Lưu Phong - Quyển 9

Phần 17

“Ý ngươi là, Long Vệ quân của Tư Mã Hạo Kiệt ngươi có lý do để coi trời bằng vung ở Phong Thành?” Khuynh Thành nhảy khỏi bàn, đi đến trước mặt Tư Mã Hạo Kiệt, lạnh lùng nói: “Trong mắt bản tiểu thư ngươi không đáng một hạt cát, đừng có mà đùa với ta. Mười ngày sau, nếu như ngươi không làm theo ý của tỷ phu ta, ta sẽ đem hai mươi vạn Long Vệ quân của ngươi toàn bộ giết hết…”

“Ngươi… To gan, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Nếu y theo pháp luật của đế quốc, ngươi đã bị tội chém đầu rồi…” Tư Mã Hạo Kiệt bị Khuynh Thành chọc giận đến mức sắp phải hộc máu.

“Chém đầu, ngươi muốn giết ta?” Khuynh Thành nhếch miệng nở một nụ cười khinh thường: “Tư Mã Hạo Kiệt, đừng tưởng rằng cái đám Long Vệ quân của ngươi có gì đặc biệt hơn người, ta nếu muốn giết chúng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Ngươi… Ngươi dám uy hiếp bản soái?” Tư Mã Hạo Kiệt không nói lại được Khuynh Thành, đành phải kháng nghị với Lưu Phong: “Hầu gia, người sao lại không quản chứ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng ta sớm muộn cũng bị bệ hạ chém đầu.”

“Hừ!” Lưu Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Nàng có bị chém đầu hay không, ta không biết. Có điều kẻ nào dám làm xằng làm bậy ở Phong Thành của ta thì chắc chắn sẽ bị chém.”

“Tư Mã nguyên soái, ta mong ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Sắc mặt Lưu Phong trông không được tốt lắm. Ban đầu thực ra Lưu Phong cũng không định vạch trần bí mật, ai biết được lại bị Khuynh Thành quấy loạn cả lên, không vạch trần cũng không được nữa. Có điều thế cũng tốt, nói rõ mọi chuyện ra như vậy lại dễ giải quyết. Dù sao thì Lưu Phong cũng không định để đám Long Vệ quân này tiếp tục lưu lại Phong thành, cái bọn hỗn đản này đúng là sâu mọt, lưu bọn chúng lại thì chỉ càng có hại thêm thôi.

Trước đây Lưu Phong sở dĩ đồng ý cho Long Vệ quân tiến vào, đó là vì sợ lão hoàng đế mượn cơ hội mà nhổ cỏ tận gốc khi thực lực chưa vững nên không dám ý kiến ý cò. Nhưng giờ thì khác rồi, Phong thành giờ đã phát triển nên hình nên dáng, quân chính, nông nghiệp… Mọi phương diện đều có những bước tiến to lớn.

Hơn nữa còn có Giang Nam Phượng viên, Ma giáo, Mộ Dung thế gia, Bách Dã Trường Thanh. Hơn nữa còn có sự ủng hộ của quân bộ nữa. Thế lực như vậy, Lưu Phong đã đủ tư cách để nói chuyện với lão hoàng đế rồi.

Mấu chốt nhất chính là lão hoàng đế còn phải đề phòng cả Yến vương với Đông cung, làm gì còn thừa tinh lực để mà chú ý đến hắn chứ.

Tư Mã Hạo Kiệt mặt tái mét, Lưu Phong đã nói toạc ra cả rồi, y cũng không thèm giả bộ nữa, kiên trì nói: “Hầu gia nếu đã nói thật rồi thì ta cũng nói thẳng ra, không sai, lần tiểu phỉ trước đích xác có một nhóm quân sĩ lén nhân cơ hội đánh cướp. Chuyện này về sau ta mới được biết, thế nhưng của cải đánh cướp được quả thật đã bị bọn chúng tiêu xài hết, ta bây giờ căn bản không có biển pháp nào để trả lại cả? Nếu không thì như này vậy, chúng ta đem chuyện này tấu lên bệ hạ, để cho bệ hạ xử lý có được không?”

Mẹ nó, các ngươi vốn là cá mè một lứa. Tấu lên bệ hạ chỉ vô dụng, lão già ấy chắc chắn sẽ giải vây cho các ngươi.

Lưu Phong đứng dậy, liếc nhìn Tư Mã Hạo Kiệt một cái, thản nhiên nói: “Ngươi muốn tấu lên bệ hạ ta mặc kệ, nhưng của cải cướp đoạt phải trả lại. Thời gian mười ngày, không thương lượng.”

Sắc mặt Tư Mã Hạo Kiệt cực kỳ âm trầm, trong lòng gã rất căm tức, thầm chửi Lưu Phong khinh người quá đáng, Phong thành lớn như vậy, ngươi ăn thịt, ta húp chút canh cũng không được, thật quá đáng quá mà.

“Hầu gia, người không phải đang làm khó ta đấy chứ?” Tư Mã Hạo Kiệt bất mãn nói.

“Chúng ta đi!” Lưu Phong cười lạnh một tiếng rồi phất áo rời đi.

“Tư Mã Hạo Kiệt, ngươi tự mình giải quyết đi!” Khuynh Thành cáo mượn oai hùm, trước khi đi còn quẳng lại một câu hung ác.

Khi bước đến cửa, Lưu Phong lại quay đầu lại, cười cười thâm ý nhìn Tư Mã Hạo Kiệt, trịnh trọng nói: “Nhớ kỹ nha, ngươi chỉ có mười ngày thời gian thôi đấy, hoặc là giao người, hoặc là giao tiền.”

“Chờ đã, không được đi!” Tư Mã Hạo Kiệt hiển nhiên đã bị Lưu Phong ép đến cuống lên, ánh mắt trầm xuống, tựa như muốn bắt giữ đám Lưu Phong. Dù sao bọn họ chuyến này đến cũng chỉ có bốn người, dưới trướng mình bây giờ có cả một đại quân a.

Hắn đuổi đến, nói với Lưu Phong: “Hầu gia, không bằng lưu lại tiếp tục thương lượng có được không?”

Đan Hùng cười lạnh nói: “Tư Mã Hạo Kiệt, ngươi không phải muốn giữ chúng ta lại đấy chứ?”

Khuynh Thành cười khinh thường, đánh mắt cho tiểu Linh nhi một cái. Tiểu nha đầu hiểu ý, liền bay lên lơ lửng giữa không trung, hai tay bấm pháp quyết. Đột nhiên, thiên địa phong vân biến sắc, bầu trời vốn trong xanh nhất thời trở nên âm u, từng đám mây đen nhanh chóng che lấp cả bầu trời.

“Ầm ầm!” Theo pháp quyết biến ảo của tiểu Linh nhi, một đạo thiểm điện to cỡ cánh tay từ trên trời đánh xuống, bổ rụng luôn ngọn soái kỳ (cờ soái) dựng trước cửa.

Tư Mã Hạo Kiệt cuống cả lên, ngẩng đầu nhìn đám mây giữa trời không, nếu mỗi đám mây đều đánh xuống một đạo thiểm điện thì gã chết chắc rồi.

Gã vội vàng chạy tới, mặt cười cười nói với Lưu Phong: “Hầu gia, người xem đấy… Tất cả mọi người đều là triều thần của đế quốc, cần gì phải gây chiến như vầy…”

“Linh nhi, không được làm bậy!” Lưu Phong quát nhẹ một tiếng. Có điều trong lòng hắn lại vô cùng mừng rỡ, giờ mới biết nữ nhi của mình lại có bản lĩnh kinh người như thế. Nhớ đến lần ở Phúc thành, nàng còn chưa biểu hiện ra bên ngoài, nhưng lần này lại chân chính gọi được thiên lôi đến. Có điều theo con mắt phán đoán của Lưu Phong, thiên lôi tiểu Linh nhi triệu hồi lúc trước đã là cực hạn của nàng. Mây đen đầy trời thế này thực ra cũng chỉ là một cảnh dọa người mà thôi. Dù vậy, chiêu thức này của tiểu Linh nhi cũng đủ kinh thế hãi tục rồi, nàng dù sao cũng chỉ mới có mấy tuổi thôi a.

Tiểu Linh nhi gật gật đầu, lúc này mới thu hồi pháp quyết lại.

Bầu trời phía trên quân doanh lại trở nên sáng sủa. Không chỉ Tư Mã Hạo Kiệt, mà ngay cả các tướng sĩ trong quân doanh đều trợn tròn mắt, đây còn là người sao?

“Nguyên soái, chúng ta đi trước, nhớ kỹ lời ta nói đấy.” Lưu Phong cười nhạt, cầm tay tiểu Linh nhi rồi xoay người rời đi.

Khuynh Thành đắc ý làm mặt quỷ với Tư Mã Hạo Kiệt, sau đó vội vàng chạy theo, cầm lấy bàn tay còn lại của Lưu Phong.

“Phó tướng, mau tấu lên cho bệ hạ!” Bây giờ muốn giải quyết chuyện này, Tư Mã Hạo Kiệt cũng chỉ có thể trông chờ lão hoàng đế có thể đứng ra can thiệp. Hắn nghĩ, Lưu Phong dù có to gan thế nào đi nữa, thì bây giờ cũng không thể nào công khai chống đối lại bệ hạ được. Chỉ cần bệ hạ dựa vào điểm ấy mà hòa giải, Lưu Phong chắc chắn không dám làm ra chuyện gì quá phận đâu. Chỉ là cũng vẫn phải có một vài tên chịu tội thay thì mội chuyện mới dễ ăn dễ nói.

Rời khỏi quân doanh của Tư Mã Hạo Kiệt, Đan Hùng hỏi: “Lão đại, Tư Mã Hạo Kiệt khẳng định sẽ cầu viện lão hoàng đế, ngươi thấy chúng ta có nên ngăn lại không?”

Lưu Phong nghe xong, trong lòng suy nghĩ một chút, gật đầu, nói: “Dặn dò thủ hạ, phong tỏa tất cả các con đường đến kinh đô.”

“Lão đại yên tâm, khi trở về ta sẽ đi phân phó.” Đan Hùng cười hắc hắc.

Khuynh Thành khinh thường nói: “Tỷ phu, nghe ta nói này, ngươi sao không đam thẳng Long Vệ quân ra tiêu diệt toàn bộ. Ngươi lưu bọn họ lại chuyện càng thêm rối. Nếu không, ngươi đem việc này giao cho ta, ta bây giờ sẽ phát lệnh cho mấy tên gia hỏa ở hắc ám sở tài phán mau chóng đến đây, đem Tư Mã Hạo Kiệt và đại tướng dưới trướng của gã giết sạch toàn bộ. Còn lại mấy tên lính đầu to hiểu chút chuyện, chỉ cần ngươi phát lương thì ai cũng sẽ đi theo thôi…”

“Cho là ngươi thông minh đi, nhưng ngươi cho rằng người khác ai cũng là kẻ ngu sao.” Lưu Phong nhịn không được gõ một cái lên đầu Khuynh Thành, bất mãn nói: “Ta nếu làm như vậy, ngươi cho là lão hoàng đế còn có thể tiếp tục dễ dàng tha thứ cho ta sao?” Lưu Phong từ lúc biết được thái độ của lão hoàng đế đối với mình, làm mọi việc đều trở nên rất cẩn thận. Vạn nhất làm quá mức, vượt quá ranh giới chịu đựng của lão hoàng đế, nói không chừng không đợi biết được thân phận của Lưu Phong lão đã khai chiến rồi. Vì vậy trong khoảng thời gian này, hắn phải cố gắng hết sức để không trêu chọc vào lão hoàng đế, mọi người sống yên ổn với nhau là tốt rồi.

Khuynh Thành sờ sờ chỗ bị gõ, hầm hừ nói: “Không được đánh tiếp nữa, ngươi tại sao lại luôn đánh người thế.”

Trở lại hầu tước phủ, Đan Hùng quay trở về quân doanh làm việc, Tiểu Linh Nhi và Khuynh Thành cũng bị đuổi đi, còn Lưu Phong thì sai người gọi Alice (Ái Lệ Ti) cùng Barbara (Ba Ba Lạp) đến.

Trước đó không lâu, Lưu Phong vừa nhận được một mỏ sắt từ chỗ Túc vương, Lưu Phong muốn tìm hai nàng trao đổi một chút, xem có thể mượn kỹ thuật tây phương làm một lò rèn sắt hay không. Phương thức tinh luyện kim loại Hoa Hạ đế quốc đang dùng có hiệu suất quá thấp, lại rất lãng phí, chất lượng cũng không được tốt. Bây giờ, Lưu Phong đã không dám đem thời đại này so sánh với vương triều Đại Minh mà bản thân được học trong lịch sử nữa.

Hiển nhiên, ngoại trừ một số sự việc giống nhau một cách kinh người ra, hai vương triều tựa hồ không phải là một. Cho nên, hắn cũng không biết trình độ khoa học kỹ thuật của các quốc gia phương tây nước ngoài bây giờ đã đạt đến mức nào rồi.

Hoa Hạ đế quốc cùng các quốc gia chung quanh đang ở thời đại vũ khí lạnh, Lưu Phong muốn biết, quốc gia phương tây bây giờ có thể sản xuất ra khoái thương bắn đạn (Khoái thương: Súng bắn đạn bằng cách nổ thuốc nổ chứa trong viên đạn, có thể bắn nhiều viên đạn một lúc) hay chưa. Nếu quả thật có khả năng ấy thì Lưu Phong quyết định thành lập một công binh xưởng ở Phong thành. Nếu như quốc gia phương tây thực sự sở hữu kỹ thuật như vậy, quân đội của Lưu Phong ngày sau sẽ được trang bị toàn vũ khí nóng. Đương nhiên, đây chỉ là một ý tưởng mơ mộng viển vông của Lưu Phong thôi.

Chí ít thì đến hiện giờ, ở thời đại của Lưu Phong bây giờ cũng chỉ có thể có hỏa dược thương (Hỏa dược thương: Súng bắn đạn kim loại tròn nhưng bằng cách nổ thuốc súng được mồi vào súng trước khi bắn. Bắn từng viên một, bắn xong lại phải nạp thuốc súng mới) mà thôi. So sánh với khoái thương, hỏa dược thương chỉ là cặn bã.

Alice và Barbara biết Lưu Phong muốn đặc biệt gặp các nàng, nhất thời vui vẻ mãi không thôi. Hai người sau khi chăm chút trang phục một phen mới vội vàng ngồi xe ngựa đi tới.

“Hầu gia, người rốt cuộc cũng nhớ tới hai tỷ muội chúng ta!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Lưu Phong - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 19/10/2018 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 6
Mặc dù ba người Cổ Tam Chính chưa từng thấy qua Miêu Nghị, nhưng liếc mắt một cái cũng nhận ra người cỡi long câu đứng giữa chính là mục tiêu chủ yếu bọn họ muốn đuổi giết. Bởi vì Miêu Nghị là trẻ tuổi nhất trong ba người, bề ngoài Triệu Phi và Tư Không Vô Úy hơi lớn tuổi hơn một chút. Mà ngay cả vật cỡi Miêu Nghị cũng khoác chiến giáp càng là độc nhất vô nhị, nghe qua đệ tử trong môn tả hình dáng ba người không khó đoán ra. Bất quá vì để tránh cho sai lầm, Cổ Tam Chính vẫn hơi nghiêng đầu hỏi: Tô Kính Công, phải chăng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Dương Thần – Quyển 12
Jane cũng không buồn chú ý tới suy nghĩ của mọi người phía trên, cô và mọi người phải tập trung tinh thần. Chuẩn bị thiết bị trợ tim, số 40... Trợ mổ cũng cầm dụng cụ cầm máu, bắt đầu tiến hành công tác hỗ trợ. Hỗ trợ tim kết thúc! Bác sĩ điều khiển máy móc nói. Bơm! Dao điện... Jane vừa làm phẫu thuật, vừa nói với trợ mổ: Phiền cậu chuẩn bị hai ống huyết quản nhân tạo dài 18mm. Lời vừa nói ra, khuôn mặt mọi người lại đầu vẻ nghi hoặc, không chỉ những người trên khán đài, trợ mổ cũng do dự: Bác sĩ, PIGGYBACK, theo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Vợ con tôi là ma cà rồng - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Đăng và Diệu đang sống vui vẻ bên cô con gái Hân của họ. Lúc yêu nhau Đăng nghĩ Diệu là người thường, khi cưới nhau rồi Đăng mới biết Diệu là ma cà rồng, nhưng cô không làm hại ai cả. Cô có sở thích kỳ lạ đó là hút máu của Đăng, cứ vài ngày là Đăng đưa cánh tay ra cho Diệu hút một chút máu. Sau này vợ chồng Đăng sinh ra một đứa con gái đặt tên là Hân, không ngờ cô bé cũng là ma cà rồng. Hân càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ, năm nay đã 17 tuổi, và cô bé cũng thèm hút máu của ba mình. Gia...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng