỗi nàng đi.” Nói xong những lời này, Hắc Phượng Hoàng thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Hoàng Thái Tôn tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ lại chuyện hôm nay, vừa suy nghĩ một chút về chuyện ngày đó thần bí nhân nói với hắn, tựa hồ hiểu được chút ít.

“Tố Tố. Ngươi còn giận cô cô?” Ba ngày sau, Ân Tố Tố tâm tình rốt cuộc đã bình tĩnh lại, Ân quý phi lúc này mới dám thu dũng khí cùng Ân Tố Tố nói chuyện.

Ân Tố Tố thâm ý nhìn thoáng qua Ân quý phi, mấp máy miệng, muốn nói gì đó, nhưng thủy chung không có nói ra.

“Tố Tố, chuyện ngày đó đều do cô cô sai, cùng Phong nhi không quan hệ, ngươi không nên giận hắn.” Ân quý phi cắn cắn môi, nói: “Tố Tố là cô cô không chịu được tịch mịch câu dẫn Phong nhi, ngươi có múôn trách thì trách ta đi.”

Ân Tố Tố nghe vậy, cảm thấy đau xót, lao đầu vào trong lòng Ân Quý Phi. Nhẹ giọng khóc nói: “Cô Cô, Tố Tố không trách ngươi. Ta biết, lão công la một tên đại sắc lang. Chuyện này dám chắc là hắn không đúng trước.”

Ân quý phi ôm Ân Tố Tố, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, thở dài nói: “Tố Tố nghe ta nói, chuyện này thật sự không trách Phong nhi. Là ta không chịu được tịch mịch câu dẫn hắn.”

Dừng một chút, Ân quý phi bùôn bả nói: “Tố Tố, ngươi cũng hiểu được một chút cuộc sống khi tiến cung, ngươi hẳn là biết cuộc sống trong cung là cái dạng gì. Cuộc sống như vậy, ta kiên trì suốt bốn mươi năm a. Tuổi thanh xuân của ta. Mọi chuyện kích tình của ta toàn bộ bị lãng phí ở chỗ này. Ngươi không cách nào tưởng tượng đâu, cái tịch mịch này thật là thống khổ mãnh liệt cỡ nào… ngươi biết không? Cô cô thậm chí nghĩ đến tự sát. Có một thời gian, ta thật không chịu nổi…”

“Cô cô, ngươi đừng nói vậy. Cuộc sống trong cung ta biết.” Ân Tố Tố khóc nói: “Đều là lỗi của cha, hắn không nên vì tiền đồ chính mình mà đem người tiến cung. Là hắn hủy hạnh phúc cả đời của người.”

“Không, ta không oán đại ca.” Ân quý phi ngước đầu lên, nhẹ giọng khóc nói: “Đây là số mệnh. Là số mệnh của ta, không thể oán người khác.”

“Tố tố. Phong nhi là nam nhân tốt. Ngươi không nên hận hắn. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi xuất cung, ngươi và Phong nhi đi đi.” Ân quý phi tự hạ quyết tâm: “Từ ngày mai trở đi, ngươi hãy quên đi tội nghiệp thâm trọng của cô cô đi. Ta thật sự không xứng là cô cô của ngươi. Chỉ là chuyện này, ngươi ngàn vạn lần không nên nói với cha ngươi. Có được không?”

Nghe âm thanh thê lương của Ân quý phi. Ân Tố Tố trong lòng không biết là tư vị gì: “Cô cô, ngươi vĩnh viễn là cô cô của ta. Tố Tố không đi. Tố Tố không đi. Tố Tố ở đây với ngươi.”

“Cô cô, mấy ngày nay ta cẩn thận suy nghĩ. Kỳ thật việc này cũng không thể trách các ngươi. Cuộc sống trong cung thật sự không phải con người có thể…” Ân Tố Tố chăm chú nói: “Ta đáp ứng ngươi, chuyện này tuyệt đối sẽ không nói với cha ta. Sau này ta vẫn cùng ngươi…”

“Tố Tố, hảo hài tử, ngươi như vậy thật khiến cho ta không còn mặt mũi.” Ân quý phi sắc mặt có chút xấu hổ. Dù sao đối mặt với nàng cũng là chất nữ của nàng.

Ân Tố Tố lau đi nước trên khóe mắt, nói: “Cô cô, kỳ thật ngươi cũng không cần tự trách, lão công là một tên đại sắc lang, hắn vốn có rất nhiều đàn bà. Kỳ thật… kỳ thật chuyện của các ngươi ta cũng không ngại. Ngày đó chỉ là ta nhất thời kích động không có nghĩ thông súôt. Mấy ngày nay trong lòng nghĩ thông suốt rồi, kỳ thật cũng như vậy.

Đối mặt với sự khoan dung của Ân Tố Tố, Ân quý phi vừa vui, vừa xấu hổ.

“Tố Tố, cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi đã tha thứ cho cô cô.” Ân quý phi vội vàng nói: “Tố Tố, ngươi yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không cùng…”

“Cô cô, ngươi đừng nói nữa, ta cũng là đàn bà, ta biết nỗi khổ của ngươi.” Ân Tố Tố trong lòng không biết là tư vị gì, nhưng là đối mặt với chuyện như thế này nàng làm thế nào đây. Một người là lão công của mình, một người là thân cô cô của mình. Nàng cũng không thể vì việc này mà quyết liệt với hai người. Tỉnh táo lại, cẩn thận ngẫm lại, Tố Tố cũng thấy cô cô quá khổ. Cùng là đàn bà, nàng có thể hiểu được tư vị tịch của cuộc sống tịch mịch.

Lưu Phong vốn đã nghĩ tới việc trở về Phong thành rồi, nhưng là xuất hiện chuyện như vậy, không được Tố Tố lượng giải trước, hắn cũng không thể cứ như vậy rời đi.

Không thể làm gì khác hơn là để cho Đan Hùng trở về trước, tiếp tục chủ trì Thần Thánh quân đoàn thanh tiểu cường đạo bên trong cảnh nội Phong Thành.

Hôm nay. Hắn như trước đang đợi tin tức của Ân quý phi.

Thẳng đến giữa trưa, vẫn như trước không có tin tức gì.

Lưu Phong hiểu được mình cứ chờ đợi như vậy không phải biện pháp.

Suy nghĩ một chút, hắn quyết định đi tới chỗ Khâm thiên giám Tu Duyên thiên sư, đưa bức thư của Trương thiên sư cho hắn. Xem hắn đối với mình có thể trợ giúp bao nhiêu.”

“Thanh Phong, Minh Nguyệt, có khách quý tới, mau đi nghênh đón!” Tu Duyên đang ở tố thiện, đưa tay tính toán, nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra. Tu Duyên là thân truyền đệ tử của Trương thiên sư, tu vi mặc dù không cao, nhưng đối với chiêm bặc chi thuật rất là có tâm đắc, thậm chí còn vượt hơn sư phụ.

Thanh Phong, Minh Nguyệt nghe vậy vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Tu Duyên đứng bên trong đại điện. Hai tay chắp sau lưng. Tại bên trong điện đi đi lại lại, sắc mặt có lúc mừng rỡ, khi thì ưu sầu, thần sắc biến ảo không ngừng.

Trầm tư trong chốc lát, Tu Duyên nhẹ bước lại trước cửa điện, thủ niết pháp quyết, niệm động chân nguyên, bày cấm chế chung quanh cả điện.

Trong lúc này. Thanh Phong và Minh Nguyệt cũng đã dẫn Lưu Phong tiến đến.

“Hầu gia, ngươi đã đến rồi!” Tu Duyên quay lại đối diện với Lưu Phong mỉm cười.

Lưu Phong trước thấy Thanh Phong và Minh Nguyệt tựu cảm thấy kỳ quái. Này thấy vẻ mặt của Tu Duyên thiên sư, âm thầm lấy làm kỳ, rõ ràng là nhân gia đã biết mình sẽ tới.

Đệ tử của lão thiên sư quả nhiên có chút môn đạo.

“Thanh Phong, Minh Nguỵêt. Ta cùng hầu gia có chuyện quan trọng múôn nói. Các ngươi đi xúông, suất lĩnh chúng đệ tử tại trước điện bày thiên sư kiếm trận, không có pháp lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được lại gần đại điện. Trong lúc Tu Duyên ra lệnh không giận mà uy, có thêm vài phần uy nghiêm.

“Tiểu thiên sư, ngươi tựa hồ biết ta sẽ đến?” Lưu Phong nói ra nghi vấn của mình.

Tu Duyên cũng không giấu diếm. Lạnh nhạt cười nói: “Tại hạ được ân sư dạy bảo, đối với chiêm bặc thuật hơi có chút tâm đắc. Cho nên biết hầu gia sẽ tới.”

“Xin hỏi tiểu thiên sư có biết vì sao ta tới?” Lưu Phong có chút kỳ quái, thử hỏi.

Tu Duyên mỉm cười, nói: “Hầu gia chắc tới đưa tin cho tiểu đạo.”

“Không ngờ được a”Lưu Phong tán dương: “Tiểu thiên sư đúng là thần nhân. Không dối gạt ngươi, ta trên người đính xác là có một phong thư do lão thiên sư trước khi lâm chung giao cho.” Vừa nói Lưu Phong vừa lấy phong thư ra.

Tu Duyên đưa tay tiếp thư. Lập tức cười nói: “Hầu gia có điều chẳng biết. Kỳ thật không phải ta có thể đoán ra mục đích của ngươi, chỉ là ân sư trước khi lâm chung có thiên lý truyền âm dặn dò tới chuyện này. Nói thật ra, ta đợi phong thư này đã rất lâu.

Cẩn thận xem qua phong thư nọ. Tu Duyên sắc mặt đại biến, vội vàng chắp tay nói: “Bái kiến thái tôn điện hạ.”

Ân, thái tôn. Lưu Phong rõ ràng sửng sốt một chút.

“Thái tôn điện hạ, ngươi yên tâm, sư tôn bên trong thư đã nói rõ chuyện của ngươi, tiểu đạo nhất định xuất toàn lực, trợ giúp ngươi lấy lại thân phận.” Tu Duyên chân thật nói.

Lưu Phong lúc này mới tỉnh ngộ, Tu Duyên nói thái tôn chính là nói mình.

Mẹ nói. Xem ra đối với thân phận này còn không có thích ứng. Lưu Phong rùng mình, nói: “Tiểu thiên sư, nếu ngươi đã biết rồi. Theo ý kiến của ngươi. Ta nên làm cái gì bây giờ? Có hay không có cơ hội cùng bệ hạ nói rõ ràng.”

Tu Duyên vội vàng khoát tay: “Điện hạ vạn vạn lần không thể. Chuyện này không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu.”

Lưu Phong gật gật đầu. Thầm nghĩ, cũng là Tu Duyên dù sao cũng không phải là Trương thiên sư. Với địa vị của hắn tại trước mặt lão hoàng đế nói chuyện cũng không được đại dụng. Việc này a, cón phải dựa vàp chính mình.

“Điện hạ, chuyện của ngươi còn chưa thể nói.” Tu Duyên chánh sắc nói: “Bệ hạ đã không phải bệ hạ trước đây nữa?”

Lưu Phong hiểu được lời nói của Tu Duyên bên trong còn có chuyện, vội hỏi: “Tiểu thiên sư, tới cùng là chuyện gì xảy ra? Nhìn bộ dáng khẩn trương của ngươi, tựa hồ bệ hạ có cái gì không ổn.”

“Không sai, bệ hạ quả có chút vấn đề.” Tu Duyên suy nghĩ một chút nói: “Điện hạ, ta được tin tức, nói bệ hạ tựa hồ đang luyện chế cái gì trường sanh bất lão đan. Hắn muốn sống lâu trăm tuổi.”

“Là tiền bối Thiên Sư Đạo các ngươi chủ trì?” Lưu Phong kinh ngạc nói.

Tu Duyên lắc đầu nói: “Bây giờ không thể nói như vậy, mặc dù Hắc Ảnh là sư thúc của ta, nhưng là ta cuối cùng hiểu được hắn làm việc có chút quỷ dị, cùng với Hắc Ảnh sư thúc của ta có chút không giống. Nhưng là ta từng thử qua vài lần, nhưng không tìm ra sơ hở cái gì.”

Lưu Phong khó hiểu: “Bệ hạ luyện đan. Tựa hồ cùng chuyện của ta không có quan hệ nhiều lắm? Dù sao không ai là không muốn trường sinh bất lão.”

“Điện hạ. Xin nghe ta nói!” Tu Duyên sắc mặt ngưng trọng nói: “Điện hạ, ngươi nghĩ lại a, bệ hạ vì sao muốn trường sanh bất lão? Hắn không múôn nhường cái ghế của mình a. Tiểu đạo mặc dù luôn luôn không tham gia việc trong triều. Nhưng là gần đây nhờ cơ duyên xảo hợp, cũng phát hiện nhiều bí mật không ai biết.”

“Từ lúc tu luyện Thái âm bổ dương pháp quyết, bệ hạ tâm tư đã dần thay đổi. Hắn thậm chí đã không muốn truyền ngôi cho hậu nhân. Hắn muốn thiên thu vạn đại thống trị.” Tu Duyên nói: “Bệ hạ đã giao Thất Sát quân đoàn cho Túc vương. Tại sau lưng giúp đỡ hắn cùng Đông cung và Yến vương tranh đấu. Mà hắn ngồi một bên hưởng lợi ngư ông.

“Cho nên, dưới lọai tình huống này, nếu trước mặt hắn lên tiếng nhận thân phận. Dám chắc sẽ đưa tới họa sát thân, cũng là cho hắn nhân cơ hội tạo thành lý do.” Tu Duyên phân tích nói.

Lưu Phong hơi kinh hãi: “Ý tứ của ngươi là, bệ hạ muốn xuống tay với Yến vương, Đông cung?”

“Hẳn là như thế.” Tu Duyên nói: “Ta đã phân tích qua, bệ hạ đợi sau không viễn chinh chấm dứt, đối với Đông cung, Yến vương động thủ?”

“Có khả năng này?” Lưu Phong ít nhiều có chút không tin: “Hắn là không có khả năng trường sinh bất lão.”

“Hắn mà không tin sao.” Tu Duyên cười khổ một tiếng, nói: “Lần trước ta diện kiến bệ hạ, hắn hoàn toàn dương dương đắc ý nói với ta, hắn là chân mệnh thiên tử, thiên mệnh sở quy, tất nhiên là trường thọ.”

“Người điên? Mẹ nó, hoàng cung biến thái. Ngoài người đàn bà thái tử phi kia, tựa hồ lại có thêm một lão già điên. Chỉ là lão già điên này còn lợi hại hơn người đàn bà kia nhiều. Như thế nào thì nhân gia cũng là cửu ngũ chí tôn.

Cái này chính là mù quáng. Lão hoàng đế đã thành gỗ mục, xương cốt thân thể đã tới lúc cuối, ngay cả là linh đan diệu dược thật, bây giờ cũng đã muộn.

Bất quá nhân tính là tự tư cũng làm cho Lưu Phong chính thức hiểu một lần.

Vì địa vị chí tôn của mình, lão hoàng đế ngay cả nhi tử và cháu của mình cũng không dung tha. Thật sự là bi ai a.

Hoàng gia quả thật không có thân tình.

“Tiểu thiên sư. Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?” Lưu Phong trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.

Tu Duyên thở dài một tiếng: “Chuyện càng ngày càng phức tạp, chúng ta trước hết để cho bệ hạ thanh tỉnh. Trước hết đánh tan giấc mộng trường sinh bất lão của hắn. Chỉ có hoàn thành bước này, sau đó chúng ta mới có kế họach, nhưng thế nào đem thân thế của ngươi nói với hắn.”

Dừng một chút, Tu Duyên thiên sư nói: “Điện hạ. Ta biết ngươi tại Phong thành có nhiều chuyện. Điều tra chuyện trường sinh bất lão này giao cho ta đi. Một khi có tin tức, ta sẽ phái người thông tri với ngươi.”

Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: “Vậy cực cho thiên sư rồi.”

“Điện hạ khách khí quá.” Tu Duyên chắp ta nói: “Tiểu đạo cũng chỉ là kế thừa di chí của sư tôn.”

Từ khâm thiên giám quay lại, Lưu Phong tâm tình sung sướng, được sự trợ giúp của Tu Duyên, thật là một thu họach to lớn.

Trở lại Thiên Thượng Nhân Gian. Hắn rất nhanh lại được mộ tin tức tốt khác. Ân quý phi phái người đưa tới tin tức, nói là đã thuyết phục Tố Tố.

Lưu Phong nhíu mày, cuối cùng thở ra một hơi dài. Không nói hai lời, vội vàng đi tới tẩm cung của Ân quý phi.

“Phong nhi. Ngươi đã đến rồi.” Ân quý phi nhiệt tình nghênh tiếp, vội vàng dẫn hắn đi vào tẩm cung.

“Cô cô, Tố Tố đâu? Nàng thật sự tha thứ cho ta?” Lưu Phong không nhìn thấy Ân Tố Tố, lo lắng hỏi.

Ân quý phi mỉm cười nói: “Phong nhi không cần lo lắng, ta và Tố Tố đã nói chuyện, nàng tỏ vẻ sẽ không trách tội ngươi. Lúc này, nàng đang ở tiểu trù phòng đàng sau làm thức ăn cho ngươi chứ đâu. Phong Nhi, sau này ngươi phải hảo hảo đối xử với Tố Tố. Mấy ngày nay, nàng đặc ý đi theo các vị sư phó trong ngự trù phòng học làm điểm tâm.”

Lưu Phong mỉm cười thầm nghĩ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi a.

“Cô Cô, trù phòng ở đâu? Ta đi xem”

Ân quý phi cười nói: “Nhìn ngươi gấp như vậy, Tố Tố nói, để cho ta cản ngươi, khi nào nàng làm tốt thức ăn sẽ mang đến. Ngươi lại đây bồi tiếp ta nói chuyện đi.”

Lưu Phong vốn còn muốn mau chóng gặp Tố Tố, nhưng là nghe Ân quý phi nói như vậy, cũng chỉ là tạm thời không đi gặp nàng.

“Phong nhi, Tố Tố là hảo hài tử, ta không nghĩ nàng có thể tha thứ cho ta.” Ân quý phi hỏi: “Sau chuyện này, ngươi nghĩ sao? Định làm sao bây giờ? Ngươi thấy quan hệ của chúng ta lúc đó thế nào?” Mấy ngày nay Ân quý phi và Ân Tố Tố đã hoàn toàn cởi mở, lúc này nói chuyện với Lưu Phong cũng không có cố kỵ. Theo ý tứ của Ân Tố Tố, nàng đã có thể tiếp nhận quan hệ của Lưu Phong cùng Ân quý phi.

Sự thật Ân Tố Tố cũng là bất đắc dĩ a. Cô Cô của mình tại trong cung quá là khổ sở, nàng có thể không quản sao. Mẫu thân của Ân Tố Tố mất sớm, căn bản là do Ân quý phi chăm sóc. Cho nên, hai người tuy là cô cháu, nhưng thật ra tình cảm như mẫu tử. Cho nên Ân Tố Tố thật sự không đành lòng để cô cô tiếp tục cô lão trong cung.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Thông tin truyện
Tên truyện Lưu Phong - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 19/09/2018 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Phần 41 Bàn Tử nói đúng, ở điểm này, cơ sở kiến thức mà tôi có được là một điểm mấu chốt vô cùng quan trọng. Nếu như không hiểu được vật lí cơ bản mà nói, thì những người bình thường sẽ chỉ chú ý là làm như thế nào mà tòa nhà lại xuất hiện ở trong gương. Thế nhưng tôi biết, chỗ khác thường nhất của cái gương này vốn không phải ở đây. Cái gương chủ yếu chỉ là vật phản xạ, cần có nguồn sáng, nếu chỗ này không có nguồn sáng, cái gương cũng sẽ không có bất kì phản quang nào. Thế nhưng cổ lâu trong gương lại được bao phủ giữa ánh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Hàn Lập – Quyển 16
Phần 41 Dùng ngón tay vuốt ve dấu ấn màu vàng một lúc sau đó Hàn Lập lại hạ tay xuống, trầm ngâm trong chốc lát rồi lại lần nữa lấy ra vài loại đan dược mà ăn vào. Hắn tuy rất có hứng thú đối với Liệt Dương đan, hơn nữa hiệu lực của nó theo lời phụ nhân kia thì vô cùng kỳ diệu nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thực sự đem mọi hy vọng ký thác vào cái này. Sau đó không lâu hắn lại lần nữa nhắm hai mắt lại mà chìm vào nhập định. Hai ngày sau, trên trời cao phía chân trời đột nhiên có một đóa bạch vân đang phi hành rất...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Phần 41 Suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Ngọc Già vốn là một nữ tử thông minh và thanh cao như thế, khi nàng vừa tiếp cận với họ một khắc, cũng đã lo liệu tới kết cục thất bại rồi. Hoặc là nàng vô cùng tự tin với mị lực của mình, chưa bao giờ lo về việc thất thủ. Nhưng đã có chơi thì có thắng có thua, thất bại thì phải trả giá đắt, đây là đạo lý từ xưa đến nay, đối với Ngọc Già cũng thế, mà đối với Lâm Vãn Vinh cũng như vậy. Thiết tưởng, điều kiện như nhau, nếu Nguyệt Nha Nhi thành công, Lâm Tam danh chấn Đại Hoa lại trở...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng