Dòng người xô bồ của đường phố Hà Nội chẳng dứt ngay cả khi về đêm, nó vẫn tiếp tục thực hiện những điều nó chọn đi làm đi học ngay ở lứa tuổi này để có một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng giờ nó không còn cô đơn vì Phương Anh đã về với nó, em cũng có công việc riêng đó là quản lý đến mấy cái shop hoa của gia đình tại Hà Nội, em bận bịu nên thời gian nó và em dành cho nhau chỉ là một chút buổi sớm, hay vào tối đêm rét ngộ nhỡ có nhớ nhau.
Đông Hà Nội rét mướt, mờ sáng nó rời phòng trọ với tâm trạng hứng khởi để đến chỗ làm. Cũng may nhà em ở không quá xa, nó với em có một cuộc hẹn ăn sáng. Khuôn mặt ngái ngủ của em vẫn cố cười khi thấy nó đứng ngoài cổng. Nó thấy vui và có cảm giác bình yên. Vòng tay ôm nó, em ghì chặt lại vì cái rét mùa đông.
– Đi ăn phở đi anh, em thèm quá. Ở trong kia em không tìm thấy chỗ nào có cái vị như phở của Hà Nội ấy…
– Ừm… Anh cũng thấy thế, mà chắc do mình ăn không quen thôi…
Nó đưa em qua một quán quen mà nó thường ăn ở bên Tô Hiệu. Cái rét làm cho ai cũng thu vào góc nào kín nhất của quán, em xoa xoa tay rồi nắm lấy tay nó. Nó nhìn em chỉ thấy má em ửng đó và nụ cười rạng rỡ. Nó bắt đầu quên dần vẻ lạnh lùng của em thay vào đó là sự thân thuộc đến kỳ lạ từ em.
– Anh ơi em không ăn da đâu…
Khi hai đứa gần gũi nhau hơn nó mới phát hiện ra em cũng có khá nhiều cái sở thích sở ghét riêng. Em bảo thích ăn phở gà mà lại không ăn da, nó cười gắp lại cho em thịt trắng xong nhận hết đống da gà từ em.
– Anh giống mẹ em ở cái khoản này… Ngày bé mẹ em cũng toàn như vậy…
– Lớn rồi còn kén ăn thế á…
– Nó cứ kinh kinh ấy… ít ra em còn ăn được hành nhớ… Đầy đứa con gái không ăn được…
Nó cười lắc đầu. Sao tự nhiên thấy em trẻ con đến kỳ lạ.
– Dễ thương quá anh không quen…
– Em vẫn vậy, chẳng qua ngày trước em bị ai đó phũ thôi…
Em lườm rồi cấu nó. Ngồi ăn cùng nhau nhìn nồi phở nghi ngút khói, nó đã giải quyết xong đồ ăn lâu rồi. Chỉ đợi em. Không phải nó để ý quá nhiều, mà em có kiểu ăn rất dị đó là cho tất cả mọi thứ trên bàn vô cái tô phở, ớt, tiêu, dấm, chanh, nó thấy hơi ớn mà chả dám nói.
Em về tiệm hoa, nó cũng đến chỗ làm. Nó thấy nó rất chăm chỉ đó chứ, tuy công việc đơn giản mà nó làm tận 2 việc cùng lúc cũng như đi học, nó không thấy mệt vì nụ cười của em.
Có một điều lạ, em vẫn không cho nó ngỏ lời yêu.
Một khoảng thời gian sau em bận bịu vì đến một chuỗi ngày hoa bán chạy. Ngày 20 – 10. Nó có bảo với em trước vài hôm, khi hai đứa đang ngồi với nhau ở Hồ Tây.
– 20 10, Về nhà với anh không?
Em vén mái tóc dài bị cơn gió đông trêu đùa làm rối lại nhìn nó.
– Về dưới quê ạ?
– Ừm, Anh muốn về với mẹ chút, dẫu sao lâu rồi anh không về nhà… Em muốn về không? – Nó hỏi lại, em lắc đầu.
– Dạ không được vì mấy hôm đó shop hoa bận bịu lắm, em không ở em không yên tâm. Em ra đây thật ra bố mẹ em không thích, em phải bấu víu vào cái lý do làm việc mới được ra đấy. Nếu mà làm không đàng hoàng thì thế nào cũng bị bắt vào. Mà em lại chẳng muốn xa anh thêm nữa…
Em tựa nhẹ vào vai nó, mùi hương ở tóc em làm nó mê mẩn, khuôn mặt thanh tú của em vẫn đẹp, nhưng đôi mắt có vấn vương một chút gì lo lắng. Nó chẳng dám hỏi, sợ em thêm áp lực. Năm đôi tay em lại.
– Anh xin lỗi vì tất cả… Anh sẽ cố gắng để xứng đáng với em…
Em không nói gì khẽ nhắm mắt lại. Một cô gái xa gia đình, em còn phải cân bằng quá nhiều thứ trong cuộc sống. Trong thâm tâm nó cảm giác không thể rời xa cô gái bản lĩnh này thêm nữa. Cơn gió đông chạy qua mặt hồ, gợn sóng mạnh, rồi khoảng thời gian này tồn tại được bao lâu.
…
Chiếc xe lăn bị vứt đâu đó hay bán rồi cũng không biết, ngôi nhà của nó sau khi được sửa sang khá rộng rãi. Nó ngồi trên bộ trường kỷ và ngửa đầu ra suy nghĩ mông lung.
– Minh ơi vào đây bố bảo!
Nó nghe thấy tiếng bố trong phòng ngủ gọi ra, đi vào thấy mẹ cũng ngồi đó. Hai người vẻ mặt tính toán kỹ lưỡng lắm, nó hơi ngạc nhiên.
– Sao thế ạ?
Nó thấy mẹ nó thúc vào tay bố, mặt khá bối rối. Bố nó thì thường là người nói được những điều quan trọng, bởi ông là người mạnh mẽ vững chãi nhất cuộc đời nó.
– Bây giờ bố nói thế này. Có cả mẹ mày ở đây, mày cũng không phải nhỏ bé gì nữa, gọi là trưởng thành rồi, biết suy nghĩ rồi, nhưng vợ con thì chưa có, bố hiểu là mày cũng ngại nhiều việc nên việc đó bố mẹ không giục, lấy ai cũng được quyền của mày, yêu thương nhau với lễ phép là được…
Bố ngưng lại một chút khi nhìn qua nó, ánh mắt ông đượm buồn qua từng vết sẹo. Nó im lặng vì biết đây chưa phải việc bố muốn nói hết.
– Trước mày đi vào Nam, gửi tiền về, nói thật là bố mẹ cũng không dùng nhiều, mấy năm nay làm ăn được, thằng Dũng thì cũng có công việc ổn định bố mẹ không phải lo… Đây là bố mẹ tích góp được một khoản…
Bố nó chìa ra cái cái sổ tiết kiệm.
– … Vẫn để cho mày, nếu mà ở trên kia thấy khó khăn quá thì về bố đưa chỗ này làm vốn làm ăn… Còn nếu tìm được công việc ổn định rồi thì đây cũng là chỗ đủ cho mày xây nhà… Bố mẹ nói trước để mày có tinh thần cố gắng không phải lo nghĩ nhiều, mày hiểu không?
Nó ngạc nhiên nhưng không quá đỗi bởi nó hiểu tâm lý người lớn ở miền Bắc, luôn luôn để một khoản cho con cái hay phòng trừ việc gấp, cơ mà khoản tiền lớn như này thì thật sự nó không ngờ đến được.
– Dạ được rồi… bố mẹ cứ giữ cho con… Hiện tại thì con chưa dùng đến…
Nó cũng không biết nói như nào cho đến thời điểm ấy nó thấy nó ổn.
Bố nó gật gù, mẹ nó cười cười xóa tan không khí yên tĩnh.
– Nếu có lấy vợ thì mẹ ưng cái đứa con ông Vương đấy… – Ý mẹ nói Phương Anh.
– Người ta xinh đẹp thế sợ không dám lấy con mẹ ơi…
Nửa đùa nửa thật, nó dò dò xem mẹ ra sao. Ai ngờ mẹ vẫn cười.
– Nếu mà nó chê mày thì nó đã chẳng thèm tìm về đến tận đây, mà nhìn bộ dạng của mày nó buồn chứ không hề kinh ngạc gì… Mẹ là phụ nữ mẹ biết, mắt con bé đó gần như nói hết được nỗi lòng của nó đấy, là con trai phải tinh tế vào mới thấy được.
Mẹ nó quanh năm làm lụng vất vả, giờ mới thấy được sự hiểu biết của mẹ được thể hiện ra như thế, nó phì cười. Bố nó, nói nhỏ nhẹ.
– Mụ già lẩm cẩm cứ liên thiên…
– Ông thì biết cái gì… Con cứ tiến tới xem, mẹ chấm con bé đó…
Nó cười khổ, tự bao giờ nó bắt đầu lo lắng đến cái việc ế chỏng ế chơ của mình, rồi.
Một ngày đông rét mưa phùn nữa lại đến, ngày bận rộn của em. Hôm nay nó xin nghỉ ở cả 2 chỗ làm để qua tiệm hoa của em phụ giúp, mấy hôm em phải làm việc vất vả để chuẩn bị cho cái ngày 20 11 nó cũng thương, mặc dù nhân viên có nhưng không đủ nhân lực để mà xoay sở hết được. Khách đặt hàng khá nhiều, còn đến mua thì đếm không xuể, gần trưa em dựa vào nó mắt nhắm nghiền, mấy đứa nhân viên mỗi người một việc cũng chẳng để ý đến nó như lúc đầu nữa. Mấy ngày đầu đón em thì họ còn bàn tán kiểu như tại sao nó lại gần gũi được với người đẹp như em riết rồi quen.
– Mệt lắm không?
Nó ngồi đút cơm cho em, em vén tay lên cứ nhìn nó.
– Hơi nguội xíu vì anh nấu lâu rồi, ráng ăn nha…
Nó tự hào vì nó là thằng biết nấu ăn, nay làm màu nấu cơm mang sang cho em mà bận bịu quá cứ để đó, mùa đông thì hộp giữ nhiệt cũng chẳng lại được.
– Anh ăn đi em tự ăn được mà…
Em phụng phịu, nó véo cái mũi thẳng tắp nghinh nghinh của em.
– Anh hầu trước sau nhỡ có phải hầu thì còn quen… hê hê…
– Gớm làm như người ta cần ấy, ai bắt anh phải khổ… Không làm được thì em theo người khác…
Em nhìn nó vẻ đắc thắng, nó im lặng không nói, bởi nếu hồi trẻ còn cái ngông thì nó cũng không cần đâu, nhưng giờ thì cái nó có là sự trân trọng với người ở bên nó, và nó cũng sợ mất người con gái này.
– Người ta trêu tí mà cứ đực mặt ra, cả tuổi trẻ người ta theo anh rồi, giờ anh muốn đẩy em ra cũng chẳng được ấy, em bám anh cả đời luôn…
Em vén cái tạp dề lên lau mồ hôi cho nó, nó ngẩn ngơ. Tự nhiên thấy thương người con gái này.
Cuối ngày…
– Hôm nay mấy đứa cũng mệt, 10% doanh thu của ngày chị trích ra cho mấy đứa ăn liên hoan nhé.
Em nói mà mặt hứng khởi, bọn nhân viên hét ầm lên, nó cười mỉm bắt tay vào dọn. Tiệm hoa của em uy tín và có tiếng nên không bị tồn nhiều. Đợi mấy đứa kia về, nó mới lại gần em.
– Muộn rồi nay mệt về ngủ sớm thôi chứ…
– A um… Cũng hơi mệt nên mai em định nghỉ làm, hay đợi em về tắm rửa rồi mình đi ăn đêm và lượn đường không, em vẫn muốn nhưng chẳng có ai đi cùng cả…
Nó gật đầu, đưa em về rồi cũng về phòng luôn thay bộ quần áo rét và đeo cái khăn em tặng nó sang đón em. Trong lòng chợt nhẹ bẫng.
– Thoáng chốc cũng gần 7 năm rồi… Sao mình không thể quên được nhỉ…
Nó độc thoại như thằng điên khi đứng trước chiếc cổng to hoành tráng của Phương Anh. Con gái thường lâu la, nên nó đợi. Cơn gió đông cứ tát từng chập vào mặt nó, nhưng chẳng hề rét bởi chiếc khăn em tặng. Nó tần ngần, cái cảm giác đợi cổng này nó khá quen rồi mà. Trước khi ở cạnh Dương Ly cũng vậy.
– Anh đợi em lâu không, sao không gọi cho em, rét vậy cứ đứng ở ngoài hâm thế…
– Hihi sao đâu, anh có cái này rồi mà… – Nó chỉ vào cái khăn.
Em ửng hồng mặt.
– Tưởng vứt đi rồi…
– Không đâu anh giữ lại chẳng xót thứ gì nhé…
Nó tự hào.
– Thế anh muốn vào nhà không hay đi luôn?
– Thôi đi đi cũng đêm rồi… Đi xong về nghỉ sớm.
Đóng cánh cổng to đùng sau lưng em lên xe ngồi ôm vào đút hay tay vào túi áo nó.
– Xin lỗi vì hành anh đêm khuya nha… Nhưng em chỉ muốn gần anh mọi lúc ấy… không biết sao… Em nói lí nhí đến nỗi, nó thề là dù có điếc nó cũng nghe thấy.
– Em yêu anh lắm…
Nó không đòi hỏi gì ngoài điều nó, mỗi lần em thể hiện tình cảm, nó lại muốn che chở cho người con gái này cả đời. Chỉ có điều em không cho phép nó nói. Đêm ấy trời không mưa, em bảo tự nhiên muốn nghe nó đàn, hai đứa lại vòng về lấy cái guitar cũ. Em đeo sau lưng nó phóng ra Hồ. Ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một số đồ ăn vắt em ngồi đấy mắt mông lung nhìn xa xăm.
– Em nghĩ gì vậy? – Nó lắm tay em lại.
Em quay sang nhìn, nhón cho nó miếng snack. Mắt em có vẻ buồn.
– Anh biết không, em không hiểu gì về âm nhạc lắm, nhưng những cái bản nhạc không lời anh chơi em nghe lúc nào cũng thấy hay, bởi vì bài nào anh chơi, lúc nghe cũng làm em có cảm giác rất cô quạnh đượm buồn… Và lần nào anh chơi guitar với em cũng là kỷ niệm buồn cả…
Nó không nói gì bởi nó hiểu, lúc gặp nó ở quán em cũng như nó chẳng có gì với nhau cả, thậm chí nó còn ra vẻ ghét bỏ em.
– Em đã nghĩ mình là kẻ cô đơn nhất thế giới cho đến khi gặp anh, dù kể cả khi anh có hàng tá cô gái vây quanh, anh có Ly… Em vẫn thấy ở anh một sự cô đơn rất lớn ý, không biết sao em thấy thương anh rất nhiều ngay cả khi anh phũ phàng với em… Kiểu như mắt anh luôn có tâm sự… Nhiều lần em muốn chạm vào anh lại cứ đẩy em ra…
Nó ghì chặt em lại và hôn em, đèn đường chiếu nhẹ vàng vàng có hai chiếc bóng đan xen vào nhau, mặt em ửng hồng đôi mắt long lanh nhìn nó.
– Nghe em này… dù mọi chuyện có như thế nào thì cũng không được đẩy em ra nhé…
Nó đồng ý với em mà không mảy may suy nghĩ, những thứ sau câu nói của em.
…
Một ngày cuối năm, bỗng nhiên nó không liên lạc được với em gọi toàn thuê bao, cả ngày đi làm nó nóng ruột. Đến đêm, trời mưa hơi nặng hạt nó chạy xe vội qua nhà em. Đứng trước cái cổng đen vĩ đại, nó gạt giọt nước mưa lạnh buốt qua mặt và bấm chuông, trên đường đi nó cứ sợ cái cảm giác em đi mất không lời từ biệt, điều mà nó phải trải qua mấy năm trước, thật sự nó đau đớn và sợ hãi đến nỗi run bần bật không phải vì lạnh. May quá đèn sân vẫn sáng, ít nhất điều nó sợ không đến.
Bấm đến lần thứ 5 thì em đi ra, dù tối đến mấy thì nó cũng có thể nhìn được khuôn mặt của em, đôi mắt sưng lên vì khóc, hai má ửng đỏ, đôi mắt em đượm buồn. Nó hốt hoảng.
– Em sao thế, sao lại như này, em khóc à…
Trước vẻ lúng túng của nó, em nói khẽ.
– Hay anh về trước đi… mai em gặp anh được không, anh trai em ra đây…
Nói thế là nó đủ hiểu cái vấn đề gì đang xảy đến, nó vẫn luôn biết ngày tháng hai đứa nó ở với nhau sớm muộn cũng chẳng được lâu, lúc đó nó không cảm giác sợ hãi mà nó muốn đối mặt, điều duy nhất nó sợ là em buồn.
– Anh hiểu rồi… Em đừng khóc nữa nha, anh gặp anh trai em được không?
– Thôi, anh cứ vẻ trước đi chuyện nhà em, em giải quyết được…
Em mặt vẫn buồn, nó đau lòng thấy giọt nước mắt của em khẽ lăn trên má.
– Em coi anh là gì của em…
Nó không thấy em nói gì, chỉ thấy em khóc nhiều hơn.
– Em đừng lo, em bảo anh dù gì cũng không được đẩy em ra mà, đúng không, em tin anh được không?
Em bị đôi mắt kiên quyết của nó thuyết phục, đẩy nhẹ cánh cổng, nó dắt xe vào xếp gọn áo mưa. Phương Anh nắm chặt lấy tay nó, em không khóc nữa. Đôi mắt nhìn nó tin tưởng.
– Em chào anh…
Nó thấy một anh chàng, khá đẹp trai và cao ráo đang cầm cốc nước, tay giữ điếu ngồi dưới bộ salon. Chẳng có vẻ để ý đến nó.
– Anh ơi, đây là bạn trai em… Anh ý muốn gặp anh…
Vẫn biết Phương Anh mạnh mẽ, nhưng nó cũng hơi bất ngờ vì em là người mở lời trước. Điều này giúp nó chẳng còn lo lắng gì cả.
– Ừ… thế em ngồi đây chơi, mình nói chuyện…
Anh chàng kia khá lịch sự, trai với tưởng tượng của nó. Ngay cả khi hai đứa ngồi xuống em vẫn nắm chặt tay nó. Uống một hớp nước. Anh trai em mở lời.
– Bây giờ anh vào thẳng vấn đề chính nhé, nói ra em đừng tự ái… Anh thấy em không xứng đáng với em gái anh… Anh muốn hai đứa chia tay, làm bạn bè thì được… Em đồng ý không?
Nó bất ngờ với sự thẳng thắn này của anh ta, nhưng mặt kiên quyết nắm chặt tay em hơn.
– Dạ em không đồng ý được…
– Anh biết toàn bộ chuyện của hai đứa, vì cái Phương Anh đã kể hết cho anh rồi, nó là đứa thật thà… Anh không biết tình cảm hai đứa đến nay như thế nào, nhưng chỉ dựa vào cái việc hai đứa lúc là trẻ con thì em thấy có hợp lý không? Anh để em tự nói rằng em có xứng với em gái anh không?
Nó nhìn sang em bối rối, mặt em ửng đỏ. Cúi mặt xuống nó chỉ dám nói.
– Dạ không… Nhưng em đang cố gắng, từng ngày để xứng đáng với Phương Anh hơn…
– Đấy, bản thân em còn thấy em không xứng, rồi sau này hai đứa mãi như vậy liệu có hạnh phúc nổi không? Anh thấy em là người có học thức, nên anh mong em hiểu mà buông bỏ cái tình cảm này được không? Em gái anh sẽ có tương lai tốt hơn em hiểu chứ?
Nó im lặng suy nghĩ, Phương Anh bỗng bật khóc.
– Em chọn anh ấy, dù anh ấy chưa có gì, em vẫn chọn anh ấy, đây là cuộc đời em, em được tự do quyết định anh đừng can dự vào?
Anh ta lườm em, nói lạnh lùng.
– Cuộc đời của mày? Ai đẻ mày ra, ai là gia đình mày, bao nhiêu mối tốt đẹp, người ta cũng yêu mày, người ta cũng tốt đẹp, mày gạt đi hết để chạy ra đây, nếu tao mà không ra đây thì mày còn định dấu gia đình bao nhiêu lâu nữa? Mày đến tuổi này rồi sao mày ngu thế, mày cứ tưởng là yêu là xong à, thế lúc đói yêu có mài ra ăn được không?
Nó buồn, vì bản thân bất lực trước những lời nói đay nghiến em, nhưng suy cho cùng thì đó là điều đúng đắn, không thể phản bác được.
Khuôn mặt anh ta nó cũng thấy buồn khi nhìn Phương Anh khóc. Nó cúi mặt xuống.
– Em thật sự yêu Phương Anh… Mong anh hiểu cho bọn em…
Nó nắm chặt tay em lại.
– Bây giờ anh không cần biết hai đứa mày yêu nhau thắm thiết như thế nào, nếu thật sự em muốn anh ủng hộ cái mối quan hệ này của hai đứa thì 3 ngày nữa trước ngày anh bay vào Nam lại mang 1 tỷ đến đây… Em yêu em gái anh đúng không, anh chẳng cần lời hứa làm gì cho mệt, chứng minh đi…
Dứt lời anh ta bỏ lên lầu, để lại em thẫn thờ ngồi ở dưới với đôi mắt sưng húp. Nó thì bồn chồn, không ngờ anh ta có thể nói một lời rẻ mạt như thế trước mắt em, tưởng anh ta là người có học, nó vừa giận vừa thương, vừa buồn. Đống cảm xúc hỗn độn cứ thế dâng trào.
– Anh đừng để ý lời anh ấy, để em vào Nam nói với bố mẹ. Bố mẹ thương em lắm, em sẽ thuyết phục được thôi…
Nó nhìn em thấy khuôn mặt em hơn ái ngại. Nhưng nó nắm tay em chặt hơn.
– Em đừng lo lắng, anh sẽ cố gắng được mà, anh không bỏ em đâu…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mãi mãi yêu em - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 21/02/2021 12:39 (GMT+7) |