Lưu Phong - Quyển 7

Phần 11

“Ngươi sai rồi, ta đến để an ủi ngươi” Lưu Phong có chút thở dài buồn bã nói: “Bệ hạ đã không phải bệ hạ trước kia, ngươi phải biết rõ điều này chứ. Chuyện hôm nay sớm muộn cũng sẽ phát sinh. Việc Trần Hoàng Hậu bất quá cũng chỉ là cái cớ mà thôi.”

Thái tử phi nghe vậy, toàn thân khẽ run lên, từ trên giường đi xuống, truy vấn: “Ngươi biết những gì? Bệ hạ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?”

“Ta biết cũng không nhiều hơn ngươi.” Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Ta chỉ biết là bệ hạ gần đây tính tình đại biến, phản phúc vô thường Việc khác ta cũng không rõ.”

“Được rồi, Lại nói cho ngươi một tin tức, Hắc ảnh bên người bệ hạ đã chết.” Lưu Phong thản nhiên nói: “Căn cứ vào suy đoán của ta, bệ hạ tính tình đại biến, có quan hệ rất lớn đến người này!”

“Hắc ảnh đã chết?” Thái tử phi nghe vậy. Trong mắt hiện lên một vẻ vui mừng, tựa như vừa nghĩ được một chủ ý tuyện vời.

Người điên, tám phần lại muốn ám sát lão hoàng đế.

Lưu Phong cười lạnh: “Đừng nghĩ đến ám sát lão hoàng đế. Mặc dù Hắc ảnh không còn, nhưng cao thủ Thiên Sư đạo cùng Chân Long vê cũng không dễ ăn đâu. Ta khuyên ngươi biết điều một chút, an an ổn ổn đi, qua được đoạn phong ba này rồi hãy nói.”

“Cám ơn ngươi nhắc nhở ta.” Thái tử phi châm rãi đi tới, nhẹ nhàng nói.

“Hừ. Ta chỉ muốn đề tỉnh ngươi, không nên coi rê tính mạng mình.” Lưu Phong hừ lạnh nói.

Thái tử phi nghe vậy, cười nói: “Hài tử, ngươi quả nhiên vẫn còn quan tâm đến ta. Nếu không ngươi cũng không mạo hiểm tính mạng đến thăm ta thế này.”

Lưu Phong không thể nhịn cười, nguy hiểm tính mạng sao, hắn bất quá là hướng lão hoàng đế xin một cái chỉ dụ mà thôi.

“Ngươi sai rồi, đối với ta mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ.” Lưu Phong lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng, ta hôm nay đến gặp ngươi, là tha thứ cho những việc ngươi đã gây ra, không đơn giản như vậy đâu.” Nếu thái tử phi còn muốn làm diễn viên. Lưu Phong tình nguyện phụng bồi nàng đến cùng.

Đối với loại đàn bà như Thái tử phi, Lưu Phong hận đến thấu xương, mặc dù có đôi khi thấy nàng đáng thương cảm, nhưng thương cảm cũng không phải làm lý do Lưu Phong có thể tha thứ cho nàng.

Cho dù là người đáng thương đi nữa cũng không nên làm ra những chuyện đáng hận thế này.

Cẩn thận nghĩ. Thái tử phi có ngày hôm nay tất cả đều do nàng ta tự gây ra.

Tự mình tác nghiệt (gây tội, làm bậy) thì không thể sống được.

Lưu Phong vẫn không quên lời nhắc nhở của Thái tử. Nhất đinh phải tìm được tên gian phu kia.

“Hài tử, bất kể nói như thế nào, ta cũng đều cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi tới thăm ta, cảm ơn ngươi tới nhắc nhở ta…” Thái tử phi vốn không phải là người ngu xuẩn, hôm nay được Lưu Phong đề tỉnh, trong lòng đã có tính toán. Lão hoàng đế sở dĩ giam lỏng mình lại mà không xử phạt nhiều hơn, nói cho cùng là vì trong lòng hắn vẫn còn tình cảm với Thái tử, đấy là cái phao cứu mạng nàng.

“Được rồi. Không còn sớm nữa, ta phải đi. Nhân tiện trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất nên tỉnh táo lại đi.” Lưu Phong đến lần này, chính là muốn khuyên thái tử phi bớt cực đoan. Hôm nay mục đích đã đạt được, tự nhiên cũng không muốn ở lại nữa.

“Sớm vậy đã đi sao… ngươi có thể lưu lại lâu một chút cùng ta nói chuyện được không?” Thái tử phi biết được Lưu Phong phải đi, tựa hồ có chút khẩn trương.

“Trên người ngươi, ta thấy được hình bóng của cha ngươi.” Thái tử phi tiến tới, kích động kéo tay Lưu Phong, nói: “Hài tử, Lưu lại cùng ta một lúc nữa được không?”

Nhìn vẻ mặt chăm chú cùng lo lắng của Thái tử phi. Lưu Phong trong lòng thở dài một tiếng. Không thể không nói, người đàn bà vô sỉ và đáng hận này, thật sự cũng rất đáng thương cảm.

Cuộc sông trong cung tịch mịch cỡ nào, từ Ân Quý phi Lưu Phong đã có đáp án tốt nhất.

Nhưng người đàn bà này đã sống như vậy hơn mười năm.

Không khó tưởng tượng, tại cuộc sống trong tương lai, nàng còn phải cô đơn hơn trước nữa.

Nhưng nếu thái tử còn sống, nàng cần gì phải như thế.

Ai!

Nhân quả luân hồi, chính mình tạo nghiệt, cuối cùng phải chính mình gánh chịu.

“Nơi này là hậu cung, ta không thể ở lâu…” Lưu Phong khẽ vuốt tay thái tử phi, lập tức đẩy nàng ra, xoay người đi ra cửa cung.

Thục phụ (thiếu phụ thành thục) thái tử phi này quả thật rất mê người, nhưng trong lòng Lưu Phong còn rất căm ghét nàng.

Thái tử phi thì thào tự nói: “Nếu hắn thật sự là hài tử ta, đúng là tốt biết bao.”

“Mẫu thân, ngươi tại sao đối xử tốt với tiểu tử thối lưu phong như vậy.” Đột nhiên, một tiếng hét phẫn nỗ cắt đứt suy tư của nàng.

Phục hồi lại tinh thần, thái tử phi khinh bỉ nhìn Hoàng thái tôn, âm thanh lạnh lùng nói: “Hỗn trướng, ngươi còn ở trước mặt ta mà hét sao.”

Hoàng thái tôn trong mắt hiện lên một tia dị sắc, tâm tình đột nhiên trở nên bình tĩnh lại. Hắn lạnh lùng nhìn Lưu Phong, chăm chú nói: “Mẫu thân, ngươi thích tiểu tử thúi này có đúng không?”

“Ta đã sớm nhìn ra. Ngươi mỗi lần nhìn hắn ánh mắt đều không giống với…” hoàng thái tôn đột nhiên cười ha hả: “Buồn cười, thật sự là buồn cười…”

Thái tử phi nghe vậy, thân thể khẽ run lên, lập tức quát: “Im miệng, đồ con cái ngỗ ngịch, ngươi nghĩ lại xem ngươi vừa nói cái gì. Hắc Phượng Hoàng, mang tên nghịch tử này kéo xuống cho ta.”

Hắc Phượng Hoàng nghe vậy, vội vàng kéo Hoàng thái tôn đi ra ngoài.

Thái tử phi tỉnh táo lại một chút, trong đầu luôn nghĩ về những câu nói của hoàng thái tôn vừa rồi.

“Ta thật sự có ý tứ với hắn sao?” Thái tử phi thấp giọng nói thầm.

Đáp án là không, vì chỉ nàng nhìn thấy trên ngươi Lưu Phong cái bóng của Thái tử mà thôi.

“Điện hạ, ba ngày sau, chủ công sẽ đến gặp người.” Hắc Phượng Hoàng sau khi đưa Hoàng thái tôn đi, một lần nữa đi đến cung kính nói.

“Ân, ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta muốn yên lặng một chút…” Thái tử phi không nhịn đưọc phất phất tay.

Hắc Phượng Hoàng xoay người rời đi, trong lòng cũng đang suy nghĩ những câu nói của Hoàng thái tôn.

Lấy trực giác của đàn bà để nhìn, Hoàng thái tôn quan sát cũng không sai.

Thái tử phi đích xác đôi với Lưu Phong không giống những người khác, đương nhiên, có phải là yêu hoặc là thích hay không nàng cũng chưa thể nào phán đoán.

Tuy nhiên nàng cũng hiểu được một chút là người đàn bà điên này trong lòng kỳ thật vẫn thầm yêu thái tử. Nếu không, nàng tuyệt đối sẽ không đối với Lưu Phong sinh ra ý niệm khác.

“Chủ công à chủ công, ta xem ngươi hay là dừng tay đi, nhân gia vị tất sẽ lĩnh tình…”

Mộ Dung thế gia.

Mộ Dung Bác vì cái chết của con mình, trong lòng căm hận vợ chồng Mộ Dung Thiên, ngay đêm hôm nay, hắn tự tay đem một bình mê dược đổ vào giếng nước Mộ Dung thế gia.

“Mộ Dung Thiên, là ngươi bất nhân trước, cũng không thể trách ta bất nghĩa, ta làm hết thảy cũng là ngươi bức ta…” Rắc mê hương xong, Mộ Dung Bác hiểm ác nói thầm vài tiếng.

“Đi lấy nước!”

Đột nhiên trong bóng đêm truyền đến một tiếng hét lớn.

Lúc này, Mộ Dung thế gia hiện lên vài ngọn lửa.

Mộ Dung Thiên đang đả tọa nhất thời vì bị kinh động mà tỉnh lại. Vội vàng xuất môn xem: “Đi đâu vậy?”

Ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy Tàng kinh các của Mộ Dung thế gia phát hỏa, ngọn lửa bừng bừng bốc lên tận trời.

“Phu quân, xảy ra chuyện gì vậy” Mộ Dung phu nhân sau khi nghe tin cũng mới tới, vẻ mặt lo lắng.

“Có người muốn đồi phó Mộ Dung thế gia chúng ta…” Mộ Dung Thiên đã tỉnh táo lại thông suốt suy đoán.

“Chúng ta nhanh đi cứu…” Lời còn chưa dứt, mấy tộc nhân đột nhiên đã chạy tới. Lớn tiếng nói: “Gia chủ, đại sự bất hảo rồi, mấy vị trưởng lão cùng cao thủ trong tộc đột nhiên toàn thân vô lực…”

Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt biến đổi, vội vàng quát hỏi: “Là chuyện gì xảy ra? Còn được bao nhiêu người không sao?”

“Hồi bẩm phu nhân, cao thủ trong tộc còn bình thường không đủ ba thành.”

“Phu nhân, gia chủ, đại trưởng lão nói trong nước có độc”.

Mộ Dung phu nhân vội vàng quát hỏi: “Hai người các ngươi hôm nay có từng uống nước, ăn cơm?”

Hai người vội vàng lắc đầu: “Hôm nay vừa lúc đến phiên ta đi tuần, chưa kịp ăn cơm uống nước.”

Mộ Dung phu nhân dâm chân nói: “Nguy rồi, nhất định là có kẻ hạ dược, các ngươi nhanh đi triêu tập toàn bộ tộc nhân có khả năng cử động đi cứu hỏa…”

“Mộ Dung gia tộc hôm gặp phải kiếp nạn…”

Đột nhiên, từ ngoài tường xuất hiện hơn mười nhân ảnh, mỗi người đều mang y phục dạ hành màu đen, tay cầm trường kiếm.

“Cấm chế… Bọn họ như thế nào đột phá được cấm chế của gia tộc.” Thấy hắc y nhân này, Mộ Dung Thiên nhất thời thất thanh hô.

Hoàn toàn ngược lại, Mộ Dung phu nhân có vẻ tương đối trấn tĩnh, nàng thở dài nói: “Phu nhân, xem ra chúng ta lần này thật sự lành ít dữ nhiều, nếu ta đoán không lầm, cấm chế đã bị người phá hủy từ bên trong.”

“Nàng nói gia tộc có nội gian?” Mộ Dung Thiên lúc này mới phản ứng lại.

“Trừ điều này ra. Có thể giải thích khác sao?” Mộ Dung phu nhân buồn bã cười: “Phu quân, ta đã nói rồi, Muốn trừ khử lão nhị, ngươi hết lần này tới lần khác không cho.”

“Nàng nói là lão nhị…”

“Đúng, dám chắc là hắn.” Mộ Dung Thiên hối hận không thôi. Cấm chế của Mộ Dung gia tộc, ngoại trừ vợ chồng hai người hắn cũng chỉ có Mộ Dung Bác mới biết được trận nhãn. Có khả năng phá hư, cũng chỉ có thể là tặc tử Mộ Dung Bác.

“Mộ Dung Thiên để mạng lại…” Đang nói chuyện, mấy tên hắc y bịt mặt đã cầm kiếm, hướng tới phu phụ hai người đâm tới.

Mộ Dung Thiên quát lạnh một tiếng, bảo vệ trước người thê tử, trở tay rút ra kỷ kiếm, bức hắc y nhân xuống.

“Phu quân, ngươi đi trước cứu hỏa, ta đối phó lũ tiểu nhân này.” Mộ Dung phu nhân vừa dứt lời, thân hình liền như lưu tinh xông ra ngoài.

Mộ Dung Thiên thoáng do dự một chút, cuối cùng bay lên trời, hướng Tàng kinh các chạy tới.

Trường kiếm trong tay Mộ Dung phu nhân rung lên, xuất ra vài đóa hoa kiếm, mang theo âm thanh lảnh lót, nhắm thẳng hắc y nhân đâm tới.

Gã hắc y nhân phía trước trở tay một kiếm, khó khăn lắm mới chặn lại một đóa kiếm hoa, mấy người phía sau hắn đồng thời xuất kiếm, hợp lực ngăn cản kiếm thế Mộ Dung phu nhân.

Mộ Dung phu nhân thân hình rơi xuống đất cả giận nói: “Tặc tử, các ngươi tại sao muốn hạ thủ với Mộ Dung thế gia…”

Hắc y nhân cầm đâu cười nói: “Chúng ta bất quá chỉ là nhận tiền của người ta, nên phải thay hắn giải quyết.” Mộ Dung Bác giờ phút này không có ở đây, nếu không, nghe câu nói vừa rồi, hắn đã hiểu được, hắn bị lừa. Những người này mục đích không phải báo thù Mộ Dung Thiên mà thôi. Rất hiển nhiên, mục đích chính của bọn chúng là toàn bộ Mộ Dung gia tộc.

Hơn nữa, bọn chúng đêm toàn bộ tội lỗi tống cho Mộ Dung Bác.

Cái này gọi là: “Tố thong minh bị thông minh ngộ (đối phó người thông minh thì phải có cách thong minh hơn).

“Là kẻ nào dẫn các ngươi vào đây?”Mộ Dung phu nhân mắt hạnh trợn tròn nói: “Là cẩu tặc Mô Dung Bác?”

“Đợi ngươi chết, chúng ta sẽ nói cho ngươi.” Nói xong, mấy hắc y nhận đồng thời từ các góc độ khác nhau hướng Mộ Dung phu nhân đồng loạt công kích.

Mộ Dung phu nhân kinh hãi thất sắc, thầm cắn răng, liên tục lùi lại, thân hình nhanh nhẹn như phi yến linh xảo tránh khỏi tất cả công kích.

Vừa thoát khỏi đòn hợp công, Mộ Dung phu nhân lập tức phản đòn, trường kiếm trong tay mang theo trận trận rít gào, hướng bọn thích khách công tới.

“Mọi người cẩn thận, bà nương này tu vị không kém”

Hắc y nhân cầm đầu nhắc nhở một tiếng, lập tức thân hình như tia chớp chuyển bay hướng sau lưng Mộ Dung phu nhân.

Vài tên hắc y nhân đi theo vôi vàng phát động công kích.

Mộ Dung phu nhân rùng mình, không né không tránh, đem cường lực hóa giải công kích mấy tên này, kiếm quang chưa dừng lại mà hướng ngực một kẻ trong đó vọt tới.

Một kiếm khí thế hừng hực này, tên hắc y nhân muốn tránh cũng không thể tránh, cuối cùng bị đâm thấu tim, ngã xuống đất, chết ngay tức thì, thậm chi không kịp mở miệng hét lên.

Một kiếm này tuy uy lực cường đại nhưng hao phí quá nửa chân nguyên của Mộ Dung phu nhân, không còn lực tái kích.

Lúc này, quanh mình đều là địch nhân, tùy thời đều có thể lấy mạng nàng.

“Nàng ta đã là cung giương hết tầm, phải bắt sống…” Tên Hắc y cầm đầu nhãn lực phi thường vội phân phó cho thủ hạ biết tình hình thật của Mộ Dung phu nhân.

“Các hạ rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại cùng Mộ Dung gia bọn ta đối địch?” Mộ Dung Thiên đang trên đường chạy đến Tàng kinh các thì bị một hắc y nhân chặn lại.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Lưu Phong - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 28/09/2018 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 36
Có người phản đối là có quy củ, không ai phản đối là không có quy củ? Mỵ Nương trong đầu suy nghĩ sâu xa hai câu này, đạo lý đơn giản như vậy lại làm cho nàng mở rộng tầm mắt, ích lợi không nhỏ, không khỏi đưa mắt nhìn Quảng Lệnh Công, xem như là cảm nhận được mình và vị này khác biệt đến mức nào. Nhưng ý niệm trong đầu rất nhanh lại chuyển sang Miêu Nghị. Lần trước Vương gia tìm nàng từng nói, muốn đề nữ nhi làm thiếp của Ngưu Hữu Đức, nói cái gì mà sau này sẽ tìm cơ hội đem nữ nhi phụ trợ thành chính thất, khi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 1
Hạ Tưởng không phải loại người cao lớn thô kệch, cũng không phải là thư sinh yếu ớt nhưng tuyệt đối không phải loại có ngoại hình có sức khỏe hặc có võ thuật. Tiếu Giai ôm chặt lấy Hạ Tưởng, sợ rằng hắn sẽ thực sự bỏ cô quay người bỏ chạy. Dù sao hai tên kia nói cũng đúng, Hạ Tưởng không phải bạn trai của cô, không đáng ra mặt thay cho cô. Chẳng những Tiếu Giai cho rằng Hạ Tưởng chắc chắn sẽ chỉ biết lo cho bản thân. Ngay cả hai tên tiểu lưu manh kia cũng nhận định sau khi bị chúng dọa, Hạ Tưởng nhất định sẽ không nửa phần do...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Giang Nam – Quyển 18
Vị Ương Nữ Đế vận dụng thần đình trấn áp Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm, lực lượng cả tòa thần đình đều đặt ở trên lưỡi kiếm này, để cho Nguyên Thủy Chứng Đạo Kiếm động cũng không thể nhúc nhích thoáng một phát, Giang Nam có thể vận dụng chỉ có Nguyên Thần. Bất quá nguyên thần của hắn vô cùng cường đại, thần tính dĩ nhiên đạt tới trình độ Hoàng Đạo Cực Cảnh, kỳ thật, từ lúc hắn mở ra thiên nhãn gặp chúng sinh, tâm tình siêu thoát, thần tính cũng đã siêu thoát, đạt tới cấp độ Hoàng Đạo Cực Cảnh! Thần tính siêu thoát, không có cho thực lực của hắn mang...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng