– Ngươi đang nói gì thế, ta không hiểu gì cả?
– Xú tiểu tử, những thứ trên người đám người chết đó toàn bộ đều bị ngươi tước đoạt, ngươi có gan làm sao không có can đảm thừa nhận hả!
– Không phải ta làm, ta thừa nhận cái gì.
– Lần trước ngươi bán mấy thứ thần khí ở cửa hàng, rõ ràng đến từ những người chết trong sơn cốc, những người trong cửa hàng đó báo lại cho ta, tiểu tử còn mạnh miệng nữa không.
Hắn vừa nói thế, Hàn Thạc cũng im lặng hẳn. Hắn không ngờ tới Đường Na ra mặt mà mớ thần khí này còn có thể gặp rắc rối như vậy, điều này làm cho hắn hơi bất ngờ. Mắt thấy không thể chối nữa, Hàn Thạc nhướng mày, trầm tư nói:
– Các ngươi muốn thế nào?
Việc này cũng không phải đại sự gì, Hàn Thạc không nhận thì họ làm gì được hắn chứ.
– Cái gì mà muốn thế nào? Những đồ vật này tổng cộng bán được ba trăm hắc tinh tệ, ngươi tới chỗ chúng ta nói cho rõ ràng, rồi dựa theo quy tắc phạt ngươi một ít tinh tệ, chuyện này như thế là xong. – Thấy Hàn Thạc nhận, thanh niên tóc xanh cười hắc hắc nói.
Có khoảng mười Thần Vệ chung quanh Hàn Thạc. Đám Thần Vệ này toàn bộ đều là thủ hạ trực hệ của Hắc Thiên, một trong bảy đại Thần Vệ trưởng ở Ám Ảnh thành, đều có thực lực Trung vị thần. Hắc Thiên lại là người của gia tộc Tái Nhân Đặc, đại gia tộc lớn nhất Ám Ảnh thành. Hàn Thạc biết mình vừa mới tới đây nên tạm thời còn chưa có vốn liếng gì, chỉ có nước đi theo thanh niên tóc xanh, đi tới chỗ đám Thần Vệ của Hắc Thiên.
Loại chuyện nhỏ này đương nhiên không phiền tới Hắc Thiên. Tới văn phòng của Thần Vệ, tên thanh niên tóc xanh đưa Hàn Thạc tới một điện phủ tràn ngập những quyển sách quyển trục, do một người trung niên đầu bạc vẻ mặt nghiêm túc thẩm vấn Hàn Thạc một phen, sau khi hắn đem hết mọi việc miêu tả lại một lần, trung niên đó nói:
– Dựa theo quy củ, ngươi phải nộp hai phần ba số tinh tệ cho họ, cũng có nghĩa là hai trăm hắc tinh tệ.
– Trong mớ thần khí ta bán có ba thần khí của Trung vị thần là của riêng ta, cũng không phải thu được trên người những người kia, ba Trung vị thần khí đó giá trị hai trăm năm mươi hắc tinh tệ. Đó mới là món lớn, hy vọng ngươi tính rõ điểm này. – Nghe lão nói thế, Hàn Thạc lúc này lập tức kháng nghị.
– Giáp Đốn tiên sinh, đừng nghe hắn nói bậy, tiểu tử này chỉ là một Hạ vị thần vừa mới đi tới Chúng Thần đại lục, không có khả năng có ba Trung vị thần khí đâu. Những thần khí vừa bán toàn bộ đều là do hắn lấy trộm từ trong sơn cốc ra, việc này chắc chắn là như vậy rồi! – Thanh niên tóc xanh cười lạnh nói. Ba trăm hắc tinh tệ đối với họ cũng là một khoản tiền khá, họ làm sao nguyện ý để cho một tên vô quyền vô thế như Hàn Thạc cầm đi được.
Rất rõ ràng, Giáp Đốn thiên vị thanh niên tóc xanh, vừa nghe vậy lập tức khẽ gật đầu, nói:
– An Ni Tháp nói có đạo lý lắm. Bình thường ngươi không có khả năng có được ba thần khí của Trung vị thần. Do đó nhất định cũng là lấy từ trong sơn cốc ra, được rồi, lấy ra hai trăm hắc tinh tệ rồi ngươi có thể đi, không cần giảo biện nữa!
– Các ngươi cố ý ép ta!
Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, nói:
– Ta cần các ngươi xử lý công bình. Lúc bán những thần khí này, ta và tiểu thư Đường Na gia tộc Lai Phất Tư cùng bán, các ngươi có thể hỏi cụ thể tình huống, xem có phải ta nói thật không!
– Đường Na tiểu thư của gia tộc Lai Phất Tư hả?
Lão già tên là Giáp Đốn sửng sốt, rồi nghi hoặc nhìn An Ni Tháp, nói:
– Đường Na tiểu thư cũng ở đó à?
– Không… Không rõ lắm. – An Ni Tháp cũng hơi do dự. Hắn chỉ lấy được vài tin tức từ thị vệ của cửa hàng, cũng không dò xét kỹ. Bây giờ vừa nghe còn có Đường Na của gia tộc Lai Phất Tư tham dự, lập tức ý thức được Hàn Thạc có thể không dễ dàng đối phó như vậy.
Ở Ám Ảnh thành, gia tộc Tái Nhân Đặc đương nhiên là một gia tộc lớn, An Ni Tháp và Giáp Đốn mặc dù miễn cưỡng coi như là người của gia tộc Tái Nhân Đặc, nhưng địa vị thì kém xa những thành viên gia tộc chính thức này. Họ chỉ là Thần Vệ thủ hạ của Hắc Thiên thôi. Hắc Thiên cũng phải nể mặt gia tộc Lai Phất Tư một chút, họ tự nhiên cũng phải cố kỵ một chút.
– Được, chuyện này ta sẽ điều tra rõ rồi nói lại. – Thấy Hàn Thạc nhắc tới Đường Na, Giáp Đốn lại thấy An Ni Tháp do do dự dự, suy nghĩ một chút, lão không dám giữ Hàn Thạc nữa, cũng chuẩn bị tìm hiểu rõ mọi việc rồi tính tiếp.
Tới lúc này Hàn Thạc mới thực sự hiểu được những lời Đường Na nói. Trừ phi thực lực cường đại như Thượng vị thần, bằng không ở Chúng Thần đại lục nếu ngươi vô quyền vô thế, sau lưng không có chỗ dựa của một đại gia tộc, rất nhiều việc sẽ gặp phải khá nhiều phiền toái. Từ chuyện này đã thể thấy được lực uy hiếp của đại gia tộc. Nếu không có Đường Na, chỉ dựa vào mình Hàn Thạc chắc chắn sẽ thiệt thòi nhiều.
– Ngươi trước hết ở lại đây, chúng ta sẽ điều tra tình huống rất nhanh thôi. – An Ni Tháp hậm hực chuẩn bị rời đi, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bực. Vốn vẫn cho Hàn Thạc chỉ là một tiểu nhân vật không đủ nhét kẽ răng, không ngờ hắn lại quen với Đường Na, hiển nhiên việc này làm rối loạn kế sách của hắn.
“Bang!”
Không đợi An Ni Tháp đi ra khỏi đại điện, thân thể hắn đột nhiên dội ngược trở về, nện thẳng vào bên cạnh Hàn Thạc.
– Kẻ nào thế? Dám ở văn phòng Thần Vệ chúng ta gây sự, muốn chết phải không? – Giáp Đốn giận dữ, hắn đập mạnh vào án, trong góc điện thoáng cái đã lao ra hai mươi mấy tên Thần Vệ, toàn bộ đều có thực lực Trung vị thần.
– Ta tìm chết hử, đám ngốc các ngươi ra giết ta đi! – Một tiếng nữ nghe còn trẻ tuổi the thé vang lên, thanh âm vừa dứt, một nữ nhân tóc màu tím hơi rối đã đi đến. Khuôn mặt nàng như một hình tứ diện bất quy tắc, cái mũi nhỏ, môi dày, mắt tam giác, da hơi xanh xanh, bất luận nhìn từ góc độ nào thì cũng rất khó coi, thậm chí còn rất dễ sợ.
Nhưng chỉ cần không nhìn gương mặt nàng, mà chỉ tập trung sự chú ý vào vóc người nàng, sẽ phát hiện ra vóc người mềm mại của nàng rất có nét, uốn lượn hữu hình, tuyệt đối phải là tuyệt thế mỹ nữ mới có được vóc người đó. Đáng tiếc vóc người ma quỷ của nàng lại đi với một bộ mặt quái đản, quả là rất phí phạm.
Cô gái này rất xấu, song thực lực cực kỳ kinh người. Nàng vừa tiến vào trong điện, không hề cố ý phóng thích bất kỳ sức mạnh gì mà đã tạo cho Hàn Thạc một loại lực áp bách cực kỳ rõ ràng, chỉ có Thượng vị thần mới có được khí tức ghê gớm như vậy. Thần thức Hàn Thạc âm thầm buông ra một chút, thử thăm dò thực lực nữ nhân này, nhưng thần thức hắn chưa kịp đến gần người nàng, cặp mắt tam giác của nàng đột nhiên lóe lên nhìn Hàn Thạc, làm hắn giật mình cả kinh, lập tức lại thu hồi thần thức về.
– Hà, là tiểu thư Tạp Mai Lệ Tháp… Cô… Cô tới đây làm gì thế! – Giáp Đốn vừa mới còn giận dữ gào thét, vừa thấy thiếu nữ xấu xí đó tiến đến, lập tức mềm giọng, cười khổ cung kính hành lễ.
An Ni Tháp bị nàng thoáng cái đánh bay cũng rên rỉ ngồi dậy, vội vàng quỳ xuống, nói:
– Xin lỗi tiểu thư, ta không biết cô đến đây.
Tạp Mai Lệ Tháp! Hàn Thạc vừa nghe Giáp Đốn xưng hô, cẩn thận đánh giá thiếu nữ xấu xí một chút, lập tức thấy ở trên vai trái nơi khải giáp màu tím của nàng có một cái đồ án nhỏ, đó là đồ án ba hắc động hình tam giác, hắc động có sức mạnh hấp thu tất cả.
Đó là đồ án của gia tộc Tái Nhân Đặc, đại gia tộc lớn nhất Ám Ảnh thành mới có. Nó cũng giống như đồ án mặt trời đen của gia tộc Lai Phất Tư, chỉ có một đại gia tộc mới có biểu tượng này. Nhìn thấy đồ án ba hắc động, Hàn Thạc cũng lập tức hiểu thiếu nữ quả nhiên là thiếu nữ thiên tài của gia tộc Tái Nhân Đặc, tên là Tạp Mai Lệ Tháp.
Nghe nói Tạp Mai Lệ Tháp lúc trước bị một quái bệnh, càng về sau càng xấu xí đi, trị như thế nào cũng không hết. Nhưng Tạp Mai Lệ Tháp mặc dù càng ngày càng xấu, nhưng về mặt tu luyện sức mạnh Hủy Diệt thì lại có biểu hiện thiên phú kinh người, trong vòng ba trăm năm ngắn ngủi đã tu luyện tới Thượng vị thần, trở thành một truyền thuyết kinh người ở Ám Ảnh thành.
Có lẽ vì nàng có tướng mạo xấu xí, tính tình Tạp Mai Lệ Tháp cực kỳ cổ quái, rất khó có thể ở chung. Nhưng vì thực lực nàng cường hãn, phụ thân nàng lại là tộc trưởng gia tộc Tái Nhân Đặc, bản thân nàng lại được gia tộc Tái Nhân Đặc coi trọng, do đó trong Ám Ảnh thành tuy nhiều cao thủ, nhưng không ai dám trêu chọc nàng, trở thành một nhân vật cực kỳ đặc thù ở Ám Ảnh thành.
– Hắc Thiên đâu, ta tìm hắn có chuyện! – Đôi mắt tam giác của Tạp Mai Lệ Tháp trừng trừng nhìn những người này, hỏi vẻ sốt ruột.
– Đại nhân còn ở chung quanh đuổi giết một trong những thủ lĩnh của Liệp Thần giả Bố La Tư Đặc, tạm thời vắng mặt ở văn phòng. – Giáp Đốn trả lời vô cùng cẩn thận.
– Khốn khiếp thật, mỗi lần ta tìm hắn thì hắn đều vắng mặt, nhất định là trốn ta!
Tạp Mai Lệ Tháp mắng to, đang chuẩn bị cất bước rời đi, đột nhiên liếc xéo Hàn thạc, nói vẻ buồn cười:
– Vừa rồi là ngươi lợi dụng linh hồn quan sát ta hử? Ngươi chỉ có thực lực Hạ vị thần, nhưng sức mạnh linh hồn khá là kỳ quái, lại có thể thoát khỏi sự truy bắt linh hồn của ta, ngươi tên là gì, ở đây làm gì?
Hàn Thạc cả kinh, không ngờ Tạp Mai Lệ Tháp lợi hại như vậy, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra hắn dùng thần thức thăm dò, thầm nghĩ xem ra Thần hồn của Thượng vị thần quả nhiên cường đại, sau này nhất định phải cẩn thận chú ý, không thể mạo hiểm làm như vậy nữa.
– Hắn tên là Bố Lai Ân, đi tới đây làm việc với chúng ta, sự tình là như thế này… – Không đợi Hàn Thạc mở miệng, Giáp Đốn đem sự tình nói toàn bộ cho Tạp Mai Lệ Tháp nghe.
– Bố Lai Ân… Bố Lai Ân… tên này hơi quen tai, gần đây có phải là có ai đó nhắc tới với ta rồi… À… Đường Na, ngươi biết Đường Na! Ta nhớ ra rồi, là Đường Na từng nói với ta!
Tạp Mai Lệ Tháp kêu khẽ, đưa cặp mắt tam giác của nàng bắt đầu quan sát Hàn Thạc một cách quái dị, làm cho hắn dựng cả tóc gáy.
– Ngươi theo ta đi tới đây, ta muốn mời ngươi giúp ta làm chút việc. – Một lát sau Tạp Mai Lệ Tháp tựa hồ nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên, đột nhiên nói.
– A? Làm gì? – Hàn Thạc giật mình hỏi lại.
– Ngươi không cần biết, đến lúc đó ngươi sẽ biết! – Tạp Mai Lệ Tháp nói là làm ngay, vươn tay kéo Hàn Thạc theo nàng đi ra ngoài, dường như đã quên mất nàng cũng là một nữ nhân trẻ tuổi.
– Tiểu thư, người này còn có chút phiền toái! – Giáp Đốn thấy Tạp Mai Lệ Tháp phải đi, vội vàng cười khổ nói.
– Không phải chỉ là chút phiền toái ngươi vừa nói sao, vì một vài chiến lợi phẩm mà so đo cái gì, các ngươi xóa chuyện này cho ta, được không? – Tạp Mai Lệ Tháp cũng không thèm nhìn Giáp Đốn, kéo Hàn Thạc đi ra ngoài.
– Ặc, không… không thành vấn đề!
Giáp Đốn vội vàng trả lời, đợi cho Tạp Mai Lệ Tháp đi khỏi, hắn nhìn An Ni Tháp, nói:
– Cứ như vậy đi, đừng truy cứu nữa!
An Ni Tháp cười khổ, khẽ gật đầu nói:
– Chỉ có thể như vậy thôi, ta thật là xui xẻo!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 11/02/2022 03:36 (GMT+7) |