– Thế nào, có phải mắt cá chân bị thương không? Để ta xem cho?
– Không có gì, chỉ là trật gân một chút thôi. – Hàn Thạc cúi đầu nói nhỏ một câu. Phía sau, Khắc Lao Đức cùng mấy kỵ sĩ đệ tử vừa lúc đi tới. Những người này đều là mới đến, không biết Hàn Thạc, tại chỗ này bị thương thiếu gì người, cho nên biểu hiện của Hàn Thạc bây giờ cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý. Khắc Lao Đức hướng về phía Hàn Thạc thoáng nhìn, cũng không có để ý, lại cùng những người bên cạnh cười đùa, vượt qua Hàn Thạc rời đi. Mắt cá chân của Hàn Thạc lúc trước đúng là có bị trật một chút, phía sau có chút bầm tím. Gia Nhĩ, sau khi cúi đầu nhìn, than nhẹ một tiếng:
– Sưng to như vậy cơ à, hay là để ta đưa ngươi trở về!
Mắt nhìn Khắc Lao Đức càng đi càng xa, Hàn Thạc một lần nữa đứng thẳng lại, xoa xoa chân, mỉm cười hướng Gia Nhĩ nói:
– Ta đột nhiên cảm giác khá hơn, cảm ơn ngươi Gia Nhĩ nhưng thật sự là không cần!
Những lời này vừa nói xong, tốc độ di chuyển của Hàn Thạc có nhanh hơn một chút, cũng không nói thêm tiếng nào biến mất sau lối rẽ. Gia Nhĩ thấy Hàn Thạc đột nhiên như không có việc gì, không khỏi nghi hoặc, lắc đầu kinh ngạc nói:
– Thật sự là một quái nhân. “Ầm!”
Cánh cửa nhỏ của kho tạp phẩm bỗng nhiên bị phá mở, Hàn Thạc chợt bừng tỉnh, nhướng mày, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía Kiệt Khắc. Kiệt Khắc bị ánh mắt của Hàn Thạc dọa làm cho cả người run lên, đến khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thạc rút đi, lúc này mới thở nhẹ một tiếng, nói:
– Bố Lai Ân, ngươi nguyên là ở kho tạp phẩm, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì chứ!
Hàn Thạc sau khi bừng tỉnh, lập tức xem xét tình trạng thân thể, đột nhiên phát giác thân thể vốn thụ thương nặng không chịu nổi, giờ đã khá hơn bảy tám phần. Ma nguyên lực trong cơ thể lưu chuyển so với trước lớn mạnh hơn một chút, tinh thần lực cũng thấy sảng khoái.
– Ta sao có thể xảy ra chuyện gì, chỉ là chậm trễ một ngày thôi, dù sao đã có Bác Cách và Khải Lý giúp ta dọn dẹp, cũng không có chuyện gì phải làm.
Hàn Thạc lắc lắc, xoay xoay cổ phát ra tiếng “Rắc, rắc”. Hắn từ chiếc giường gỗ đi xuống, lại vặn vẹo thân thể, xương cốt bên trong đều phát ra âm thanh, khiến Kiệt Khắc đứng bên cạnh kinh hãi, ngây ngốc. Một hồi lâu, cho đến khi những tiếng vang quái dị trong thân thể Hàn Thạc biến mất, Kiệt Khắc lúc này đột nhiên bừng tình nói to:
– Ách, Bố Lai Ân, ngươi không phải là chậm một ngày, mà ngươi đã liên tục sáu ngày không xuất hiện, ta gõ cửa cả nửa ngày, ngươi đều không có phản ứng, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì chứ!
Nghe Kiệt Khắc nói như vậy, Hàn Thạc trong lòng cả kinh. Sáu ngày, chẳng lẽ chính mình tu luyện suốt sáu ngày, Hàn Thạc nhướng mày, đột nhiên nhớ tới trong trí nhớ của Sở Thương Lan lưu lại, Ma công tu luyện có “Nhập ma”. Lại nói, tu ma giả vì cơ duyên tấu xảo có đôi khi lâm vào “Nhập ma” cảnh giới, tùy theo bất đồng tình hình, “Nhập ma” lại chia làm hai loại. Có người sau khi “Nhập ma” tâm trí đại biến thích sát thành tính, thân thể vô cùng đau khổ, không chỉ Ma công mà thể phách cũng được đề cao, lúc này mối thời khắc đều không ngừng muốn hủy diệt tất cả mọi người, mọi vật trước mặt. “Nhập ma” kiểu này là loại động. Mặt khác còn có một loại, chính là loại mà Hàn Thạc vừa rồi tu luyện đột nhiên “Nhập ma”, mơ mơ màng màng đến nỗi chính mình không thể cảm giác, nhưng trong cơ thể, cơ năng cùng với ma nguyên lực lưu động mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc bình thường tu luyện, cả người không thể cảm nhận được trạng thái tu luyện của chính mình nhưng sau khi tỉnh lại có thể nhận thấy được thân thể biến hóa thật lớn. Hai loại “Nhập ma” này, loại đầu tiên, thông thường là để tâm trí bị kích thích cực mạnh, nếu như sau khi “Nhập ma”, giết chóc không chết thì nguyên khí cũng bị thương nặng, có chút tác dụng phụ. Loại “Nhâp ma” tĩnh này của Hàn Thạc lại có mặt tốt, thường là trong quá trình tu luyện, kỳ dị tiến vào loại cảnh giới này, sau khi tỉnh lại có thể có điều kiện gia tăng thực lực rất nhiều.
– À, bởi vì ta gần đây có chút mệt mỏi, ngủ nhiều một chút. Được rồi, ngươi tới đấy tìm ta có chuyện gì?
Hàn Thạc nói xong cảm thấy trong bụng trống rỗng, lập tức hiểu rằng sáu ngày không ăn gì, bây giờ thân thể phi thường cần bổ sung thực vật cùng dinh dưỡng. Thấy Hàn Thạc xoa xoa bụng, tên mập Kiệt Khắc từ trên người lấy ra một miếng bánh lớn đưa cho Hàn Thạc, sau đó mới nói:
– Ta lo ngươi có chuyện, ngoài ra thì Phạm Ny sư phụ bảo ta kêu ngươi đến phòng thực nghiệm một chuyến. À, còn có tiểu ma nữ Lỵ Toa nữa, cũng hỏi ta tin tức của ngươi, không biết có phải lại muốn tìm ngươi phiền toái.
– Như vậy à, được, ta trước đi gặp Phạm Ny sư phụ thôi.
Hàn Thạc vừa gặm miếng bánh Kiệt Khắc đưa, vừa đi ra ngoài kho tạp phẩm. Hoàn hảo, Tiểu Khô Lâu trong khoảng thời gian này đều bị để dưới gầm giường, lần này Kiệt Khắc đột nhiên phá cửa tiến vào cũng không nhận thấy chỗ nào cổ quái. Sau khi sửa chữa cánh cửa bị Kiệt Khắc đánh vỡ, Hàn Thạc liền trực tiếp đi tới thực nghiệm thất của Phạm Ny. “Cạch cạch cạch” Hàn Thạc đứng thẳng trước cửa phòng thực nghiệm gõ cửa.
– Vào đi!
Tiếng nói êm dịu của Phạm Ny truyền ra từ phía trong phòng thực nghiệm. Hàn Thạc nghe thấy liền đẩy cửa tiến vào. Trong phòng thực nghiệm, phía bục thí nghiệm có vài cuộn ma pháp quyển trục, phía trên có các ma pháp văn tự và đồ án huyền ảo, đến ngay cả loại như Hàn Thạc mới tiến vào ma pháp điện phủ, đứng cách thật xa cũng có thể cảm nhận được ma pháp ba động trên các cuộn ma pháp quyển trục. Phía sau, Pham Ny lẩm nhẩm ghi nhớ chú ngữ, ngón tay thon dài cầm màu nâu ma pháp dược thủy ở phía trên ma pháp quyển trục uốn lượn vài vòng tinh mỹ. Những đường nét tinh mỹ này nhìn như thác loạn tùy ý, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác hài hòa phi thường một cách kỳ diệu. Phạm Ny buộc vòng quanh ma pháp quyển trục, niệm động chú ngữ, truyền vào ma pháp quyển trục ma pháp nguyên tố, từ ma pháp quyển trục lúc này tản mát ra một cỗ hơi thở hoang vu cổ tịch, phía trên quyển trục hiện lên một đạo ánh sang màu nâu sẫm, sau đó tự động xoay tròn bay lên. Thu hồi ma pháp quyển trục lại, Phạm Ny ngẩng đầu nhìn, nhoẻn miệng cười một tiếng, nói:
– Bố Lai Ân à, thương thế ở lưng của ngươi thế nào rồi?
– Đa tạ Phạm Ny sư phụ quan tâm, thương thế ở lưng của ta đã tốt lắm rồi. – Hàn Thạc gật gật đầu trả lời.
Hắn tự hiểu không thể tiếp tục giả vờ ngây ngốc nữa, mặc dù có thể đem lại chút ít tiện lợi, nhưng nếu theo thời gian dài sẽ sớm muộn có chuyện xảy ra. Đã như vậy, không bằng chậm rãi tự thân thay đổi, để cho mọi người trong lúc không để ý, tiếp nhận một con người mới, đến lúc đó, cho dù chính mình thay đổi, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy đột ngột, ngược lại còn cho rằng sau khi ngây ngốc đột nhiên giác ngộ. Ký thác vào thân thể của Bố Lai Ân, tại Vong Linh hệ chịu rất nhiều thống khổ, Hàn Thạc kể từ khi rời khỏi phần mộ đến nay liền quyết định vì Bố Lai Ân báo thù. Bây giờ, Khải Lý, Bác Cách kể cả Lỵ Toa, đều đã bị chính mình hoặc nhiều hoặc ít giáo huấn, xem như vì Bố Lai Ân báo không ít cừu. Giờ đây, Hàn Thạc sở dĩ còn ở lại Vong Linh hệ đều vì dự định về sau của chính mình.
Từ sau khi hiểu rõ về thế giới này, Hàn Thạc mới hiểu được nếu muốn sinh tồn phải không ngừng đề cao thực lực của bản thân, Ba Bỉ Luân ma võ học viện, đúng là một chỗ để không ngừng đề cao thực lực bản thân. Hàn Thạc ở lại nơi này, vừa dựa vào tư nguyên của học viện, vừa không ngừng để cao bản thân ở các phương diện, kể cả thực lực và các loại tri thức, ngoài ra còn có các nhận thức về thế giới này. Cho nên, Hàn Thạc biết mình tuyệt đối không thể tiếp tục ngây ngốc nữa, mà phải từ từ thay đổi bản thân.
– Ừ, vậy thật tốt quá. Chúng ta định đi ra ngoài một chuyến để cho các đệ tử tiếp cận thế giới bên ngoài, kiểm nghiệm tiến triển ma pháp của chính mình, ngươi cùng chúng ta đi, vừa là giúp bọn họ thu thập, sửa sang đồ vật, trên đường ta cũng có điều kiện nhìn xem tình trạng thân thể của ngươi, thế nào Bố Lai Ân? – Phạm Ny dừng tay, mỉm cười nhìn Hàn Thạc nói.
Ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ, Hàn Thạc hiểu được đây là một cơ hội tốt, liền gật đầu đáp ứng:
– Tốt lắm!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/01/2022 03:38 (GMT+7) |