Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 142

Nó về, nhỏ Tâm xem chừng vui vẻ hơn chút, nhảy xuống tiễn, thấy vậy nó cũng nhẹ lòng đi phần nào. Nhưng sao thấy mọi chuyện liên quan đến em càng ngày càng phức tạp.

– Mới chiều nhìn nó như có đám, giờ ông nhìn kìa! Thằng Minh đến là cười toe toét ghê chưa?

– Thanh niên nó thế haha, thằng Minh làm con rể bác nhé!

Bác Trung đùa làm nó đỏ mặt, nhỏ Tâm thì ôm cổ nó nói nũng nịu.

– Một ý kiến hay anh nhỉ?

– Học đi cô ạ! tháng nữa thôi đấy.

– Giỡn chút, làm gì thấy ghê. Về đi mai sang nhé anh!

– Không biết!

– Không thì kia em nghỉ học!

– Gì vậy hai đứa?

Bác Trung nghe chắc chưa hiểu, nên nó tính thưa với bác vì đã nhận lời với nhỏ vậy mà nhỏ nhảy choi choi ra.

– Bố ơi! Từ mai anh Minh đến kèm con học đấy bố. Hihi.

– Vậy thì tốt quá! Chịu khó giúp nó hộ bác nhé. Nhưng có phiền không Minh?

– Dạ không, cháu sang được sẽ sang mà.

– Cái con này, mày làm gì mà chạy nhảy linh tinh hết cả lên thế? Ngồi yên một chỗ xem nào?

Bác Tám cười rồi mắng nhỏ Tâm. Nó cũng cười theo.

– Thì con đang vui mà hihi… Rồi bố mẹ xem, con thủ khoa cho coi!

– Được thế thì tôi mừng quá!

– Dạ thôi cháu xin phép hai bác!

– Ừ, đi cẩn thận đường đông lắm nghe chưa?

– Vâng!

Nhỏ Tâm tiễn nó đến tận cuối khu trọ lấy xe, nãy anh Cương đã về trước. Cầm điện thoại nhắn một tin bảo anh là nó đi luôn rồi dắt xe ra. Đúng là hè, trời chưa thể tối hẳn dù đã muộn.

– Thôi về đi! Tính đến phòng anh luôn à?

– Để em xin bố nha!

– Anh xin em, về cho anh nhờ!

– Thì về!

Qua cổng nhỏ kéo then lại, rồi vẫy chào nó.

– Đi cẩn thận nhé anh và đừng quên đấy!

– Ừ.

Chạy xe về lòng buồn man mác, trái ngược lại với cảm xúc của một con người bình thường khi gặp lại người mà mình quý mến. Tại sao nhỉ? Còn điều gì nó chưa biết về em. Còn những gì em làm sau lưng nó để hai đứa yêu nhau và vun đắp. Em đã khiến nó bỏ quên điều gì. Cơn gió mát mẻ trên con đường đông đúc và ngột ngạt vào lúc tan tầm của Hà Nội khiến con người ta dễ chịu hơn. Hàng cây khẽ đưa qua đưa lại trước mắt để báo hiệu nhưng chiếc lá đã về sau một mùa đông tưởng chừng như ấm áp. Vậy mà lòng người giờ đi về đâu? Để mình tôi vùi trong nỗi u sầu. Lặng người, nó buồn khi gặp lại Tâm vì lo sợ điều gì đó lại xảy ra nữa.

Điều mà khiến nó đau kể từ khi bắt đầu và kết thúc, để rồi làm nó trượt dốc thật dài. Đóng chiếc cửa phòng trọ lại, lúc nào cũng vậy, khi nào ở phòng một mình nó cũng đóng cửa, đơn giản vì không muốn bị làm phiền. Nhiều khi cứ tưởng tượng có tiếng gõ cửa, ra mở lại không thấy ai.
Nhưng hôm nay thì khác.

– Cạch…!

– Ai vậy?

Nó chồm dậy, nhỏ P.Anh dắt xe vô tự nhiên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thể điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên vậy. Nhiều lúc, cũng đau tim với nhỏ này lắm cơ.

– Cái gì thế?

– Mắt nhìn rồi, có cần thiết phải nói không?

– Ơ thì đến làm gì?

Nhỏ ngồi xuống giường nó, chống tay để giữ thằng bằng phớt lờ câu hỏi của nó luôn. Chán nản vì con nhỏ suốt ngày im im, nó nhắm mắt tìm giấc ngủ. Mặc kệ nhỏ thích làm gì làm.

– Nè!

Nhỏ động người nó lay mạnh.

– Gì?

– Tính ngủ hả?

– Ừ.

– Sớm mà!

– Nhưng mệt, tý về thì đóng hộ cái cửa. – Nó nhắm mắt.

– Ơ này!

– Gì nữa?

– Đèo người ta đi dạo mát chút! Vừa đi tập về nóng quá à!

Nhỏ ngước mắt nên, giờ mới để ý, nhỏ mặc một bộ đồ khá kì lạ, người ngợm có mùi mồ hôi, mái tóc xõa dài được búi lên gọn gàng chừa vài ngọn lơ phơ, hở cái gáy trắng nõn.

– Tập gì, với lại có xe tự đi đi!

– Đèo giùm đi!

Cái vẻ muốn nhờ nhưng ngại của nhỏ làm nó thấy dễ thương. Xiêu lòng, nó ngồi dậy vươn vai.

– Ừ thì đi!

Giờ không quan tâm lắm, nó khá dễ dãi trước những lời rủ rê. Hình như nó đã thay đổi một chút. Nhìn nhỏ cười, nó thấy được cảm giác vui lòng nhẹ hơn. Đường Hà Nội lại trở tối, bao nhiêu ngày đi qua, mảnh đất thủ đô tuy rộng lớn nhưng nó cũng biết khá nhiều khung đường vì hay chạy lung tung khám phá, một thú vui của nó. Con nhỏ P.Anh không ôm nó như trước mà chỉ khẽ bám eo rồi hát vu vơ bài hát nào đó quen thuộc mà thoáng chốc nó không nhớ ra được.

– Đi đâu giờ?

– Không biết, thôi cứ đi đi.

Con nhỏ khùng tự dưng kêu nó đèo đi mà không có địa điểm thật là kì lạ.

– Ý… Dừng!

Nhỏ gọi, nó làm theo lời độ lại, nhỏ P.Anh nhảy khỏi xe rồi đi vô cửa hàng tạp hóa gần đó vài phút. Bước ra khỏi cửa hàng, thì ra là mua kem.

– Đèo đến chỗ nào ăn được đi!

– Chỗ nào là chỗ nào, sao không ngồi trong đấy mà ăn!

Nhỏ lắc đầu.

– Muốn đợi à?

– Cũng có sao đâu!

Nói vậy nhưng nó vẫn đèo nhỏ đi loanh quanh kiếm một cái ghế đá bờ hồ vắng chút cho nhỏ giải quyết đống “đá đủ vị” kia. Sợ nhỏ ngại.

Nó ngồi yên đấy nhìn khoảng không tối trước mắt. Bên cạnh là nhỏ P.Anh ngồi ăn. Im lặng, không gian chẳng có gì là lạ giữa hai đứa. Chợt nó nghe thấy tiếng thở dài của nhỏ. Nhưng chẳng bận tâm. Nó cứ thế để cơn gió mát lạnh từ mặt hồ thổi vào người, tìm kiếm một sự sảng khoái. Nhỏ P.Anh phá tan sự bỗng phá tan sự yên tĩnh.

– Ăn không?

– Không.

– Có hai thìa nè!

– Không thích, hay bị viêm họng.

Nhỏ P.Anh gật gù tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình. Nó thì đưa ánh mắt sang phía nhỏ. Hình ảnh nào đó từ cuộn phim cũ kĩ hiện ra làm nó nói. “Lan”. Nhỏ P.Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.

– Gọi ai thế?

– À, một người bạn.

– Bạn gái à?

Nhỏ tò mò mà bỏ quên vẻ lạnh lùng, nó đoán đúng, chẳng ai lạnh lùng cả, cho đến khi người ta cố tỏ ra như vậy thôi.

– À.. Ừm, cũng có thể nói là như vậy, nhưng đã lâu không gặp.

– Trước khi anh đến với Ly à?

Nhỏ P.Anh bắt đầu dùng chủ ngữ với nó, bớt xa lạ hơn trước. Nó kể cho nhỏ một chút quá khứ của mình, nhưng chẳng may mảy con nhỏ tiểu thư này hiểu.

– Ừ, trước lâu rồi! Tầm con nít á!

– Con nít mà bạn gái nỗi gì?

Nhỏ xắn muỗng kem to rồi ăn, hình như hơi buốt quá nên nhỏ khẽ rùng mình. Nó lắc đầu cười. Đúng là nhỏ chẳng bao giờ hiểu được.

– Tình cảm không có tuổi, cái có tuổi là người mang tình cảm. Anh không biết con nít hay không, nhưng ước gì anh được gặp lại cô ấy một lần.

– Giờ anh vẫn có tình cảm à?

– Ừ.

– Nếu chọn giữa Ly và cô ấy, anh sẽ chọn ai?

Cậu hỏi khó. Thật sự rất khó.

– Anh không biết.

– Đồ ngốc! Những gì anh vừa nói. Anh có thấy tổn thương và có lỗi với Ly không?

Nhỏ P.Anh tự nhiên tỏ vẻ bực mình, nó im lặng như hèn nhát để trốn tránh nhiều suy nghĩ về em bị lu mờ. Hai bàn tay được dịp đan vào nhau bối rối. Tuy có là do nhỏ khơi ra.

– Thôi đưa về giùm đi!

Trở về với vẻ lạnh lùng như chưa từng có cuộc nói chuyện lúc nãy. Nhỏ hối nó. Thật kì lạ. Tại sao mọi thứ cứ trở lên rối bời thế nhỉ. Nó như một kẻ đắm thuyền ở giữa đại dương mênh mông không phương hướng, không lối thoát và hoang mang bởi xung quanh là nhưng chiếc vây cá mập mang tên dòng đời đang trôi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Thông tin truyện
Tên truyện Mãi mãi yêu em - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Ngày cập nhật 27/05/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Yêu cave
3 Ngày sau... đúng 12 giờ đêm... sms to K Sinh nhật vui vẻ em nhé. Em không trả lời... Sinh nhật em tôi đã không ở cạnh bên cạnh em, tôi đã nghĩ đến ngày đó tôi sẽ mua 1 chiếc bánh nhỏ nhỏ xinh xinh mà trên đó có tên của em, tôi sẽ được chứng kiến cảnh em thổi nến, ngày hôm đó em sẽ chỉ là của là riêng tôi, tôi và em sẽ rất hạnh phúc... nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi... Suốt từ hôm tôi về em đã không liên lạc với tôi nữa, em làm thế là đúng, anh và em chúng ta nên quên nhau đi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật
Vết nhơ tội lỗi
Số phận đưa đẩy Một bức tranh đầy màu sắc, nét đầu vẽ ra sự êm đềm, nét thứ hai vẽ lên cơn sóng gió và nét thứ ba kết thúc bằng sự đau khổ tột cùng! ... Đường phố Sài Gòn vào những ngày cuối năm, gió mùa Đông Bắc lạnh giá ùn ùn ùa đến, chốn thành thị sầm uất nơi đây dường như đã sớm nhiễm cái không khí của ngày tết, đi đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc xuân tưng bừng nhộn nhịp phát ra từ những cái loa kẹo kéo sành điệu. Khu vực quận 10, trại giam X. Kẽo kẹt... Thứ tư, ngày 29 tháng 1 năm... hôm nay là ngày...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân
Cô nhân tình dâm đãng (Update Phần 42)
Phần 42 Đứng trước toà chờ mẹ con Thuỷ, chiếc xe dừng lại, tay tài xế xuống xe rồi cúi chào đi ra về ngay. Thuỷ có lẽ biết tôi đứng chờ, nên đợi bóng tay tài xế đi hẳn thì 2 mẹ con mở cửa xe, tôi và hai mẹ con cùng chạy đến ôm nhau. Ông nhõi con nhà tôi gặp bố mừng lắm, mấy hôm dưới ông bà ngoại chỉ gọi điện cho nhau được một lúc, giờ gặp bố lại ôm mãi, tíu tít mãi không thôi. Đánh xe xuống hầm, rồi chúng tôi cùng lên nhà. Ông cu con lanh tranh phụ bố mẹ cầm đồ lên, ra dáng đàn ông ghê. Được tôi khen...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ nát lồn Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện mút lồn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng