Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Phần 181

Quán của nó hôm nay khách đông nghẹt, một phần nữa tâm trạng không tốt nên nó chỉ lặng thinh làm việc. Trong cái không gian ồn ào của quán, có vẻ bài hát “My love” đang được bật không phù hợp cho lắm, nhưng sao nó cứ lắng nghe không bỏ xót một chữ nào. Đôi khi khách kêu lại chạy ra thanh toán hoặc lấy nước, tuyệt nhiên không tán chuyện với Hoài như mọi hôm, nhỏ cũng gặng hỏi nhưng nó chỉ lắc đầu. Có vẻ như với Thanh Hoài, nó lúc nào cũng có một nỗi để buồn vào mọi ngày đều là một nốt trầm nào đó.

Tan giờ làm. Nó lấy bộ đồng phục và gấp gọn gàng lại cho vô túi mang về. Thanh Hoài và Anh Tân rủ nó đi ăn chung nhưng nó từ chối. Còn thằng bạn nó đã về từ lúc nào, dạo này cu cậu mới có người yêu nên ít nói chuyện với anh em hẳn đi, chỉ lâu lâu chui vào một góc cứ hí hoáy bấm điện thoại. Thời nó tình yêu là vậy, đến cả sinh viên cũng chỉ quan tâm nhau bằng cách này. Chứ giờ thì có học sinh yêu nhau còn chở nhau đi bạt mạng chẳng thèm về nhà, quan tâm nhau toàn bằng cách của người lớn không…

Cái phòng trọ nhỏ, được nó thiết kế một quả bóng đèn ngoài cửa phía dưới mái hiên, để có cái mà nhìn vì tối với lại nó xác định ở đây nốt hai năm nữa mà. Đêm nay trời bắt đầu nổi gió, nó lạnh. Ngồi trong góc phòng, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ nhớ về một ai đó đã đi qua. Sắp được một năm, chỉ chờ một cái tết nữa là một năm nó nhớ em quá. Nó nhớ vòng tay bờ môi, giọng nói ngọt ngào giúp nó không bị lạc lõng khi nó mới lên Hà Nội. Càng nhớ em, nó càng bị thôi thúc kiếm một ai để chia sẻ, để thay thế, để lấp đầy cái khoảng cách trống vắng ở nó. Bất giác nó gọi Nhi… Chỉ hai tiếng tút là em bắt máy, nó muốn dịu dàng một chút, vì ít ra em cũng đang là người yêu nó.

– “Alo…?”

– “Anh à? Hức… Sao giờ anh mới chịu gọi cho em…?”

Nó không thể nói, bỗng nhiên nó nghĩ về cái ngu của mình về cái trò tiêu khuyển để chọn ai đó thay thế để chính tỏ khả năng chinh phục ai đó của nó với bạn, để gây ra hậu quả, làm khổ một cô gái yêu nó nhiều, biết bao giờ nó mới thôi sai lầm đây. Nhi khóc, lòng nó lặng trĩu. Nó cúp máy, hối hận quá. Điện thoại nó rung liên hồi, rồi cũng tắt. Nằm xuống giường, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng xe đôi lúc vụt qua. Gần 12h, nó thao thức nghĩ ngợi, con người già dần đi như vậy, những lo âu toan tính từ đầu óc chẳng bao giờ là đủ cho một người, kể cả khi đầu họ đã lấm bạc. Nó vô Wc nhìn mình trong gương, nhiều lần nó chỉ thấy sự trách cứ tại sao em đi mà nó còn sống…

– Anh ơi!!!

Kèm theo tiếng đập cửa, nó giật mình chạy ra ngoài bật điện. Nhi ngoài đó, đang ôm hai bên vai vì lạnh, mặt nước mắt nhòe đôi kính. Em tháo ra cầm lên tay dụi mắt.

– Hức… Anh…

– Anh… Anh xin lỗi…

Nó gục mặt xuống, Nhi ôm nó thút thít.

– Em nhớ anh lắm… Em không chịu đựng được đâu anh à…

Nó ôm em lại, hít vội mùi hương ở đôi vai đó và im lặng. Biết nói gì đây, nó không muốn nói dối em nữa.

– Sao muộn rồi mà còn đến, không sợ à?

Nó cũng lo vì sự suy nghĩ của Nhi. Từ khi yêu nó, em ngốc nghếch đi thì phải. Em cười hiền.

– Tại thấy anh gọi mà không nói gì nên em sợ… Với lại em hiểu đó là cách làm lành của anh, im lặng hoài… Em nhớ anh lắm!

– Anh biết… Em đi bà với bố không nói gì à?

– Em trốn rồi mai kêu đi học sớm…

Nó ôm chặt Nhi lại hôn em bằng cách ngọt ngào nhất, Nhi đáp trả cuồng nhiệt hơn, cảm xúc đã lâu mới gặp thì lúc nào cũng mạnh mẽ.

– Cảm ơn em đã đến bên anh đêm nay…

Nó thì thầm khi em ngủ thiếp đi vì mệt. Riêng mình biết ngày mai ra sao, cứ tự nhiên nó muốn mọi thứ thật đơn giản với đời nó, mong rằng thứ tình cảm này sẽ vụn vỡ mau, để nó bắt đầu sống thanh thản hơn.

Bẵng đi một thời gian, nó với Nhi làm lành, tình cảm không còn như lúc đầu, đối với nó tất nhiên là như vậy còn Nhi lại vui vẻ và cư xử đúng mực hơn. Nó dần dần cũng mở lòng và hai đứa cùng vun vén cho tình cảm của mình. Trong thời gian đó, nó không liên lạc với bất kì người con gái nào khác ngoài Nhi cả, kể cả khi Chi báo sẽ ở Việt Nam thêm một tháng nữa nó cũng ậm ừ. Nó đóng mình lại trong tình yêu của Nhi.

Hà Nội bắt đầu lạnh, cái lạnh đầu mùa của cơn gió mùa đông bắc quen thuộc tràn về. Nó gọi điện hỏi thăm sức khỏe gia đình và nhắc ba mẹ giữ ấm. Hơi gió mùa năm nay rất buồn. Chiều đầu tháng, Nhi và nó đi chợ mua đồ ăn để chuẩn bị cho bữa tối. Ghé qua hàng mũ bảo hiểm của honda, em chọn cho nó một chiếc.

– Anh đội thử em xem?

– Đội chi, anh có rồi mà? Thôi về lẹ đi.

Nhi lắc đầu, cứ bắt nó đội.

– Mũ của anh hỏng rồi, còn bị sứt nữa. Thế ko đảm bảo.

Em đội vô đầu nó rồi cười một mình và thanh toán, một chiếc màu xám, không phải nồi cơm điện, chỉ là mũ nửa thôi.

– Đó, bỏ cái kia đi nhé. Đi vậy cho an toàn. Hi, về đi anh.

– Ừm.

Những lúc thế này lòng lại nhẹ nhớ về ai đó, tâm can cứ cộn lên buồn.

Tối, Nhi về. Nó ra tiễn rồi thảy cái mũ cũ vô thùng rác, trước xin của người chủ nhà cũ chứ tiền đâu mua, giờ có đồ mới sài cũng mừng gì đâu. Bỗng điện thoại kêu.

– “Alo ạ?”

– “Minh à cháu? Bác Tám đây!”

– “À dạ vâng, bác gọi cháu có việc gì không bác?”

– “Ừ… Cái Tâm sắp sửa đi du học, cuối tuần bác làm bữa cơm liên hoan, cháu nhớ đến rồi tiễn em cho nó đi vui vẻ nhé!”

Nó hoảng hốt, người run bần bật. Đút chiếc điện thoại vào túi, nó lấy xe, khóa cửa phóng xuống khu trọ nhà Tâm.

Người mặc chiếc áo sơ mi không kịp mặc thêm đồ làm nó rét run vì gió lạnh. Mùa đông của miền Bắc cắt da cắt thịt, rét thật đấy, nhưng có hề gì đâu, một người nữa lại chuẩn bị rời xa nó ư? Không nó không muốn vậy, sao đột ngột quá, Tâm ra nước ngoài du học… Nó không dám tin. Đường phố đông Hà Nội vắng vì cũng muộn, nên nó phóng nhanh cũng không đâm nổi ai, mà nếu có đâm nó cũng chả nhớ bởi đầu óc nó chỉ có Tâm thôi.
Nó đập cửa nhà bác Tám và gọi ầm ỹ như báo cháy, tiếng dép lẹp bẹp đi ra, cùng ánh đèn le lói của sân nhà bác đủ cho nó thấy bác đang ngạc nhiên nhìn nó rồi vội vã mở cửa.

– Chết dở, bác gọi xong cụp luôn là đến đây đó hả? Áo sống đâu mà ăn mặc thế này, thôi đi vô nhà cho ấm Minh!!. Nó im lặng nghĩ ngợi vì lý do nó vội vàng đến đây, bác lúi húi cài then rồi vội vàng đẩy nó lên nhà.

– Đây, đi cái này cho ấm chân, để bác lấy cho cái áo rét mặc tạm, gớm chết, mười mấy độ mà ăn mặc thế đấy hử… Mày khỏe quá đấy cháu..!
Bác đi vào chẳng để nó khách sáo như mọi lần, để mình nó trong phòng khách với bác Chung. Bác Chung bình thản như không ngạc nhiên, rồi nhấp ngụm trà.

– Ngồi đi Minh, uống chút cho ấm người rồi nói chuyện.

Bác rót cho nó một chén, nó nhận lấy nhưng chỉ xoay xoay trong tay mà chưa uống, người nó run run.

– Dạ…

– Chắc vợ bác cũng nói cháu chuyện con Tâm nhà bác rồi đúng không?

– Tôi nói rồi… Đây cháu mặc vào..

Bác Tám trùm cái áo bông to đen đen vô người nó, rồi ngồi cạnh bác Chung.

– Con bác sắp đi du học… Con bé thi đại học không đủ điểm đỗ vào trường nó đăng ký…

Hóa ra đây là lý do bác cho Tâm đi đại học. Nó ngập ngừng.

– Chỉ là không đủ điểm vào trường đăng ký thôi chứ cũng không quá thấp để chọn một trường tốt chứ bác?

– Đúng vậy…!

Nó hớn lên chút.

– Vậy thì tại sao bác phải cho em đi du học?

Bác Chung nhìn bác Tám, bác Tám bối rối nhìn lại.

– Ông nói đi!

Lý do gì đây, lý do gì khó nói khiến hai người lớn phải bối rối đến vậy, nó không hiểu nổi. Bác Chung thở dài.

– Là thế này, quả thật kết quả học tập của Tâm bác cũng nắm rõ, em nó tiến bộ từ khi cháu lên đây, là cháu giúp em nó học, cháu rất tốt với con bác, bác cảm ơn… Nhưng cháu biết đấy, con bác còn tương lai mà… Nó lại cứ buồn rầu, bác đoán chắc hai đứa có xích mích gì, hay nó trẻ con cứ cố chấp… Bởi tình cảm của con bác giành cho cháu ai nhìn cũng hiểu được… Bác còn là người từng trải nữa. Nếu cứ để như này bác sợ nó sinh bệnh hay không học được nổi. Đó là suy nghĩ của một người bố thương con cháu hiểu cho bác Minh ạ. Bác muốn tìm môi trường khác cho nó, bên đấy bác có người quen, đủ sức để sắp xếp cho nó học, để nó có tương lai tốt hơn…

Nó nghe mà như những nhát dao đâm vào tim, nó hiểu, nó không dám giận hai bác, nó chỉ giận mình, vì nó em ra nông nỗi này.. Nó im lặng, bác Chung tiếp lời.

– Nhưng… Nếu cháu hứa cháu sẽ làm con bác vui tươi như một năm trước, bác sẽ cho nó ở lại học ở Việt Nam… Bác già rồi, nhưng cũng biết con gái bác đến tuổi rung động và bác cũng biết cháu là người như thế nào, chẳng vì gì mà gia đình bác lại quí cháu thế đâu, cháu suy nghĩ đến cuối tuần rồi trả lời bác nhé!

Nó chỉ gật đầu rồi vâng nhẹ. Bác vẫn tin nó, nhưng nó không tin mình nữa rồi.

– Em đâu rồi bác.

– Nó biết chuyện nên giãy nảy cả chiều không chịu, khóc mệt quá chẳng chịu ăn gì.

Bác Tám mặt buồn rầu, nó xin phép hai bác lên với Tâm. Phòng chốt cửa, nó gõ nhẹ rồi nói nhỏ.

– Anh đây…!

Nếu em ngủ rồi thì nó sẽ về, còn chưa thì nó muốn nói chuyện với em một lát trước khi nó làm em đau khổ lần cuối, trướckhi em thành công, nó phải làm điều này. Con người đầy tội lỗi. Mong em tha thứ, vĩnh biệt cảm xúc về em.

Tâm mở cửa khuôn mặt nhạt tái vẫn xinh đẹp. Trông không buồn, hình như chỉ lo sợ.

– Anh đến đấy à, vào đi!

Em khoanh tay bước vào trước, nó vào sau, đóng cửa lại rồi khóa, em có vẻ hơi giật mình khi nhìn nó, rồi ra vẻ thản nhiên.

– Anh… Làm gì thế?

Nó lao vào em, hôn ngấu nghiến, tay xoa khắp cơ thể em. Tâm bị bất ngờ rồi cũng để yên nó làm vậy và em cũng hòa theo. Nó biết em sẵn sàng cho nó nhưng nó không thể gục ngã lúc này. Nó thì thầm cho em hi vọng.

– Anh yêu em…

Lời nói dối kinh tởm nhất của nó, nhưng nó tự hào bởi nó vì em. Chợt Tâm buông nó ra, em khóc ngon lành như những lần trước. Em vẫn xinh vẫn đẹp, chỉ là tim nó không thể đưa vào tình cảm của em.

– Anh…ơi, sao muộn…hức.. Em phải đi du học… Sao muộn vậy anh. Hay.. Mình trốn đi nhé anh..!

Em khóc nấc lên như bấu víu vào một lý do mà em nghĩ ra được. Tất cả là vì nó, sao nó đau quá.

– Không cần đâu, bố em bảo nếu anh yêu em thật lòng và cố gắng để có tương lai. Bác sẽ cho em ở lại Việt Nam. Bác bảo cho anh hạn đến cuối tuần nè.

Nó cười thánh thiện để tạo sự tin tưởng từ em. Em ngưng khóc mắt sáng lên.

– Thật hả anh!!… Vậy mình xuống nói với bố luôn đi anh.

Tâm hào hứng. Nó giữ tay em lại.

– Muộn rồi, để cuối tuần mọi người đến rồi anh ra mắt luôn. Trước nhiều người có phải hay hơn không?

Em thoáng nghi ngờ.

– Anh không yêu em à? Sao anh vừa nói anh yêu em?

– Anh yêu em là thật, nhưng muộn rồi mà?

Nó gõ gõ vào chiếc đồng đồ đeo tay, em vẫn nghi ngờ, đương nhiên trong tình cảnh này ai cũng vậy.

– Em không tin, chắc anh chỉ muốn làm em vui trước khi đi thôi đúng không?

Nước mắt em lại chảy, nó buốt lòng vì gương mặt hốc hác kia. Vội ôm em lại.

– Anh xin lỗi em, từ lúc Ly đi, anh không dám mở lòng với ai cả, anh biết anh có tình cảm với em, nhưng anh không nói. Anh sợ em sẽ là người thay thế cho Ly, anh sợ người suốt ngày lo lắng yêu thương anh âm thầm, dù anh có hắt hủ vẫn muốn bên anh, sẽ lại rời xa anh nên anh không chấp nhận tình cảm đó. Nhưng giờ, anh không muốn em đi, anh muốn em hiểu được anh cũng yêu em.

Nó hôn em ngọt ngào nhất có thể, từ bao giờ nó trở thành loại sở khanh lưỡi không xương? Có lẽ trên đời này không có thằng sở khanh nào tốt, chỉ có những người con gái tốt biến người bên họ thành sở khanh thôi.

– Em hiểu chưa, anh yêu em Tâm ạ.

Nó cứ cho em những điều ngọt ngào nhất nó có thể diễn.

– Minh ơi, có về hay ở đây hả cháu?

Bác Tám đập cửa làm hai đứa giật mình buông nhau ra.

– Dạ cháu về ạ!

Quay sang em.

– Từ mai anh sẽ ở bên em! Em tin anh nhé.

Em gật đầu mắt em rơi vào giọt lệ hạnh phúc, nó đau đớn quay đi. Xin phép hai bác về, trên đường đi nó bật khóc, nhưng không ai nhìn cả. Đường Hà Nội đêm vắng lắm, chỉ những quán đồ nướng còn đông người thôi, mùi khen khét thơm thơm làm nó đói, làm nó nhớ nhà. Mỗi lần đau khổ vì điều gì trên đây, nó lại cứ trách. Tại Hà Nội xô bồ quá, nó cứ cuốn người ta vào những rắc rối ngọt ngào nhưng không kém phần đau đớn. Hàng cây hai bên đường xào xạc lòng nó trống vắng, về đến phòng trọ, nó đổ người xuống giường mà suy nghĩ. Từ ngày mai nó phải làm một diễn viên, một diễn viên đau khổ thật sự khi diễn. Giấc ngủ kéo đến… Trong mơ nó thấy được mùi hương của Bồ Công Anh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Thông tin truyện
Tên truyện Mãi mãi yêu em - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Ngày cập nhật 27/05/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Nữ sinh lớp chọn
Phần 50 Đang say giấc nồng thì điện thoại của chị Huyền reo lên, thằng điên nào gọi điện lúc nửa đêm thế này, ức chế kinh, đang ngủ ngon mà bị phá đám. Alo. Đang ở phòng của chị này. Phương gọi chị Huyền vừa nói vừa đặt điện thoại ở góc giường. Cái giề, Phương bao giề tôi bật dậy luôn. Hỏi chị em đang ở đâu, chị nói ở phòng chị. Hê hê thôi ngủ tiếp. Trời mưa to, chắc Phương lo cho tôi ở ngoài dầm mưa nên em mới gọi điện hỏi chị tôi, tưởng em đang giận mặc xác tôi, vậy mà vẫn lo cho tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Ba và tôi (Update Phần 9)
Phần 9 Bước vào cửa phòng... tôi ôm lấy cổ ba mà hôn... lưỡi tôi ngoáy. Ba biết tôi đã rất nứng lồn... ba dựa vào cửa và bíu lấy lưỡi rồi... tôi lột áo của ba ra... tôi đè lên vú ba liếm, và bú... tôi dùng răng cửa mà nhơi nhơi núm vú ba... ba sướng rên, ba ưỡn ngực ra cho tôi bú liếm. Ba tốc dưới cái đầm dở lên lột ra... tôi giơ tay thẳng để ba lột miếng vải duy nhất che thân thể tôi. Tôi trần truồng... ôm lấy ba... tay tôi cởi cái cúc quần sọt ba, quần ba rớt xuống sàn nhà... tôi thò tay vào quần lót ba mà sờ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc
Hai vợ chồng
Thấy Nhung đi ra, trên tay bê đĩa hoa quả. Liền phía sau là Khánh. Toàn với Yến cũng vội tách xa. Nhung đặt đĩa hoa quả xuống bàn rồi cô cũng bước xuống bể bơi, rẽ nước Nhung tiến lại sát Toàn. Nhung đưa tay sờ cái dương vật đang cứng ngắc của Toàn rồi thì thầm với anh: Vừa làm gì em Yến mà cứng thế này chồng? Hi, đâu có gì... tại em... sờ mà. Toàn đang lúng túng, thì nghe tiếng Khánh gọi mời mọi người ra uống rượu. Toàn vội lấp liếm với vợ: Mình ra uống rượu đi em. Nhung lườm Toàn rồi cũng bơi theo anh. Mọi người...
Phân loại: Truyện sex dài tập Vợ chồng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng