Ban đầu là vì đối phó với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, bảy đại công tước mới tụ tập tại sơn cốc Tát Già Mễ Nhĩ, chẳng biết như thế nào thù mới hận cũ lại nảy sinh, thành ra lúc này các bên đấu đá loạn xạ ngầu cả.
Ban đầu thì bọn họ chỉ lén lút xuất thủ ám sát người của quốc gia đối địch vào buổi đêm, nhưng về sau bảy đại công tước bị cơn giận dữ làm u mê đầu óc, bắt đầu sử dụng đến quân đội trong tay. Từ chỗ là hội nghị để bàn chuyện liên minh đã quay ngược sang thành chiến trường.
– Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Bên trong trướng bồng của đại công tước Nội Ách Mỗ Bối kỳ thờ phụng Quang Minh thần, Hồng y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư đau đầu hỏi y.
Nội Ách Mỗ Bối kỳ cũng cực kỳ đau đầu, cười khổ nói với Chiêm Khoa Tư:
– Bảy đại công quốc tích góp cừu hận bao nhiêu năm như vậy, một đốm lửa nhỏ cũng đủ để bùng lên đám cháy. Ta cũng đành bó tay thôi.
– Ai, xem ra quả thật là không thể trông cậy nhiều vào những người này, ồ, phải rồi, ngươi nói có thể là do Bá Đặc Tề Lợi của Bảo Lai Tháp công quốc ngấm ngầm giở trò quỷ hay không? Hắn là người của Thiên Tai giáo hội, ta nghĩ hắn nhất định sẽ không đồng ý để xảy ra chuyện đối với tên Thành chủ Bố Lai Ân kia. – Chiêm Khoa Tư hỏi Nội Ách Mỗ Bối kỳ.
– Ta không biết, nhưng mà cũng có khả năng này. Nhưng tình thế bây giờ đã nháo nhào lên, vượt ra khỏi tầm khống chế của ta rồi. Xem tình hình này thì phải thay đổi kế hoạch rồi. – Nội Ách Mỗ Bối kỳ thở dài một tiếng, nói với Chiêm Khoa Tư.
– Quên đi, ta nghĩ biện pháp khác thôi. – Chiêm Khoa Tư bất đắc dĩ nói.
Ở trên khu đất bằng phụ cận Tát Già Mễ Nhĩ sơn cốc, bảy đại công quốc vốn đã có cừu oán với nhau, đột nhiên do bị ngấm ngầm ám sát mà gây thành cuộc chiến đấu công khai. Hàn Thạc giấu tay ném ra một hòn đá nhỏ, cũng không ngờ cừu hận giữa bảy đại công quốc với nhau lại sâu đến như vậy.
Thấy chung quanh sơn cốc Tát Già Mễ Nhĩ đã trở thành một bãi chiến trường, Hàn Thạc không tiếp tục quan tâm đến tình hình nơi này nữa, ngược lại đuổi theo Hải Luân Đế Na đang trở về Hi Luân công quốc.
Trong số bảy đại công tước, Hải Luân Đế Na là người mất ý chí trước tiên. Ngay từ đầu cuộc chiến đấu nổ ra, nàng lập tức hiểu rằng lúc này chuyện liên minh đã tan thành bọt nước. Hiện tại, Hi Luân công quốc vừa mới trải qua một cuộc nội chiến, là thời điểm thực lực suy yếu nhất, do đó Hải Luân Đế Na sáng suốt lựa chọn lập tức rời khỏi sơn cốc Tát Già Mễ Nhĩ trở về công quốc của mình.
Hai ngày hành quân, đêm nay Hải Luân Đế Na hạ lệnh cho quân đội đóng trại ở trong một tiểu sơn cốc. Sau khi bố trí thị vệ trông coi chung quanh, hai người Hải Luân Đế Na và Hỏa Phong tới tắm rửa ở chỗ một con suối nước nóng.
– Xem tình hình bọn họ chỉ khi sắp chết tới nơi rồi mới có thể chính thức bỏ được thành kiến! – Hải Luân Đế Na mệt mỏi nằm trong nước suối nóng, tức giận nói với Hỏa Phong.
Hỏa phượng hoàng hóa thân thành bản thể, ở bên suối nước nóng rửa sạch bộ lông vũ thanh khiết mỹ lệ của mình, miệng nói tiếng của con người:
– Không cần lo cho bọn chúng, để chúng tự làm tự chịu đi. Ta xem tình hình phát triển thế này, bọn họ nhất định không đấu được tên Thành chủ tàn nhẫn kia.
– Đúng rồi. Ta còn nợ Thành chủ Bố Lôi Đặc Nhĩ kia sáu mươi vạn kim tệ. Ôi, tên ác ma này. Ta nên làm gì bây giờ đây? – Vẻ mặt Hải Luân Đế Na lo lắng, hỏi Hỏa phượng hoàng.
– Lại xin khất nợ thôi. Bây giờ công quốc vừa mới trải qua một cuộc nội chiến, tài phú đều tập trung ở trong tay các quý tộc, nếu chúng ta đem sáu mươi vạn kim tệ trong quốc khố cho hắn, chỉ sợ Hi Luân công quốc cũng phải chính thức lâm vào cảnh khó khăn đấy. – Hỏa phượng hoàng cũng thấy vô cùng bất đắc dĩ, khuyên nhủ Hải Luân Đế Na.
– Nhưng mà tên ma quỷ kia không phải là một người khoan hồng độ lượng, thời gian càng kéo dài ta sợ hắn lại gây thêm bất lợi đối với chúng ta. – Hải Luân Đế Na biết Hàn Thạc không phải loại lương thiện, hiểu được thực lực của hắn rất đáng sợ nên thật sự lo lắng Hàn Thạc sẽ hạ thủ đối với các nàng.
Vào thời điểm Hải Luân Đế Na cùng Hỏa phượng hoàng nói chuyện, đột nhiên một luồng xung động nhè nhẹ từ bên ngoài lan đến, một bóng ảnh như là âm hồn trong đêm tối không một tiếng động xuất hiện đang bờ bên suối nước nóng kia, rồi đột ngột hiện hình đứng lặng yên ở trên một tảng đá.
– Ha ha, xem ra ngươi có vẻ hiểu ta rất rõ, ta thực sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Chính xác. Cái tên ma quỷ ta đây hôm nay đến để đòi tiền, trả đi thôi! – Đạo bóng ảnh âm u trong đêm tối kia đột nhiên cất tiếng nói.
Đang ngâm mình ở trong nước suối nóng, Hải Luân Đế Na hét toáng lên thất thanh. Tiếng nói quen thuộc này bị nàng oán hận suốt một thời gian dài, cho dù không cần nhìn thấy người, Hải Luân Đế Na cũng biết là Hàn Thạc tới.
Vừa hét lên thất thanh, Hải Luân Đế Na vội vàng ngụp đôi vai mịn màng của mình vào trong nước suối, sợ Hàn Thạc trông thấy da thịt nõn nà lõa lồ của nàng. Hỏa phượng hoàng đang rỉa bộ lông vũ đỏ như lửa của mình, kêu một tiếng the thé chói tai, vỗ cánh bay vọt về phía Hàn Thạc.
Hỏa phượng hoàng chưa tới nơi, một luồng hỏa diễm mãnh liệt đã chớp lên bắn thẳng vào Hàn Thạc. Nhưng không đợi luồng hỏa diễm của Hỏa phượng hoàng tới nơi, nước suối ở phía trước Hàn Thạc dưới tác động của ma công đột nhiên tụ lại thành màn nước cuốn ngược về phía Hỏa phượng hoàng, bao chùm luôn cả luồng hỏa diễm mà nàng bắn ra.
Nước của dòng suối nước nóng hóa thành một cái màn nước, trong nháy mắt chẳng những dập tắt luồng hỏa diễm mà còn cuốn cả Hỏa phượng hoàng rơi vào trong dòng suối nước nóng, thành một con Phượng Hoàng nhúng nước.
Không đợi Hỏa phượng hoàng nổi giận bay lên làm khó dễ, Hàn Thạc lập tức cười hắc hắc quái dị nói:
– Nếu các ngươi còn cố kỵ tính mạng của thủ hạ mình, trước tiên đừng vội động thủ.
Câu này vừa nói xong, Hỏa phượng hoàng ở trong suối nước nóng đang đập cánh, định tiếp tục công kích Hàn Thạc, bị tiếng thét chói tai của Hải Luân Đế Na quát dừng lại:
– Hỏa Phong tỷ tỷ, không nên!
Hỏa phượng hoàng lập tức ngừng lại, vỗ cánh bay ra khỏi suối nước nóng, đáp xuống bên cạnh Hải Luân Đế Na lúc này đã co rúm người trong nước, sau đó phẫn nộ quát Hàn Thạc:
– Ngươi đối xử thế nào với những người đó rồi?
Hải Luân Đế Na là con gái nên khi tới suối nước nóng tắm thì thị vệ bố trí chung quanh cũng là phái nữ, thực lực những nữ thị vệ này mặc dù không kém, nhưng nàng biết thực lực Hàn Thạc càng đáng sợ, vừa nghe hắn nói như vậy một mặt là vì lo cho tính mạng của đám thủ hạ, mặt khác cũng vì biết Hỏa phượng hoàng không phải là đối thủ của Hàn Thạc nên mới ngăn cản Hỏa Phong.
– Không làm gì, chúng ta nói chuyện chính đi thôi!
Hàn Thạc nhìn thấy thân thể co rúm bên trong suối nước nóng của Hải Luân Đế Na, trước tiên mỉm cười nói:
– Làn da Hải Luân đại công tước thật không tệ, ha ha, nhưng mà nợ kim tệ của ta, chẳng phải cũng nên hoàn trả rồi sao?
– Ngươi, cái tên ác ma kia, nhắm ánh mắt gian tà của ngươi lại!
Hải Luân Đế Na hét lên một tiếng, nói:
– Tạm thời ta không có nhiều kim tệ như vậy, một thời gian nữa ta sẽ trả cho ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ không quỵt nợ đâu.
Hỏa phượng hoàng và Hải Luân Đế Na đều có sở trường về lửa cho nên Hàn Thạc mới lựa chọn suối nước nóng này để hiện thân. Có suối nước nóng này, hỏa hệ ma pháp bình thường cơ bản không có tác dụng gì. Bây giờ vừa nghe Hải Luân Đế Na nói như vậy, hắn cười nói:
– Hải Luân đại công tước. Nói dối không phải là một thói quen tốt. Ta đã tới một lúc rồi, chính tai nghe được cuộc trò chuyện của các ngươi. Ta thấy hay là ngươi đem sáu mươi vạn kim tệ trả cho ta trước đi.
– Ngươi, ngươi đã tới từ lâu rồi?
Hải Luân Đế Na bỗng ngớ người, sau đó thất thanh kêu gào ầm ĩ:
– Như vậy, ngươi đã thấy thân thể ta tắm rửa. Tên ác ma hèn hạ này, sớm muộn gì ngươi sẽ gặp quả báo!
– Ối… Chúng ta không nói chuyện này. Hãy bớt thừa lời đi. Trả tiền nhanh lên, bằng không ta xuống nước đấy! – Lúc đầu, Hàn Thạc có chút xấu hổ, thực ra hắn thông qua Âm ma quả thật đã nhìn từ đầu đến chân Hải Luân Đế Na một vòng, trong quá trình đó thậm chí còn nổi lên phản ứng sinh lý. Lúc này nghe Hải Luân Đế Na bắt đầu kêu gào, thẹn quá hóa giận quát lên.
Hải Luân Đế Na tức giận đến mức cả người run rẩy. Hỏa phượng hoàng nghe thấy Hàn Thạc không nói lý lẽ như vậy, nếu không bị Hải Luân Đế Na coi như có lý trí giữ lại thì có lẽ lại muốn xông vào liều mạng với hắn rồi.
– Ngươi thích xuống thì xuống đi. Ngươi là tên ác ma đã loan ra những tin tức ác độc như vậy, dù sao cũng không ai dám yêu ta nữa. Ngươi giết ta luôn đi. Ta bây giờ không trả lại kim tệ cho ngươi nữa. – Hải Luân Đế Na bị Hàn Thạc hành hạ phát điên lên, lúc này phẫn nộ làm mụ đầu óc, không thèm quan tâm giữ mặt mũi nữa mà quát lên với hắn.
Sổ ra được mấy câu này, nàng liền cảm thấy nỗi ủy khuất trong thời gian dài vừa qua tựa như cơn lũ lụt bộc phát ra, vươn thẳng thân hình lên trên suối nước nóng, phơi bày thân thể hoàn mỹ ra trước mắt Hàn Thạc, tiếp tục lớn tiếng kêu gào:
– Xem đi, ngươi muốn nhìn thì nhìn đi. Ngươi muốn giết ta, ngươi hành hạ ta còn chưa đủ ư? Rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu quỷ kế ác độc thì đem ra sử dụng đi!!
Một khi người con gái đã điên lên thì căn bản là không thể thuyết phục được, Hải Luân Đế Na bây giờ đích thực đang được khắc họa như vậy. Từ sau khi từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trở về, nàng đột nhiên phát hiện cả thế giới đã thay đổi, hết thảy đều là vì sự xuất hiện của Hàn Thạc, làm loạn hoàn toàn cuộc sống trước đây của nàng.
Toàn bộ những ánh mắt khi trước vẫn kính trọng ngưỡng mộ giờ biến thành xem thường và khinh bỉ, đến ngay cả đám thị dân vốn trung thành và tận tụy cũng đối xử với nàng như thể người không còn trinh tiết, cho rằng một người con gái bị cường bạo không xứng làm đại công tước của Hi Luân công quốc của bọn họ. Hải Luân Đế Na trước nay vẫn tâm cao khí ngạo, trong khoảng thời gian này phải chịu nhiều ủy khuất và bất lực.
Bây giờ kẻ đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện này đứng ngay trước mặt của nàng, ngang nhiên hùng hổ dọa người không buông tha, muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Hải Luân Đế Na đánh thì đánh không lại, trốn lại trốn không thoát, căn bản không có biện pháp gì đối phó được, luôn lo lắng hắn sẽ ra tay lấy mạng của nàng và Hỏa phượng hoàng nên cuối cùng tâm trí cùng quẫn.
Đối mặt với trận chiến đấu này, bản thân Hàn Thạc trái lại hơi sững sờ, đôi mắt đảo qua một vòng trên thân thể hoàn mỹ động lòng người của Hải Luân Đế Na, dừng thêm vài lần ở chỗ hai ngọn đồi đầy đặn và tiểu phúc với bãi cỏ thơm còn đọng những giọt nước lấp lánh, âm thầm nuốt ngụm nước miếng rồi nhìn bộ dáng hung hãn không sợ chết của Hải Luân Đế Na, nhất thời thật không hiểu làm thế nào cho phải nữa.
– Ta chỉ muốn ngươi trả tiền mà thôi, không nên hơi một tí thì muốn chết. Người còn sống mới có hy vọng, ta lại không muốn giết chết ngươi. – Hàn Thạc không chút khách khí ngắm toàn thân Hải Luân Đế Na một lượt rồi mới nhìn thẳng vào mắt của nàng cười khan nói.
– Bởi vì ngươi xuất hiện nên cuộc đời của ta đã mất hết hy vọng! – Hải Luân Đế Na uất hận thét lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hàn Thạc.
– Ta không chịu được nữa. Hải Luân, đừng ngăn cản ta, ta liều mạng với hắn! – Hỏa phượng hoàng ngửa mặt lên trời cao gáy một tiếng, giãy thoát ra khỏi sự ngăn cản của Hải Luân Đế Na, cả người hỏa diễm cháy bùng bùng mãnh liệt, liều mạng tấn công Hàn Thạc.
Thấy Hỏa phượng hoàng tấn công tới, bàn tay Hàn Thạc ấn hờ xuống bề mặt suối nước nóng, vận chuyển Ma nguyên lực rồi sử dụng lực đạo hất lên, những màn nước nối nhau từ bên trong suối nước nóng dựng lên, cuốn về phía Hỏa phượng hoàng.
Hỏa phượng hoàng phẫn nộ xông đến, bị năm sáu màn nước đập trúng lại một lần nữa bị cuốn vào giữa suối nước nóng. Hàn Thạc cười một tiếng hắc hắc quái dị, vọt tới tấn công Hỏa Phong, miệng đắc ý nói:
– May mắn là ta chọn chỗ này, nếu không thì thật sự là gặp một chút khó khăn rồi.
– Không. Van ngươi đừng sát hại Hỏa Phong tỷ tỷ. Ác ma, ta đưa ngươi kim tệ! – Hải Luân Đế Na nhìn thấy Hàn Thạc đằng không lao về phía Hỏa phượng hoàng thì khóc nức nở hô lớn.
Lúc đầu Hàn Thạc chỉ định bắt Hỏa phượng hoàng, không nghĩ rằng Hải Luân Đế Na quan tâm tới nàng như vậy, nghe xong vui vẻ cười:
– Tốt lắm, ta sẽ không giết ngươi. Đưa kim tệ cho ta.
– Hải Luân. Không được đưa cho hắn. Sau khi giao kim tệ cho hắn, Hi Luân công quốc thật sự sẽ không khống chế được nữa! – Từ bên trong suối nước nóng, Hỏa phượng hoàng đập đập cánh chuẩn bị bay lên, đột ngột hét ầm lên.
Hàn Thạc đang định làm cho Hỏa phượng hoàng phải câm miệng, bỗng nhiên cảm ứng được vài luồng khí tức cường đại nhanh chóng tới gần. Nhíu mày để cho Âm ma ra xa dò xét một vòng, Hàn Thạc nghiêm mặt nói:
– Có lẽ các ngươi bây giờ đã không khống chế được Hi Luân công quốc nữa rồi!
Nghe được mấy lời này, Hải Luân Đế Na kinh sợ chăm chú nhìn Hàn Thạc hỏi:
– Ngươi có ý tứ gì?
– Có người đi tới rồi. Trong đó một người là tướng lãnh trong quân đội của các ngươi, ta xem người tới nhất định là người của Hi Luân công quốc các ngươi, xem tình hình các ngươi có phiền toái rồi. – Hàn Thạc nhìn Hải Luân Đế Na, thốt.
Hải Luân Đế Na và Hỏa phượng hoàng liếc mắt khinh thường. Đối mặt với nguy cơ, Hải Luân Đế Na dường như đột nhiên khôi phục lại lý trí, xoay lưng về phía Hàn Thạc bước lên bờ mặc lại quần áo.
Hỏa phượng hoàng cũng từ bên trong suối nước nóng trở lại bên cạnh Hải Luân Đế Na một lần nữa. Đến khi nàng mặc ma pháp bào đỏ rực vào xong, đi đến đối diện với Hàn Thạc, toàn thân mới trải qua tắm rửa phát ra ánh sáng tươi mát tạo cho hắn một loại cảm giác xinh đẹp kinh người.
– Ác ma. Ngươi đã làm gì thị vệ của ta rồi? – Hải Luân Đế Na đứng đối diện với Hàn Thạc, vội vàng dò hỏi.
– Không làm gì cả. Các nàng ấy đều ở bên ngoài, ta chỉ lướt qua để tiến vào đây và bố trí một cái kết giới cách âm ở chung quanh các ngươi mà thôi. Nhưng mà các nàng ấy không chống lại được những người đó, ta dám khẳng định!
Thực lực những nữ thị vệ này đại đa số đều là trung cao cấp kiếm sĩ kỵ sĩ, tổng cộng có hai mươi bảy người ở cách suối nước nóng này của Hải Luân Đế Na khoảng ba trăm thước.
Mấy nữ thị vệ này đối với người có thể bay trên trời chui xuống đất như Hàn Thạc mà nói thì chỉ là cái loại bảo vệ vô tích sự. Hắn căn bổn không ra tay đối với các nàng, vô thanh vô tức độn thổ tiến vào chỗ suối nước nóng này, không hề kinh động một người nữ thị vệ nào.
– Mọi người! Bảo vệ công tước! – Chung quanh suối nước nóng đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau và cả tiếng nữ thị vệ kinh hoảng hô thất thanh.
Từ khi tiếng động bên ngoài truyền đến, Hàn Thạc lập tức hiểu rằng kết giới cách âm nhất định bị phá rồi. Sau đó tiếng đánh nhau quyết liệt càng nhanh chóng truyền đến gần, ba nữ thị vệ vẻ mặt kinh hoảng chạy về hướng bên này. Đầu lĩnh là một nữ trung niên lo lắng hô:
– Công tước đại nhân, Phí La Đế Á làm phản rồi. Hắn dẫn người đánh tới, chúng ta cản không được nữa. Đại nhân mau chạy đi!
Lúc này, Hải Luân Đế Na và Hỏa phượng hoàng hai người đã đứng chung một chỗ cùng với ba nữ thị vệ. Hải Luân Đế Na lại lấy ra ma pháp trượng, lộ vẻ bối rối hỏi:
– Bọn họ còn phải bao lâu nữa mới có thể đánh tới đây?
– Ha ha. Không phải đã đến rồi sao!
Giọng đắc ý của một nam trung niên đột nhiên vang lên, sau đó một Đại địa kỵ sĩ toàn thân mặc khải giáp cưỡi một con chiến mã, và ba mươi tên kỵ sĩ, sáu gã pháp sư đột nhiên xuất hiện.
Đi đầu là nam tử trung niên tóc dài màu nâu, thân hình vào loại cường tráng, chắc hẳn chính là Phí La Đế Á theo như lời cô gái nói. Hắn vừa xuất hiện liền dẫn người xông thẳng tới trước mặt Hải Luân Đế Na, đầu tiên dùng lễ nghi kỵ sĩ cung kính thi lễ, sau mới cười nói:
– Công tước đại nhân. Các ngươi đã bị bao vây rồi. Nhân mã của Hi Luân công quốc đã không còn cần ngươi nữa. Ngươi hãy thúc thủ chịu trói đi.
Hải Luân Đế Na giận đến tím mặt, phẫn nộ chỉ vào Phí La Đế Á nói:
– Không nghĩ rằng ngươi tự nhiên dám phản bội ta. Khi trước ngươi vẫn còn là một bình dân, chính ta cho ngươi gia nhập vào đội kỵ sĩ bảo vệ của ta. Từ một gã bình dân cho tới vị trí bá tước bây giờ, hết thảy đều là ta ban cho ngươi. Vậy mà ngươi lại phản bội ta!
Lắc lắc đầu, Phí La Đế Á nói:
– Không phải ta phản bội ngươi mà là người dân của ngươi phản bội ngươi. Ta chỉ là thuận theo ý dân thôi. Công tước đại nhân. Ngươi không cần phản kháng nữa, nếu không ngươi sẽ thấy thêm những chuyện không hay.
Giơ cây ma pháp trượng trong tay lên, Hải Luân Đế Na phẫn nộ nói:
– Ta sẽ không để cho ngươi được toại nguyện.
Nói xong, Hải Luân Đế Na liền định ngâm xướng ma pháp chú ngữ, thiêu chết tên phản bội trước mặt. Nhưng không để nàng kịp ngâm xướng hết câu chú ngữ, nữ trung niên thị vệ ở bên cạnh nàng đột nhiên vung tay lên cao tung ra một tấm võng lớn lấp lánh ánh sáng màu tro chụp lấy Hải Luân Đế Na và Hỏa phượng hoàng vào bên trong.
Hải Luân Đế Na ngâm xướng hết toàn bộ ma pháp chú ngữ, đột nhiên phát hiện hỏa hệ ma pháp chẳng hề có tác dụng gì. Tấm lưới màu xám trên đỉnh đầu kia đã cấm chế hết ma lực của bản thân nàng.
– Vỉ Lệ a di. Cả người cũng phản bội ta? – Tim Hải Luân Đế Na đột nhiên lặng đi, nhìn sang người a di đã chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, vẻ mặt tuyệt vọng.
Người phụ nữ trung niên kia hờ hững lui lại mấy bước, nói lạnh như băng:
– Hải Luân, hãy chấp nhận số mệnh đi.
– Ha ha. Công tước đại nhân, ta nói ngươi đừng chống cự kẻo sẽ càng thấy nhiều tình cảnh khó chịu, thế mà ngươi lại không chịu tin?
Ngừng một lát, Phí La Đế Á lại mỉm cười làm cho Hải Luân Đế Na càng thêm tuyệt vọng, nói tiếp:
– Ta sẽ bắt ngươi giao cho Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ đại công tước. Cho dù ngươi đã không còn trong trắng, người ta vẫn bằng lòng bỏ ra năm vạn kim tệ để có ngươi. Tuy nhiên, trong tay hắn, chỉ sợ ngươi không còn là nữ thần ở trong lòng nữa mà là nữ nô dưới chân hắn mà thôi. Ha ha.
– Các vị, hình như các ngươi quên sự tồn tại của ta rồi! – Đúng lúc này, Hàn Thạc mỉm cười, nho nhã lễ độ nói với những kẻ phản bội đang vây quanh Hải Luân Đế Na.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 28/01/2022 03:36 (GMT+7) |