Ba thanh cốt thứ cực lớn không ngừng lượn vòng trên đầu Hàn Thạc. Chỉ cần tinh thần lực của hắn hơi buông lỏng, các Tà Ác kỵ sĩ sẽ nhân cơ hội đập thẳng cốt thứ vào đầu hắn. Hàn Thạc tập trung toàn lực chú ý, không dám buông lỏng chút nào. Vô số tia tinh thần lực đan xen vào nhau tạo thành một tấm Thiên Võng vô hình, chậm rãi từng chút một trói buộc ba Tà Ác kỵ sĩ đang phản kháng.
Trong Tử Vong Mộ Địa không có nhật nguyệt chiếu rọi. Quanh năm đều bao phủ một loại ánh sáng ảm đạm, vì vậy cũng không có khái niệm thời gian. Cũng không biết qua bao lâu, ba thanh cốt thứ đang lượn vòng trước mặt Hàn Thạc từ từ trở nên vô lực rồi cùng ba kỵ sĩ chậm rãi ngã vào trong chính giữa địa huyệt.
Hàn Thạc vẫn bất động như một pho tượng tĩnh lặng, khoanh chân ngồi xếp bằng không một chút sức sống. Mười hai lá cờ lớn đang giăng vẫn không ngừng thu phóng sát khí hung mãnh, toàn bộ đều hướng vào chính giữa địa huyệt. Qua một vài ngày, thân thể của ba Tà Ác kỵ sĩ đã hoàn toàn dung nhập vào trong địa huyệt, không còn thấy một chút dấu tích.
Sau cùng, Hàn Thạc thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt, mệt mỏi than:
– Thật là mệt thấy ông bà ông vải a!
Thực sự quá trình tái luyện thân thể cho ba Tà Ác kỵ sĩ cùng tọa kỵ này đã làm cho hắn kiệt sức. Xem chừng quả nhiên như hắn nghĩ lúc ban đầu, dùng ma công khó có khả năng cải tạo thân thể cho tất cả Vong Linh sinh vật.
Một mặt, phương thức tái luyện thân thể này hao phí một khối lượng vật liệu quá mức trân quý và phức tạp. Nếu như có ngàn vạn khô lâu chiến sĩ và cương thi chiến sĩ cùng tái luyện một lần thì Hàn Thạc dù bây giờ có chút tích góp cũng không thể đủ. Mới chỉ tái luyện ba Tà Ác kỵ sĩ mà đã hao phí ít nhất mười vạn kim tệ. Nếu là hàng trăm hàng ngàn khô lâu chiến sĩ cùng cương thi chiến sĩ thì hắn dù có táng gia bại sản cũng vô pháp đạt thành.
Mặt khác, có quá nhiều bất tử sinh vật ở khắp mọi nơi, nếu thu thập cho đủ thì sẽ mất quá nhiều tinh lực và thời gian. Nếu có hoàn thành thì tác dụng cũng có giới hạn vì dù sao khô lâu chiến sĩ và cương thi chiến sĩ cũng chỉ là chủng loài cấp thấp. Cứ cho là bọn chúng không úy kỵ tác dụng ăn mòn của Quang hệ ma pháp thánh quang thì năng lực của bọn chúng cũng bị hạn chế. Hàn Thạc tự nhiên sẽ không nguyện ý vì bọn chúng mà lãng phí thời gian cùng với một số lượng lớn kim tệ của hắn.
Trước mắt loại bất tử sinh vật mạnh nhất mà Hàn Thạc có thể gọi về là Tà Ác kỵ sĩ. Bọn chúng là bất tử sinh vật cao cấp, có tính cơ động rất cao nhờ các tọa kỵ là chiến mã có thể phun lửa. Ngoài ra bọn chúng cũng có thực lực kinh nhân, khải giáp trên thân cũng rất vững chắc. Đối phó với một Tà Ác kỵ sĩ thì ngay cả một Đại Địa kỵ sĩ cũng có chút khó khăn. Vừa rồi ba Tà Ác kỵ sĩ cùng tọa kỵ liều mạng phản kháng, Hàn Thạc còn có thể dùng tinh thần lực trấn áp. Đợi đến khi hắn thật sự có năng lực gọi về Cốt ma cùng Lão thi yêu thì chắc chắn là không có thể tái luyện một lúc cả ba, bởi vì sức phản kháng của Cốt ma cùng Lão thi yêu mãnh liệt hơn rất nhiều.
Hàn Thạc đứng dậy, tâm thần vừa động thì mười hai ma đầu tiến vào chiếm cứ mười hai lá cờ lớn rồi gào thét một hồi quay lại trong cơ thể hắn. Ba Tà Ác kỵ sĩ đã hoàn toàn lọt vào địa huyệt, Hàn Thạc cũng không cần dùng Ma Nguyên lực của bản thân trấn áp đại trận nữa.
Mười hai ma đầu là do Hàn Thạc lúc vừa đạt tới cảnh giới Phân Ma lợi dụng lượng sát khí khổng lồ trong Nhật Diệu cốc ngưng tụ mà thành. Trong cơ thể bọn chúng đều có sát khí mãnh liệt, mỗi một con là do chút chấp niệm hung ác điên cuồng cuối cùng của rất nhiều lệ hồn mà thành, chính là vật liệu tốt nhất để luyện chế ra Huyền ma có cảnh giới cao hơn một tầng so với Âm ma.
Do ba Âm ma luyện chế lúc trước giờ đây chỉ còn sót lại một nên Hàn Thạc cảm giác rõ ràng là không thể quan sát được toàn cục. Bởi vậy mà lúc trước tại Nhật Diệu cốc khi vừa tiến vào cảnh giới Phân Ma, hắn đã tận lực ngưng tụ sát khí ngập trời thành mười hai ma đầu này. Đợi đến khi thu thập đủ vật liệu sẽ đem bọn chúng ra luyện chế thành Huyền ma.
Hàn Thạc rời khỏi chỗ trận pháp đang tự động vận chuyển, đến khu vực đặc biệt dùng để luyện chế Nguyên ma Âm ma. Trước hết, hắn gọi Thổ Giáp Thi ra để bố trí lại cấu trúc của Âm ma quật, biến nó dần thành Huyền ma quật dùng để luyện chế Huyền ma. Sau khi trận pháp hình thành, hắn theo thứ tự lấy ra các loại vật liệu lần lượt bỏ vào giữa các mắt trận.
Xong xuôi, hắn triệu hồi Thổ Giáp Thi rồi trích ra mười hai giọt bổn mệnh tinh huyết của mình vào Huyền ma quật. Những giọt bổn mệnh tinh huyết xoáy tròn trong Huyền ma quật không ngừng. Mười hai ma đầu bay ra khỏi thân thể Hàn Thạc, mỗi con nuốt lấy một giọt, sau đó lực lượng cường đại của Huyền ma quật bắt đầu vận chuyển. Hàn Thạc lại gọi về mấy trăm oán linh, lại từ bên trong Lục Ma Phong lấy ra một ít linh hồn đầu nhập ở đó để làm tài liệu cho mười hai ma đầu tiến hóa.
Lúc này hắn chỉ giữ lại bên trong bản thân một ít Ma Nguyên Lực, còn lại dốc toàn bộ vào để duy trì sự vận chuyển bình thường của Huyền ma quật. Trong đó giờ mười hai ma đầu đang gào thét thôn tính các oán linh cùng lệ hồn bên trong Lục Ma Phong.
Hàn Thạc mệt mỏi quay về giữa Tử Vong Mộ Địa.
Để duy trì hai trận pháp vừa rồi vận chuyển bình thường, chẳng những Hàn Thạc hao phí một lượng tinh thần lực khổng lồ, mà ngay cả Ma Nguyên Lực cùng bổn mạng tinh huyết cũng tốn không ít. So với lần đại chiến với Chiêm Khoa Tư tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ còn vất vả vả hơn. Lần đó còn có Tiểu Khô Lâu, Thổ Giáp Thi, Mộc Giáp Thi, Hỏa Giáp Thi có thể trợ giúp, còn loại đại sự luyện chế này chỉ có thể dựa vào bản thân, cho nên hắn thực sự vất vả.
Ngồi xuống giữa đại sảnh của Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc suy nghĩ một chút rồi lấy Khô Lâu pháp trượng ra, cẩn thận nhìn chằm chằm xem xét cây pháp trượng ba màu này. Coi như thừa dịp khá rảnh rỗi tìm hiểu một chút bí mật bên trong cây pháp trượng huyền bí này.
Vong Linh Đại ma đạo sư Ốc Úc Phu của Thiên Tai giáo hội, còn có Tích Dịch tổ vương Đạt Gia Tây tựa hồ đều biết một chút về lai lịch của cây pháp trượng này. Nó là do Hắc Ám chi đồng chuyển hóa mà thành, chính là chìa khóa mở Tử Vong Mộ Địa, bên trong nhất định ẩn hàm không ít bí mật.
Hàn Thạc cũng mới chỉ có được cây Khô Lâu pháp trượng không lâu. Kiến giải của hắn về nó cũng mới chỉ nghĩ đơn giản là một vật có thể tăng tác dụng Vong Linh hệ ma pháp mà thôi. Nếu không có chuyện Vong Linh Đại ma đạo sư Ốc Úc Phu từng lợi dụng năng lượng của nó để phản lão hoàn đồng, hắn có nằm mơ cũng không ngờ nó có tác dụng kỳ diệu như vậy.
– Khô lâu pháp trượng à khô lâu pháp trượng. Ngươi rốt cuộc che dấu bao nhiêu bí mật đây! – Hàn Thạc khẽ vuốt ve cái đầu lâu ba màu, lẩm bẩm.
Đang lúc tinh thần mệt mỏi, hắn mơ mơ màng màng cảm ứng bản thân bị quang mang của tam sắc khô lâu pháp trượng bao phủ. Cả người hắn có cảm giác xoáy tròn trong đó, quang mang đủ màu sắc chuyển động vùn vụt từ trước mặt ra sau. Cảm giác như là một người đang từ trên đỉnh cao rớt xuống vực sâu vô tận.
Đang lúc mê muội cảm giác rất không thoải mái, thần thức Hàn Thạc đột nhiên cảm ứng được một khí tức quen thuộc. Khí tức đó tựa hồ như ở khu vực nào đó dưới vực sâu vô tận mà hắn đang rơi xuống. Theo sự liên hệ với khí tức đó, bất tri bất giác thần thức của hắn cuộn chặt lấy nó rồi từ từ trầm luân vào.
%%%
Màu đen mênh mông trải dài vô tận. Phạm vi chung quanh được màu xám vĩnh viễn bao phủ. Từng đoàn mây xám liên tục quay cuồng trong không trung… Cả khu vực tràn ngập một mùi vị hoang phế thê lương lặng như tờ.
Vùng gần đó đều là đầm lầy, hoặc là từng thân cây trơ trụi không cành lá. Trên nền đất hoang lạnh là đủ loại bất tử sinh vật đang bước nhưng thân thể cứng ngắc. Có thể nhìn ra nơi đây là một không gian vĩnh viễn tĩnh mịch.
Nơi này không có mặt trời, trăng sao luân chuyển, vĩnh viễn không có khái niệm thời gian, chỉ có cô độc, tuyệt vọng, tịch mịch, hoang vu.
Trong nháy mắt, Hàn Thạc còn tưởng rằng mình đang ở bên trong Tử Vong Mộ Địa bởi vì bầu trời ở đây cũng rất giống với bầu trời quanh năm hôn ám ở Tử Vong Mộ Địa. Nhưng vừa lúc này thì từng đội Thạch tượng quỷ gào thét bay lượn trên đầu. Tử khí hỗn loạn cùng kết hợp với các khô lâu và cương thi dưới đất làm hắn đột nhiên ý thức được đây tuyệt đối không phải Tử Vong Mộ Địa.
Hắn nhớ rõ ràng là lúc ở trong Tử Vong Mộ Địa không hề gọi về bất kỳ một bất tử sinh vật nào. Sau một khắc, hắn đột nhiên cảm giác mình đang ở trong mộng. Khi hắn nghĩ như vậy mới phát hiện lúc này bản thân không có thân thể mà chỉ có ý thức thuần túy. Song chính lúc đang nghĩ vậy thì tinh thần lực khô kiệt của hắn từ từ bao phủ từ đầu đến chân Hàn Thạc. Chỉ thấy từ đầu đến chân hắn hiện ra như một cái cây mọc rất nhanh.
Tay trái hắn khẽ chạm vào tay phải, hai tay rõ ràng đã chạm vào nhau nhưng Hàn Thạc không hề có cảm giác của da thịt tiếp xúc, hết thảy đều có vẻ quỷ dị. Khả dĩ hắn đối với cảnh vật chung quanh có cảm giác thân thiết, nhưnng lại nhớ không ra là đã gặp ở đâu.
Vô số bất tử sinh vật đột nhiên từ một ngọn núi trọc lốc đi xuống. Bọn chúng được xếp vào nhau thành hàng ngũ chỉnh tề. Phía trước là khô lâu chiến sĩ cùng cương thi chiến sĩ, phía sau là khô lâu xạ thủ, còn có một loạt Thạch tượng quỷ. Sau đó một khoảng là hai Tà Ác kỵ sĩ.
Số bất tử sinh vật này ước chừng khoảng ba bốn ngàn. Bất quá đại đa số đều là khô lâu chiến sĩ, cương thi chiến sĩ, thực thi quỷ. Chỉ có một bộ phận nhỏ là Tăng Ác chiến sĩ cùng Tà Ác kỵ sĩ. Từ ngọn núi trọc bất ngờ vọt xuống hẻm núi.
Thân thể cùng ý thức Hàn Thạc phiêu lãng trong không trung, chậm rãi đi tới hẻm núi kia. Tới nơi, hắn mới phát hiện trong đó có một số lượng cực lớn bất tử sinh vật. Hầu hết bọn chúng đang giao chiến, lợi dụng móng vuốt của thân thể cắn xé nhau, không biết đến đau đớn, cũng không lùi bước. Khung cảnh cực kỳ tráng liệt.
Những chủng loại cấp thấp như khô lâu chiến sĩ cương thi chiến sĩ một khi gục ngã thì bị phá hủy triệt để. Lực lượng linh hồn của bọn chúng lập tức tiêu tán. Bất quá từ các chủng loại cao hơn, bắt đầu từ Tăng Ác chiến sĩ, một khi bị tiêu diệt thì lực lượng linh hồn cũng không tiêu tán ngay. Các bất tử sinh vật chung quanh sẽ tranh giành một chút lực lượng linh hồn đó rồi nuốt chửng để bồi bổ bản thân.
Giữa đám bất tử sinh vật đang điên cuồng chém giết là một Mộc nãi y lĩnh chủ (xác ướp) cao lớn khoảng năm thước. Cả người y bọc trong hủ thực khí màu trắng nồng nặc, chậm chạp đứng lên từ chỗ sâu trong hẻm núi. Dường như y là thủ lĩnh của bất tử sinh vật trong hẻm núi này. Từ khe sâu đứng lên, cả người bạo phát ra một cơn lốc tử vong cường đại vô cùng.
Chỉ thấy các bất tử sinh vật từ ngọn núi trọc lao xuống, bị cơn lốc tử vong quét qua liền biến thành tro bụi. Bạch khí quanh thân y như lợi khí bay lượn, quét qua chỗ nào thì bất tử sinh vật chỗ đó lập tức vỡ vụn. Chỉ có mấy Tà Ác kỵ sĩ huy vũ cốt thứ cản được, điều khiển chiến mã phun lửa dưới thân rút lui.
Mộc nãi y lĩnh chủ là bất tử sinh vật cấp cao hơn Tà Ác kỵ sĩ. Đã không cùng đẳng cấp nên khi chiến đấu cũng không cần lo lắng. Trừ phi có mười Tà Ác kỵ sĩ cùng nhau liên thủ, nếu không một tên đối mặt thì vĩnh viễn chỉ là tìm đường chết.
Từ lúc Mộc nãi y lĩnh chủ xuất hiện từ khe sâu, các bất tử sinh vật lao xuống từ ngọn núi trọc chung qua bị cơn lốc tử vong của y giết chết vô số. Trong chốc lát đã có hơn bảy trăm bất tử sinh vật bị biến thành bụi phấn.
– Kẻ ở ngọn núi trước mặt kia, tiếp nhận khiêu chiến của Mộc nãi y lĩnh chủ Pháp Lỗ lý ta đi. Ngọn núi cao sừng sững đó không phải để cho loại yếu nhược như ngươi được hưởng, cút mau khỏi lãnh địa này cho ta! – Mộc nãi y lĩnh chủ Pháp Lỗ lý quay mặt về ngọn núi cao ngất kia rít gào, một luồng tinh thần lực khổng lồ bao trùm cả khu vực.
– Chủ ta uy nghiêm, há lại dung tha cho Mộc nãi y hèn mọn xâm phạm. – Một gã Tà Ác kỵ sĩ cưỡi chiến mã phun lửa vừa thối lui bình tĩnh quát to.
Theo tiếng quát của hắn, từ xung quanh hẻm núi truyền tới thanh âm đá đổ mãnh liệt vô cùng. Chỉ thấy hai kẻ thuộc hạ quen thuộc của hắn là Thổ Giáp Thi và Mộc Giáp Thi đang phân biệt cưỡi chiến mã phun lửa từ hai bên của sơn cốc phi đến.
Từ ngọn núi trọc cao chất ngất kia, một cái bóng khổng lồ lao thẳng xuống. Thật không ngờ đó là bất tử sinh vật kỳ lạ trên thân dày đặc đao thứ, Tiểu Khô Lâu đang cưỡi trên đó. Thanh cốt đao chẳng biết khi nào đã biến thành cốt mâu hình dạng như trường mâu dài ba thước, bảy thanh cốt thứ sau lưng dựng đứng dữ tợn.
Tiểu Khô Lâu vừa đáp xuống, một luồng sát khí uy nghiêm lập tức bao phủ toàn trường.
– Mộc nãi y lĩnh chủ hèn hạ kia. Lĩnh địa của ta há lại để ngươi có thể tranh giành sao. Hôm nay ta chẳng những muốn linh hồn ngươi bị diệt, mà từ sau này toàn bộ lãnh địa của ngươi cũng do ta thống trị. – Ý niệm của Tiểu Khô Lâu bộc phát ào ạt như lũ, hoàn toàn trái ngược với thân hình nhỏ bé của nó.
– Chủ nhân uy nghiêm, chắc chắn sẽ thống lĩnh hắc ám. – Gã Tà Ác kỵ sĩ lúc trước tiếp lời, nhảy từ trên chiến mã phun lửa xuống đất rồi gập đầu lễ bái Tiểu Khô Lâu, vẻ mặt cực kỳ thành kính.
Đây là lần đầu tiên Mộc nãi y lĩnh chủ Pháp Lỗ lý nhình thấy bộ khô lâu biến dị mà theo lời đồn đại là lợi hại phi thường này. Trong nháy mắt, từ thân thể Tiểu Khô Lâu bộc pháp một lực lượng đáng sợ khiến y cảm ứng được sự đáng sợ. Còn có thêm cái kẻ toàn thân hỏa diễm cùng với chiến mã dưới thân như là hai quả cầu lửa, chính là Hỏa Giáp Thi. Nhiệt độ cao bốc lên từ nó khiến kẻ vốn quen với âm hàn như Mộc nãi y lĩnh chủ Pháp Lỗ lý cực kỳ khó chịu.
Y đột nhiên nghĩ ra mình đã sa vào một cạm bẫy. Đã từng trải qua bao tháng năm ở cái thế giới này, y không như những bất tử sinh vật vô tri vô giác ở đây mà sớm đã chính thức có được trí tuệ.
Từ khe núi đi ra, Pháp Lỗ lý đã cảm ứng được sự bất ổn, y lập tức cố gắng một lần nữa thoái lui trở lại rồi tính tiếp. Bất quá mặt đất vốn đang mềm mại tự nhiên đông cứng lại như sắt đá. Đang kinh hoàng thì Thổ Giáp Thi bộ dạng thật thà chậm rãi từ dưới đất trồi lên, nhếch miệng cười vẻ ngây thơ hỏi Pháp Lỗ lý:
– Chạy không thoát sao?
Mộc nãi y lĩnh chủ vừa mới bát diện uy phong, đột nhiên phát hiện lên trời không cửa xuống đất không đường, phẫn nộ gào thét:
– Kẻ hèn hạ kia, ngươi thực quá âm hiểm.
Tiểu Khô Lâu không đáp. Bất tử sinh vật dưới thân đang bay lượn thình lình lao thẳng vào Pháp Lỗ lý. Cây cốt mâu dài ba thước vừa vung lên, toàn bộ tử khí chung quanh bỗng điên cuồng tiến nhập vào đó. Hấp thụ một lượng tử khí khổng lồ, cây cốt mâu khí thế nặng như một ngọn núi, gào rít nhắm vào Pháp Lỗ lý.
Quần áo trên người Pháp Lỗ lý bỗng chốc tan nát bay lả tả. Thủ hạ chung quanh y như bị lợi khí đó xé nát thành bụi phấn. Cốt mâu của Tiểu Khô Lâu hạ xuống, vải quấn quanh người y liền bị xé rách, đồng thời đâm xuyên vào bụng y, đóng đinh thân hình trên mặt đất.
– Thần phục, nếu không – chết! – Khí tức cường đại của Tiểu Khô Lâu thúc tới Mộc nãi y lĩnh chủ đang bị đóng đinh bẹp dí trên mặt đất, lãnh khốc quát.
Bị cốt mâu ghim cứng không thể động đậy, Mộc nãi y lĩnh chủ Pháp Lỗ lý tru lên một hồi thê lương, cuối cùng cũng khuất phục dưới hung uy của Tiểu Khô Lâu, thành khẩn cúi đầu hô:
– Mộc nãi y lĩnh chủ Pháp Lỗ lý thần phục chủ nhân.
Tiểu Khô Lâu cũng không vội vàng rút cây trường mâu đang cắm trên người Mộc nãi y lĩnh chủ ra. Nó đưa tay trái vẽ lên trên bầu trời u ám vẽ một khế ước ấn ký rồi bắt Mộc nãi y lĩnh chủ giao ra một chút linh hồn thuần túy đóng dấu vào đó. Xong xuôi mới bất kể y đang đau đớn, rút cây cốt mâu ra, quay đầu ra lệnh:
– Trở về núi!
Đã ký vào cái khế ước chủ nô rồi, Mộc nãi y lĩnh chủ không có một chút dư địa phản kháng. Thân hình cứng ngắc chậm chạp từ dưới đất đứng lên, thong thả đi theo Thổ Giáp Thi và Mộc Giáp Thi tới cái ngọn núi trọc cao ngất kia.
Chứng kiến tất cả sự việc, Hàn Thạc há hốc mồm kinh ngạc không nói ra lời. Sau cùng hắn mới hiểu được đây mình đã tới địa phương nào, đó chính là dị giới thì không, nơi tồn tại của bất tử sinh vật.
Hàn Thạc có nằm mơ cũng không nghĩ ra Tiểu Khô Lâu cùng đám gia hỏa Thổ Giáp Thi kia ở dị giới này lại có một đội ngũ khổng lồ như vậy. Xem chừng cũng không tệ. Khó trách lần trước Thổ Giáp Thi nói không có việc gì thì để nó trở về. Cuộc chiến vừa rồi Tiểu Khô Lâu mang theo cả Thổ Giáp Thi, Mộc Giáp Thi lẫn Hỏa Giáp Thi, chắc là đang tại dị giới tiến hành hoạt động xâm lược không ngớt.
Mộc nãi y lĩnh chủ là bất tử sinh vật tương đương với Cốt ma, chỉ Vong Linh Đại ma đạo sư mới có thể triệu hoán. Tiểu Khô Lâu đối phó với y chỉ cần một mâu là hàng phục. Điều này chứng minh giờ đây cấp bậc của nó cao hơn Mộc nãi y lĩnh chủ, đây là điều Hàn Thạc không thể ngờ.
Sau khi Mộc nãi y lĩnh chủ bị Tiểu Khô Lâu thu phục, Hàn Thạc mới đột nhiên kinh hoàng nhớ ra là không biết làm sao quay lại đại lục kỳ Áo. Tại đây vĩnh viễn cũng chỉ có không gian hoang tàn tử tịch, không có một ai mà hắn biết.
Nếu chỉ có một mình ý thức tồn tại ở dị giới xa lạ này thì quả thực là một loại hành hạ đối với hắn. Bây giờ ngay cả thân thể cũng đều là do ý thức mà thành, Hàn Thạc chẳng những không thể tận tình hưởng thụ hết thảy, cũng vô pháp thi triển ra bất luận loại ma công nào. Tình huống cực kỳ bất lợi.
Thấy Tiểu Khô Lâu bay về ngọn núi trọc kia, Hàn Thạc không ngừng cố gắng hô hoán liên hệ với nó. Đang nỗ lực thì một sự đau đớn bỗng nhiên lan tràn khắp toàn thân. Loại thống khổ này khiến cho thần kinh cứng cỏi của hắn mà cũng không thể chịu được, ý thức dần dần tiêu tán ra.
Đang cùng Thổ Giáp Thi, Mộc Giáp Thi và Hỏa Giáp Thi tiến về ngọn núi trọc, Tiểu Khô Lâu bỗng nhiên dừng phắt lại. Nó quay lại quan sát chỗ ý thức của Hàn Thạc biến mất một chút rồi đột nhiên cưỡi bất tử quái vật kia bay vòng lại, quang mang bên trong Tử Ma nhãn lấp lóa, tràn đầy nghi hoặc.
Ba sinh vật kỳ lạ cũng đồng thời thúc chiến mã phun lửa lướt qua tầng tầng bất tử đại quân tới bên cạnh Tiểu Khô Lâu. Thổ Giáp Thi hỏi cộc lốc:
– Chuyện gì vậy?
– Phụ thân đã tới đây. – Tiểu Khô Lâu chỉ có hai cái lỗ mũi giơ xương phập phồng, trả lời.
– Phụ thân sao có thể đến đây? Chỗ này là thế giới của chúng ta mà! – Thổ Giáp Thi hỏi ngược lại vẻ khó hiểu.
– Không biết, nhưng ta vừa mới cảm giác được mối liên hệ với phụ thân, người vừa ở đây!
Tiểu Khô Lâu khẽ huy động cây cốt mâu, mũi nhọn của nó dừng lại chỗ khu vực có ý thức của Hàn Thạc nói:
– Ở đây, các ngươi ngửi kỹ một chút coi có mùi vị trên người của phụ thân không.
Nghe nó nói như vậy, ba bất tử sinh vật cùng tiến về khu vực kia. Trong đó Mộc Giáp Thi và Hỏa Giáp Thi chỉ không ngừng lắc đầu, ý thức của hai tên gia hỏa này chưa hoàn toàn tiến hóa, trước mắt hoàn chỉ có thể dựa vào Tiểu Khô Lâu trao đổi. Riêng Thổ Giáp Thi thì hít sâu mấy hơi, dường như đã ngửi thấy mùi vị của Hàn Thạc, lắc đầu đắc ý đáp:
– Đúng thực, phụ thân đã tới đây!
– Quay về núi đi, phụ thân đã rời đi rồi. Chúng ta còn phải thu phục lãnh địa của Pháp Lỗ lý nữa. – Tiểu Khô Lâu nói xong liền cưỡi tọa kỵ bay lên cao nhằm hướng ngọn núi trọc.
%%%
Như là bị tia chớp đánh trúng não bộ, linh hồn của Hàn Thạc rời khỏi độ cao rơi xuống đất. Cả người hắn toát mồ hôi lạnh đầm đìa, trong lòng còn nguyên nỗi sợ hãi.
Trong khi rơi xuống đất, tay hắn vẫn nắm chặt cây khô lâu pháp trượng. Cây pháp trượng va phải nền đá trơn bóng cứng rắn của Tử Vong Mộ Địa phát ra một tiếng keng rồi nằm im không có thêm biến hóa gì để có thể cho hắn biết là vừa đưa hắn tới thế giới nào.
Làm kẻ lữ khách nơi dị giới hoang vu này thực sự khiến Hàn Thạc lo sợ. Hắn sợ không phải vì sợ sẽ phải tồn tại và chiến đấu ở đấy, mà sợ sẽ không thể từ nơi xa lạ đó trở về đại lục Kỳ Áo. Để rồi thần thức của hắn thì ở lại Vong Linh thiên đường, còn nhục thể thì ở lại đại lục Kỳ Áo.
Đối với người tu ma như Hàn Thạc mà nói, thân thể có tác dụng cực kỳ to lớn. Không có thân thể, rất nhiều lực lượng đều không thể vận dụng. Nếu vĩnh viễn không thể quay lại, quanh năm đối mặt với bất tử sinh vật ở mảnh đất hoang liêu đó, đối với hắn mà nói chính là một sự hành hạ.
Đã quen với một thế giới muôn màu muôn sắc, Hàn Thạc quả thực không thể thích ứng với một cái thế giới chỉ có ba màu trắng, đen, xám. Huống hồ cái thế giới này hắn lại không có nữ nhân bằng hữu, hoặc chí ít cũng là con người như hắn mà xung quanh chỉ là các sinh vật dị giới không đầu hoặc đang thối rữa.
– Nguy hiểm quá, Khô Lâu pháp trượng này quả thật rất quái dị, cũng may cuối cùng đã đưa mình trở về. Nếu không đời này mình xem như bị hủy rồi. – Hàn Thạc tự nhủ. Lúc này hắn mới xem lại Khô Lâu pháp trượng trên mặt đất. Trong đầu suy nghĩ mãi không ra tại sao lại xuyên qua được tầng tầng vị diện, đưa ý thức đến tận không gian kia.
Thế nhưng suy nghĩ một hồi lâu, Hàn Thạc vẫn không thể nghĩ ra làm sao để lợi dụng khô lâu pháp trượng. Hắn khẽ lắc đầu gạt bỏ thôi không nghĩ đến vấn đề này nữa, ngược lại nhớ lại biểu hiện thần kỳ của Tiểu Khô Lâu tại không gian kia thì lập tức muốn dùng Khô Lâu pháp trượng gọi nó về xem ra sao. Nhưng nhớ tới biến hóa của cây pháp trượng kỳ dị này lúc trước lại có chút sợ hãi, liền tạm thời bỏ ý nghĩ để cho Tiểu Khô Lâu lập tức hàng lâm xuống vị diện này.
– Không nghĩ tới Tiểu Khô Lâu lại tốt như vậy. Xem chừng so với mình tại đại lục Kỳ Áo còn phải ngạo mạn hơn a, nó trở nên lợi hại như thế từ khi nào nhỉ? – Hàn Thạc nhịn không được cảm thán. Hồi tưởng lúc trước kia các bất tử sinh vật đẳng cấp thấp gọi ra từ vị diện này đều có biểu hiện e ngại Tiểu Khô Lâu, rốt cục mới hiểu được sự tình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/01/2022 03:36 (GMT+7) |