– An Đức Lệ Na, lần này nếu không giết được ả, chúng ta không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa! – Gia Lạp Tư hậm hực nghiến răng. Trong bảy người đó có bốn thuộc hạ của hắn, cứ thế vô thanh vô tức bị giết chết như vậy, đương nhiên làm cho hắn cực kỳ căm tức.
– Hơi không hợp lý, An Đức Lệ Na còn dẫn theo một đám vướng tay chân, dưới tình huống này nó làm sao còn dám động thủ được chứ? – Lão bà âm trầm, có vẻ nghi hoặc, mụ đã bắt đầu hoài nghi tình huống có gì đó dị thường.
– Thái Lâm, ta cũng thấy có chút không thỏa đáng lắm. Chúng làm sao có thể chạy thoát ngay dưới mũi chúng ta được? Dẫn một đám vướng tay chân, cho dù là An Đức Lệ Na cũng không có khả năng đối mặt với chúng ta mà ung dung ẩn dấu tất cả tung tích, tại sao mỗi khi chúng ta sắp đuổi kịp chúng, đột nhiên lại không còn đầu mối gì?
Bố La Tư Đặc cũng đánh giá tình thế không ổn. Do dự một chút, Bố La Tư Đặc nhíu mày nói:
– Chẳng lẽ tên kia cấp tin tức không chính xác?
– Cẩn thận tìm kiếm một lần nữa, lần này mọi người ba người một tổ, khoảng cách giữa các nhóm đừng quá phân tán, tránh việc lại bị người ta nhân cơ hội giết chết! – Trầm mặc trong chốc lát, lão bà tên là Thái Lâm hít sâu một hơi, đề nghị.
– Được! – Gia Lạp Tư và Bố La Tư Đặc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Không dám đi cách nhau quá xa, tốc độ tìm tòi của những Liệp Thần giả chậm lại, tiếp tục lan ra các phía tìm kiếm.
Vì thế, Hàn Thạc nếu muốn giết chết chúng không xảy ra động tĩnh gì thì không có khả năng, một khi bị người phát hiện tung tích rồi vây kín, vậy hắn sẽ lâm vào cảnh cực kỳ bất lợi. Để tránh loại tình huống này phát sinh, Hàn Thạc không mạo hiểm ra tay, một lần nữa ẩn giấu mình vô cùng cẩn thận, lợi dụng ma đầu lạnh lùng chăm chú quan sát nhất cử nhất động của chúng.
Từ sau khi tập trung, chúng có thể chiếu cố cho nhau, khoảng cách giữa hai tổ hai rất gần, như vậy tốc độ tìm kiếm đương nhiên chậm lại rất nhiều, thời gian tìm đã nửa ngày rồi mà chỉ được được hơn nửa dặm.
Đương nhiên, vẫn không có phát hiện gì!
Lạnh lùng chăm chú nhìn nhất cử nhất động của chúng, trong lòng Hàn Thạc không ngừng nghĩ xem sau này làm sao động thủ được. Sau khi trầm tư hồi lâu, khóe miệng Hàn Thạc nhếch lên một nụ cười âm hiểm.
Tâm thần vừa động, mấy con ma đầu ẩn nấp khắp nơi tới tấp hóa thành thực thể, thành đám người An Đức Lệ Na và Phỉ Bích, rồi nhanh chóng phân tán ra bốn phương tám hướng bỏ chạy.
– Bên này có người!
– Bên này cũng có người!
– An Đức Lệ Na ở đây này!
Đột nhiên, dãy núi vốn rất yên lặng, lập tức vang lên những tiếng kinh hô từ khắp nơi truyền đến. Ba người Bố La Tư Đặc, Gia Lạp Tư, Thái Lâm, vội vàng từ phương hướng khác lao vào nơi có ảo ảnh An Đức Lệ Na, đi được nửa đường ba người Bố La Tư Đặc vội vàng phân phó:
– Chúng muốn phân tán phá vòng vây, mấy tên gia hỏa đến cả Hạ vị thần cũng chưa đạt tới này, các ngươi toàn bộ bắt sống cho ta, đến lúc đó lợi dụng chúng uy hiếp An Đức Lệ Na, tìm kiếm cho ta!
Trong mắt những tên Liệp Thần giả này, chỉ có An Đức Lệ Na là có uy hiếp tới chúng, những người khác kể cả Hàn Thạc chỉ là những tiểu nhân vật không đáng kể, tới tay là bắt được rất dễ dàng.
Lợi dụng sự hiểu lầm của chúng, Hàn Thạc có sách lược này, lôi kéo tất cả cao thủ chính thức, kể cả ba lãnh đạo Liệp Thần giả toàn bộ truy về hướng An Đức Lệ Na. Những Liệp Thần giả thực lực thấp kém thì toàn bộ phân tán ra truy đuổi, ai nấy cười lạnh truy đuổi đám người “vướng tay chân” trong mắt chúng.
Rất tiếc đám “vướng tay chân” trong mắt chúng lại đột nhiên nhe nanh giương vuốt, thoáng cái cắn chết chúng.
Trong quá trình truy đuổi, chúng đột nhiên phát hiện ra đối tượng mà chúng đuổi giết đột nhiên biến mất tăm. Thường thường khi chúng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên gặp phải công kích trong nháy mắt, trong vài giây ngắn ngủi, Thần hồn đã bị Vạn Ma đỉnh của Hàn Thạc thu lấy.
Vì khoảng cách bị kéo dài ra, còn có sự hiểu lầm của đám người này. Hàn Thạc đột nhiên có thời gian thôn phệ. Ba Thần Tử Vong hệ Trung vị thần trung kỳ, còn có một tên Thần Hủy Diệt Trung vị thần sơ kỳ, trong khoảng thời gian này bị Hàn Thạc hoàn toàn thôn phệ thần lực mà chết.
– Đuổi theo nó! – Bố La Tư Đặc hét lớn, Gia Lạp Tư và Thái Lâm vội vàng đuổi theo.
Đột nhiên một luồng gió nhẹ thổi qua, thổi thân ảnh của An Đức Lệ Na biến mất, ba người Bố La Tư Đặc hưng phấn bao chặt lấy luồng khói đó, ai nấy thủ thế bảo thủ hạ đến gần.
– An Đức Lệ Na, để xem ngươi chạy đâu cho thoát? Lần trước ngươi mạng lớn còn sống thoát chết, phỏng chừng bây giờ thương thế còn chưa khôi phục hử? Hắc hắc, đối địch với Liệp Thần giả chúng ta, ngươi sớm nên nghĩ đến sẽ có hậu quả ngày hôm nay! – Gia Lạp Tư cười âm hiểm, rồi gật đầu với Bố La Tư Đặc Thái Lâm, ba người bước từng bước đến gần vùng sương khói kia.
– An Đức Lệ Na, chớ trách chúng ta độc ác, thật sự là ngươi lắm chuyện quá! – Thái Lâm cười trầm trầm, nguyên tố Tử Vong bên trong phương viên mười dặm điên cuồng hội tụ về phía này.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làn sương khói mà ba Thượng vị thần vây quanh hoàn toàn tiêu tán, bên trong làm gì có cái bóng nào của An Đức Lệ Na?
– Đây là cái gì? – Thái Lâm sửng sốt, thần tình kinh ngạc.
– Không có khả năng! Làm sao nó có thể tự dưng biến mất được? – Gia Lạp Tư thét ầm lên.
Bố La Tư Đặc không nói gì, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi. Ba người khổ sở truy tìm mãi đến bây giờ, rõ ràng vây chặt được người, khi chuẩn bị động thủ cho An Đức Lệ Na một kích chí mạng, lại đột nhiên phát hiện nàng đã bặt tăm, loại cảm giác này thật sự quá oan uổng.
Ba người nhìn nhau, sắc mặt rất âm trầm.
– Không hay, lại có người bị giết chết rồi!
– Bên này cũng có, a, hắn bị người thôn phệ toàn thân thần lực mà tử vong, làm sao lại như vậy chứ?
– Nơi này cũng thế, rõ ràng là thủ pháp Liệp Thần giả chúng ta, giữa chúng ta có phải có nội gian không?
Những tiếng kinh hô the thé từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Chẳng mấy chốc, lại có tám thi thể bị đặt trước mặt ba Thượng vị thần. Bốn thi thể trong đó rõ ràng bị thôn phệ thần lực trong cơ thể, hiển nhiên đây là thủ pháp của những Liệp Thần giả hay dùng.
Ba người Bố La Tư Đặc nhìn bốn thi thể, sắc mặt rất khó coi, những Liệp Thần giả chung quanh trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, vô tình bảo trì khoảng cách với người quanh thân. Tựa hồ cảm thấy trong chúng sẽ có hung thủ!
– Tất cả mọi người đi tới đây! – Thái Lâm phất phất tay.
Đám Liệp Thần giả ai nấy lạnh mình, mặc dù trong lòng có chút khó chịu và đề phòng, nhưng vẫn lần lượt từ bốn phương tám hướng hội tụ tới chỗ này.
– Ba người chúng ta phân biệt điều tra từng người bọn chúng, xem tình huống trong cơ thể bọn chúng, chỉ cần có người động thủ tại đây, trong thời gian ngắn tuyệt không có khả năng tiêu hóa thần lực trong cơ thể được! – Thái Lâm trầm giọng nói.
Bố La Tư Đặc và Gia Lạp Tư lập tức gật đầu, phân biệt đi kiểm tra thủ hạ chúng, xem trong cơ thể chúng có thần lực rối loạn không thuần không.
Đương nhiên không có.
– Không phải là người trong số chúng ta làm!
Bố La Tư Đặc khẽ quát một tiếng, đột nhiên nói:
– Các ngươi có cảm thấy tình huống rất quỷ dị không?
– Ta làm sao đột nhiên cảm thấy chúng ta mới là con mồi?
Tới lúc này, đến cả Gia Lạp Tư cũng cảm thấy không hợp lý, dừng một chút rồi nói tiếp:
– Cho dù An Đức Lệ Na có thực lực cao siêu, cũng không có khả năng biến mất ngay trước mặt ba người chúng ta, rất có thể chúng ta truy đuổi chỉ là một ảo ảnh!
– Có người muốn đối phó chúng ta!
Thái Lâm trầm giọng nói:
– Hơn nữa rất có thể là Liệp Thần giả cao cấp, nói không chừng những người này muốn thay vị trí ba người chúng ta, có thể là một âm mưu!
Lời này vừa nói ra, mọi người toàn bộ biến sắc, Bố La Tư Đặc và Gia Lạp Tư khẽ liếc mắt, sắc mặt vô cùng khó coi. Bố La Tư Đặc trầm giọng nói:
– Có thể khẳng định người ra tay tuyệt không phải An Đức Lệ Na. Đối với loại người như chúng ta thì An Đức Lệ Na vô cùng căm hận, mặc kệ nó hoặc người bên cạnh nó, đều tuyệt không có khả năng có Liệp Thần giả được!
– Đối phương rất hiển nhiên sớm đã bố trí trước ở dãy nũi này rồi. Một mạch dắt mũi chúng ta đi, rõ ràng sớm đã chuẩn bị đối phó chúng ta. Bố La Tư Đặc, Thần Trạch dược tề có vấn đề gì không?
– Thần Trạch dược tề và chúng ta hợp tác nhiều năm, dựa theo đạo lý không nên ám hại chúng ta. Nhưng cũng không nói chính xác được, đợi sau khi chuyện này chấm dứt, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra. – Bố La Tư Đặc suy nghĩ một chút, rồi nói với Gia Lạp Tư.
– Thôi không đuổi giết An Đức Lệ Na nữa, tất cả chúng ta tụ tập cùng nhau, lập tức rời dãy núi này. Bằng không sẽ tùy ý cho địch nhân bày cạm bẫy. Nói không chừng chúng ta chẳng ai còn sống mà trở về đâu. Chúng đã dám ra tay với chúng ta, thực lực tuyệt sẽ không yếu hơn chúng ta! – Thái Lâm hạ quyết định.
Đám Liệp Thần giả Trung vị thần này đã sợ hãi rồi. Đối mặt với loại địch nhân vô hình này làm cho người ta ớn lạnh, chúng sợ mình sẽ trở thành Liệp Thần giả bị làm thịt kế tiếp. Nghe Thái Lâm vừa nói như vậy, ai nấy vội vàng gật đầu.
– Tốt lắm, chúng ta tụ lại cùng nhau, ly khai dãy núi này. Cẩn thận một chút cho ta, ta nghĩ địch nhân sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, muốn sống mà rời khỏi đây thì chúng ta phải đoàn kết! – Bố La Tư Đặc trầm giọng nói.
Sau đó, nhóm Liệp Thần giả thực lực phi phàm, nghi thần nghi quỷ bắt đầu lui lại, ai nấy vô cùng cẩn thận, không còn vẻ tự tin như lúc vừa tới nữa.
Người gây ra mọi việc này, Hàn Thạc, lợi dụng ma đầu nhìn thấy rõ tình huống bọn chúng bất giác phì cười, không ngờ đám Liệp Thần giả này lại đa nghi và nhát gan như vậy, vừa thấy tình huống có chút không ổn, lập tức nghĩ tới tình huống xấu nhất, như là chim sợ cành cong vậy, lập tức nghĩ tới việc phải thoát khỏi nơi này.
Hàn Thạc cũng không biết Liệp Thần giả vốn là công địch của cả đại lục, những người này quen bị người ta truy đuổi rồi, các loại nguy hiểm đủ loại lúc nào cũng rình lập xung quanh, bất kỳ chỗ nào ở Thần Vực cũng có người truy tìm chúng, cố gắng tìm được và diệt trừ sạch sẽ.
Trong loại hoàn cảnh này chúng đích xác phải lấy cẩn thận làm đầu, thường thường một chút dị thường là sẽ được chúng nghĩ ra đến cảnh xấu nhất, nhất là lần này người của mình bị thôn phệ, việc này đối với chúng quả là một việc kinh khủng. Chúng làm người săn thú, bây giờ phát hiện có người dám động thủ với chúng, còn chúng lại chẳng tìm được tung tích địch nhân, nỗi sợ hãi này càng lúc càng lớn, cuối cùng làm chúng băng hoại!
“Liệp Thần giả chỉ là một đám tiểu quỷ nhát gan thôi!” – Hàn Thạc định nghĩa về chúng.
Liệp Thần giả rất giỏi về việc tránh khỏi bị đuổi giết, trên đường đi không ngừng bố trí đủ loại chướng ngại và kết giới, chỉ cần chỗ nào chúng đi qua, nhất định sẽ ẩn dấu tất cả khí tức, lưu lại kết giới mê hoặc đối phương.
Trên đường đi, trên cây, trên mặt đất, dưới sông, bọn chúng lưu lại đủ loại kết giới trở ngại mê hoặc, mỗi một lần đều lưu lại hai người tiềm phục vô cùng cẩn thận ở chỗ bí mật, đảm bảo không ai theo sau mới dám ly khai.
Chúng đích xác bị đuổi giết quen rồi, luôn luôn có kỹ xảo tránh né độc đáo. Dù sao Liệp Thần giả chính là công địch của đại lục, một khi bị người ta phát hiện ra hang ổ, chẳng phải là chỉ có đường chết sao?
Đáng tiếc chúng đối mặt với Hàn Thạc, lũ ma đầu vô ảnh vô hình bao trùm diện tích vừa rộng lớn, mỗi một kết giới chúng bố trí đều lọt cả vào mắt, tự nhiên có thể tránh xa dễ dàng.
Nếu có thể phát hiện một hang ổ của Liệp Thần giả, tương lai sẽ hốt trọn cả một ổ, đây sẽ là một công lao rất lớn. Như vậy, hắn có thể nước lên thuyền lên trở thành một gia tộc ở Ám Ảnh thành, có lãnh địa và gia tộc huy chương của mình. Vì tính tới tương lai sau này, Hàn Thạc cảm thấy hẳn là phải tiếp tục đi theo.
Liên tiếp năm ngày, Hàn Thạc đi theo đám Liệp Thần giả, đã đi ra khỏi dãy núi đó rồi.
Một bình nguyên xuất hiện trước mặt, ma đầu ở bình nguyên không có cây cối nên khó ẩn dấu, việc xuyên qua bình nguyên trống trải rất dễ dàng bị ba Thượng vị thần phát hiện.
Khi còn trong dãy núi, hành động của mấy con ma đầu đều là cố gắng tránh xa ba Thượng vị thần, sớm đã ẩn mình trong tàng lá cây rậm rạp trước một bước, dù sao những nơi có ba Thượng vị thần, toàn bộ ma đầu đều tránh xa, hơn nữa đảm bảo không nhúc nhích. Đây là phương pháp mà Hàn Thạc gần đây mới tìm ra, chuyên đối phó với Thượng vị thần, chỉ cần ma đầu cách khá xa và đừng bay, sẽ không bị phát hiện khí tức.
Nhưng ma đầu một khi bay, cho dù là hư thể cũng sẽ hình thành dao động trong không khí, Trung vị thần không thể phát hiện ra loại dao động rất nhỏ này, nhưng Thượng vị thần thường thường có cảm giác rất nhạy cảm, có thể sẽ phát hiện ra tồn tại của ma đầu.
Vừa đến vùng bình nguyên, mấy con ma đầu mà muốn tìm được nơi ẩn mình tại một nơi bí mật không hề nhúc nhích thì thật sự quá khó khăn, bởi vì căn bản không chỗ nào tránh được. Chính vì thế, Hàn Thạc chỉ có thể lợi dụng một con ma đầu, bay phía sau rất xa bọn chúng, còn hắn thì cách ma đầu một khoảng còn xa hơn.
Song mặc dù là như thế, nhưng ma đầu không ngừng bay lượn, ba Thượng vị thần vẫn phát hiện ra dị thường.
– Tựa hồ có cái gì vẫn đi theo phía sau chúng ta!
Bố La Tư Đặc kêu khẽ một tiếng, hai người khác cũng âm thầm khẽ gật đầu, xem ra cũng phát hiện ra dị thường.
– Các ngươi đi trước, ta lưu lại xem! – Bố La Tư Đặc suy nghĩ một chút, nói với hai người kia.
Trong loại thời khắc này thì hai người Gia Lạp Tư, Thái Lâm đương nhiên không phản đối gì, không cần lưu người lại cản phía sau nữa, hai người cẩn thận dẫn đám Liệp Thần giả tiếp tục đi tiếp, còn Bố La Tư Đặc một mình ở lại.
Ma đầu đứng xa xa thấy một thân ảnh mơ hồ không đi, con ma đầu cũng đồng dạng nhanh chóng ngừng lại, không dám tiếp tục tiến lên.
Hàn Thạc đi sau ma đầu, cũng không nhúc nhích, thi gan với Bố La Tư Đặc.
Qua một giờ, Bố La Tư Đặc mắt thấy không có gì dị thường, lúc này mới cất bước đi. Lần này Hàn Thạc càng cẩn thận hơn, đợi cho Bố La Tư Đặc rời được một khoảng cách, con ma đầu chỉ còn mơ hồ thấy một cái bóng nhỏ mới đi theo sau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/02/2022 03:33 (GMT+7) |