Bên trong các loại đồ chứa chỗ nào cũng là những bộ xương thật lớn, trên vách tường có mấy ngọn đèn màu xanh biếc như lửa ma trơi chiếu rọi khiến cho không gian xung quanh không tối cho lắm.
Bốn mặt chỗ nào cũng có vài phòng tương tự, Hàn Thạc lần lượt đi vào từng phòng một, phát hiện có hai phòng chứa đầy các bộ sách Vong Linh ma pháp, ngoài ra còn có một vài sách Hắc Ám ma pháp. Sách ma pháp ở đây có vẻ rất lâu đời, quyển nào cũng phủ một lớp bụi dầy, nếu so sánh với Hắc Ám hệ Đồ Thư Quán của Ba Bỉ Luân ma vũ học viện còn mênh mông hơn, có rất nhiều bộ sách mà Hàn Thạc chưa bao giờ nghe nói qua.
Bốn phòng khác thì bày la liệt đủ loại ma pháp tài liệu, cái nào cái nấy đều được bao gói kỹ càng, hoặc chứa đầy các chất lỏng đủ mọi màu sắc, còn có một vài bộ xương kỳ quái và hàm răng lóng lánh của một ma thú hung tàn nào đó.
Khi Hàn Thạc xem xét bốn căn phòng, viên cầu lục sắc hắn cầm trong tay đột nhiên phóng ra ánh sáng xanh biếc rực rỡ bao trùm cả phòng thí nghiệm, một hắc ám u hồn đột nhiên xuất hiện tại vòng ma pháp ở giữa căn phòng.
– Hài tử của ta, hoan nghênh ngươi đã đến, khi ngươi nhìn thấy Kính Tượng này, ta chắc đã hồn quy địa phủ, muốn hiểu rõ mọi thứ trong Tử Vong Mộ Địa, ngươi phải chú ý từng lời ta nói.
Cái bóng màu đen dày đặc, vô luận là ánh sáng của mấy ngọn đèn hay ánh sáng xanh của viên cầu lục sắc đều không thể giúp Hàn Thạc thấy rõ chân diện mục của y, trong thanh âm khàn khàn, dường như có chút gian nan nói ra vài chữ.
Hàn Thạc cả kinh, lập tức hiểu được đây là một phương thức của ma pháp sư môn dùng để lưu lại tin tức – Kính Tượng. Theo ý tứ trong lời nói, Hàn Thạc vội vàng tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe từng lời một.
– Đầu tiên, con phải biết Tử Vong Mộ Địa đích xác là thánh địa của Vong Linh ma pháp sư, tượng trưng cho đỉnh cao của Vong Linh ma pháp. Tử Vong Mộ Địa thực sự có thể di chuyển, chỉ cần sau khi con nắm vững mọi thứ ở nơi này, con sẽ phát hiện con đang nắm giữ một tòa thành trì kinh khủng…
Thanh âm u u không ngừng giảng giải. Hàn Thạc tập trung tinh thần, lắng nghe tiếng giảng giải chậm rãi, mãi cho đến câu “Con sẽ còn gặp ta ở tầng dưới.”, Cái bóng đen đột nhiên biến mất không thấy tung tích.
Tử Vong Mộ Địa ngoại trừ phía trên là một ma pháp trần khổng lồ, phía dưới còn có hai tầng. Nếu muốn nắm vững hoàn toàn bí mật của Tử Vong Mộ Địa, phải tới cả hai tầng dưới mới có hy vọng. Từ miệng bóng đen, Hàn Thạc hiểu ra không ngờ rằng Tử Vong Mộ Địa lại là một tòa thành có thể di dộng, điều này làm cho hắn kinh ngạc vô cùng.
Viên cầu lục sắc kia, tương tự như chìa khóa của Tử Vong Mộ Địa, bên trong có tinh thần lạc ấn của các Vong Linh pháp sư tà ác. Ngoại trừ Vong Linh pháp sư trên người có Vong Linh khí tức, người bình thường có tìm được viên cầu này, cũng không cách nào thoát khỏi sự đồng hóa của viên cầu, cuối cùng sẽ biến thành một cương thi vô tri vô giác.
Hàn Thạc mặc dù chỉ là ma pháp học đồ, bất quá trên cơ thể cũng có Vong Linh khí tức, hoàn toàn không bị lời nguyền đồng hóa. Nhưng vì tinh thần lực của hắn quá yếu, tùy tiện dùng tinh thần lực thăm dò, nếu không nhờ trợ giúp của ma công, có lẽ Hàn Thạc khó mà thoát chết.
Ma Nguyên lực thần kỳ bất đồng với bất kỳ loại năng lượng nào ở thế giới này, không ngờ lại trợ giúp cho Hàn Thạc, lúc tinh thần lực xâm nhập đầu óc, không ngờ lại giúp Hàn Thạc đề cao tinh thần lực. Những đau đớn người thường không chịu nổi mà Hàn Thạc trải qua lần lượt khiến hắn có thu hoạch thật lớn, kể cả người tạo ra viên cầu kia cũng chưa chắc tưởng tượng nổi.
Từ những gì cái bóng giảng giải, Hàn Thạc thu được thêm vài thông tin, tựa hồ càng chắc chắn về sự tồn tại của hai tầng dưới. Hàn Thạc yên lặng trầm tư một lát, lại tiến vào phòng sách ma pháp lần nữa.
Sách ma pháp đều là kết tinh Vong Linh ma pháp, chúng đều là sản phẩm của thời kỳ Vong Linh ma pháp đạt tới đỉnh cao, đối với Hàn Thạc là vật báu vô giá. Ba Bỉ Luân ma vũ học viện đúng là có rất nhiều sách học, nhưng sách Vong Linh ma pháp chân chính lại không nhiều lắm, với lại trong đó phần nhiều là sách ma pháp trung cấp cơ bản, các sách ma pháp Vong Linh cao hơn thì vô cùng ít.
Trong hai phòng này, Hàn Thạc phủi phủi lớp tro bụi dày trên sách ma pháp, trong lòng cảm khái, số ma pháp thư tích của người này, dù là số lượng hay chất lượng đều cao hơn Ba Bỉ Luân ma vũ học viện rất nhiều.
Trong đó ba quyển sách tên Vong Linh ma pháp, chia làm thượng trung hạ, được đặt ở nơi dễ thấy nhất, chứng tỏ sự đối đãi đặc biệt đối với ba quyển sách này của chủ nhân, sử dụng bình chứa ma pháp cất giữ, trông mới tinh, có lẽ ngàn vạn năm cũng sẽ không hư tổn gì.
Chỉ mới là quyển thượng Vong Linh ma pháp đã dày vô cùng, mở quyển sách ra Hàn Thạc phát hiện quyển thượng nêu ra khởi nguyên Vong Linh ma pháp, cho đến bản chất của Vong Linh ma pháp, đều có giảng giải tường tận, so với tri thức ở Ba Bỉ Luân ma vũ học viện thật sự là một trời một vực, bên trong ghi chép những kiến thức ma pháp Vong Linh hệ, phần lớn đều là thứ Hàn Thạc chưa bao giờ nghe đến.
Từ quyển hai trở đi, trang nào cũng có chữ viết tay, có vẻ là chú thích tường tận trang đó. Bất quá xem ra ba quyển này là một thể thống nhất, Hàn Thạc xem thẳng đến quyển giữa, cho dù có chú thích trợ giúp, đối với kiến thức bên trong cũng không thể giải thích.
Một phần đầu quyển thứ nhất Hàn Thạc có thể miễn cưỡng hiểu được, bất quá đến khi không có chữ chú thích nào, Hàn Thạc muốn hiểu được cũng vô cùng khó khăn, có lẽ người chuẩn bị bộ sách này cho rằng không cần giải thích cũng có thể hiểu hết quyển thượng, cho nên chẳng lưu lại chút kiến giải nào.
Suy nghĩ một chút, Hàn Thạc quyết định bắt đầu từ quyển thượng, lấy bộ “Vong Linh ma pháp” này làm tài liệu học tập, từ từ vừa đọc vừa luyện tập. Hạ quyết tâm, Hàn Thạc cầm viên cầu lục sắc rời khỏi tầng này, trở về tầng trên cùng thì kết giới đã không còn ngăn trở nữa, sau đó quên ăn quên ngủ nghiên cứu quyển sách ma pháp này.
Liên tiếp mấy ngày, Hàn Thạc đều đắm chìm trong quyển Vong Linh ma pháp, dần dần tìm hiểu từng chữ từng câu. Nhờ quyển Vong Linh ma pháp này, Hàn Thạc hiểu được Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, kể cả về cách phóng thích ma pháp, cũng còn nông cạn lắm.
Rất nhiều lần Hàn Thạc không thể theo hướng dẫn của Phạm Ny để hiểu ma pháp tà ác.
Thi Thể Phục Hoạt đúng là một loại Vong Linh ma pháp cơ bản nhất, có thể đem người chết trực tiếp biến thành cương thi bằng Vong Linh ma pháp, căn cứ vào ý chí bắt đầu tác chiến của người làm phép, chỉ cần tinh thần lực đủ cường đại, có thể tạo ra một đại quân cương thi khủng bố.
Vong Linh Thiên Mạc một loại ma pháp tà ác khác, vốn là để thi phóng Vong Linh Thiên Mạc. Trong vùng mà Vong Linh Thiên Mạc bao phủ, năng lực chiến đấu cùng sự linh hoạt của hắc ám sinh vật được tăng cao, còn địch nhân ở trong Vong Linh Thiên Mạc, sẽ không tài nào thích ứng nổi, sức chiến đấu giảm mạnh.
Hàn Thạc hiểu rằng lần này hắn đã thu được báu vật quý giá rồi, chỉ cần quyển Vong Linh ma pháp này lưu truyền ra ngoài, có lẽ lập tức sẽ thay đổi hiện trạng của Vong Linh ma pháp sư, khiến cho thực lực của Vong Linh ma pháp sư tăng cao, sự khủng bố của Vong Linh ma pháp sư sẽ lại một lần nữa tái hiện trên đại lục.
Liên tiếp nghiên cứu trong mười ngày, thời gian này Hàn Thạc hoặc là minh tưởng hoặc là đọc sách Vong Linh ma pháp, Thi Thể Phục Hoạt đúng là một loại sơ cấp ma pháp, đáng tiếc không có xác người nên Hàn Thạc không thể tu luyện, còn Vong Linh Thiên Mạc lại là cao cấp ma pháp, tinh thần lực của Hàn Thạc vốn không đủ tu luyện.
Bất quá thông qua thời gian tu luyện này, Hàn Thạc đã hoàn toàn nắm vững cốt mâu ma pháp. Thực ra ngay cả ma pháp triệu hồi cương thi cũng tựa hồ sắp nắm vững, chỉ là trong khi khơi thông dị thời không hơi có chút trở ngại.
Nhẩm tính thời gian, hẳn là đã tới lúc Lục Ma Phong hoàn thành, Hàn Thạc suy nghĩ, trước hết rời khỏi Tử Vong Mộ Địa, cùng Tiểu Khô Lâu cẩn thận né qua mấy con ma thú tam cấp trở lên, để đi săn vài con ma thú yếu kém hơn, rồi mang đến thôn ải nhân.
Đang trên đường đi, sắp tới thôn ải nhân, chợt tai Hàn Thạc nghe thấy tiếng vũ khí giao tranh. Hàn Thạc cả kinh, tốc độ di chuyển tăng vọt, cùng Tiểu Khô Lâu xuyên rừng mà đi, chạy tới nơi có âm thanh.
Hơn mười thực nhân ma và gần một trăm địa tinh đang cầm vũ khí vây công ải nhân. Ải nhân trong tay có vũ khí mới tinh, so với vũ khí của thực nhân ma và địa tinh sử dụng sắc bén hơn nhiều, nhất là địa tinh trong tay chỉ có một ít đao xoa côn bổng giản đơn, chỉ giao kích với vũ khí của ải nhân một lần là đã đứt thành mấy mảnh.
Nhờ vào vũ khí mạnh mẽ, dù số lượng hoàn toàn ở thế hạ phong mà ải nhân vẫn có thể chống cự được đến giờ. Sau lưng bọn họ là thôn ải nhân, trong đó bây giờ chỉ còn toàn đàn bà trẻ con không thể chiến đấu, vì sự an toàn của thôn làng, họ không thể lùi vào trong thôn, tránh sự nguy hiểm của đàn bà và trẻ nhỏ.
Nhìn thấy tràng cảnh này, Hàn Thạc vô cùng phẫn nộ liền cầm lấy nỏ “Sưu! Sưu! Sưu!” Vài tiếng, những mũi tên đồng loạt xé gió lao đến, lập tức một thực nhân ma và hai địa tinh bị bắn chết. Tiểu Khô Lâu dường như cũng cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng hắn liền bay nhanh tới, bảy thanh cốt thứ sắc nhọn ở sau lưng nhằm bốn phương tám hướng phóng ra, lập tức từng đạo huyết tuyến phun ra đồng thời những tiếng rên la thảm thiết của đám địa tinh và thực nhân ma vang lên.
– Úc, là Hàn, y đến rồi!
Ban Nại Đặc nâng búa sắt, đang bị năm sáu địa tinh vây công, đột nhiên thấy Hàn Thạc xuất hiện, ngạc nhiên, vui mừng hô lớn.
Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu như sói vào bầy dê, trong nháy mắt máu bay đầy trời, nhất là Tiểu Khô Lâu càng dũng mãnh, bảy thanh cốt thứ bay múa trong đám địa tinh và thực nhân ma, gây ra hàng loạt thương vong.
Hàn Thạc đầu tiên triệu hồi mấy bộ Khô Lâu chiến sĩ cầm cốt đao lao vào đám ác ôn này, còn hắn bất động đứng yên tại chỗ, chiếu theo ma pháp Thi Thể Phục Hoạt sử dụng lên các thi thể thực nhân ma và địa tinh.
Trải qua nhiều lần thất bại, Hàn Thạc đứng giữa ánh mắt kinh ngạc của người lùn, không ngừng niệm ma pháp chú ngữ, cố gắng làm cho thi thể vừa mất tính mạng này đứng thẳng lên.
Cuối cùng, một địa tinh xấu xí khó coi ngực vẫn còn găm một mũi tên, sau khi Hàn Thạc đọc chú ngữ, bỗng đứng thẳng dậy, cầm một cây gậy sắt lung lay bắt đầu công kích địa tinh còn sống bên cạnh. Có một lần kinh nghiệm thành công, Hàn Thạc bình tĩnh nhớ lại trình tự thi pháp vừa rồi, sau đó lai phóng ra một ma pháp Thi Thể Phục Hoạt nữa.
Lại thành công! Lần này là thực nhân ma. Ma pháp Thi Thể Phục Hoạt của Hàn Thạc vừa phóng ra, năm sáu tên thực nhân ma cùng địa tinh đứng thẳng dậy, giơ vũ khí theo mệnh lệnh của Hàn Thạc, bắt đầu tấn công những thực nhân ma và địa tinh còn sống.
Mấy tên thực nhân ma và địa tinh thấy chuyện này xảy ra, lập tức khủng hoảng mãnh liệt, đồng bọn đã chết đi, không hiểu sao lại đứng thẳng dậy, cầm vũ khí đánh lại mình, làm cho lũ thực nhân ma, địa tinh kinh sợ đến hồn phi phách tán, sử dụng ngôn ngữ của chúng chỉ vào Hàn Thạc nói cái gì đó, rồi hoảng hốt tên nào tên nấy chạy trối chết khắp bốn phương tám hướng.
Kể cả các ải nhân bên cạnh đều rất sợ hãi, ánh mắt nhìn Hàn Thạc đều kỳ quái vô cùng, có chút khác nhau. Hàn Thạc ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng, ma pháp chú ngữ vừa giải trừ, các thực nhân ma cùng địa tinh đã chết đi này lại ầm ầm ngã xuống một lần nữa.
– Hàn, loại ma pháp này của ngươi thật là quá tà ác, chúng ta cũng cảm thấy sợ hãi! – Ban Nại Đặc tới chỗ Hàn Thạc, ấp úng một chút, mở miệng nói.
Hàn Thạc trong lòng hiểu rõ loại ma pháp Thi Thể Phục Hoạt này tà ác vô cùng. Người thường khó mà tiếp nhận. Nghĩ xong, hắn gật gật đầu, nói:
– Ban Nại Đặc, ta hiểu ý các ngươi, bất quá ta làm vậy đều là vì cứu các ngươi.
– Chúng ta hiểu, cảm ơn ngươi, Hàn. Bất quá loại ma pháp này quả thật đối phó a. Ngay cả thực nhân ma và địa tinh, đều bị ngươi dọa cho sợ vỡ mật. Ha ha, đi thôi. Vũ khí của ngươi đã làm xong rồi, quay về thôn chúng ta sẽ trao cho ngươi!
– Vậy phiền các ngươi! – Nghe thấy Lục Ma Phong đã hoàn thành, Hàn Thạc rất ngạc nhiên và vui mừng, liền cùng các ải nhân đi về thôn làng.
Bảy căn cốt thứ đã trở về lưng Tiểu Khô Lâu, nó cũng chẳng đi cùng Hàn Thạc và ải nhân, ngược lại tuân theo mệnh lệnh của Hàn Thạc, thuần thục moi móc cái gì đó trên các thi thể.
Đi theo Tạp Nhĩ Văn, Hàn Thạc vào thôn ải nhân, rồi được Ban Nại Đặc dẫn đến chỗ rèn Lục Ma Phong.
– Hàn, đây là làm theo yêu cầu của ngươi, ngươi xem có hài lòng hay không? – Ban Nại Đặc tay nắm búa chỉ một ngón vào vũ khí bên cạnh, nói với Hàn Thạc.
Lục Ma Phong dài hai thước, lưỡi sáng lóng lánh hàn quang trùng trùng, toàn thân màu nâu, trên đầu có ba mũi sắc nhọn như ba lưỡi dao găm, cầm trong tay rất nặng.
Hàn Thạc nắm chắc Lục Ma Phong nhìn quanh, rồi đâm mạnh xuống viên đá thử đao, “xoẹt” một tiếng, Lục Ma Phong đâm vào tảng đá lút đến tận cán.
Gật gật đầu, Hàn Thạc nhìn Tạp Nhĩ Văn đang thấp thỏm không yên, mỉm cười nói:
– Trưởng thôn, cảm ơn ngài đã mất công rèn tạo, vũ khí này ta thích thú vô cùng.
– Ha ha, chỉ cần ngươi thích thì tốt rồi, pha trộn hắc thiết với ô kim, lại còn hơn mười loại kim khí hiếm có, vũ khí này cũng làm ta rất hài lòng. – Tạp Nhĩ Văn thở phào, nhìn Lục Ma Phong nói:
– Các vị phải chú ý, nói không chừng một thời gian ngắn nữa, thực nhân ma và địa tinh có thể xuất hiện. Ta phải đi vài ngày, lầm sau quay lại sẽ mang thức ăn mùa đông đến cho thôn, các vị nên tự thân nên cẩn thận một chút.
Dặn dò xong, Hàn Thạc vội vàng đi về Tử Vong Mộ Địa, thôi phát ma công trong cơ thể, lấy máu tươi làm vật dẫn nhỏ vào Lục Ma Phong, dựa theo trí nhớ của Sở Thương Lan lưu lại, chú tạo Lục Ma Phong ba ngày ba đêm liên tục, máu huyết và Ma Nguyên lực của Hàn Thạc chậm rãi lưu chuyển trên Lục Ma Phong.
Sau ba ngày, Hàn Thạc sức cùng lực kiệt, cảm thấy Ma Nguyên lực khô kiệt, nhưng Lục ma Phong vốn màu nâu tối giờ đã chuyển thành đỏ sậm. Vài ngày sau đó, Hàn Thạc chờ Ma Nguyên lực khôi phục, bắt đầu dùng Lục ma Phong tu luyện “Ngự ma quyết”, cố gắng dụng tâm điều khiển Lục Ma Phong.
Trong quá trình này, kinh mạch toàn thân Hàn Thạc luôn luôn đau nhức, ngồi dưới thác nước lớn đang đổ xuống, Hàn Thạc cắn răng, không ngừng dùng Ma Nguyên lực cải tạo kinh mạch toàn thân, đột nhiên cả người như mê đi.
Rồi hắn đột nhiên tỉnh lại, phát hiện đã ngã xuống hồ sâu từ lúc nào. Khi Hàn Thạc bò ra khỏi làn nước giá lạnh, Lục Ma Phong cũng không thấy đâu, trong lòng thất kinh vội vã đi tìm.
Đằng sau, trong đầm nước đột nhiên một đạo quang mang đỏ thẫm vọt tới chỗ Hàn Thạc, hắn vốn tưởng có nguy hiểm tập kích, đang định né tránh, nhưng bỗng phát giác trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ lạ, dường như có mối liên hệ nào đó với quang mang đang lao tới.
Ban đầu hơi sửng sốt, nhưng một ý nghĩ lướt qua đầu Hàn Thạc, hắn mau chóng tỉnh ngộ, quang mang màu đỏ thẫm theo tâm ý của Hàn Thạc bay lượn trên không, hắn cảm ứng được một con cá đang bơi dưới hồ, vừa ý nghĩ thoáng qua trong đầu, con cá kia lập tức bị Lục Ma Phong xuyên qua.
“Xem ra, thành công thật rồi!” Hàn Thạc hé mở tay trái, Lục Ma Phong từ trong nước bắn ra, “Vèo” một tiếng hạ xuống lòng bàn tay hắn.
Tốc độ Ma Nguyên lực vận chuyển Huyền Băng Ma Diễm Quyếtnhanh hơn thường ngày rất nhiều, Hàn Thạc thất kinh, đột nhiên phát hiện Lục Ma Phong trong tay trái quán đầy Huyền Băng Chi Khí, một tia hàn khí thoát ra, đầm nước đằng trước Lục Ma Phong một lớp băng đã xuất hiện.
Khi Ma Nguyên lực lưu chuyển khắp thân thể, Hàn Thạc ngạc nhiên phát hiện ra tốc độ nhanh đã hơn so với ngày thường rất nhiều. Mọi kinh mạch trong thân thể không còn chỗ nào cảm giác ngưng trệ, điều này làm hắn hưng phấn như điên.
Bởi vì hắn biết đây chính là dấu hiệu đã đột phá Thác Mạch, tiến tới giai đoạn đầu của Tố Hồn. Hàn Thạc vui mừng, trải qua chiến đấu sinh tử, lại tu luyện ma công liên miên mấy ngày, rốt cục cũng đã có đột phá.
Ma công của hắn có tiến bộ, trong tay có ma bảo Lục Ma Phong, Hàn Thạc nghĩ đã đến lúc đem uy hiếp từ Cách La Phật hoàn toàn trừ tận gốc.
Từ phần mộ sau núi đi ra, Hàn Thạc không đi tìm Phỉ Bích ngay, lại nhớ tới Phạm Ny. Đối với Phạm Ny Hàn Thạc đúng là ái mộ từ trong tim, lần trước vốn định gặp nàng thỉnh giáo kiến thức ma pháp, đáng tiếc vì lấy được ô kim từ tay Phỉ Bích nên không thể chờ được lập tức quay về Tử Vong Mộ Địa.
Vong Linh ma pháp quyển thượng, có rất nhiều tri thức Hàn Thạc không hiểu rõ, huống hồ nó lại chẳng có chút chú thích gì, Phạm Ny thân là một cao cấp ma pháp sư Vong Linh hệ, hẳn sẽ có kiến giải rất sâu sắc, Hàn Thạc sớm đã nhớ lại mọi vấn đề không hiểu, muốn nhân cơ hội thỉnh giáo Phạm Ny.
Ba Bỉ Luân ma vũ học viện có địa vị cao quý, Cách La Phật mặc dù hận Hàn Thạc thấu xương, cũng không dám hạ thủ ngay trong học viện. Các lão sư các hệ đều lợi hại vô cùng, ngoại trừ Vong Linh hệ, các hệ khác còn có những người lợi hại hơn phụ trách, cho dù sát thủ Tàn Ảnh có tới, nếu bị phát hiện thì sợ không còn sống mà rời đi.
Hàn Thạc ở Vong Linh hệ lâu như vậy, đối với Phạm Ny đặc biệt cảm mến, tự nhiên đã sớm nghe qua chỗ ở của Phạm Ny, thừa lúc đêm khuya thanh vắng, Hàn Thạc vốn quen đường có thể dễ dàng nhận ra phương hướng, trực tiếp đi về chỗ ở của Phạm Ny trong ký túc xá giáo sư.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ma Vương - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/01/2022 03:38 (GMT+7) |