Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 171

Cũng lâu rồi… Khá lâu, kể từ khi nhiều chuyện xảy ra. Nó đã không liên lạc với chủ nhân của dãy số này. Cái tên, đôi khi nó quên mất cô ấy đã từng là bạn và ở bên nó. Giờ đây ngồi ngắm những vì sao, thật trùng hợp. Cô ấy lại gọi cho nó, vì với nó, mảng kí ức còn lại với Chi là những vì sao. Thật sự, nó rất bất ngờ xen lẫn tò mò lí do Chi gọi cho nó. Chắc hỏi thăm gì đây. Chần chừ một chút, nó bắt máy, nhưng ngập ngừng vì đã lâu hai đứa không nói chuyện với nhau.

– “Alo…?”

Giọng nhỏ có vẻ mừng rỡ.

– “À…ừ, xin chào. Chi đó hả?”

– “Hihi… Mình đây. Minh dạo này khoẻ hông?” – Một câu hỏi khách sáo, xã giao luôn phải có, nó ừ hử.

– “Mình khỏe, còn Chi thì sao? Mọi thứ vẫn ổn chứ?”

– “Ừm… Mình hoàn thành một khóa học và được học bổng nữa nè. Ở đây học nhanh lắm đó, phải chăm chỉ quá trời luôn. Hihi. Chắc cậu sang năm hai rồi nhỉ?”

Nhỏ Hào hứng khoe thành tích, nó mừng cho nhỏ, vì quyết định du học ấy là một điều đúng đắn.

– “Ừ đang nghỉ… Chắc tháng nữa học. Mà…Chi gọi mình có việc gì không?”

Nó bâng quơ vì không biết nói chuyện gì để tiếp tục nữa. Vốn từ ngữ hay ý nghĩ bay hết sạch sẽ, nó không giỏi nói chuyện với bất kì ai. Nhỏ trùng giọng lại.

– “Vậy… Phải có chuyện mới được gọi cho Minh à…?”

– “Thì tại… Tại… Chi đang bên nước ngoài… Mà, lại gọi… Mình…”

Nó lúng túng, nhỏ phì cười. Nói trêu chọc.

– “Hihi… Tưởng Minh lớn hơn rồi chớ… Nói chuyện vẫn tồ tồ như trước. Chẳng thay đổi gì cả. Thật ra thì, mình muốn nói… Mình sắp về Việt Nam!”

Nhỏ nói lớn, nó ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng.

– “Th..ật…hả?”

– “Thật… Độ mai kia mình về rồi, sau khóa học mình được nghỉ hai tháng lận đó, về thăm quê, thăm gia đình, thăm bạn bè, thăm người…đó.”

Nhắc đến “người đó” Giọng nhỏ đang hào hứng tự nhiên nghẹt nghẹt lại. Nó biết nhỏ vẫn chưa hết hoài niệm tiếc nuối của mình về mới tình đơn phương. Tưởng chừng như quên khi đi sang bên đất khách quê người. Nó muốn nhỏ vui, vì nó cũng đang vui. Gặp lại một người bạn cũ luôn đem lại cho ta sự thú vị.

– “Vậy à… Về lẹ đi, mình chờ.”

Nhỏ nói bé dần, nó cũng không hiểu sao.

– ” Chờ thật nhé…?”

– “Thật… Đến sân bay gọi mình, mình ra đón!”

Nó nói chắc chắn.

– “Hứa đi nào…hihi.”

– “Ừ hứa…!”

Nhỏ vui nó biết, thở phào. Sắp tới lại có người để tâm sự rồi. Đi không phải là ý kiến tồi, quan trọng là biết trở về đúng lúc. Thời điểm này nó cần một người để chia sẻ những điều nó đã làm, những điều đó cứ ám ảnh nó mãi.

– ” Tốt rồi, thôi đi ăn cơm đây. Minh nhớ giữ lời đấy, cậu mà không giữ lời tớ lục tung cái Hà Nội tìm giết cậu, hihi.”

– “Ừ… Mà cơm nước chi giờ này hả chị hai…?”

Nó giật mình nhìn ra đường qua cái cửa sổ, nếu không có đèn đường thì nó còn chẳng thấy gì ngoài màu trời tối đen.

– “Mới hơn 6h mà cậu? À… Thôi chết, chỗ này chậm 6 tiếng so với Việt Nam. Hihi, có phiền cậu ngủ hông?”

– “Có ngủ đâu mà phiền, thôi ăn đi.”

– “Ấy… Cậu phải đi ngủ đấy biết chưa, về mà thấy cậu ốm là mình ghét luôn… Ngủ ngon. Hihi.”

– “Biết thế. Chào nha!”

– “Ừ chào Minh!”

Nó cúp máy trước, hoặc là nó nghĩ vậy. Ném cái điện thoại ra giường, nó bò xuống nằm thu lu một góc. Thấy mình cứ cô đơn sao đó. Cảm giác thiệt khó chịu. Trước kia không sao, nhưng một thời có em đã tạo cho nó thói quen phụ thuộc. Giờ có đến hai cô người yêu còn như vậy, không hiểu người ta nghĩ gì về cái hoàn cảnh của nó nữa. Sướng không ra sướng, khổ không ra khổ.

Sáng hôm sau nó dậy trong tình trạng uể oải. Ăn mặc đơn giản, sơ mi với quần bò và tự thưởng cho mình một cái bánh mì, nó qua chỗ kiếm việc làm, đi phát tờ quảng cáo, cái công việc giết thời gian buổi sáng nhàm chán của nó. Tiết trời hôm nay không nắng, âm u. Cảm giác man mát, chắc chiều có mưa to. Mùa hè ở Hà Nội thì thường có những cơn mưa rào bất chợt, chúng diễn ra đủ lâu để người ta nhớ về những kỷ niệm với chúng. Ở nó thì có nhiều. Chẳng hiểu sao, nó cứ thích quanh quẩn chỗ chung cư cao cấp hay mấy ngôi biệt thự mà phát tờ rơi. Lâu lâu đi qua lại thầm ước sau này mình có một cái như thế. Rồi chép miệng đi thẳng. Cũng không có gì đặc biệt lắm, ngoài việc nó nhận được tin nhắn lúc 8h sáng của Nhi, mải làm nên chẳng để ý.

– “Anh ơi, hôm nay em ở bên trường nhé, anh khỏi sang. Nếu muốn thì anh sang với em buổi chiều nha anh.”

Đọc xong tin nhắn nó cũng chán chán, ở trường. Sáng nào cũng trường. Hay lại muốn gặp thằng đẹp trai kia cũng nên. Từ khi quen nhỏ nó hay có cái suy nghĩ đa nghi. Nhận tiền xong, nó qua trường. Trời nổi gió mạnh, đường phố bụi bặm xe cộ đi lại cũng chậm hơn. Hai bên đường những hàng quán đã dọn vào, cái vị tanh mát của mưa xộc vào mũi nó khiến nó phóng đi vội vã. Nó muốn đón nhỏ Nhi hay đi cùng cũng được, tự nhiên nó cứ muốn nhỏ là của riêng nó thôi. Sở hữu chứ không phải yêu. Đến nơi, nó vào để xe. Trường lác đác vài người bên ngoài sân. Gió thổi bắt đầu mạnh, trời tối lại không biết Nhi đã về chưa. Nó gọi cho nhỏ.

– “Đang ở đâu?”

– “Dạ ở trường… Có việc gì vậy anh? Mà…giọng anh…”

Có vẻ nhỏ nhận thấy phần gay gắt trong lời nói của nó.

– “Không có gì… Bao giờ em về?”

– “Ưm… Độ 10 phút nữa. Để làm gì hả anh? Anh qua nhà hả?”

– “Không… Anh hỏi vậy thôi.”

Nó cúp máy, nhỏ gọi lại nó không nghe. Nằm dài ra chiếc ghế đá nhìn trời. Một vài ngày nắng nóng, bỗng chốc được trận mưa rào thì tâm hồn người ta sảng khoái hơn nhiều, nhất là đối với những thành phố như Hà Nội. Lúc sau thì Cái đống sinh viên cũng đi ra, tay đứa nào cũng ôm một tập sách gì đó. Họ nhìn nó như sinh vật lạ, nó mặc kệ. Cho đến khi nhỏ Nhi đi ra, vẫn vậy. Lũ con trai đang cố chọc cho nhỏ cười. Nó chỉ nhìn, không đánh tiếng để xem có gì hay ho không. Nhỏ cũng cười, hiển nhiên là vậy. Cho đến khi một con nhỏ khác ghé tai nhỏ Nhi chỉ về chỗ nó, nhỏ mới thôi. Nó quay đi, tựa vào chiếc ghế đá. Có tiếng chân lại gần, thêm tiếng lá xào xạc bay cùng gió. Nó im lặng nhìn bâng quơ. Có một lực mới tác động vài chiếc ghế nó ngồi, một mùi thơm nhẹ. Tiếng nhỏ Nhi vui vẻ.

– Anh ở đây đợi em à? Hihi… Em tưởng có chuyện gì chứ?

– Ừm…

– Anh đến lâu chưa?

– Được một lúc rồi… Có đi xe không, đi thì về trước đi.

– Anh lại sao vậy?

Giọng nhỏ buồn buồn. Nó quay sang cười cho nhỏ an tâm.

– Sao đâu… Đến gặp em mà.

– Nói chuyện thấy sợ… Có giận gì em thì cũng phải nói chứ.

– Không có thật. Nãy rớt tiền nên buồn…

Nó bịa đại một lý do, cho nhỏ khỏi dò dò. Nó giỏi nói dối, nhưng không phải với người thông minh.

– Ủa nhiều không anh?

– Mấy ngàn à…

– Đồ khùng… Hihi.

Nhỏ tưởng nó đùa liền đập vào vai nó cười.

– Nay em không đi xe đâu, lúc sáng em đi xe bus, anh đèo em về nhà?

– Ừ… Đi, sắp mưa rồi!

Nó đưa nhỏ về. Nhỏ cứ thủ thỉ.

– Lần đầu tiên anh đưa em về cũng giống như thế này… Nhưng mà lúc đó em ghét anh lắm, kẹt quá mới phải đi hihi.

– Giờ sao?

– Giờ… Yêu.

Lại ngại, nó lắc đầu cười. Qua cái gương chiếc hậu nó thấy nhỏ Nhi mặt ửng hồng trông vui lắm.

Đến nhà, nó hẹn hôm khác vào chơi vì bảo có việc. Trời bắt đầu mưa lấm tấm những hạt to đùng, nhỏ không kéo nó vô nhà được nên giận rỗi chạy vào, đang định phóng đi thì nhỏ đi ra đưa nó cái áo mưa.

– Ghét… Anh về nhanh nhanh đi, việc gì cũng để sau. Bệnh rồi em bảo!

– Ừ…ư.

Nó cầm rồi phóng một lèo đi ra Long Biên. Việc hay gì đâu, thật ra nó muốn tắm mưa. Đang đi bất chợt rào rào, lúi húi bọc chiếc điện thoại lại. Giờ có chập thì cũng không còn em ở bên để sửa giúp nó nữa. Điều này khiến nó bật cười. Mưa càng lúc càng to, tiếng sấm rền vang trên đầu, ở đường một người chạy nhanh chóng hơn hay tấp vào một mái hiện nào đó đơn giản là tránh mưa, chứ chỉ riêng nó là tắm mưa.

Nó đi ngược gió nên nước mưa bắn rát mặt, tầm nhìn hạn chế. Người nó run bần bật vì lạnh và ướt. Khó khăn lắm nó mới có thể đến được cầu. Lúc đó đã chiều, trời vẫn âm u đen đặc, cơn mưa chẳng có dấu hiệu dừng lại nó đứng tựa vào thành cầu nhìn trời, nhìn xuống phía dưới dòng sông, chán rồi nhìn cái xe… Dòng chữ Monly lấm tấm hạt nước, tiếng ào ào phá tan không gian của riêng nó vì chẳng có ai qua lại lúc ấy dù đã chiều. Một hồi mắt nó cứ mang máng hình ảnh nó với em nói lời yêu. Mỗi lần đến đây nó đều như vậy, lúc đó và cả sau này đi nữa. Chẳng thể nào quên được.

Nó quyết định đợi hết mưa mới về để cho cơ thể trần trụi dưới hiện tượng tự nhiên mà nó yêu thích vì đâu phải lúc nào cũng có cơ hội. Vậy mà cơn mưa cứ dai dẳng khiến nó thêm buồn bã. Có mấy ai biết rằng trong cơn mưa lạnh lẽo này, nó đã từng hưởng trọn cảm giác ấm áp khi lần đầu nếm trải vị ngọt của nụ hôn dành cho em. Mưa càng nặng hạt càng khơi lại cho nó sự tiếc nuối của những gì đã qua, đã mất. Ai mà nó đau đáu nhớ về. Chờ từng đêm thấm buốt con tim hoang lạnh.

Trời chưa quang, mưa vẫn rả rích. Nó không ra quán mà đi về phòng trọ của mình. Đã khá muộn. Gần đến nơi thì xe hết xăng. Xui xẻo nó rủa thầm, đành dắt bộ về mai tính sau. Đóng cửa phòng lại để ngăn không cho nước hắt vào nhà, nó tắm và thay một bộ đồ mới rồi tựa lưng vào góc giường. Không dám nằm vì đầu ướt. Cơ thể nó cảm giác mệt mỏi, người lúc nóng lúc lạnh. Hình như nó ốm, cũng phải thôi ngâm nước hàng giờ về còn tắm luôn nữa chắc cảm rồi. Đầu khô, nó nằm miên man đổ mồ hôi, người lạnh sống lưng và rời rạc. Lúc ấy nó không nhận thức được gì nữa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Thông tin truyện
Tên truyện Mãi mãi yêu em - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Ngày cập nhật 27/05/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cô Hạnh (Update Phần 14)
Bữa tối hôm đó tôi với cô trao đổi khá nhiều chuyện, về việc học, dự định cho tương lai của tôi, tôi cũng nói rằng muốn đi tìm một công việc bán thời gian để kiếm thêm ít tiền trang trải cho việc học cũng như tiêu xài cá nhân, mặc dù gia đình tôi vẫn chu cấp đều hàng tháng và cũng như cô ngỏ lời muốn giúp đỡ tôi: Thôi Lâm cứ lo việc học thôi, muốn gì cứ nói cô sẽ giúp cho. Nhưng tôi từ chối, tôi nói rằng tôi muốn tự mình đi làm coi như để tích lũy kinh nghiệm cho công việc sau này, cũng như nếu tôi mời...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Thọc tay vô đít Truyện bú cặc Truyện bú lồn
Người vợ đẹp (Full) - Tác giả Ngọc Linh
Phần 33 Tôi mỉm cười ngồi xuống ghế thì chị An lấy cho tôi cốc bia rồi cũng ngồi cùng mà nói chuyện. Hai bầu vú càng ngày càng có vẻ săn lại mà cao hơn chữ đã ít chảy xệ xuống rồi. Không biết có phải chị mặc áo nâng ngực không hay là nó đã được tôi làm săn lại. Anh Tài mỉm cười mà bảo: Cứ đợi một lúc đã nhé. Tí nữa là cậu ta đến bây giờ đấy. Hôm nay phải làm cho bà xã mình sướng không thể nào mà chịu nổi được nữa mới thôi đấy nhé. Tôi chỉ cười còn chị An thì đỏ nựng mặt của mình lên, thấy chị...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ nát lồn Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm lồn
Yêu gia sư (Full) - Dịch giả Mộc Tử Diệp
Phần 72 Bùi Thành Hiên rút cặc ra gần hết, rồi dùng hết sức ấn mạnh vào, tiếng ột... ệt vang lên, dâm khí trong lồn của Vương Mỹ Ngọc tạo ra một thứ âm thanh như người ta thò tay ra vào cái hang cua, khí trong lồn cô tuôn ra ướt nhẹp cả hai bên háng, những cái nắc thật mạnh đưa cô lên chín từng mây. “A... aaa... chồng ơi... em sướng... lồn em sướng quá... anh đụ sướng lồn chết đi được... aaa... nắc mạnh lên đi chồng... đâm sâu cặc anh vào lồn em đi... aaaaahhhh.” Bùi Thành Hiên nắc liên tu bất tận, mồ hôi nhỏ giọt từ mặt chàng xuống đôi gò ngực...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện dịch

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng