Ma Vương - Quyển 3

Phần 4: Thế Lực Của Bản Thân…

Một quyền khai sơn phá thạch đập thẳng đến, lực lượng cuồng bạo mãnh liệt khuấy động không khí phát ra những tiếng rít kinh dị. Khí thế vô cùng bá đạo như nước sông cuộn chảy khiến cho Hàn Thạc sởn cả da gà.

Hàn Thạc hít một hơi thở sâu, lưu chuyển Ma Nguyên lực đến tay phải. Ma công được phát động đến mức cực hạn làm cho tay phải hắn bỗng đột ngột biến thành màu đen như hắc ngọc. Còn khung xương trắng tinh nằm giữa cánh tay thì phát ra ánh sáng nhợt nhạt, mờ mờ. Một luồng ma khí màu tím dày đặc uốn lượn trong lòng bàn tay phải trông giống hệt như một ngọn lửa đang cháy.

Đặc Lan Khắc Tư và Ngải Mễ Lệ vốn đã vô cùng kinh hãi, đang định xuất thủ nhưng khi nhìn thấy cánh tay phải của Hàn Thạc đột ngột có dị biến thì cả hai đều đứng chôn chân tại chỗ, lặng thinh không thốt nên lời.

Ngay khi dị biến vừa xuất hiện trên cánh tay phải thì Hàn Thạc vốn đang trong tư thế phòng ngự, bỗng đột ngột nhảy vọt ra ngoài với tốc độ nhanh như thiểm điện. Sau đó, tay phải hắn quất ngược ra phía sau, phát ra một đạo thiểm điện màu tím đen, đánh tới đầu quyền của Lao Lôi Tháp.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, âm thanh vang dội còn lớn hơn cả khi Lao Lôi Tháp dùng tảng đá lớn đánh vào cây cột đá, làm cho khắp đại sảnh đều vang động. Cho dù như thế nhưng thân thể Hàn Thạc vẫn không chịu đựng nổi mà bay ngược ra đằng sau về phía cửa đại sảnh. Cả người hắn đập vào cánh cửa đá màu xanh đen kêu “bịch” một tiếng, rồi thân thể mềm nhũn gục xuống. Đoàn trưởng Già La dong binh đoàn Lao Lôi Tháp vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích. Nhưng hắn cũng bị một luồng khí tức băng hàn chạy theo cánh tay từ từ lan ra khắp toàn thân, làm cho mồ hôi đang tuôn ra như suối trên cơ thể hắn trong nháy mắt biến thành những giọt mồ hôi trong suốt rồi nhanh chóng ngưng tụ thành làn băng trắng xóa bao phủ toàn thân, tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

– Ngươi không sao chứ? – Ngải Mễ Lệ vội vàng bước tới thật nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt Hàn Thạc, đưa tay đỡ hắn đứng lên, miệng thì lo lắng hỏi.

Từ bàn tay phải đến tận bả vai tê liệt cứng đờ, đến giờ vẫn không ngừng run rẩy, Hàn Thạc há hốc miệng thở hổn hển, trong lòng cảm thấy kinh hoảng trước thực lực của Lao Lôi Tháp.

– Lao Lôi Tháp! Xem ra thực lực của ngươi nhất định lại tiến thêm một bước rồi. Đừng tưởng rằng ngươi bảo lưu thực lực thì ta nhìn không ra. Có lẽ ngươi đã thực hiện được ba lần cuồng hóa rồi. – Đặc Lan Khắc Tư mắt lóng lánh tinh quang, nhìn chằm chằm vào thân thể Lao Lôi Tháp nói.

Hàn Thạc đang định trấn an Ngải Mễ Lệ, vừa nghe Đặc Lan Khắc Tư nói thế thì lòng càng trở nên kinh hãi hơn. Qua lời Đặc Lan Khắc Tư, Hàn Thạc biết có lẽ một quyền mãnh liệt vừa rồi vẫn chưa phải là thực lực chính thức của Lao Lôi Tháp. Chỉ bằng một quyền với sức mạnh bá đạo đó, Hàn Thạc có thể khẳng định thực lực của Lao Lôi Tháp không thua gì cấp bậc đại địa kỵ sĩ và kiếm sư như Khắc Lạp Khắc và Phỉ Bích, nhưng không ngờ đó vẫn chưa phải thực lực chân chính của hắn! Vậy khi Lao Lôi Tháp bộc phát toàn bộ thực lực thì nhất định sẽ rất kinh người. Khó trách hắn có thể giữ chức Đoàn trưởng Già La dong binh đoàn, giữ gìn trật tự Nhật Diệu cốc.

Thân thể Lao Lôi Tháp vốn bị đóng băng bỗng vang lên một loạt những tiếng “lách cách”, mồ hôi đang đông kết thành giọt băng giống như những hạt trân châu trong suốt từ thân mình hắn rơi lả tả xuống đất, chạm vào mặt sàn bằng đá vỡ tan ra thành vô số mảnh băng vụn.

Lao Lôi Tháp không nhịn được phải rùng mình một cái, miệng hắt xì một tiếng thật lớn, sau đó vội lôi ra một chiếc áo choàng bằng da lông cuốn lấy thân hình cường tráng của mình rồi mới kinh dị quay sang hỏi Hàn Thạc:

– Đây là vũ kỹ gì thế? Ta không hề cảm nhận được bất kỳ một chút đấu khí hay ma pháp nào. Nhưng tại sao nó lại có thể phát ra uy lực như thể có sự kết hợp của cả đấu khí và ma pháp?
– Ta cũng không cảm nhận được một tí ba động nào của đấu khí hay ma pháp trên người ngươi. Nhưng lực lượng của ngươi cũng không thua kém đấu khí của kiếm sư, điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. – Hàn Thạc nhún vai, mỉm cười đáp.
– Cuồng chiến sĩ chúng ta có phương pháp tu luyện vũ kỹ đặc thù, chủ yếu là tu luyện thân thể. Ngươi không phải là cuồng chiến sĩ thì tại sao có thể đạt được như vậy, thật sự là vô cùng kỳ quái. – Lao Lôi Tháp lắc lắc đầu đầy vẻ nghi hoặc rồi trả lời.
– Đủ rồi. Ta nghĩ ngươi gọi chúng ta đến chắc không phải dự định là để chất vấn ta về mấy cái chuyện này chứ? – Hàn Thạc bình tĩnh bước lên phía trước, đến ngồi xuống cái ghế đá ở gần ngay trước mặt Lao Lôi Tháp. Hắn còn gọi cả hai người Đặc Lan Khắc Tư và Ngải Mễ Lệ cùng đến chỗ đó.

Trải qua một kích vừa rồi, Hàn Thạc hiểu rằng thực lực của Lao Lôi Tháp mạnh mẽ hơn mình. Nhưng bây giờ địch nhân của Già La dong binh đoàn chính là Hồng Liêm dong binh đoàn. Lao Lôi Tháp mời bọn hắn đến nhất định sẽ không làm hại, cho nên Hàn Thạc vô cùng thoải mái.

Ngải Mễ Lệ và Đặc Lan Khắc Tư thấy Hàn Thạc tỏ ra thoải mái như vậy thì cũng ung dung đi đến bên cạnh hắn, kéo ghế đá ra và ngồi xuống.

– Cáp lý Tư! Sau khi trở về đến Hồng Liêm dong binh đoàn thì tình trạng của Phật La lý Đạt bây giờ thế nào? – Tuy bọn Hàn Thạc hành động khá tùy tiện nhưng Lao Lôi Tháp lại tỏ vẻ vừa lòng, quay sang nhìn Cáp lý Tư cất tiếng hỏi.
– Sáng nay sau khi vào trong cốc, Phật La lý Đạt đến cửa của khu vực nội cốc thì đột nhiên hôn mê. Sau đó đã được người của Hồng Liêm dong binh đoàn đưa về khu vực của bọn chúng rồi. Căn cứ quan sát của chúng ta, đến bây giờ Phật La lý Đạt vẫn còn chưa tỉnh lại. Do đó, chúng ta không biết được tình trạng bây giờ của hắn thế nào. – Ở trước mặt Lao Lôi Tháp, Cáp lý Tư tỏ ra rất tôn kính, nhanh chóng trả lời.

Lao Lôi Tháp gật gật, lấy tay sờ sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình tựa hồ đang trầm tư về vấn đề gì đó. Một lát sau mới quay sang nói với Hàn Thạc:

– Thực lực của ngươi không tồi. Mới đầu, ta còn hy vọng ngươi có thể cân nhắc về việc gia nhập Già La dong binh đoàn của chúng ta. Nhưng ngươi đã quen biết với Đặc Lan Khắc Tư, phỏng chừng sẽ không nguyện ý gia nhập. Thực lực của Phật La lý Đạt thế nào thì trong lòng ta đã biết. Vừa rồi thử sức ngươi một chút, ta nghĩ bằng thực lực của ngươi mà muốn làm hắn trọng thương thì nhất định không có khả năng. Huống chi bên cạnh hắn còn một vài cao thủ của Hồng Liêm dong binh đoàn nữa. Ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra hay không?
– Là một địch nhân đã giúp ta. Sáng nay, Ai Đức Ôn – cừu địch của ông nội Phật La lý Đạt đã đến đây. Trên đường đi, Phật La lý Đạt đụng phải Ai Đức Ôn. Cuối cùng, hai người đại chiến một trận. Ta chỉ nhân tiện chiếm chút tiện nghi mà thôi. – Sự thật xảy ra lúc đó không có gì phải giấu diếm nên Hàn Thạc thẳng thắn trả lời.
– Ai Đức Ôn? Thiên Tai giáo hội Hắc Ám đại ma đạo sư Ai Đức Ôn? Lão quái vật đó đã vào cốc à? – Lao Lôi Tháp kinh sợ, sau đó quay đầu sang nhìn Cáp lý Tư.
– Chắc chắn là hắn. Ngoài ra còn có một nữ nhân che mặt cũng tiến vào cốc, hiện tại đang ở cùng một chỗ với hắn. – Cáp lý Tư gật đầu, trả lời Lao Lôi Tháp.
– Người này cực kỳ khó đối phó. Hắn là địch nhân của ngươi? – Lao Lôi Tháp lại một lần nữa vuốt cái đầu hói bóng loáng của mình, tỏ vẻ có chút phiền não.
– Lao Lôi Tháp! Bao nhiêu năm qua, ta chưa từng nghe nói ngươi sợ một ai. Chẳng lẽ một lão già lại khiến ngươi sợ hãi như vậy? Xem chừng mặc dù thực lực của ngươi càng ngày càng cao nhưng lá gan lại càng ngày càng nhỏ mất rồi. – Đặc Lan Khắc Tư thấy Lao Lôi Tháp xoa đầu, tựa hồ hiểu rõ về cái thói quen này của hắn nên không nhịn được giở giọng châm chọc.
– Ta không phải sợ hắn. Chỉ là, ta sợ Thiên Tai giáo hội đứng đằng sau hắn. Đó vốn là một tà giáo cực mạnh ở kỳ Áo đại lục. Xưa nay, bọn chúng làm việc bất kể quy củ, không nói đạo lý, lại có thế lực cực kỳ lớn mạnh. Một khi bị bọn họ dây vào thì chỉ có kết quả là không chết không ngưng. Chỉ sợ bất cứ một quốc gia nào trên đại lục cũng đều vô cùng ngại bọn họ, chứ chẳng nói là Nhật Diệu cốc của chúng ta. – Lao Lôi Tháp vuốt đến đau cả đầu, phiền não nói.

Thiên Tai giáo hội đúng là một tai họa cũng như một cơn ác mộng của cả đại lục. Bọn họ cố chấp đến điên cuồng, không thể khuyên can được. Họ sẵn sàng sử dụng năng lượng của bản thân để hủy diệt hoặc phá phách bất cứ một người hay một quốc gia nào không hợp ý bọn họ. Chẳng cần nói là một dong bình đoàn cỡ lớn, ngay cả Lan Tư Lạc Đặc đế quốc vừa nghe thấy tin tức về Thiên Tai giáo hội thì cũng phải đối phó tương tự như gặp đại địch. Từ điểm này thì có thể thấy cái giáo hội này đích xác là đáng sợ phi thường.

– Ai Đức Ôn là địch nhân của ta, cũng là địch nhân của Phật La lý Đạt. Hiện tại hắn đã tới Nhật Diệu Cốc, ta nghĩ hắn nhất định sẽ có hành động. – Hàn Thạc thản nhiên, lạnh nhạt mở miệng nói.
– Ta nghe nói tiểu thư Phỉ Bích của Bố Tư Đặc thương hội giúp ngươi mua một cái cửa hàng. Cửa hàng đó là một chỗ cấm kỵ của Nhật Diệu cốc. Theo truyền thuyết đã bị Tà Thần nguyền rủa. Mấy năm qua bất luận kẻ nào tiếp nhận cửa hàng đó thì tất cả từ chủ nhân cho đến người hầu đều bị hút cạn sạch máu mà chết, ngươi thật sự muốn cửa hàng đó sao? – Lao Lôi Tháp không nói tiếp về chuyện Ai Đức Ôn nữa mà ngược lại hứng thú đề cập tới chuyện này.
– Không sai! Ta chưa bao giờ tin cái lời nguyền rủa của Tà Thần quái quỷ gì đó. Hy vọng Lao Lôi Tháp trưởng đoàn có thể bán cửa hàng đó cho ta? – Hàn Thạc thản nhiên thừa nhận, trả lời Lao Lôi Tháp.
– Bố Lai Ân! Tại sao ngươi lại nghĩ đến chuyện mua cửa hàng đó? Ta cũng đã từng nghe nói sơ qua về chỗ này. Trong thời gian Hồng Liêm dong binh đoàn cầm quyền trước kia, liên tục có rất nhiều người chết trong đó. Chúng ta đã từng vào đó điều tra nhưng không phát hiện được điều gì. Đó là một nơi bí hiểm, ngươi không nên mạo hiểm. – Đặc Lan Khắc Tư vừa nghe nói về việc này thì lập tức quay đầu sang, nhíu mày khuyên nhủ Hàn Thạc.

Ngải Mễ Lệ cũng vô cùng kinh hãi, xoay người về phía Hàn Thạc, khẽ quát lên:

– Không được! Ngươi không nên mạo hiểm. Ta cũng nghe nói qua về cái chỗ đó. Trong đó bị coi là nơi bị nguyền rủa, người không thể mua được.
– Còn mấy cái cửa hàng đang bỏ không ở trong Nhật Diệu cốc, ta chỉ muốn biết vì sao người lại nhìn trúng mỗi cái cửa hàng đó. – Lao Lôi Tháp rõ ràng không để ý chút nào tới sự sống chết của Hàn Thạc. Hắn chỉ quan tâm đến động cơ của Hàn Thạc là thế nào thôi, cho nên mới hỏi về mặt này.
– Về điều này thì ta không thể trả lời. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể bán cửa hàng đó cho ta, ta sẽ trả giá hợp lý.

Từ cách nói của Lao Lôi Tháp, Hàn Thạc hiểu được hôm qua Phỉ Bích nhất định không thành công. Lao Lôi Tháp này thoạt nhìn thuộc dạng người cơ bắp, suy nghĩ đơn giản. Nhưng Hàn Thạc biết người này nhất định không hề đơn giản như vậy, nếu không thì trước đó đã không hỏi nhiều, mà đem cái nơi bị nguyền rủa đó bán cho Phỉ Bích rồi.

– Đương nhiên, đây là chuyện riêng của ngươi, ta không có quyền can thiệp. Nhưng cửa hàng đó ở bên trong Nhật Diệu cốc do ta làm chủ, ta có quyền không bán cho ngươi. – Lao Lôi Tháp làm bộ ung dung, sang sảng cười ha hả nói.

Hít sâu một hơi, Hàn Thạc nói:

– Tốt lắm, ngươi đã không bán thì ta cũng không cưỡng cầu. Nếu không còn chuyện gì nữa, ta nghĩ chúng ta có thể đi được rồi. Xem chừng Nhật Diệu cốc này cũng không có gì đáng để lưu luyến, chúng ta cũng nên rời đi thôi.
– Có lẽ các người phải ra đi, tuy nhiên Đặc Lan Khắc Tư chắc chắn sẽ ở lại. Ha ha, đúng không hả Đặc Lan Khắc Tư? – Lao Lôi Tháp chăm chú nhìn Đặc Lan Khắc Tư nói.

Hừ lạnh một tiếng, Đặc Lan Khắc Tư hiển nhiên đã bị Lao Lôi Tháp nói trúng tâm sự, giận dữ trừng mắt một cái.

Trong lòng Hàn Thạc thật sự muốn nhất định phải có được thủy tuyệt chi địa, một trong số những âm tuyệt chi địa. Nhưng sở dĩ Hàn Thạc giả bộ bỏ đi chẳng qua là muốn cò kè mặc cả với Lao Lôi Tháp mà thôi. Ngờ đâu, Lao Lôi Tháp dường như nắm được điều gì đó nên bất ngờ lợi dụng nhược điểm của Đặc Lan Khắc Tư.

Ngay từ lúc hai người mới đến, Lao Lôi Tháp đã quan sát vẻ mặt của Hàn Thạc và Đặc Lan Khắc Tư, khẳng định quan hệ của hai người không tệ và ngay từ trước lúc tỷ thí đã lấy chuyện cửa hàng ra làm vật cược, khiến cho Hàn Thạc phải dùng sức cứng đối cứng với hắn một lần. Điều này khiến cho Lao Lôi Tháp hiểu rằng Hàn Thạc đích thực vô cùng quan tâm đến cái cửa hàng đó.

– Ta ngay từ đầu đã nói là muốn cùng ngươi nói chuyện sinh ý. Ta vừa thử qua thực lực của ngươi, ngươi thực sự có tư cách cùng ta ngồi xuống nói chuyện. Bây giờ có thêm chuyện với Phật La lý Đạt thì mọi việc càng dễ dàng hơn. Đây là chuyện song phương cùng có lợi, không biết ngươi có hứng thú hay không? – Lao Lôi Tháp tỏ vẻ không sợ Hàn Thạc sẽ không đáp ứng, cười ha hả nói.
– Nói đi. Sinh ý gì? – Hàn Thạc uể oải ngả người xuống ghế, liếc nhìn Lao Lôi Tháp một cái rồi hững hờ hỏi.
– Rất đơn giản, các ngươi tiếp tục làm việc của các ngươi là giết chết Phật La lý Đạt. Già La dong binh đoàn chúng ta phụ trách cung cấp tin tức, mặt khác có thể cam đoan Hồng Liêm dong binh đoàn sẽ không điều ra số lượng lớn binh lính đối phó với các ngươi. Sau khi xong việc, ngươi sẽ được tiếp nhận miễn phí cái cửa hàng kia. Trong chuyện này, Đặc Lan Khắc Tư cũng báo thù rửa hận được, chúng ta cũng giảm bớt uy hiếp, đây chẳng phải chuyện mừng lớn sao? – Lao Lôi Tháp đề xuất cái sinh ý mà Hàn Thạc khó có thể cự tuyệt được, xét ngược xét xuôi thì cả ba bên đều có lợi, không một ai phải chịu thiệt cả.

Song Hàn Thạc cũng không lập tức đáp ứng, ngược lại trầm ngâm một lát rồi đột nhiên lên tiếng nói:

– Các ngươi còn phải làm thêm một việc là xuất thủ giúp chúng ta đối phó Ai Đức Ôn. Nếu có người này tồn tại thì an toàn của chúng ta không được đảm bảo.
– Bằng hữu, ngươi đừng nên yêu cầu quá đáng. Kỳ thật nếu chúng ta mà đi tìm Ai Đức Ôn nói chuyện thì có lẽ cũng có thể sẽ hợp tác được với hắn. – Lao Lôi Tháp lắc đầu, thản nhiên cự tuyệt.
– Tốt lắm! Vậy ngươi hãy hợp tác với Ai Đức Ôn đi! – Hàn Thạc buông tay, mặt tỏ vẻ bất cần.

Thiên Tai giáo hội không phải thiện nhân, bất cứ ai hợp tác với bọn họ đều phải thận trọng như thể đùa với lửa sợ bị lửa thiêu. Nhất là Ai Đức Ôn còn là một vị Hắc Ám đại ma đạo sư. Nếu hợp tác với lão ta thì phỏng chừng Lao Lôi Tháp chưa chắc sẽ có thể hoàn toàn khống chế được tình thế.

Mặt khác, Thiên Tai giáo hội đã làm nhiều việc xấu xa nên bị cả người và thần trên đại lục căm ghét. Nếu Già La dong binh đoàn hợp tác với Ai Đức Ôn, một khi việc này vỡ lở ra thì sẽ là một đả kích chí mạng đối với danh dự của dong binh đoàn bọn họ. Đến lúc đó, mọi thương nhân của Nhật Diệu cốc đều phẫn nộ, địa vị tối cao của bọn họ tại Nhật Diệu cốc sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hàn Thạc chính vì đã nhìn ra điểm này, nên mới nói như vậy.

– Chúng ta không thể trợ giúp ngươi đối phó Ai Đức Ôn. Việc Phật La lý Đạt đắc tội với bọn họ cũng là không sáng suốt. Nhưng chúng ta có thể lợi dụng ưu thế của chúng ta tại Nhật Diệu cốc cung cấp cho các ngươi thông tin về hành động của Ai Đức Ôn. Bất kể hắn định đến nơi nào, chúng ta đều sẽ báo tin trước cho các ngươi, như vậy thì các ngươi sẽ được an toàn hơn rất nhiều. Đây đã là cực hạn mà chúng ta có thể làm được, nếu không thì thật sự chẳng còn cách nào bàn bạc về sinh ý nữa. – Lao Lôi Tháp bình tĩnh, chậm rãi nói.
– Được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi. – Hàn Thạc hiểu được đây là nhượng bộ lớn nhất của Lao Lôi Tháp. Thiên Tai giáo hội có uy hiếp quá lớn, không phải vạn bất đắc dĩ thì Già La dong binh đoàn tất nhiên không muốn đối địch với bọn họ.
– Có thể cùng các ngươi hợp tác thật là cao hứng. Nếu các ngươi muốn thì có thể ở lại ăn cơm trưa xong hãy đi. – Thấy đại sự đã xong, Lao Lôi Tháp xem chừng có tâm trạng rất vui vẻ, cười lớn đề nghị.
– Không được. Chúng ta còn có chuyện cần phải thương lượng. – Hàn Thạc uyển chuyển cự tuyệt, sau đó cùng Ngải Mễ Lệ, Đặc Lan Khắc Tư ba người đồng thời đi ra ngoài.
– Bố Lai Ân! Có phải ngươi rất thân thiết với tiểu thư Phỉ Bích của Bố Tư Đặc thương hội hay không? – Trên đường trở về, dáng vẻ của Đặc Lan Khắc Tư có chút cổ quái, tới một nơi yên tĩnh đột nhiên dừng bước, quay sang hỏi Hàn Thạc.

Hàn Thạc gật đầu, nói:

– Không sai! Quan hệ của chúng ta cực kỳ tốt, nàng ấy là bạn gái ta, vậy thì sao?

Khuôn mặt anh tuấn của Đặc Lan Khắc Tư bị ánh nắng mặt trời chiếu vào lại toát ra những tia kỳ dị, chăm chú nhìn Hàn Thạc vừa nói:

– Bố Lai Ân! Ngươi có thấy rằng Nhật Diệu cốc là một địa phương thần kỳ không? Chỉ cần ngươi có năng lực là có thể thành lập thế lực của riêng mình. Nếu có thể lấy Nhật Diệu cốc làm trung tâm phát triển thì chúng ta có khả năng tạo dựng thế lực của chính mình. Ngươi có người bằng hữu như Phỉ Bích tiểu thư thì có thể lo đủ kim tệ.
– Ta bây giờ có kinh nghiệm phong phú về dong binh đoàn, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng những thế mạnh này hợp tác xây dựng nên dong binh đoàn của riêng chúng ta, lập ra thế lực do chính bản thân mình nắm giữ. Chỉ cần có trong tay lực lượng lớn mạnh thì chúng ta có thể thu hoạch được rất nhiều, đồng thời cũng không bị người khác kiềm chế. Kỳ thật với thực lực của mình, Lao Lôi Tháp sẽ không e ngại cái lão quái vật Ai Đức Ôn đó. Có thêm Già La dong binh đoàn trong Nhật Diệu cốc thì Lao Lôi Tháp có muốn giết chết Ai Đức Ôn cũng chẳng phải khó khăn gì. Điều khiến hắn e ngại chính là Thiên Tai giáo hội đứng đằng sau Ai Đức Ôn. Hắn sở dĩ đề phòng Phật La lý Đạt không phải vì thực lực của bản thân Phật La lý Đạt, mà là Hồng Liêm dong binh đoàn trong tay gã.
– Dẫu sao thì sức của một người cũng không thể so sánh được với một thế lực lớn! Chỉ cần chúng ta cố gắng, kết hợp những ưu thế của chúng ta, có thêm vị trí đặc thù của Nhật Diệu cốc thì hoàn toàn có thể thành lập thế lực của mình. Làm được như vậy thì từ nay về sau dù chúng ta ở bất cứ nơi nào, đã có lực lượng trong tay thì nói chuyện cũng có phân lượng hơn hẳn.

Một loạt những lời đề nghị như nước vỡ bờ tràn vào đầu Hàn Thạc làm cho hắn trong nháy mắt bỗng lĩnh ngộ được điều gì đó. Ma tâm vốn không cam chịu tầm thường đột nhiên rung động càng lúc càng mạnh mẽ!

– Ngươi nói là hai người chúng ta cố gắng thành lập thế lực cho riêng mình? – Giọng nói của Hàn Thạc đã thoáng nghe có chút kích động, không giống với cách ăn nói lạnh nhạt thường ngày.

Đặc Lan Khắc Tư gật đầu lia lịa, tiếp tục nói:

– Không sai! Ta đã thu được tin tức là có một số huynh đệ năm xưa ở Hồng Liêm dong binh đoàn hiện đang đóng quân trong dãy núi xung quanh Nhật Diệu cốc. Mấy vị huynh đệ này mặc dù có thân phận và thực lực bất phàm, bởi vì mất đi ngôi nhà Hồng Liêm dong binh đoàn nên đều có chút chán nản. Nhưng bọn hắn đều có thực lực và phẩm chất rất tốt, không phải nghi ngờ. Mấy năm qua, ta ở trong U Ám sâm lâm thường xuyên săn lấy ma thú tinh hạch, tham lam cướp bóc một số của cải, tính như cũng có một chút tích lũy. Nhưng muốn duy trì hoạt động cho cả một dong binh đoàn khổng lồ thì có chút khó khăn. Nếu ngươi cùng tiểu thư Phỉ Bích đã có quan hệ không tệ, có thể kiếm được một số kim tệ tài trợ, ta lợi dụng số người hiện có thì hoàn toàn có thể lập thành một dong binh đoàn.
– Đến khi dong binh đoàn phát triển có quy mô, trở nên nổi tiếng, chúng ta chẳng những không cần phải đầu tư thêm kim tệ mà còn có thể thông qua các loại nhiệm vụ và cách thức khác nhau để thu lấy một lượng lớn kim tệ bổ sung, dần dần phát triển lớn mạnh thế lực của chúng ta. Nếu dong binh đoàn của chúng ta có thể cai quản trật tự của Nhật Diệu cốc giống như Già La dong binh đoàn thì thông qua bảo vệ lợi ích thương nhân, hàng năm chúng ta có thể thu thuế được đến mấy chục vạn kim tệ. Nắm giữ trong tay một thế lực như vậy, đối mặt với bất kỳ một cá nhân hay một quốc gia nào thì thân phận của chúng ta cũng không giống như hiện tại!
– Bố Lai Ân! Đề nghị này của Đặc Lan Khắc Tư không tồi đâu. Tổ chức sẽ không để ý đến thân phận khác của ngươi. Nếu cái thân phận khác đó của ngươi có thực lực càng cường đại thì ngươi đối với tổ chức càng thêm hữu dụng, như thế thì tốc độ thăng chức cũng càng thêm mau lẹ, đây chính là hỗ trợ lẫn nhau. Nếu ngươi đạt đến quy mô nhất định, có lẽ cấp trên còn có thể phái thêm người đến trợ giúp ngươi, làm ngươi càng có thêm nhiều đặc quyền. – Ngải Mễ Lệ cũng là một nữ nhân có thừa dã tâm, nghe vậy thì mặt mũi hớn hở, giọng pha chút kích động nói với Hàn Thạc.
– Đi! Chúng ta trở về thương lượng tiếp. – Hàn Thạc đã quyết định trong lòng, trên mặt mang theo nụ cười kỳ dị, trầm giọng nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Ma Vương - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 23/01/2022 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 3
Phần 4 Đi! Miêu đại động chủ vung tay lên, dẫn đầu chạy trước. Cả đám đệ tử Lam Ngọc môn chắp tay hành lễ với Hồng Trường Hải, lập tức giục long câu chạy rầm rập theo sau. Dọc trên đường đi, tuyết trắng dưới đường bị vó long câu hất tung bay. Chạy tới nửa đường, ánh mặt trời biến mất, bông tuyết như lông ngỗng lại rơi lả tả trên trời xuống. Hơn hai mươi kỵ sĩ chạy một mạch không ngừng, đi thẳng tới bờ biển cảnh nội Đông Lai động, dừng lại trên dãy đá ngầm bên bờ biển. Dưới bầu trời mênh mông xám xịt, bông tuyết bay lả tả, sóng biển xô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Mật thám Phong Vân
Phần 4 Đêm đến, trong một căn miếu hoang đổ nát. Lăng Phong nằm dài trên cỏ, ngửa mặt nhìn trời đêm. Trăng giữa tháng không sáng lắm. Tuy nhiên bầu trời rất trong, nhìn rõ cả dải sao. Nhìn bầu trời này, Lăng Phong bỗng có cảm giác nhớ nhà. Hắn bỗng nghĩ lại, kiếp trước hắn hình như chưa bao giờ dành thời gian ngửa đầu ngắm trăng sao cả. Nói cho cùng, thành phố hắn ở, không khí ô nhiễm, căn bản có ngắm cũng mù mịt. Chiều hôm nay cách mạng đã không nổ ra, giai cấp phong kiến vẫn còn đó, chẳng qua do mấy người Hùng Vinh Diệp nhảy vào can thiệp. Lại nói...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện xuyên không
Lục Thiếu Du – Quyển 1
Phần 4 Mẫu thân, con không sao. Nhìn phu nhân hiền lành trước mắt, trong lòng Lục Thiếu Du khẽ giật mình, con của nàng, đã chết, nhưng mình không thể đem sự thật nói ra, về sau, mình sẽ là con của người. Thiếu Du, nhanh nói cho mẫu thân biết, mấy ngày nay con đi đâu, vì sao đi mà không nói tiếng nào? Nhìn Lục Thiếu Du còn nguyên vẹn trở về mẫu thân của hắn mới thở dài một hơi, lôi kéo hai tay của hắn hỏi. Con có chút việc phải làm, xin lỗi vì đã làm người lo lắng. Lục Thiếu Du đáp lời, tất nhiên hắn không thể nói rằng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng