Vùng đất Hỗn Loạn chính là nơi các chúng thần mua bán và trao đổi, nếu khắp nơi đều không an toàn, thì ngay cả việc trao đổi hàng hóa đơn giản nhất cũng không thể tiến hành, điều này hiển nhiên là không thể chấp nhận.
Ở trung tâm của Thâm Cốc hỗn loạn, xem như cũng có thể gọi là một thành thị thô sơ, do năm cường giả mạnh nhất của vùng đất Hỗn Loạn quản lý. Thâm Cốc chịu sự quản lý của năm đại quân chủ cho nên thường không xảy ra những vụ chém giết, nhưng là mỗi người khi tiến vào Thâm cốc đều phải nộp một khoản chi phí đắt đỏ để làm phí dừng chân.
Những người bị cấm ở mười hai Đại Thần vực, nếu như trong tay có đủ hắc tinh tệ, một khi có thể đột phá vòng vây bên ngoài tiến vào Thâm Cốc, sử dụng hắc tinh tệ có trong tay bọn họ cũng có thể có một cuộc sống tốt ở đây. Bất kể bên ngoài Thâm Cốc có hỗn loạn bao nhiêu, năm Đại Quân Chủ cũng không quản đến. Ngay cả khi năm Đại Quân Chủ xảy ra tranh đấu, thì cũng sẽ tiến hành ở bên ngoài Thâm Cốc. Nói cách khác, mặc dù mua được vật tư ở bên trong Thâm Cốc nhưng môt khi rời khỏi, cũng sẽ có người chặn giết. Ở giữa Thâm Cốc, do cố kị sự cường đại của năm Đại Quân chủ mà không động thủ, nhưng bên ngoài Thâm cốc dù sao cũng là vùng đất Hỗn Loạn, chỉ cần có đủ thực lực, hoàn toàn có thể nhân cơ hội người khác rời đi mà động thủ giết người.
Đó cũng là hoàn toàn phù hợp với quy củ của vùng đất Hỗn Loạn!
Thâm Cốc là một nơi lạ lùng, là một nơi bình an nhất ở trong vùng đất Hỗn Loạn, nhưng mà một khi cần tiến vào bên trong thành thì ít nhất là phải giao nộp một trăm hắc tinh tệ. Ở Thâm Cốc nếu dừng chân thêm một ngày, cần phải giao nộp thêm hắc tinh tệ, muốn có được an toàn trong một khoảng thời gian, cần phải tiêu tốn một lượng hắc tinh tệ khổng lồ để chi trả.
Năm Đại Quân Chủ sở dĩ bằng lòng cho Thâm Cốc tồn tại, một mặt là vùng đất Hỗn Loạn cần một nơi như vậy, mặt khác là việc thu thuế ở Thâm Cốc có thể cung cấp cho bọn họ một khoản tiền bất chính, mỗi ngày khoảng mười vạn hắc tinh tệ.
Đi mất tám ngày trời, đoàn người Hàn Thác cuối cùng cũng đến được Thâm Cốc.
Trong tám ngày này, Hàn Thạc được chứng kiến mấy chục cuộc chiến lớn lớn nhỏ, từ vài ba người cho đến vài trăm người cùng tham gia tạo ra những trận chiến với quy mô lớn. Trên đường đi cũng có năm sáu lần nhân vật chính là mấy người Hàn Thạc tuy nhiên những kẻ này đều bị chết trong tay Hàn Hạo và La Ti.
Trong tám ngày này. Hàn Thạc càng có cảm nhận sâu sắc về vùng đất Hỗn Loạn. Ở nơi này vốn không có quan niệm về đạo đức. Một khu vực được dựng nên bởi những kẻ hung ác nhất của mười hai Đại Thần vực. Một nơi hoàn toàn thờ phụng chân lý “cường giả vi tôn”. Coi mạng người như cỏ rác, chỉ một chút không vừa ý là ra tay giết người.
Rất nhiều hạng người hung ác không được chấp nhận ở mười hai Đại Thần vực nghìn dặm xa xôi mà tìm đến vùng đất Hỗn Loạn. Trong số bọn chúng đại đa số còn chưa thật sự tiến vào sâu bên trong vùng đất Hỗn Loạn thì đã bị những kẻ khác tiêu diệt. Những thần cấp cao thủ sau khi đi vào được sâu bên trong thì thường dựa vào các phương thế lực lớn hoặc nếu trong tay có đủ hắc tinh tệ thì sẽ dùng để làm chi phí cho sự an toàn ở Thâm Cốc.
Trên đường đi Hàn Thạc không khác gì như cá gặp nước. Chỉ cần hắn nhìn thấy những người hành sự đơn độc thì lập tức dùng Vạn Ma đỉnh hấp thu vào. Trong thời gian tám ngày, số người chết trong tay đoàn người Hàn Thạc vượt quá con số hai trăm, trong đó có mười thượng vị thần sơ kỳ!
Đối với những người khác mà nói vùng đất Hỗn Loạn đúng là một cơn ác mộng. Nhưng là đối với Hàn Thạc thì đây chính là vùng đất để hắn tăng cường thực lực. Số lượng ma đầu trong Vạn Ma đỉnh càng nhiều thì thực lực của Hàn Thạc càng mạnh. Mỗi lần hấp thu một thần hồn của thượng vị thần, hắn đều có thể cảm thấy những biến hóa cho dù là nhỏ nhất của Vạn Ma đỉnh.
Đứng trước cửa Thâm Cốc, Hàn Thạc nhận thấy trung tâm của vùng đất Hỗn Loạn so với Không Linh Thành cũng không nhỏ hơn là mấy. Thâm cốc chiếm diện tích khá rộng, mây mù phủ kín bầu trời. Liếc mắt nhìn qua, các công trình kiến trúc phân tán khá lộn xộn, trong đó số lượng người lui tới cũng không ít. Chỉ là trong những người này đều có ánh mắt hung ác, rõ ràng không phải hạng người lương thiện gì.
Ở sơn cốc này có năm cửa để tiến vào thành do thủ hạ của năm Đại Quân chủ nắm giữ. Mấy người Hàn Thạc tiến vào từ cửa khẩu do thuộc hạ của Ngõa Tây Tư canh giữ. Những người trông coi khu vực nhìn về phía Hàn Thạc ánh mắt tham lam lạnh lùng. Dường như muốn lấy đi tất cả những gì đáng giá trên người Hàn Thạc.
Bọn họ không cần nhìn thần bài, cái gì cũng không hỏi đến, nhưng nhất thiết người nào trước khi tiến vào thì cần phải giao nộp một trăm hắc tinh tệ. Cứ qua một ngày, muốn ở lại phải giao thêm một trăm hắc tinh tệ. Đoàn người Hàn Thạc gồm có tám người, sau khi giao nộp tám trăm hắc tinh tệ thì mới được tiến vào Thâm Cốc.
Ở những thành thị thuộc mười hai đại thần vực, chỉ cần giao vài tử tinh tệ là đủ rồi, nhưng mà Thâm cốc này thu tới một trăm hắc tinh tệ, cao hơn gấp trăm ngàn lần so với thành thị thông thường. Không những thế, cứ qua một ngày lại phải nộp thêm hắc tinh tệ.
Trong Thâm Cốc mặc dù chỉ có năm nghìn người nhưng một ngày thu thuế được năm mươi vạn hắc tinh tệ, vậy thì một tháng, một năm, mười năm được bao nhiêu đây?
Khó trách năm Đại Quân Chủ có thể hiệp sức lại quản lý Thâm Cốc, tiền thu thuế ở nơi này đúng là một con số rất lớn. Hàn Thạc thầm nghĩ, mặc dù hắn nắm trong tay Thiên Cơ Dược Tề, nhưng khi nghĩ tới Thâm Cốc một năm kiếm được bao nhiêu hắc tinh tệ thì cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Bởi vì ở khắp vùng đất Hỗn Loạn đềy xảy ra chém giết lẫn nhau cho nên những kẻ có thực lực thấp kém nhưng có trong tay hắc tinh tệ, chắc chắn sẽ vì sống sót, mà không tiếc chi hắc tinh tệ để ở trong Thâm Cốc, bọn họ dùng hắc tinh tệ để bảo toàn tính mạng của mình. Chính vì vậy mà có một Thâm Cốc đặc biệt như vậy tồn tại, khiến cho Thâm Cốc trở thành một trong những khu vực mà người ta điên cuồng vơ vét của cải nhất Chúng Thần Đại Lục.
– Phụ thân, nếu như chúng ta có thể nắm trong tay Thâm Cốc, thì có lẽ sẽ không bao giờ… vì hắc tinh tệ mà buồn rầu nữa!
Tiểu khô lâu Hàn Hạo đi phía sau Hàn Thạc, vừa tiến vào trong Thâm Cốc vừa khẽ nói với Hàn Thạc. Những thủ hạ của năm Đại Quân Chủ, khi nhìn thấy tấm thẻ trước ngực của một người nào không lấp lánh nữa, thì sẽ lập tức bắt hắn giao nộp thêm hắc tinh tệ để bổ sung thêm năng lượng. Nếu như lấy ra không đủ hắc tinh tệ, sẽ không nể tình gì mà đuổi ra khỏi Thâm Cốc. Chỉ khi nào nộp thêm một lần hắc tinh tệ nữa, làm cho tấm thẻ trên ngực phát sáng trở lại, hắn mới có thể tiếp tục ở lại trong Thâm Cốc.
Sờ sờ tấm thẻ nhỏ trước ngực, Hàn Thạc thả ra một chút thần thức kiểm tra năng lượng trong tấm thẻ, hắn cảm nhận thấy loại năng lượng kỳ dị có ý thức ở bên trong. Thần thức Hàn Thạc còn chưa tới tấm thẻ nhỏ, đã lập tức cảm giác được luồng lực lượng kia cảnh giác với thần thức của mình.
Trong lòng kinh hãi, Hàn Thạc có thể chắc chắn trong tấm thẻ có ý niệm của chủ thần, tựa như luồng lực lượng kỳ dị lúc trước trong người của Hắc Thiên, cũng có tồn tại ý thức tự chủ. Hiện tại Hàn Thạc có thể đem luồng ý niệm kia xóa bỏ, nhưng là nếu làm vậy, một khi làm kinh động đến nguồn ý thức này, thì mấy người Hàn Thạc có thể sẽ phải đối mặt với sự chất vấn của vị Quân Chủ ở đây, nói không chừng lại xảy ra một hồi đại chiến nữa.
Còn chưa biết rõ tình huống ở vùng đất Hỗn Loạn, Hàn Thạc tất nhiên không có cái ý định khai chiến với một trong năm phương thế lực ở đấy, tốt hơn hết là nên lẳng lặng thu thần thức trở về, Hàn Thạc nhìn sang Hàn Hạo gật đầu ra hiệu, nhẹ giọng nói:
– Không nên đụng vào luồng lực lượng kỳ dị ở bên trong thẻ bài.
Quan sát một chút, Hàn Thạc phát hiện Thâm Cốc so với thành thị của mười hai đại thần vực căn bản cũng không có gì khác biệt, nơi này cũng mọc lên một rừng cửa hàng và quảng trường, chỉ là những nơi này giá cả vô cùng đắt đỏ mà thôi. Khắp nơi đều diễn ra những giao dịch hàng hóa, rất nhiều vật tư bị cướp đoạt đều xuất hiện ở nơi này. Dùng hắc tinh tệ hay một số đồ vật đặc biệt có thể mua sắm hoặc trao đổi, những người tiến vào Thâm Cốc thường là những kẻ hung ác có thực lực đủ để chiếm cứ một phương, tới nơi này nhân cơ hội bán tháo những đồ cướp được.
Trừ những kẻ đó ra, trong Thâm Cốc còn có một số kẻ có nghề nghiệp đặc biệt – vệ sĩ, loại nghề nghiệp này giống như nhiệm vụ của những dong binh đoàn. Với tình hình ở vùng đất Hỗn Loạn nếu không có thực lực cường đại thì khả năng tủ vong là rất lớn.
Bởi vì thế, loại nghề nghiệp vệ sĩ này tự nhiên nảy sinh ở đây, chỉ cần ngươi có thể cung cấp cho ta đủ hắc tinh tệ, tính mạng của ngươi không thể bị người khác uy hiếp được. Những vệ sĩ này đại đa số đều là thủ hạ trực hệ của năm Đại Quân Chủ hoặc là một thế lực cường đại khác, thực lực của bọn họ đều có thể tin tưởng được. Nếu có vệ sĩ bảo vệ thì những. Người không có thực lực mạnh mẽ hoặc không có chỗ dựa vững chắc mới có đủ dũng cảm để rời khỏi Thâm Cốc.
Đương nhiên giá cả cũng không dễ chịu gì, chi phí ít nhất cũng phải trên vạn hắc tinh tệ. Nhưng chỉ vì mạng sống, rất nhiều người có thể bằng lòng với số tiền này, nếu không thì ngay khi vừa ra khỏi Thâm Cốc, đã có khả năng bị người ta giết chết rồi.
Đi dạo trong chốc lát, Hàn Thạc dần dần cũng có nhận thức sâu sắc về tình thế ở Thâm Cốc, tóm lại chỉ cần thực lực đủ cường đại, trong tay có nhiều hắc tinh tệ, như vậy ngươi có thể sống thoải mái ở vùng đất Hỗn Loạn.
Nếu không thì chỉ có con đường ngồi chờ chết!
– Ta thấy thích nơi này!
Quay một vòng, Tiểu Khô Lâu nhẹ giọng nói.
La Ti ở bên cạnh hắn cũng sửng sốt, liếc nhìn Tiểu Khô Lâu, thầm nghĩ quả nhiên cặp phụ tử đều giống nhau, cũng đều cổ quái khó hiểu!
– Ơ, đó không phải là La Ti sao? Haha, ngươi lại còn dám trở về đây sao?
Bỗng nhiên có một tiếng cười điên cuồng, khó nghe từ nơi xa truyền đến, một lão bà da bọc xương, đầu trọc, vô cùng xấu xí bay tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 21/02/2022 11:33 (GMT+7) |