Phỉ Bích bị mấy lời của Hàn Thạc làm cho mất hồn, giờ đang cầm thần khí Tinh Không, dẫn đầu các thị vệ bên trong thương hội liều mạng chống đỡ, tuy nhiên tình thế rõ ràng là không ổn.
Trong số binh lính tấn công Bố Tư Đặc thương hội lần này, có mấy tên cao thủ dưới trướng của Tra lý Tư và một gã thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội, trên tay cầm một cây ngân thương tung hoành như chỗ không người, mỗi một thương bổ xuống thì chắc chắn sẽ có một tên thị vệ bị mất mạng.
Còn có mấy tên ma pháp sư vẫn đang không ngừng phóng thích ma pháp. Phòng ốc của Bố Tư Đặc thương hội bốc cháy bừng bừng, bên trong các phòng có chứa lương thực vật tư cũng bốc cháy rừng rực. Một vài người hầu toàn thân bị lửa cháy chạy từ trong phòng ra ngoài, nhưng tên mưa “vèo vèo” phóng tới, bắn xuyên qua thân thể của cả đám người hầu vô tội này.
Chỉ trong một thời gian rất ngẳn ngủi, Bố Tư Đặc thương hội dưới sự công kích mãnh liệt đã bị thất thủ, chỉ còn sót lại Phỉ Bích dẫn theo một đám thị vệ trung thành, vội vàng lui lại phía cửa sau. Trong quá trình này, các thị vệ bên cạnh Phỉ Bích vẫn liên tục bị giết chết.
– Tiểu thư Phỉ Bích, hôm nay ngươi chạy không thoát được đâu! – Không gian hệ Ma đạo sư Áo Bố Lý cười âm trầm nhìn Phỉ Bích, nói từ tốn.
Lần trước, chính là tên Áo Bố Lý và Tạp Mai Long đã đến Bố Tư Đặc thương hội bức bách Phỉ Bích, đáng tiếc lại đúng phải lúc Hàn Thạc vừa tới. Cuối cùng cả hai người cùng bị Hàn Thạc thi triển độc băng hỏa lên người, phải chịu băng lạnh lửa nóng hành hạ đau khổ suốt mấy ngày.
Áo Bố Lý đương nhiên biết đó là do Hàn Thạc giở trò, nhưng hắn cũng hiểu rằng Hàn Thạc không phải là người mà hắn có thể trêu chọc được, nên chỉ có thể cố gắng nuốt cục tức này xuống, nhưng trong lòng vẫn nung nấu ý niệm trả thù.
Hôm nay tới Bố Tư Đặc thương hội, Áo Bố Lý còn có thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội và thêm vài vị ma pháp cao thủ đi cùng nên hắn hoàn toàn tin tưởng rằng có thể hoàn thành những chuyện lần trước chưa làm xong. Bắt Phỉ Bích để uy hiếp Kiếm thánh Tạp La Lạp, khiến cho Tạp La Lạp không dám manh động.
Sau lưng Áo Bố Lý còn có một đội binh lính trăm người, có tên thần điện kỹ sĩ đã giết chết ba mươi mấy thị vệ của Phỉ Bích. Mặc dù Phỉ Bích cũng là một Đại kiếm sư, nhưng hiện tại nàng đã không còn có thể chiến thắng.
Trong lúc Áo Bố Lý nói chuyện, ma pháp Không Gian Thiết Cát (cắt không gian) đã được phóng thích ra, một lưỡi đao ánh sáng sắc bén sáng ngời xẹt tới. Thân thể của mấy thị vệ bên cạnh Phỉ Bích bỗng nhiên biến mất đi một mảng lớn, đã bị ma pháp này cát chém đứt một bộ phận thân thể mang vào một không gian khác.
“Bịch” Phỉ Bích đang lui lại đột nhiên cảm giác lưng va chạm vào một vách tường vô hình, cả người bị bắn ngược về phía trước vài bước.
– Áo Bố Lý, ngươi còn dám đến Bố Tư Đặc thương hội của ta? Có phải là các ngươi điên rồi không, bao nhiêu thị vệ và người hầu như thế mà các ngươi dám không thèm hỏi một câu đã động thủ giết người? – Phỉ Bích hiển nhiên cũng không biết tin tức Quốc vương Ô Đặc Lôi Đức vừa mới băng hà, nên nàng cũng cảm giác vô cùng ngạc nhiên y như Hàn Thạc lúc đầu, dù thế nào cũng không nghĩ rằng Á Hi Bá Ân lại to gan lớn mật đến thế.
– Ha ha, chúng ta không hề điên, qua tối nay, thành Áo Sâm cùng với đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đều là của Tra lý Tư điện hạ rồi. Trong tối nay, bất luận thế lực đối địch nào cũng đều phải bị tiêu diệt. – Áo Bố Lý cười to càn rỡ.
– Đừng có nhiều lời, mau bắt con mụ này lại. Chúng ta còn có chuyện khác phải làm. – Một gã thần điện kỵ sĩ đột nhiên mở miệng nói.
Thần điện kỹ sĩ vừa nói như vậy, Áo Bố Lý liền ngượng ngùng ngừng tiếng cười, rồi gật đầu nói:
– Khắc Lôi Tư Ba đại nhân, nữ nhân này là một Đại kiếm sư, chúng ta cần hợp tác mới có thể bắt sống được nó.
– Động thủ đi! – Thần điện kỵ sĩ Khắc Lôi Tư Ba cũng không nói nhảm nữa, giơ cây trường thương màu bạc trong tay lên, hướng phía Phỉ Bích đâm tới.
Trường thương màu bạc vừa giơ lên, ánh sáng màu trắng ngà liền từ mũi của nó bắn mạnh ra tới một thước, một luồng khí tức thần thánh liền từ người Khắc Lôi Tư Ba chậm rãi tỏa ra. Áo giáp màu bạc lộng lẫy đột nhiên phát ra ánh sáng, làm cho khí thể của hắn đột nhiên dâng lên cao.
Phỉ Bích lấy làm kinh hãi, không đợi Khắc Lôi Tư Ba tới gần, liền bước nhẹ về phía sau một bước rồi vung Thần khí Tinh Không lên phát ra một chiêu Thập tự trảm, trong nháy mắt đã công tới trước người Khắc Lôi Tư Ba.
Khắc Lôi Tư Ba hừ nhẹ một tiếng, đâm cây trường thương vào giữa tâm điểm của Thập tự trảm. Thập tự trảm đột nhiên bay lên trời, chém một cành cây to cỡ miệng bát thành hai đoạn.
– Chỉ vừa mới tiến giai lên Đại kiếm sư, ngươi nên thúc thủ chịu trói đi. – Khắc Lôi Tư Ba lạnh lùng nói một câu, thân hình vọt đi với tốc độ cao biến thành ảo ảnh, cây thương trong tay đột nhiên biến thành mấy trăm chiếc, đều hướng Phỉ Bích mà đâm tới.
Một vầng ánh sáng đầy những ngôi sao từ thần khí Tinh Không đột nhiên bắn mạnh ra. Những ngôi sao này khuếch tán ra, đột nhiên bùng phát ra tạo thành hàng loạt Thập tự trảm mang theo lực công kích đáng sợ. Mấy trăm ngọn ngân thương đột nhiên nổ mạnh biến mất, lực nổ khuếch tán ra làm cho Khắc Lôi Tư Ba rên lên một tiếng, vội vàng lui lại mấy bước.
– Được, được lắm, Trông vậy mà có thể mượn lực của thần khí dung hợp với Thập tự trảm của Tạp La La để đồng thời công kích, khó trách cái lão già Tạp La Lạp kia lại coi trọng ngươi như thế! – Khắc Lôi Tư Ba lui lại mấy bước, áo giáp màu bạc bị thủng bảy tám lỗ nhỏ ở vùng bả vai, nói với vẻ mặt lạnh lùng.
– Không nghĩ tới thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội cũng đã trở thành chó săn cho Đại vương tử. Đây là việc mà tổ chức tôn giáo với các quyền lực siêu nhiên của các ngươi phải làm đó hả? – Phỉ Bích nói giọng mỉa mai, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
– Tiểu thư, mau chạy nhanh đi, chúng ta lưu lại đoạn hậu. – Thị vệ trưởng của Bố Tư Đặc thương hội khẩn cầu Phỉ Bích.
Phỉ Bích lắc đầu, nói vẻ bất lực:
– Không thoát được đâu!
Bên phe Phỉ Bích không có ma pháp sư lợi hại, đối mặt với một đội ngũ có sự phối hợp của chiến mã, ma pháp sư và cung thủ thì chạy trốn cũng không phải là một sự lựa chọn sáng suốt, bởi vì ma pháp sư có thể bay nên chắc chắn sẽ nhanh hơn bọn họ.
– Áo Bố Lý, lệnh cho người của ngươi đồng thời động thủ bắt lấy nữ nhân này, sau đó chúng ta còn có nhiều việc phải làm. Không nên lãng phí quá nhiều thời gian. – Khắc Lôi Tư Ba liếc xéo Áo Bố Lý, nhíu mày lãnh đạm nói.
Áo Bố Lý gật đầu đồng ý:
– Được. Chúng ta cùng động thủ đi.
Sau khi Áo Bố Lý gật đầu, Khắc Lôi Tư Ba lại một lần nữa giơ thương lao về phía Phỉ Bích. Ngân thương vừa vung lên, một luồng ánh sáng màu bạc sáng chói đột nhiên bắn mạnh ra ngoài. Cùng lúc đó Áo Bố Lý cũng niệm chú ngữ, phát ra một ma pháp trói buộc của Không gian hệ, mang theo không gian ba động bay tới giam cầm Phỉ Bích vào trung tâm.
Các pháp sư bên cạnh Áo Bố Lý cũng liên tục niệm chú ngữ, kết giới của các hệ ma pháp liên tiếp phóng tới chỗ Phỉ Bích. Ở xa hơn một chút, các cung tiễn thủ cũng bắt đầu giương cung lắp tên nhằm vào nàng.
“Bụp”
Phỉ Bích lúc dùng một kiếm ngăn trở ánh sáng màu bạc của Khắc Lôi Tư Ba, đột nhiên bị một luồng sức mạnh đánh úp lại, không kìm được phải lui lại hai bước. Nhưng chính cự ly hai bước này trong nháy mắt đã lôi Phỉ Bích vào trung tâm của Không gian trói buộc. Đột nhiên, các luồng sức mạnh vô hình ập tới, Phỉ Bích cảm giác giống như bị cả ngàn vạn sợi dây thừng trói chặt, không thể nhúc nhích được một chút nào.
– Mang đi, có Phỉ Bích, cái lão già Tạp La Lạp kia nhất định sẽ phải yên phận! – Áo Bố Lý đắc ý ha hả cười lớn, phân phó mấy vị kỵ sĩ ở sau lưng.
– Hắc hắc, nữ nhân này thật là xinh đẹp. Chặt chặt, làn da này quả thật là láng mịn nha, ta tới giờ chưa gặp qua nữ nhân nào có làn da mịn màng như vậy. – Một gã kỵ sĩ tiến lên, trên mặt mang theo nụ cười dâm đãng, trong lúc cầm sợi dây trói Phỉ Bích thì định lấy tay vuốt mặt nàng một cái.
Tay không thể động, miệng không thể nói, Phỉ Bích nhìn thấy một bàn tay thô ráp hướng phía khuôn mặt mình, đôi mắt ánh lên nỗi hoảng sợ, kinh hoàng và sự phẫn nộ kịch liệt. Trong giây phút yếu đuối nhất này, Phỉ Bích đột nhiên nhớ tới Hàn Thạc, thầm nghĩ cái tên khốn kiếp Hàn Thạc kia, nếu ngươi có thể tới cứu ta thì tốt biết bao nhiêu, chỉ cần ngươi có thể xuất hiện, nói không chừng ta sẽ tha thứ cho ngươi. Ta không muốn bất cứ ai ngoài ngươi đụng chạm vào người ta…
Phụ nữ trong lúc hoảng sợ yếu đuối thì người đầu tiên nghĩ tới nhất định sẽ là người đàn ông của cô ấy. Phỉ Bích cũng không phải là ngoại lệ, nhìn thấy bàn tay của tên kỵ sĩ sắp sửa vuốt lên khuôn mặt mình, trong lúc hoảng hốt lo sợ, nàng liền thầm kêu gọi Hàn Thạc.
“Vèo”
Khi cái bàn tay thô ráp kia sắp chạm vào khuôn mặt của Phỉ Bích, đột nhiên truyền tới một âm thanh lạ. Tên kỵ sĩ kia bỗng điên cuồng kêu la thảm thiết. Cái bàn tay thô ráp đó đã bị chặt đứt từ cổ tay, dính đầy máu rớt xuống dưới chân Phỉ Bích.
– Kẻ nào! – Khắc Lôi Tư Ba đột nhiên hét lớn một tiếng, kinh hãi nhìn chung quanh. Thanh trường thương trên tay không ngừng lấp lóe ánh sáng màu bạc.
“Vù!”
Ban đêm không trăng, những tia điện mang màu đen đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất. Tên kỵ sĩ bị cụt một tay kia lại một lần nữa phát ra tiếng kêu thê lương, mọi người phát hiện thấy bàn tay còn lại của hắn cũng đã bị chặt đứt.
– Bắt lấy Phỉ Bích, mau lên! – Áo Bố Lý đột nhiên có phản ứng, vội vàng ra lệnh cho mấy tên kỵ sĩ đang ngây người bên cạnh đó.
Mấy người đó sau một hồi ngẩn ngơ, lập tức bắt đầu hành động, tay cầm dây thừng định trước tiên trói Phỉ Bích lại.
“Vù vù vù”
Luồng hắc mang đó lại xuất hiện, giống như là những sợi tơ màu đen thêu dệt trong màn đêm. Những tên kỵ sĩ đang cố gắng tới gần Phỉ Bích, bàn tay của từng người liên tiếp bị chặt đứt lìa khỏi thân thể, chỉ trong nháy mắt, dưới chân Phỉ Bích đột nhiên có một đống những bàn tay.
Phỉ Bích đang bị ma pháp giam cầm không thể động đậy, nhưng mắt đã nhìn thấy hết tất cả mọi việc phát sinh bên mình, đột nhiên có một niềm vui sướng tràn ngập trong lòng. Nàng không cần suy nghĩ cũng biết Hàn Thạc đã tới. Sự bối rối của Phỉ Bích đã được giải trừ, trong nháy mắt nàng cũng đã quên mất mọi điều không tốt của Hàn Thạc, chỉ là nhớ lại hắn đã giúp đỡ nàng nhiều lần.
“Bố Lai Ân, đồ chết tiệt, tại sao bây giờ mới tới chứ…”
Trong lòng Phỉ Bích lớn tiếng kêu gọi, trong ánh mắt nàng tràn đầy hạnh phúc và điềm tĩnh, không hề lo lắng đối với những nguy hiểm chung quanh, dường như chỉ cần có những tia hắc mang đó tồn tại, sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào có thể uy hiếp tới nàng.
– Ra đi, đồ đánh lén không biết xấu hổ! – Khắc Lôi Tư Ba đột nhiên hét lớn một tiếng rồi phóng rất nhanh về phía Phỉ Bích.
– Tên kia, đúng là tên kia tới rồi! – Áo Bố Lý đột nhiên chấn động, bỗng có phản ứng và hét lên với Khắc Lôi Tư Ba.
Thân thể Khắc Lôi Tư Ba đột nhiên cứng ngắc, rồi chợt phản ứng lại, lúc này mới quát to:
– Không có khả năng, tên kia tự thân hắn còn khó bảo toàn, không thể xuất hiện ở đây nhanh như vậy!
– Ai bảo thế? Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên từ phương xa truyền tới, khi thanh âm chấm dứt thì một bóng người đã đứng bên cạnh Phỉ Bích.
Hàn Thạc nheo mắt nhìn Khắc Lôi Tư Ba một cái, rồi tay trái nhẹ nhàng đặt lên trên lưng Phỉ Bích, một luồng sức mạnh mẽ đột nhiên bộc phát. Chỉ nghe tiếng “bùm bùm” liên tiếp vang lên, vài đạo kết giới và cả cấm cố do Áo Bố Lý bố trí đột nhiên bị phá hủy tan thành từng mảnh.
Phỉ Bích vốn bị cấm chế không thể nhúc nhích được, đột nhiên cảm giác được cả người đã có thể cử động. Lúc Hàn Thạc còn chưa đến, trong lòng Phỉ Bích không ngừng kêu gọi, luôn nghĩ rằng nếu hắn lần này mà tới cứu thì nàng sẽ tha thứ ngay cho sự không chung thủy của hắn. Tuy nhiên tới khi Hàn Thạc thực sự xuất hiện trước mặt, nguy hiểm đã được giải trừ thì Phỉ Bích lại vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện trước kia, nghĩ rằng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy được. Do đó nàng chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhưng không hề nói một lời nào.
– Hắc hắc, nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám động vào, tìm chết! – Sau khi dùng một kích giải đi các cấm chế trên người Phỉ Bích, Hàn Thạc liền âm độc nhìn bọn người trước mặt, cười lạnh.
– Phì, ai là nữ nhân của ngươi? Cái đồ vô lại háo sắc!
Phỉ Bích vừa mừng vừa thẹn, không nhịn được oán hận liếc mắt nhìn Hàn Thạc rồi thở hổn hển nói:
– Chuyện đó ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu, ngươi đừng có nói hươu nói vượn.
– Đương nhiên tiểu thư Phỉ Bích chính là nữ nhân của ta rồi. Nếu nàng không phải là nữ nhân của ta thì việc gì ta lại phải cấp tốc từ thành Bắc chạy tới cứu nàng chứ! – Hàn Thạc toác miệng cười, chọc nàng.
– Quả thật là ngươi! Tại sao lại có thể như vậy? Ngươi làm thế nào mà có thể chạy thoát khỏi tay Chiêm Khoa Tư đại nhân? – Sắc mặt của Khắc Lôi Tư Ba biến đổi, giật mình nhìn Hàn Thạc hỏi.
– Chiêm Khoa Tư? Hừ, hình như trong mấy lần giao chiến vừa rồi, người phải chạy trốn hình như đều là cái tên đó hay sao ấy? – Hàn Thạc vẫn ung dung đối thoại với Khắc Lôi Tư Ba, nói xong hắn liền lấy ra Khô Lâu pháp trượng, thần sắc cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
– Lần này không giống, ngoại trừ Chiêm Khoa Tư đại nhân thì còn có thêm Bố Lãng Đặc đại nhân, ngươi làm thế nào mà lại có thể chạy thoát được? – Khắc Lôi Tư Ba hơi khó hiểu, khá sợ hãi từ từ thối lui.
Bây giờ Hàn Thạc có tiếng xấu cực lớn ở trong Quang Minh giáo hội. Sau nhiền lần Hồng Y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư chịu thất bại ở trong tay Hàn Thạc, thực lực của hắn cũng đã bị người của Quang Minh giáo hội biết rõ. Khắc Lôi Tư Ba xem như cũng hiểu bản thân mình, biết rõ thực lực của hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Hàn Thạc nên trong lòng đã có ý nghĩ rút lui.
– Tất cả các ngươi, bất kỳ một ai cũng đừng mơ tưởng có thể rời đi! – Hàn Thạc tuyên phán vận mệnh của bọn chúng, Khô Lâu pháp trượng bắt đầu gọi về bất tử sinh vật.
Hồng Y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư với thần khí Khải Kỳ Lục thì không có ở đây, nơi này cũng không có Quang hệ ma pháp sư có khả năng nhanh chóng tịnh hóa các bất tử sinh vật. Do đó Hàn Thạc tự tin có thể nhanh chóng giết chết bọn này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 01/02/2022 11:33 (GMT+7) |