Mấy nữ nhân Phạm Ny, Phỉ Bích toàn bộ cũng tu luyện đến Hạ vị thần, theo như giao hẹn giữa bọn họ với nhau, không tiếp tục cấm đoán – vui vẻ”với Hàn Thạc nữa, bởi vậy sau khi trở lại Thiên Cơ dược Tề, Hàn Thạc cuối cùng cũng gặp lại cuộc sống – hạnh phúc”.
Hàn Thạc sau khi trở về thường kiếm thời gian để nói chuyện với ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc một phen, một mặt hướng dẫn ba người một chút phương pháp tu luyện ma công, mặt khác cũng là để tìm hiểu thực lực thật sự của bọn họ.
Hai người Huyết Linh, Bác Lan Tư bây giờ chuyên tu ma công, Hàn Thạc xem như rất rõ tình trạng của họ. Chỉ là Cát Nhĩ Bá Đặc có một chút đặc biệt, thân thể của hắn là do chế luyện ma khí mà thành, linh hồn đã tu luyện qua ma công, hơn nữa bây giờ lại liên tục không ngừng luyện tập ma công cường hóa linh hồn. Nhưng sau khi đến Chúng Thần đại lục hắn lại tu luyện Hắc Ám lực lượng, mà còn đột phá đến cảnh giới Hạ vị thần ở phương diện Hắc Ám lực lượng.
Tình trạng của Cát Nhĩ Bá Đặc và Hàn Thạc có chút không giống nhau. Hàn Thạc tuy tu luyện ma công, Tử Vong lực lượng và Hủy Diệt lực lượng nhưng lại phân ra ba thân thể mà tu luyện. Còn Cát Nhĩ Bá Đặc chỉ có một thân thể, toàn bộ hai loại sức mạnh đều tập trung bên trong một thân thể, khiến cho Hắc Ám thần lực của hắn có vẻ cực kỳ quái dị.
Hàn Thạc cẩn thận tìm hiểu một chút, phát hiện trong Hắc Ám thần lực của Cát Nhĩ Bá Đặc có một phần Ma Nguyên lực của bản thân ma khí mà Hàn Thạc giao cho. Thần hồn của hắn do không ngừng luyện tập theo phương pháp rèn luyện mà hắn đã chỉ cho nên cũng cường đại vượt xa Hắc Ám Hạ vị thần thông thường rất nhiều, loại đặc biệt này tạo thành sự quỷ dị và cường đại của sức mạnh của gã, ngay cả Hàn Thạc trong nhất thời cũng không đoán được rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Thực lực của ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc ở Thiên Cơ dược tề xếp ba hạng đầu, còn cao hơn mấy Hạ vị thần mạt kỳ bọn lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ. Dựa theo tốc độ tu luyện của những người này, thực lực tiến thêm một bước nữa dường như cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thiên Cơ dược Tề trong bảy năm đã trở thành nhà buôn dược tề lớn nhất ở Ám Ảnh thành, đã kiếm được cho Hàn Thạc gần hai trăm vạn hắc tinh tệ. Bây giờ thần bình thường của Ám Ảnh thành dù thế nào cũng tìm mọi cách đến mua một ít dược tề do Hàn Thạc tự tay luyện chế. Dược tề do hắn tự tay chế luyện đã trở thành vật phẩm vừa thấy đã đặc biệt ở Ám Ảnh thành, hấp dẫn rất nhiều thần đến Ám Ảnh thành.
Đây cũng là chủ ý của Phỉ Bích, lúc đầu dược tề do Hàn Thạc tự tay chế luyện đã bị nàng lấy đi một phần, trong bảy năm nàng ta thường thường lấy ra một ít, bán ra tại các cửa hàng của Thiên Cơ dược tề. Mỗi một phân hiệu cửa hàng chỉ phân phối mấy chục bình, trong một vài ngày đặc biệt với tư cách “trấn điếm chi bảo” đem bán ra, mỗi lần thu hút hàng loạt người hâm mộ, kiếm được càng nhiều hắc tinh tệ cho Thiên Cơ dược tề.
Đầu óc buôn bán của Phỉ Bích quả thực khiến cho người ta thán phục, dưới sự quản lý của nàng việc buôn bán của Thiên Cơ dược tề phát triển không ngừng. Chẳng những dược tề do Hàn Thạc tự tay luyện chế thần kỳ vô cùng, nàng còn phát cho dược tề sư tiền lương đầy đủ khiến cho bọn họ từng người từng người cố gắng chế luyện ra dược tề vượt xa dược tề của những cửa hàng thông thường.
Nói không cần khiêm tốn, dược tề bình thường chế luyện trong Thiên Cơ dược tề đích thực hoàn mỹ và hiệu quả hơn một bậc so với dược tề chế tạo ở mấy cửa hàng thông thường. Đó cũng là nguyên nhân tại sao mặc dù Hàn Thạc không tự tay chế luyện ra dược tề mà Thiên Cơ dược tề cũng có thể vững vàng trấn áp mấy cửa hàng khác.
Cuộc sống tốt đẹp không kéo dài được bao lâu, An Đức Liệt phái người đến mời Hàn Thạc đến Tái Nhân Đặc gia tộc.
Hàn Thạc vừa đến Tái Nhân Đặc gia tộc, Tạp Mai Lệ Tháp luôn luôn bị Hoa Lai Sĩ bắt buộc tu luyện đã ra đón. Nàng đi tới đánh hắn một cái, mắng:
– Tiểu tử thối, lêu lổng đến chỗ nào, vừa đi đã là bảy năm!
Trên mặt Tạp Mai Lệ Tháp không còn sót lại một chút sắc tố đen nào. Tướng mạo không còn hung thần ác sát như trước nhưng cũng không nói được là xinh đẹp, chỉ là loại hình dáng bình thường. Nhưng lại khiến cho Hàn Thạc vô cùng thoải mái, có lẽ là do tính cách của Tạp Mai Lệ Tháp có chỗ nào đó khiến hắn cảm thấy ở cùng với nàng vô cùng vui vẻ, không có áp lực gì.
– Ra ngoài tu hành một thời gian.
Hàn Thạc cười giải thích rồi chợt dò hỏi:
– Đúng rồi, An Đức Liệt đại nhân bảo ta tới có việc gì?
– Lần này là ý của cha ta, dù sao cũng chắc chắn là chuyện tốt đấy! – Tạp Mai Lệ Tháp trên đường dẫn Hàn Thạc vào, không ngừng hỏi thăm hắn tình hình Liệp Thần giả trong sơn cốc lần trước, đặc biệt có hứng thú với hành động trước kia của bọn họ.
– Hai người Thanh Lâm và Hắc Thiên đều biết, nàng sớm phải biết rồi mới đúng chứ, tại sao còn hỏi ta? – Hàn Thạc nghe Tạp Mai Lệ Tháp hỏi han liên hồi, mới kỳ quái hỏi lại.
– Hai người đó ấp a ấp úng, nói không rõ ràng, dường như có điều bí ẩn gì không muốn cho ta biết, cho nên ta mới hỏi ngươi. – Tạp Mai Lệ Tháp tức giận nói.
Nàng ta nói như vậy, trong lòng Hàn Thạc chợt động, hiểu rõ tại sao hai người Thanh Lâm và Hắc Thiên không đem sự tình giải thích rõ cho Tạp Mai Lệ Tháp.
Sự kiện đó liên quan đến hai vị Chủ thần, nhất là trong đó còn có vị thần bí nhất – Vận Mệnh Chủ thần, hai người Thanh Lâm và Hắc Thiên lúc trước đã được An Đức Liệt nhắc nhở qua, biết rõ có một số việc phải giữ im lặng trong lòng mãi đến cuối cùng. Nhất là Tạp Mai Lệ Tháp không có suy tính gì, nói chuyện lại bụng dạ thẳng thắn, loại người không giấu được tâm tư hạng nhất này nếu cho nàng biết rồi rất có khả năng sẽ vô ý nói ra, nên hai người mới ấp a ấp úng không dám nhiều lời.
Tạp Mai Lệ Tháp liên tục hỏi, Hàn Thạc do dự có nên nói cho nàng hay không, tính cách của nàng hắn đã sớm biết rõ, chuyện liên quan đến hai vị Chủ thần nàng nếu đã không biết, điều này nói rõ An Đức Liệt và Hoa Lai Sĩ không muốn nàng biết. Suy nghĩ một lát, Hàn Thạc cũng không giải thích nhiều:
– Lúc đó ta bị thương trước, liên tục ở trong tình trạng khôi phục vết thương, tình hình cụ thể cũng chỉ có hai người Thanh Lâm và Hắc Thiên biết rõ, nàng hỏi ta cũng vô dụng thôi.
– Hóa ra ngươi cũng không biết!
Tạp Mai Lệ Tháp khẽ hừ một tiếng, sau đó chỉ chỉ vào bên trong nói:
– Phụ thân ta ở bên trong đó, ta không vào đâu!
Không giống với chỗ lần trước Hoa Lai Sĩ tiếp đãi Thanh Lâm, Hắc Thiên và Hàn Thạc, phòng tiệc này có vẻ trang trọng nghiêm túc, trên bốn bức tường trong phòng có hoa văn đen sẫm, trên mấy cái cột đá lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt của ma pháp thạch, trên đỉnh đầu có một chiếc đèn ma pháp bằng lưu ly, rực rỡ chiếu sáng phòng tiệc.
Trong phòng tiệc tập hợp đông đủ người quyền quý của Ám Ảnh thành, án chiếu theo thân phận địa vị mà ngồi.
Tộc trưởng Tạp Tư Phách của Kim Sâm gia tộc và vợ Bối Ti, con gái Cơ Nhã, còn có muội muội Tạp Mễ Lạp của hắn ngồi ở phía dưới. Trong đó Tạp Mễ Lạp chính là thần vệ trưởng của đội bốn Thần vệ, là một Hắc Ám Thượng vị thần trung kỳ giống như Hắc Thiên.
Bên Cơ Tát gia tộc là tộc trưởng Kim Lạc Khắc, còn có Thần vệ trưởng đội năm Cách Lỗ Tây và vài họ hàng thân thích trong gia tộc.
Tộc trưởng Lao Lôi Nhĩ của Bố Lặc gia tộc, Thần vệ trưởng Ba Đằng của đội bảy Thần vệ, Đồ Tây – thay thế vị trí của Đồ Á Tư ngồi cùng một chỗ.
Tộc trưởng và tộc nhân của một vài gia tộc nhỏ ngồi ở góc tương đối khuất trong phòng tiệc, phân biệt rất rõ ràng.
Hàn Thạc vừa tiến vào phòng tiệc, nhìn sơ lược tình hình trong phòng, lập tức hiểu rõ lần này có chuyện quan trọng cần thương nghị, trong lòng nhảy dựng, không biết trận thế hôm nay rốt cuộc là vì cái gì đây.
– Bố Lai Ân, bên này! – An Đức Liệt liếc mắt thấy Hàn Thạc đang đứng ở cửa, vẫy tay ra hiệu.
Mấy người trong phòng tiệc nghe An Đức Liệt gọi như vậy, dồn tập trung chú ý lên người Hàn Thạc, mấy người trong ba đại gia tộc có quan hệ chặt chẽ với hắn từng người mỉm cười thăm hỏi. Tộc trưởng của tam đại gia tộc chưa từng gặp qua Hàn Thạc cũng đều gật gật đầu chào hắn, cho hắn chút thể diện.
Năm đại gia tộc của Ám Ảnh thành, ngoại trừ một người của Lai Phất Tư gia tộc chưa tới, bốn gia tộc khác đã tập hợp đầy đủ ở đây, thêm vào bảy tám gia tộc nhỏ, trong phòng tiệc có ba mươi mấy người, mỗi người đều rất có địa vị trong Ám Ảnh thành.
Dưới sự mời gọi của An Đức Liệt, Hàn Thạc ngỡ ngàng đi về phía hắn, nhưng mà bên phía An Đức Liệt không có ghế ngồi. Sau khi Hàn Thạc đi qua đó, nhìn qua nhìn lại xung quanh, trong lòng có chút nghi hoặc, tất cả mọi người đều ngồi ở đó chỉ có một mình hắn đứng, điều này khiến cho hắn hơi ngượng ngùng.
Ở đây những người có quan hệ hữu hảo với Hàn Thạc không ít, bên chỗ mấy đại gia tộc còn có một ít chỗ trống, nhưng lại không có ai mời hắn ngồi xuống, tình hình dường như có phần nghiêm túc đặc biệt.
– Đại ca, có thể sắp xếp riêng cho Thiên Cơ dược tề một vị trí không? – An Đức Liệt quay đầu sang Hoa Lai Sĩ đang ngồi trên ghế cao nhất dò hỏi.
Hoa Lai Sĩ liếc nhìn Hàn Thạc một cái, gật gật đầu, trầm giọng nói:
– Sắp xếp cho Thiên Cơ dược tề một khu vực, đem ghế lại đây!
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng liền liếc mắt, tộc trưởng mấy đại gia tộc cũng đều kinh ngạc nhìn Hàn Thạc. Những người của mấy gia tộc nhỏ càng thấp giọng bàn tán:
– Hắn làm sao có tư cách ngồi ở đây? Lúc trước Thần Trạch dược tề cũng không có vị trí, tên tiểu tử này leo cũng nhanh quá đi?
– Bố Lai Ân, chúc mừng ngươi! – Cách Lỗ Tây ha hả cười, gật đầu ra hiệu với Hàn Thạc.
– Chúc mừng chúc mừng! – Cơ Nhã khẽ cười, cũng thấp giọng chúc mừng.
Những người trong ba đại gia tộc có qua lại với Hàn Thạc cũng ào ào chúc mừng hắn, trên mặt tộc nhân của mấy gia tộc nhỏ tràn đầy hâm mộ, ánh mắt nhìn về phía hắn rất kỳ quái.
Hàn Thạc đang ngẩn người lập tức hiểu ra, khom người hành lễ với Hoa Lai Sĩ, nói:
– Đa tạ thành chủ đại nhân!
Khó trách trong phòng tiệc chỉ có vài khu vị trí như vậy! Mỗi một gia tộc đều có một khu vực riêng của mình, chẳng trách vì sao bên chỗ Cách Lỗ Tây rõ ràng có chỗ trống mà lại không mời hắn ngồi xuống. Hóa ra, trong phòng tiệc lại xem trọng điều này như vậy, chỉ có gia tộc lớn trong Ám Ảnh thành mới có tư cách ngồi đây.
Câu nói đó của Hoa Lai Sĩ là “sắp xếp cho Thiên Cơ dược tề một khu vực” mà không phải là “sắp xếp cho Bố Lai Ân một khu vực” ý nghĩa là cái gì, Hàn Thạc lập tức lĩnh ngộ được.
Bắt đầu từ giờ khắc này, Thiên Cơ dược tề không chỉ là cửa hàng dược tề, mà đã là một gia tộc trong Ám Ảnh thành, điều này có nghĩa là Hàn Thạc đã chính thức gia nhập vào tầng lớp quý tộc của Ám Ảnh thành.
– Bố Lai Ân, tên đầy đủ của ngươi là gì? Mỗi một gia tộc mới đều cần phải có gia tộc huy chương đặc thù, rất đáng coi trọng, phương diện này không được qua loa! – Khi mấy thần vệ sắp xếp chỗ ngồi mới cho Hàn Thạc, An Đức Liệt cười hỏi.
Hàn Thạc do dự một chút, nói:
– Bố Lai Ân Hàn.
– Họ Hàn rất kỳ quái, ha ha, nhưng không cần lo, còn có một số họ kỳ quái mà ta cũng từng gặp qua.
An Đức Liệt mỉm cười, nói:
– Bố Lai Ân, từ hôm nay trở đi Thiên Cơ dược tề là sản nghiệp của Hàn gia rồi, ngươi có thể có thần vệ của gia tộc mình, có gia tộc huy chương của mình rồi!
– Đa tạ! – Hàn Thạc nói cảm ơn lần nữa, mục tiêu của hắn ở Chúng Thần đại lục cuối cùng đã thực hiện được rồi. Từ hôm nay trở đi, Thiên Cơ dược tề không còn là một quầy dược tề bình thường, mà là một bộ phận của Hàn gia, những người đến từ Kỳ Áo đại lục sẽ đều là thành viên của Hàn gia.
– Ngồi đi! – Hoa Lai Sĩ phất phất tay, ra hiệu Hàn Thạc ngồi xuống.
Đợi sau khi Hàn Thạc ngồi xuống, Hoa Lai Sĩ mới trầm giọng nói:
– Tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đức của Lai Phất Tư gia tộc đã rời khỏi Ám Ảnh thành, những người họ hàng thân thích trực thuộc gia tộc cũng đã sớm rời đi một bước rồi. Từ hôm nay trở đi Ám Ảnh thành không còn Lai Phất Tư gia tộc nữa, tuy Phỉ Nhĩ Đức rời đi rồi nhưng mấy sản nghiệp trước kia của Lai Phất Tư gia tộc vẫn còn, bao gồm cửa hàng, mấy căn nhà họ nắm giữ trước đây, còn có mấy tòa cứ điểm và thành trì phụ thuộc được ban cho lúc đầu.
– Những tài nguyên này thuộc về Ám Ảnh thành, mấy người thuộc Lai Phất Tư gia tộc không còn nữa, dù sao cũng cần phải có người tiếp quản. Nhất là mấy tòa cứ điểm và thành trì của thuộc hạ, càng không thể một ngày không có chủ nhân. Tái Nhân Đặc gia tộc chúng ta tinh lực có hạn, gần đây chủ trương đem tài nguyên trong thành phân phát cho các vị. Hôm nay mời các vị đến Ám Ảnh thành chính là để bàn bạc một chút nên phân phối những tài nguyên này như thế nào!
Chuyện tộc trưởng Phỉ Nhĩ Đức của Lai Phất Tư gia tộc rời đi, Hàn Thạc quay lại Ám Ảnh thành không bao lâu đã nghe được rồi. Phỉ Nhĩ Đức đã ở Ám Ảnh thành nhiều năm, không có công trạng cũng có lao khổ, mặc dù do Ngải Phất Lý mà Phỉ Nhĩ Đức mất đi tín nhiệm của Tái Nhân Đặc gia tộc, nhưng Hoa Lai Sĩ không làm quá, mặc kệ cho hắn rời đi.
Lai Phất Tư gia tộc chính là một trong năm đại gia tộc của Ám Ảnh thành, tuy không có thực lực lớn mạnh như Tái Nhân Đặc gia tộc, nhưng tài nguyên nắm trong tay cũng không thể xem thường. Phỉ Nhĩ Đức vừa đi, những thành trì, cứ điểm và nhà cửa, cửa hàng kia tự nhiên toàn bộ bị Hoa Lai Sĩ thu về. Một đám hỗn loạn lớn như vậy không có người quản lý đương nhiên là không được, vì sự ổn định của Ám Ảnh thành, Hoa Lai Sĩ mới triệu tập người trong các đại gia tộc đến đây.
– Đều do thành chủ đại nhân làm chủ! – Từng người trong gia tộc nhỏ đồng thời hô lên, tộc trưởng ba đại gia tộc khác gật đầu không nói.
Ở Ám Ảnh thành, Tái Nhân Đặc gia tộc chính là vương quyền, mấy người đó nhìn dáng vẻ của Hoa Lai Sĩ đã biết hắn sớm có kế hoạch rồi, đương nhiên không muốn làm ra chuyện khiến cho thành chủ đại nhân khó chịu.
Hoa Lai Sĩ gật gật đầu nói:
– Tốt lắm.
Ra hiệu với An Đức Liệt một chút, Hoa Lai Sĩ phân phó:
– Đệ nói đi.
An Đức Liệt từ chỗ ngồi đứng dậy, mỉm cười nói:
– Kim Sâm gia tộc, Cơ Tát, Bố Lặc tiếp quản mười tám cửa hàng vốn có của Lai Phất Tư gia tộc. Trừ cứ điểm Bá Cách Lạp Tư ra, các thành trì và cứ điểm còn lại mỗi nhà một cái!
Nói xong, An Đức Liệt chỉ chỉ tộc trưởng của mấy gia tộc nhỏ, người nào được hắn chỉ tới tinh thần phấn chấn, người không được hắn chỉ tới thì thở dài một tiếng.
– Cứ điểm Bá Cách Lạp Tư và nhà ở của Lai Phất Tư gia tộc ở Ám Ảnh thành thuộc về Hàn gia! – An Đức Liệt nói tiếp.
Lời này vừa nói ra, Hàn Thạc hết sức vui mừng, những người thuộc mấy gia tộc nhỏ kia từng người từng người hô lớn hô nhỏ, dường như có chút bất mãn với cách phân chia này.
Bất luận là cứ điểm Bá Cách Lạp Tư hay là nhà ở của Lai Phất Tư gia tộc ở Ám Ảnh thành đều là một miếng thịt béo bở.
Bỗng chốc giao đến tay của Hàn Thạc vừa mới lên cấp, mấy người kia bắt đầu không vui. Tộc trưởng của ba đại gia tộc tuy cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại không có biểu hiện gì, ba người bọn họ xem trọng nhất vẫn là đội năm Thần vệ, nên đều đang đợi món béo bở lớn hơn này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/02/2022 03:33 (GMT+7) |