Khoảng thời gian sau là khoảng thời gian hai đứa khó gặp nhau nhất vì xảy ra một số chuyện ngoài dự đoán. Trong giờ học ngày hôm ấy.
– Cơ sở cũ đã hoàn thành, tuần sau chúng ta trở lại bên đó học nhé cả lớp. Cậu Quân dán thông báo này lên bảng đi!
Ông thầy nói làm nó giật mình, anh Quân tất tả chạy từ cuối lớp lên hì hụi dán. Nó trầm ngâm lo lắng.
– Mẹ. Xa vãi ra. Ngại quá ông ạ.
Thằng Tuấn nhăn nhó, xa thì nó không ngại. Ngại điều nếu nó rời đi nó sẽ xa em. Mà nó chẳng muốn vậy chút nào. Vừa ra tết đã đau đầu rồi.
.. Hà Nội cảnh vật tối ồn ào xen lẫn những bóng đèn đường vàng đủ để người ta thấy mọi thứ. Người, hàng quán nô nức trong hơi thức ăn. Hay cửa hàng quần áo đông đúc. Nó lọc cọc con xe đạp về phòng trọ nhỏ của mình. Giờ đây, quán chẳng còn điều gì níu giữ nó nữa. Thật nhàm chán, thiếu tiếng cười của chị, làm cho tiếng đàn guitar của nó ít dần đi, cuối cùng cây đàn được bỏ xó ở phòng. Anh Vinh là quản lí quán hiện giờ, nhỏ Đậu cũng ra phụ việc. Chẳng thay đổi nhiều nhưng, nó đã nghĩ đến việc xin nghỉ vì nó nhớ.. Chị. Cố liên lạc hay hỏi han, đều nhận được sự im lặng. Chị cứ như quả bóng sà phòng mang đầy màu sắc tươi đẹp.. Bỗng nhiên tan biến đi khỏi cuộc đời nó..
Nằm trên chiếc giường cũ, nó nhìn mông lung khắp căn phòng mình gắn bó đã gần nửa năm. Thời gian thật đáng hận. Suy nghĩ đi qua đi lại trong đầu nó. Ở lại, nó sẽ không xa em nhưng rất khó khăn. Nơi kia xa nên chắc chắn phải đi xe máy ngược lại mất công, tiền xăng xe cũng là vấn đề lớn. Nếu chuyển đến gần, nó đỡ được khá nhiều khoản, nhưng còn em. Nó lại không đành. Chưa kể, còn một người nó chưa muốn gặp là Tâm. Nó biết phòng trọ ấy luôn có chỗ dành cho nó.. Thật bế tắc.
– Rầm.. ! Anh mở cửa cho em với.. !
Tiếng em bên ngoài xua tan đi sự im lặng ảm đạm của căn phòng. Nó đi ra mở. Kéo em vào. Ngoài trời hình như đang có mưa. Mưa xuân nhẹ mang theo nhiêu tâm sự. Mưa mang đến người con gái là em.
– Rét thế ở nhà ngủ đi. Muộn qua chi vậy?
– Nhớ anh thì qua. Bộ không thích à?
– Có nhưng nếu muốn thì phải gọi anh chứ. Lần sau đừng đi một mình nghe chưa?
– Dạ..
Em vào lau khô lại mái tóc lấm tấm nước mưa. Nó ra hiên cửa ngắm mưa. Biết bao giờ ánh dương trở lại đây.
– Anh.. anh! Vô đây, đứng đó lại cảm giờ.
Nó đi vào, đóng cửa lại. Kéo đôi bàn tay em ủ ấm để có thể trút bầu tâm sự đang nặng ở đầu.
– Anh bảo này..
– Gì vậy anh?
– À.. ừm. Anh sắp chuyển trường rồi. Trường xa hơn chút.
Em chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ im lặng nghe câu nói. Rồi cười hiền.
– Chuyện này em biết rồi.
– Ủa sao biết?
– Hihi.. Bí mật, vậy anh tính sao?
– Ừ thì chuyển nhưng anh vẫn ở đây thôi. Chứ có gì đâu.
Nó chỉ kể em biết, chứ không có mục đích gì cả, nào ngờ em biết rồi.
– Em cảm ơn anh.. Nhưng em nghĩ anh nên chuyển chỗ ở thì phù hợp hơn anh à?
– Anh không muốn..
– Không ai muốn đâu anh. Giờ mình đâu bé gì nữa. Phải sống thiết thực hơn. Anh hiểu không?
– Anh hiểu.. Nhưng anh thật sự không muốn..
Nó cố cho em hiểu nó không muốn xa em, nó muốn em biết nó không sống thiếu em được. Vậy mà khó quá. Em rất thông minh.
– Vì em chứ gì. Anh nghĩ anh đi em không buồn sao. Em ích kỷ nhưng chuyện này thì không được. Dù sao cùng thành phố đâu phải xa quá đâu. Hihi thi thoảng về với em cũng được mà.
– Ừ.. đành vậy. Có cơ hội thì hôm nào anh cũng đến.
– Mong là thế. Anh phải suy nghĩ chín chắn hơn biết chưa. Chứ không có em kè kè như này nữa đâu.
– Ừ ừ..
Em rất dứt khoát, không tỏ ra đau khổ sướt mướt như những cô gái yếu đuối khác. Có gì đó ở em mạnh mẽ lắm. Nhưng đôi mắt kia buồn, nó có thể thấy được.
Công việc tìm nơi ở mới được nó may mắn sắp xếp ổn thỏa. Cũng nhờ quen được một số người bạn tốt qua cái danh “nghệ sĩ” họ không suy nghĩ gì mà cho nó ở cùng phòng trọ. Tuy nhiên hơi chật vì có đến 4 thằng nhưng rất rẻ. Sau khi trả phòng cho bà chủ nhà, nó dọn dẹp đồ đạc để chuyển đi. Em đang ở shop nên nó không nói mất công em ra, có mỗi mình làm mãi chẳng xong.
– Mở cửa.. Mở cửa.. !
Tiếng người nhao nhao bên ngoài làm nó tò mò.
– Ủa.. Mấy người?
– Người gì.. Hehe đến giúp ông mang đồ về nhà mới.
Thằng Tuấn tếu táo với hai thằng bạn khác đi vô. Lại phiền người ta rồi.
– Ở một mình mà phòng rộng phết nhỉ?
– Ờ, tôi kiếm được giá vừa tầm cả gần trường nữa.
– Nghệ sĩ ơi, đống xoong với đồ bếp này mang theo không?
– Bên đấy có chưa ông?
– Có rồi nhưng thiếu nồi với bát hehe..
– Thế mang qua luôn vậy.
– Ừ.
Hai người này đều là người miền Bắc, một người ở Hưng Yên, người kia thì ở Hải Phòng. Tên là Quang với Hoàn. Cùng hơn tuổi nó nhưng không bắt nó gọi anh. Họ bảo cứ ông tôi cho khỏe, quen rồi. Nó cùng dọn, thằng Tuấn kề bên cạnh.
– Nói chuyện với cái Ly chưa?
– Rồi.
– Cho đi không?
– Còn bảo đi ấy.
– Thế là tốt.
Thằng Tuấn cười cười. Hai cậu kia vẫn lúi húi dọn tuy chưa thân thiết gì làm nó rất biết ơn. Họ còn mang xe và dây để buộc đồ lỉnh kỉnh phía sau nữa. Nhiệt tình dữ. Hỏi thì bảo đón tân binh về nên thích.
– Tôi đèo ông ôm chắc đấy nhé, rớt là tiêu đấy.
– À từ từ, để sang chào bà chủ đã.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mãi mãi yêu em - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 27/05/2017 13:36 (GMT+7) |