Nhìn bóng lưng hai mẹ con biến mất. Mộ Dung Bác hung tợn nói: “Các ngươi đều chờ đấy, hai con tiện nhân, nhục mạ ta như thế, sớm muộn ta cũng sẽ cho các ngươi hối hận.”
“Mộ Dung Bác, ngươi đều hiểu rõ rồi chứ?” Đêm khuya, trong phòng Mộ Dung Bác, một gã hắc y bịt mặt ngồi trên ghế, trầm giọng hỏi.
Mộ Dung Bác gật đầu, chăm chú nói: “Ân. Ta đã rõ ràng, nếu bọn họ bất nhân, chớ trách ta bất nghĩa, ta đáp ứng hạ độc. Tuy nhiên, ngoại trừ một nhà ba người Mộ Dung Thiên ra, còn lại thành viên Mộ Dung gia tộc, ngươi phải cam đoan an toàn tính mạng cho bọn họ.”
Người bịt mặt cười khẽ vài tiếng nói: “Điểm này ngươi yên tâm. Ta nói rồi, ta cùng Mộ Dung Thiên có cừu oán, Mộ Dung gia các ngươi, những người khác với ta vô oán vô cừu, ta tự nhiên sẽ không thương tổn họ.”
Mộ Dung Bác đem bình ngọc cầm lấy xem một chút, nói: “Ngươi xác định, đây chỉ là mê dược?”
Người bịt mặt nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, nói: “Mộ Dung Bác, ý của ngươi là gì? Ta đã giải thích với ngươi bao nhiêu lần. Ngươi vẫn chưa tin ta.”
“Ngươi hẳn đã biết, ta rất có thành ý.” Người bịt mặt khinh miệt cười: “Ngươi sẽ không hạ thủ sao, đừng quên. Con ngươi chết như thế nào.”
Mộ Dung Bác nghe đến cái chết của con mình, sắc mặt nhất thời phát lạnh. Kiên định gật đầu, nói: “Đừng nói nữa, ta làm.”
Dựa vào ý tứ lão hoàng đế, Lưu Phong đi tìm Túc Vương, tiến hành một lần mật đàm. Hôm nay Túc Vương đã được tứ đại quân đoàn ủng hộ. Sau khi nhận được lời mời của Lưu Phong. Hắn thậm chí còn tưởng rằng, đây là Lưu Phong muốn hướng hắn kết thân.
Hai người ở trong thư phòng Thiên Thượng Nhân Gian nói chuyện nửa ngày, không khí có vẻ không tốt lắm.
Túc vương nhìn Lưu Phong một lần thật sâu, chậm rãi nói: “Hầu gia. Có chuyện này ta phải nhắc nhở ngươi… không cần phải nghi ngờ, thế lực Phong Thành của ngươi đích xác rất lớn mạnh. Hơn nữa Phượng Viên và Mộ Dung thế gia đã chống lại thế lực Yến Vương Phủ và Đông Cung để ủng hộ ngươi. Nhưng ngươi cuối cùng chỉ là một ngoại thần…”
Lưu Phong cúi đầu một chút, nghĩ thầm Túc Vương quả thật là một người ngu ngốc. Ý tứ lão hoàng đế rất rõ ràng, bất quá chỉ muốn thông qua hắn kiềm chế Yến Vương và Thái tử phi. Nhưng hắn lại tự cảm giác mình có cơ hội, vì vậy mà suy nghĩ viển vông, thật sự quá ngu ngốc…
“Điện hạ, ta nghĩ ngươi hiểu lầm. Ta hôm nay gặp ngươi, là muốn nói chuyện vấn đề trị an kinh đô lúc bệ hạ viễn chinh, mà không phải ý này…” Lưu Phong thần sắc ngay thẳng nói.
“Ta hiểu được, ta cũng không có sai đề” Túc Vương nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Tâm tư của ngươi, rất nhiêu người đều biết. Ta tự nhiên cũng biết.”
Lưu phong mỉm cười: “Các ngươi đều sai rồi. Tâm tư của ta vĩnh viễn các ngươi cũng sẽ không biết.” Điểm này, Lưu Phong không có nói bây. Thân thế của hắn, trừ khi hắn tự mình nói ra, nếu không không ai có thể biết.
Lưu Phong nhìn Túc Vương, rất chăm chú nói: “Điện hạ, Nếu ngươi đủ thông minh. Ngươi không nên đối địch với ta. Cái ghế này, không phải người nào cũng có thể ngồi được.”
Không để ý tới sắc mặt tái xanh của Túc Vương, Lưu Phong tiếp tục nói: “Nếu ta là ngươi, Ta tình nguyện mang binh đóng tại biên cương, tránh xa chuyện cung đình tranh đấu.”
Túc Vương hừ một tiếng, miệng đang muốn nói chuyện, nhưng lại không nghĩ lại bị Lưu Phong cắt đứt: “Được rồi điện hạ. Việc nên hỏi ta đều đã hỏi. Khi viễn chinh ngươi phụ trách giám thị Yến Vương Phủ, ta phụ trách Đông Cung. Ai lo vấn đề người đây. Tương lai xảy ra vấn đề phía nào thì người đó phụ trách. Lời dư thừa cũng ta không muốn nói nữa.”
“Bây giờ không còn sớm nữa để ta tiễn ngươi trở về.” Lưu Phong hiển nhiên đã mất hứng thú thảo luận với vị Túc Vương ngu xuẩn này. Lấy lập trường của Lưu Phong mà nhìn, Túc Vương bất quá chỉ là một quân cờ, một con sâu đáng thương. À mà không đúng, hắn chỉ là một con sâu ngu xuẩn đáng thương.
Lúc xế chiều, Nữ Nhân Hoa đột nhiên đưa tin tức tới, nói trong cung xảy ra đại sự. Thái tử phi cùng Trần hoàng hậu nổi lên xung đột, bệ hạ cực kỳ tức giận, quyết định xử phạt thái tử phi.
Sau khi Lưu Phong biết được tin tức. Suy nghĩ một chút, quyết đính tiến cung một lần, xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Nếu lão hoàng đế thật sự bởi vì việc này xử phạt thái tử phi, vậy cũng cho thấy thủ đoạn của Trần hoàng hậu cũng không bình thường.
Lúc này Lưu Phong và Trần hoàng hậu có quan hệ hợp tác, hắn muốn nhìn vị Hoàng hậu trẻ tuổi này rốt cuộc như thế nào?
Hoàng Thái tôn nhíu mày, lớn giọng nói: “Các ngươi tránh ra, ta muốn đi gặp hoàng gia gia”
Một thái giám bên cạnh hơi kéo ống tay hắn, hạ giọng nói: “Điện hạ, không nên náo loạn nữa. Đây là chỉ ý của bệ hạ, không người nào có thể trái lại được.”
Hoàng thái tôn lạnh giọng nói: “Ta không thể trơ mắt nhìn mẫu thân bị người giam lỏng.”
Một vị thái giám thân trứ cẩm bào chậm rãi đi tới, đứng ở cửa Đông Cung.
Thái tử phi đứng trên hiên Đông Cung Điện, lạnh lùng nhìn tên thái giám ngoại cung kia nói: “Trương công công, ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn tự mình giải thích cùng người.”
Trương công công có ý muốn nói, hắn lạnh lùng nhìn thái tử phi, rồi lại nhìn lũ thuộc hạ xung quanh. Một lúc lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Điện hạ, Hoàng đế bệ hạ nói, người không muốn nhìn thấy ngươi. Người hy vọng ngươi lơi dụng khoảng thời gian này hảo hảo ngẫm lại hành động chính mình đã gây nên. Người nói, chờ ngươi nghĩ thông suốt rồi. Người tự nhiên sẽ khôi phục tự do cho ngươi.”
Đôi mắt xinh đẹp của thái tử phi hiện lên một tia oán độc. Hai tay nắm chặt, nàng giận dữ cười mỉa: “A a, hiểu rồi… Hắn quả nhiên vì một vị hoàng hậu mới tân phong mà đối đãi với ta như vậy, người con dâu mà hắn từng tối sủng ái, hắn làm như vậy không cảm thấy có lỗi với thái tử điện hạ sao?”
Trương công công nhẹ nhàng cười một tiếng: “Điện hạ, Hoàng đế bệ hạ bảo ta gửi ngươi một câu, người nói hậu cung không phải Đông Cung, ngươi đã trông nom nhiều quá rồi.”
Thái tử phi nghe vậy, thân thể khẽ run lên nhưng lại không biết nói cái gì cho tốt.
“Công công, đã tìm được những cung nữ từng ẩn núp tại tẩm cung Hoàng hậu nương nương, xin hỏi xử trí như thế nào?” Ngay lúc này, một gã thị vệ đã đi tới, cung kính nói.
Trương công công trong mắt hiện lên một đạo sát khí, lạnh lùng nói: “Giết không tha”
Thị vệ lĩnh mệnh, lập tức dẫn tới trước mặt thái tử phi vài cung nữ, rồi lần lượt giết hết các nàng.
Nhất thời, Đông Cung hiện lên một mớ hỗn độn, mỗi người đều sợ hãi bất an, cơ hồ ánh mắt mọi người đều chuyển ánh mắt đến chủ tử chính mình, hy vọng thái tử phi có thể nói một câu.
Thái tử phi nhìn thị vệ trước mặt mình chém giết cung nữ, nhất thời nổi lôi đình. Lông mày dựng đứng, quát lớn một tiếng: “Trương công công, ngươi đang làm gì, tại sao giết cung nữ của ta, còn các tên cẩu nô tài này, nơi này là địa phương nào các ngươi biết không? Các muốn muốn tạo phản sao?”
Trương công công cung kính thi lễ với thái tử phi, hạ thấp giọng nói: “Hồi bẩm điện hạ, chúng ta chỉ phụng chỉ làm việc mà thôi. Cẩm y vệ tra ra, những tên cung nữ này từng lẫn tại tẩm cung hoàng hậu, ý đồ không tốt. Bệ hạ hạ lệnh, muốn giết chết các nàng, giữ gìn kỷ cương.” Trương công công chậm rãi giải thích.
Hoàng thái tôn sắc mặt trắng bệch đi ra, hắn nhìn thái giám cùng thị vệ trong điện, nhãn đồng hơi co lại, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ: “Mẫu thân, nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Thái tử phi lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến ngươi, ngươi về trước đi.”
Hoàng thái tôn cường áp nội tâm hoảng sợ, ánh mắt chuyển hướng đến Trương công công, thấp giọng hỏi: “Công công, tới cùng có chuyện gì vậy? Tại sao lại có đại đội thị vệ vây quanh Đông Cung.”
Trương công công như trước cung kính hành lễ với hoàng thái tôn, sau đó chậm rãi nói: “Điện hạ, không cần kinh hoảng, chỉ là trong cong có mấy hạ nhân phạm lỗi, nô gia chỉ phụng mệnh đến đây xử lý.”
Hoàng thái tôn nghe vậy, quay đầu liếc mắt nhìn thái tử phi một cái, tử trong ánh mắt nàng nhìn thấy được sự bất an cùng nghi hoặc. Rất hiển nhiên, chuyện không đơn giản như lời Trương công công nói.
Thái tử phi nhìn thoáng qua Trương công công cắn răng nói: “Công công, chưa hết sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn đem nổ tài của bổn cung giết sạch mới được?”
Trương công công yên lặng không nói gì, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Hai vị điện hạ, nô tài chỉ để ý chấp hành mệnh lệnh bệ hạ, việc khác nô tài nhất mực không biết.”
Hoàng thái tôn thở dài buồn bã nói: “Hoàng gia gia, đến tột cùng là tại sao a…”
“Thái tử phi điện hạ, bệ hạ có chỉ dụ, từ hôm nay trở đi, không cho phép ngươi rời Đông Cung nửa bước.” Trương công công hét lớn một tiếng, đem ý tứ bệ hạ tuyên đọc một tiếng.
Thái tử phi hút một ngụm lãnh khí, môi run nhè nhẹ, phẫn nộ nói: “Ta không phục.”
“Điêm nhi, mấy ngày nay ngươi quá mức hồ đồ, ta không cho ngươi xuất môn, là muốn ngươi đóng cửa sám hối” Ngay lúc này, Hoa Hạ đại đế mang theo Chân Long vệ đã đi tới.
Thái tử phi nhanh chóng cùng Hoàng thái thái tôn hành lễ, bi phẫn nói: “Bệ hạ, Điềm nhi tự biết không sai, người vì sao phải đối xử với con như vậy?”
Hoa Hạ đại đế khinh bỉ liếc mắt nhìn nàng, cười lạnh một tiếng nói: “Ngu xuẩn, đến lúc này, ngươi vẫn hoàn toàn không hối hận.”
Ngừng một chút, Hoa Hạ đại đế âm thanh lạnh lùng nói tiếp: “Mấy năm nay, ngươi ỷ vào sự sủng ái của trẫm đã làm những gì? Ta muốn ngươi rõ ràng, ngươi đứng đầu Đông Cung mà không phải đứng đầu hậu cung, tự nhiên lại dám an bài người của ngươi bên cạnh hoàng hậu, gan ngươi lớn lắm.”
Hời hợt một câu nói, nhưng làm thái tử phi lại càng hoảng sợ, rất hiển nhiên bệ hạ đã nắm rõ ý đồ của nàng, nếu không cũng sẽ không phí công vòng vo như vậy.
“Tới nay, ta đối với ngươi đều nhân nhượng mọi bề, chuyện hoàng thương (buôn bán của Hoàng gia) và hộ bộ, ta vừa nhẫn vừa nhịn, lại không nghĩ rằng, trẫm nhân nhượng lần nữa, làm lá gan ngươi càng lúc càng lớn, quả thực vô pháp vô thiên, lúc nào chờ ngươi hiểu rõ rồi, sau khi minh bạch được vị trí của chính mình, trẫm lại cho phép ngươi xuất môn.”
Thái tử phi nghe vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhất thời bất tỉnh ngã lên trên người hoàng thái tôn… Còn hoàng thái tôn vẻ mặt trắng bệch, cả người phát run, con nguơi hiện lên một ánh mắt ác độc, lạnh lùng nhìn Hoa Hạ đại đế vài lận, sau đó ôm mẫu thân đi vào tẩm cung.
Hoa Hạ đại đế có chút thở dài một tiếng, không nói gì, xoay người rời đi. Lúc trời tối đen, Lưu Phong thu được phê chuẩn của lào hoàng đế, có thể tự do tiến xuất Đông Cung.
Nhìn Lưu Phong tới, hoàng thái tôn nhất thời giận dữ, mấy phen định đuổi hắn đi. Lưu Phong cười lạnh nói: “Ta đến thăm thái tử phi điện hạ, không lien quan đến ngươi.”
“Ngươi cút cho ta, Đông Cung không chào đón ngươi” Đông Cung vừa xảy ra biến đổi lớn, hoàng thái tôn tâm tình vốn không tốt, có thể nào chịu được thái độ kiêu ngạo coi trời bằng vung của Lưu Phong.
“Điện hạ. Thái tử phi điện hạ, cho phép ta đưa hầu gia đi vào” Hắc Phượng Hoàng chậm rãi đi ra, nhìn hoàng thái tôn nhàn nhạt nói.
Hoàng thái tôn còn muốn nói cái gì, lại bị Hắc Phượng Hoàng cắt đứt: “Điện hạ, đây là ý tứ của thái tử phi điện hạ, ta hy vọng ngươi không tiếp tục cản trở.”
Xoay người lại, Hắc Phượng Hoàng quay về Lưu Phong mỉm cười: “Mời hầu gia đi theo ta!”
Đi vào tẩm cung thái tử phi, Hắc Phượng Hoàng liền khom người lui ra ngoài, chỉ để lại một mình Lưu Phong.
Cách cửa sổ, hai người đều dừng lại nhìn đối phương, ai cũng không nói gì, trong khoảng thời gian ngắn, không khí có chút xấu hổ.
“Ngươi đến chê cười ta sao?” Cuối cùng thái tử phi cũng phá tan trầm mặc: “Ngươi và Trần hoàng hâu là một hội? Tại sao giúp ngoại nhân hại ta?”
Lưu Phong nghe vậy, không nhịn được cười, thầm nghĩ đối với ta mà nói, ngươi và Trần hoàng hậu có cái gì khác nhau?
Đương nhiên, lời này Lưu Phong sẽ không nói ra, hắn cũng không muốn nóng lòng phá hỏng quan hệ hai người, hắn muốn tiếp tục trò chơi, hắn phải đợi thái tử phi tự mình xin tha.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/09/2018 11:29 (GMT+7) |