Chẳng những Ba Đằng mà ngay cả tên Cách Lỗ Tây của đội Sáu cũng cho rằng phe của Bác Lan Tư không chịu nổi một đòn. Nhìn thấy đội thần vệ của Ba Đằng ra tay tập kích trước, khiêu khích đội Năm thủ hạ của Hàn Thạc, Cách Lỗ Tây không khỏi liếc mắt nhìn Ba Đằng, ánh mắt tràn đầy nét buồn bực vì bị người khác đoạt mất tiên cơ.
Xem ra không chỉ Ba Đằng mà ngay cả Cách Lỗ Tây cũng đang nghĩ cách cướp đoạt Thần tinh trong tay đại đội này của Hàn Thạc. Đáng tiếc là Hoa Lai Sĩ đã có quy định: Khi một trong hai đội khai chiến thì đội kia không được nhúng tay can thiệp, cũng không được hiệp lực với phe nào. Cho nên đội kia của Ba Đằng vừa ra tay thì thần vệ thủ hạ của Cách Lỗ Tây cho dù có dã tâm cùng không cách nào tham dự vào được.
Đội Bốn, đội Hai còn chưa tề tụ lại thì đội Bảy thủ hạ của Ba Đằng cùng với đội Năm của Hàn Thạc đã quấn lấy nhau trước tiên.
Mọi người liền tập trung chú ý tới trận giao chiến đầu tiên giữa đội Bảy cùng đội Năm. Ánh mắt của Hoa Lai Sĩ cùng An Đức Liệt tập trung vào trận giao chiến. Hai người đều muốn nhìn xem thực lực thật sự của đội Năm kia là thế nào. Hôm nay thông qua hình ảnh do sa bàn thu lại thì có thể nhìn thấy mọi thứ rõ rõ ràng ràng. Cơ hội thế này thật là ngàn năm khó gặp.
Cái nhìn của hai huynh đệ Hoa Lai Sĩ khác hẳn với Ba Đằng và Cách Lỗ Tây. Từ sau khi biết Hàn Thạc đã đánh bại thành chủ Hoắc Phu Tư của U Mạc thành, hai người đã không còn coi Hàn Thạc là một Thần vệ trưởng bình thường. Sau khi đoàn người Bác Lan Tư tiến vào khu vực đấu trường thì vẻ ung dung tươi cười nói chuyện đều ngấm ngầm mang theo nét kiêu ngạo khó hiểu. Hai người Hoa Lai Sĩ đều không cho rằng đội Năm sẽ dễ dàng bị giải quyết.
– Hừ, vận may của Ba Đằng nhà ngươi cũng khá lắm! – Thần vệ trưởng đội Bốn, Tạp Mễ Lạp lòng đầy phẫn nộ trợn mắt nhìn đội ngũ của Cơ Phạm đang hùng hùng hổ hổ tiếp cận thủ hạ của mình. Đến khi nàng thấy thủ hạ của Ba Đằng bỏ qua đội đội Hai do Cơ Phạm dẫn theo mà không đánh, lại đi khiêu chiến xuống tay với đám đội Năm để chiếm tiện nghi liền lập tức cảm thấy đùng đùng phẫn nộ.
– Ha ha, sách lược của bọn thủ hạ khá quá! – Ba Đằng cũng chẳng khiêm tốn, vẻ mặt đầy nét đắc ý.
Nói xong, Ba Đằng cũng thấy có chút không được tốt lắm liền nhìn sang Hàn Thạc rồi mỉm cười nói:
– Bố Lai Ân đại nhân, về mặt giao đấu mặc dù không thể hạ thủ lưu tình, nhưng ta đã có giao phó trước đó với bọn chúng. Ngươi cứ yên tâm đi, bọn chúng có chừng mực mà, quyết sẽ không làm tổn thương tới người của ngươi!
Câu nói này của hắn ý là trước đó Ba Đằng đã có ra mệnh lệnh, xem ra từ đầu tới cuối Ba Đằng đã coi phe đội Năm của Hàn Thạc là yếu kém nhất. Nhưng vì gia tộc Bố Lặc còn phải mua thuốc từ Thiên Cơ dược tề do chính tay Hàn Thạc luyện chế ra, cho nên mới phân phó trước cho đám thủ hạ không được để hắn khó xử.
Hàn Thạc dở khóc dở cười, cũng chẳng biết trả lời thế nào cho phải, đành chỉ gật gật đầu giả đò cảm kích:
– Vậy thì đa tạ Ba Đằng đại nhân rồi!
Ba Đằng vừa định chuẩn bị khiêm tốn trả lời một hai câu để giao hảo quan hệ với Hàn Thạc, nhưng trong lúc vô ý lại liếc mắt nhìn tới tình hình chiến đấu trong sa bàn, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, nhịn không được la lên một tiếng.
Từ hình ảnh thu nhỏ của sa bàn, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng đội Năm do Bác Lan Tư thống lĩnh giống như một thanh trường kiếm vô cùng sắc bén, bày trận thành thế trùy hình đâm thẳng vào đội Bảy đang vây tới.
Đi đầu là ba người Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc, Huyết Linh. Ba người này ở ngay phía trước nhất của trận thế, tạo thành một mũi nhọn sắc bén cắm thẳng vào bụng của đội hình đội Bảy! Hơn nữa lại mang theo thế như chẻ tre đâm ngay chỗ ánh sáng chói ngời của Thần tinh, rõ ràng là chuẩn bị đoạt lấy Thần tinh của hộ vệ đội Bảy.
Đội ngũ hình trùy này đâm xuyên tới một cách hung bạo như thế chẻ tre. Đây là vì ba người Bác Lan Tư và đám thần vệ sau khi trải qua trau luyện trong Bát hoang ly hợp luyện ngục trận, ai nấy đều mang đầy sát khí gây chiến mãnh liệt, dùng thần khí thần lực làm thủ đoạn công kích, nhịp nhàng phối hợp lẫn nhau, trực tiếp xông thẳng tới trước.
Vẻ mặt Cát Nhĩ Bá Đặc đầy phẫn nộ, dùng Hắc Ám thần lực đánh văng tên thần vệ đội Bảy cản ngay phía trước, miệng thì mở lời chửi rủa dơ dáy:
– Mẹ nó, thật là khi dễ bọn ta quá rồi. Lão tử còn chưa giành giật với bọn ngươi mà không ngờ lại dám xuống tay với bọn ta, thật là chán sống con mẹ nó rồi!
Hắn thật sự là giận dữ lắm. Đám người Cát Nhĩ Bá Đặc vốn chỉ định xuống tay với đám đội Hai mà thôi, rồi mới nhàn hạ tiếp tục đi truy tìm Thần tinh có khả năng bị cất giấu. Nay lại đột nhiên hiện ra tên Đồ Nặc vẻ mặt khinh thường kia dẫn người kéo tới, lại còn cười nham hiểm bao vây bọn họ lại, chẳng nói lời nào mà còn xông đến.
Theo Hắc Long thấy thì hắn còn chưa khai đao với đám gia hỏa này là đã nể mặt lắm rồi, không ngờ đám người này lại còn không biết điều, dám chủ động trêu chọc tới hắn.
– Cát Nhĩ Bá Đặc, không thể giết bọn chúng! Ngươi xuống tay có chừng mực một chút cho ta! – Bác Lan Tư biết rõ tính khí của Hắc Long liền lập tức quát lớn.
Bác Lan Tư nhìn ra được mục tiêu của đám người Đồ Nặc là Thần tinh bọn họ đang bảo vệ trong tay. Phương pháp của thần vệ đội Bảy mặc dù là tìm chết nhưng lúc ra tay cũng còn để lại chút chỗ qua lại, chứ không hề có ý giết người. Trước khi tới Hàn Thạc đã dặn dò Bác Lan Tư, nói rằng ngoại trừ đám đội Hai là có thể thẳng tay hạ độc thủ tàn nhẫn, còn các đội khác thì cứ dựa theo thái độ của họ mà tự mình quyết định đối sách.
Sau khi quan sát một hồi thì Bác Lan Tư đã nhìn rõ được mục tiêu của đội Bảy, liền lập tức ra dấu hiệu với mọi người, tỏ ý không nên ra tay giết chóc hung ác mà chỉ đoạt lấy Thần tinh là được rồi.
Cát Nhĩ Bá Đặc thì hoàn toàn nghe theo lời Bác Lan Tư, vừa nghe hắn ta quát lên như vậy, liền chỉ phẫn nộ chửi thêm vài câu rồi cùng với Huyết Linh, Bác Lan Tư tiếp tục mở đường, xuống tay đối phó với các chỗ khác của đám người Đồ Nặc của gia tộc Bố Lặc.
Đồ Nặc là đại đội trưởng của đội Bảy, hắn hiện giờ vô cùng hối hận trong lòng. Nhìn thấy ba người Bác Lan Tư điên cuồng xông pha ngang dọc, đẩy tan tành từng tên thần vệ bên phe hắn, đến lúc đó Đồ Nặc mới hiểu rõ lần này đã đụng nhầm thiết bản rồi.
Đồ Nặc lập tức phản ứng, điều động cao thủ xông về phía ba người Huyết Linh, hơn nữa còn phái mấy tên tiểu đội trưởng dẫn người tấn công phía bên hông. Theo Đồ Nặc thấy thì đội Năm chỉ có ba người Huyết Linh là có thực lực mạnh nhất, đám thần vệ còn lại nghe nói đều là tay mơ cả, nhất định là sẽ chịu không nổi một đòn. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra là mình đã sai lầm. Đến khi từng tên tiểu đội trưởng ủ rũ quay về bẩm báo là phòng ngự phía hông của đối phương vững chắc chặt chẽ vô cùng thì Đồ Nặc mới biết là vấn đề đã trở nên nghiêm trọng rồi.
Ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc mở đường, cứ như là một lưỡi dao đâm vào bụng của đội Bảy. Cho dù có Đồ Nặc chống đỡ bên trong, căn bản cũng không cách nào tổ chức được đối sách hữu hiệu gì, mặc cho đám thần vệ phía sau ba người xông tới khu vực có Thần tinh.
Cảnh chiến đấu bừng bừng khí thế, sắc mặt của Ba Đằng ở bên ngoài sa bàn cũng dần dần có chút xanh rờn. Bốn tộc trưởng của tứ đại gia tộc cùng với mấy tên Thần vệ trưởng vốn đang thấp giọng bàn luận tình thế, dường nhiên đang phỏng đoán tình hình, đột nhiên đều trầm mặc hẳn.
Cả đoàn người vây quanh sa bàn nhìn không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đội Năm trong sa bàn tung hoành không coi ai ra gì. Vẻ mặt ai nấy đều trở nên trầm trọng.
Căn bản không phải là cùng đẳng cấp.
Đây là trực giác trong lòng của mọi người.
Đám thủ hạ đội Năm của Hàn Thạc giống như một thanh kiếm bén vô địch, đâm chém mãnh liệt vào giữa đám thần vệ đội Bảy, căn bản không đụng phải cản trở phiền toái gì. Vì bọn họ đứng bên mà nhìn nên càng có thể thấy rõ ràng nét mạnh mẽ sắc bén của đội hình đội Năm. Dưới lực lượng thế này, đội Bảy do Đồ Nặc dẫn theo dường như ngoài việc né tránh thì căn bản không còn sức để trả đòn.
Chênh lệch lớn quá!
Hoa Lai Sĩ cả kinh liếc nhìn Hàn Thạc. Hiện giờ vẻ mặt của Hàn Thạc vẫn mỉm cười lãnh đạm, không vui vẻ cũng chẳng buồn bã, tựa hồ như mọi biến hóa trong sa bàn đều không thể ảnh hưởng tới hắn. Vẻ ung dung tự nhiên như thể mọi sự đều nằm trong tầm kiểm soát của mình thế này, ngay cả Hoa Lai Sĩ cũng tự cho rằng mình cũng không làm được.
“Cái tên tiểu tử này thật khiến người không thể tưởng tượng được!” Hoa Lai Sĩ thầm nói, rồi nhịn không được nghĩ tới đề nghị trước đó của An Đức Liệt, tiếp đó liếc mắt nhìn đệ đệ mình.
Hai người cùng đứng ở một nơi, An Đức Liệt lập tức cảm ứng được ánh mắt của Hoa Lai Sĩ, liền cười khổ ngẩng đầu, vẻ mặt quái dị lắc lắc đầu rồi nói nhỏ:
– Quả nhiên thế, ta biết đội Năm sẽ không dễ dàng đối phó như vậy!
– Bố Lai Ân đại nhân, ngươi đã chơi gian rồi!
Ba Đằng đột nhiên quát nhỏ. Biến hóa trong sa bàn đã khiến hắn trở nên có chút thất thường. Đến khi hắn thu hút được sự chú ý của mọi người, Ba Đằng liền chỉ ngay ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc ở ngay tiền phương của trùy trận mà nói:
– Thực lực bọn họ mạnh quá. Phòng ngự của đám thủ hạ của ta đã đạt tới thực lực Trung vị thần hậu kỳ, không ngờ lại chịu không nổi sự tung hoành ngang dọc của ba người này. Điều này rõ ràng ba tên Trung vị thần không thể làm được!
Lời nói của Ba Đằng như vậy, sau khi mọi người suy nghĩ rõ ràng cũng đều tán thành.
Đặc biệt là sắc mặt cũng khó coi hệt như vậy của thần vệ trưởng đội Hai Lạp Nhĩ Phu. Sau khi nhìn thấy thực lực kinh người của đám đội Năm, so với Ba Đằng thì Lạp Nhĩ Phu còn nóng giận hơn. Cho dù Ba Đằng có thua thì cũng sẽ chẳng bị gì, nhưng thực lực của đội Năm sẽ tạo thành uy hiếp nghiêm trọmg tới vị trí đội Hai của hắn tại Ám Ảnh thành.
Điều quan trọng là trước khi Cơ Phạm tiến vào khu thi đấu, Lạp Nhĩ Phu hắn đã ra mệnh lệnh cho Cơ Phạm giết chết thần vệ đội Năm. Nhưng chiếu theo tình hình triển khai hiện giờ thì cùng không chắc là ai sẽ giết ai đây?
– Không sai, thực lực của ba người kia mạnh như vậy thật có chút quỷ quái! Ta không cho rằng ba tên Trung vị thần có thể liên thủ đánh tan hàng phòng ngự của mười tên thần vệ Trung vị thần hậu kỳ nhanh như vậy được!
Lạp Nhĩ Phu trầm mặt quát lên rồi lạnh lùng nhìn Hàn Thạc nói:
– Bố Lai Ân đại nhân, có phải ngươi sắp xếp cho một tên Thượng vị thần tiến vào không?
Nghi vấn này không chỉ Ba Đằng và Lạp Nhĩ Phu có mà mấy Thần vệ trưởng khác đều đầy vẻ nghi hoặc như vậy. Lời nói của Lạc Nhĩ Phu vừa phát ra, mọi người đã nhìn chằm chằm về phía Hàn Thạc, chỉ có một mình An Đức Liệt là nhíu nhíu mày.
Hàn Thạc cười ha hả lắc đầu nói:
– Thực lực như nhau, nếu hiểu cách công kích phối hợp, vậy thì lực công kích phát ra cũng không giống nhau! Đây không phải là chuyện to lớn gì! Nếu như lực công kích cùng đẳng cấp phát ra đều như nhau, ta nghĩ tỉ đấu giữa các đội thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dựa theo cách nhìn của nhà ngươi, có phải là nếu cùng cảnh giới Trung vị thần hậu kỳ, tất cả mọi người khi giao chiến đều sẽ bất phân thắng bại sao?
– Phối hợp đoàn đội quả nhiên có thể phát huy ra được lực lượng cường đại. Nhưng lực công kích do ba người của ngươi phối hợp phát huy ra lại hơi có chút quá mức! – Ba Đằng nhíu chặt mày, rồi mở lời biện bạch.
Hàn Thạc bật cười tự tin nói:
– Hơi quá mức một chút à. Chỉ là các người chưa thấy trước kia mà thôi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/02/2022 03:33 (GMT+7) |