Mệt mỏi không phải vấn đề…
Tôi cũng thấy mông lung lắm chứ, như lời Hòa nói. Và có lẽ Sơn nó cũng không mấy chắc chắn về những suy luận của nó cho lắm. Nhưng giờ biết bấu víu vào cái gì???
Bước chân đã chùn rồi, nhưng nếu như không còn hy vọng thì nó sẽ gục xuống bất cứ lúc nào. Nên dù đúng hay sai, thì điều tôi đang hướng đến vẫn đang giúp tôi gắng gượng bước tiếp…
Vì lý lẽ cuộc đời tôi chỉ có một mà thôi…
Đi hết rừng thông lại đến những đồi chè xanh bạt ngàn. Nó gợi cho tôi một cảm giác gì đó rất thân thuộc. TÂY BẮC. Không chỉ vậy, mọi cung đường đều dẫn dắt dòng suy tưởng của tôi về những khung cảnh yêu thương đã từng đi qua trong cuộc đời…
Những khúc quanh đầy kỷ niệm…
Những tháng ngày rong chơi trong bỡ ngỡ hạnh phúc của tình đầu, chiếc xe đạp kẽo kẹt với từng vòng quay. Hồ nước, cánh đồng lúa chín trải dài về phía hoàng hôn, và nụ cười khúc khích của nàng…
Rồi qua gương chiếu hậu vẫn là nụ cười đó ngự trên chiếc cằm xinh xinh đang nũng nịu tựa vào vai tôi. Khi đó Tây Bắc, Mộc Châu là thiên đường thực sự…
Khoảng đông rét mướt năm nào là nụ cười trầm buồn của nàng, ở nhà hàng hôm ấy, khi tôi nói về những món ăn kỷ niệm. Có lẽ chỉ cần chừng đó thôi, và tôi có nàng đứng cạnh bên hồ nước, với đôi mắt dõi nhìn xa xăm…
Khi ấy chỉ cần đứng bên nhau ở hồi ức, mọi dấu hỏi cùng tâm trạng rối bời cũng sẽ chìm đắm trong làn nước trong xanh.
“Món tình yêu ấy có thể chữa lành bao tổn thương vụn vỡ của xa cách, và giờ anh cũng đang cần nó để nuôi dưỡng sự quyết tâm, nên dù cho có thể em không ở Đà Lạt, nhưng anh vẫn sẽ đến đó, như một đức tin cuối cùng vào lý lẽ cuộc đời này…”
Tôi vừa nghĩ vừa giở tấm tranh lịch vuốt nhè nhẹ. Sau đó lại gập gọn cẩn thận nhét vào trong ví.
Quay sang anh Kiên đang tựa đầu vào vai, tôi đỡ nhẹ cho anh ý nằm hẳn xuống đùi. Kéo luôn cả thằng Lâm đang thiêm thiếp nằm gối vào người anh Kiên cho nó đỡ mỏi cổ, nhìn lên thằng Hòa cũng đang gáy khò khò.
Chiều đang buông xuống, con đường vẫn cứ sâu hun hút xen giữa những hàng cây và triền núi.
– Đại ca không ngủ? – Sơn cất giọng.
– Mày mệt lắm không?
– Em không!
– Mệt thì dừng lại ngủ một giấc, nghe tao, cũng chẳng vội vàng gì đâu!
– Em bình thường mà, tắm suối xong cái thấy sảng khoái hẳn!
– …
– Dừng lại đi!
– Đại ca lại buồn đi tè à?
– Không!
– Thèm thuốc à?
– Không, cứ dừng lại đi!
Sơn lại tấp xe vào lề đường. Tôi kéo cửa kính xuống, rồi đỡ anh Kiên nằm ngả hẳn xuống ghế. Sau đó mở cửa bước ra ngoài, đứng tựa vào thành xe, dõi mắt nhìn về phía chân trời.
– Thuốc này đại ca! – Sơn hạ kính xe châm điếu thuốc rồi nhoài người ra đưa cho tôi.
Tôi nhìn nó khẽ lắc đầu, mỉm cười. Rồi lại ngước lên nhìn bầu trời. Một vài cánh chim chao lượn vờn nhau rồi mất hút xuống thung lũng trùng điệp.
– Em cũng nhớ sếp quá, chẳng biết tình hình sức khỏe của sếp thế nào rồi!? – Sơn nhả khỏi nheo mắt nhìn theo tôi.
– Cảm ơn đại ca!
– Về điều gì?
– Đại ca vẫn luôn giữ đúng lời hứa!
– …
– Đại ca có nhớ cái lần cuối mình quay lại lớp học không nhỉ?
– …
– Em bảo đại ca phải đi tìm sếp, thật không nghĩ một câu nói khí phách trẻ con lại theo 2 thằng mình đến tận bây giờ!
– …
– Sao lại tốt với tao vậy?
– Đại ca nhất thiết phải hỏi thế?
– Xưng tao mày đi, đại ca cái quái gì! Độ trải đời tao đâu sánh được với mày mà cứ suốt ngày đại với chả ca, mệt!
– Quen miệng rồi không đổi được!
– …
– Đại ca à!
– Hử?
– Cuộc đời con người có những mục đích sống khác nhau, nhưng khi cảm thấy mục đích của mình đã sai lệch, có thể coi như hiện tại và tương lai đã vứt bỏ. Thì lý tưởng cuối cùng lại hướng về điểm khởi đầu. Mong mỏi trở về để làm lại. Đó là cái không bao giờ thực hiện được xét về mặt lý thuyết.
Tôi ngoảnh sang liếc nhìn nó. Chẳng tin những lời vừa rồi lại phát ra từ cái mồm nham nhở ấy.
– Nhưng tư tưởng của em lại khác, điểm khởi đầu của em đã là một thằng cá biệt chẳng ra gì! – Nó nhoẻn cười.
Nhưng buổi trưa hôm ấy, lại cho em một khởi đầu mới.
– Buổi trưa? – Tôi nhíu mày khó hiểu.
– Thực ra sếp đã tìm gặp em, để đưa bức thư chứ không phải em qua nhà sếp!
– …
– Vụ đại ca với sếp đi qua đêm, nó đã trở thành đề tài nóng hổi không chỉ trong lớp mà lan ra cả thị trấn. Khi mẹ đại ca lên lớp xin cô giáo chủ nhiệm cho đại ca nghỉ những ngày cuối cùng của học kỳ 2, em đoán đại ca bị giam lỏng ở nhà rồi.
– …
– Đại ca có kể cho sếp vụ em với đại ca và thằng Quân hay ăn trộm xoài ở sau ủy ban không nhỉ?
– Tao… cũng không nhớ!! – Tôi ngập ngừng.
– Trưa hôm đó sau khi tan học, em và thằng Quân được phân công làm tiếp phi vụ nữa để chuẩn bị cho buổi liên hoan cuối năm vào ngày mai. Thiếu chân… trông chừng chó và bảo vệ mà đại ca hay đảm nhiệm, nên em bổ sung thằng Trung thay thế.
Rít thêm một hơi thuốc, nó nói tiếp qua làn khói.
– Hai thằng đang nhét đầy một bụng xoài xanh cộm trong áo, thì thấy thằng Trung lò dò đi vào. Em cả thằng Quân đều tròn mắt khi thấy sếp đi phía sau!
– Sếp!! Ăn soài… k… – Thằng Quân la váng lên làm em phải bịt mồm nó.
– Sếp cười, nhưng mắt đỏ hoe…
– …
– Sếp cứ đứng dưới gốc cây nhìn lên, mà chẳng biết nhìn bọn em hay nhìn cây xoài nữa.
– 3 Thằng cũng chẳng biết nói gì, dù sếp có như thế nào vẫn là sếp đáng kính, nói ra cái gì lỡ lời thì chết.
– Hai bạn xuống đi! – Một hồi lâu sếp mới nhỏ nhẹ nói.
– Thế là tụi em tụt xuống.
…
“Khi sếp gọi riêng em ra để đưa bức thư…”
– Đó là lần đầu tiên em rớt nước mắt đấy…
– …
– Lần thứ hai thì là khi nhìn thấy đại ca gục xuống dưới đường tàu, cũng là trong buổi chiều muộn ngày hôm đó.
– Buổi trưa!!! Mà chiều mày mới mang tới cho tao??? – Tôi sực nhớ, xoay hẳn sang nhìn nó, mắt long lên.
– Đại ca nghĩ em có thể làm vậy không?
– Ôi!! Ngọc… – Tôi đưa tay vò đầu khi nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
– …
– Khi thấy đại ca gục xuống đường tàu, em đã ước gì em có thể trái lời dặn dò của sếp, thì mọi chuyện có lẽ đã theo một diễn biến khác! Và đó là điều khiến em ân hận và day dứt mãi, nó theo em suốt năm học lớp 12, và cả về sau nữa. Đó là lý do cái lần quay trở lại lớp em luôn khắc khoải mong đại ca phải đi tìm sếp. Mà đó cũng là lý do cho tất cả những gì em làm đến tận lúc này. – Sơn thở dài.
– Em không có điểm khởi đầu, nhưng quãng thời gian buổi trưa sếp đưa bức thư, và buổi chiều hôm đó khi em và đại ca dìu nhau thất thểu về, nó lại chính là lý tưởng mà em muốn quay lại để làm lại. Quãng thời gian cái thằng ngỗ nghịch bẩn bựa trong em nhận ra những điều tốt đẹp thực sự mà một con người có thể vươn tới được, chẳng cần những viển vông xa vời, kỳ diệu nó lại ở những điều chân thành mộc mạc nhất.
– …
– Tình bạn có thể là một điều đơn giản ai cũng có thể có và nói ra. Nhưng ở góc độ em với hai người, nó lại hơn thế rất nhiều. Sự chân thành trong tình yêu của hai người với nhau, và sự chân thành của hai người đối với em, nó làm chút trắc ẩn còn lại trong em thức tỉnh. Nên giúp đại ca và sếp tìm về bên nhau, coi như là một cách em thay đổi cái ngày định mệnh ấy. Thực hiện được điều đó, cuộc đời em sau này có như thế nào đi chăng nữa, em cũng mãn nguyện.
Tôi lặng người nhìn nó, rồi lại hướng mắt về phía chân trời, từng tia nắng dịu nhẹ đang le lói hắt về những âm hưởng của biết bao kỷ niệm.
– Tao luôn nghĩ cuộc đời vốn rất không công bằng với mình từ lúc sinh ra. Nhưng với những gì đã trải qua thì tao đã thay đổi quan điểm. Có được tình yêu, và những người bạn, đi qua những khoảnh khắc không thể quên được trong cuộc đời! Số phận cũng không đến nỗi bạc đãi quá phải không? – Tôi trầm giọng.
– Tao chẳng giận mày vì mày cũng đâu thể làm khác trong lúc ấy! Nhưng nàng thì đúng là…
– Ngốc thật… – Tôi khẽ lẩm bẩm.
– Đại ca nói gì cơ!
– Không! – Tôi đưa tay qua cửa xe đẩy nó tựa vào ghế lái.
– Ngủ đi!
– Em còn đi được mà!
– Làm một giấc, rồi đi tiếp, tao cũng vậy! – Tôi vừa nói vừa mở cửa ngồi vào, kê lại đầu anh Kiên lên đùi. Sau đó tựa vào ghế lim dim mắt.
Mặt trời đã lặn rồi, chỉ còn tiếng gió xì xào mát rượi bên tai.
– Sơn này…
– Sao đại ca?
– Ngoài việc ra lệnh cho mày chiều mới đem bức thư tới cho tao, sếp… nói gì nữa không?
– Sếp bảo tụi em đừng ăn trộm xoài nữa!
– Chỉ vậy thôi à?
– Vâng!
– …
– Sếp nói xong thì quay đi luôn, em thấy vai sếp rung rung, hình như sếp khóc! Em định gọi… nhưng…
– Thôi ngủ đi!
Tôi khẽ thở dài ngắt lời nó, rồi nhắm nghiền mắt, giấc ngủ kéo đến rất nhanh sau quãng đường dài mỏi mệt.
…
– Hỏi đường đi đâu, trung tâm thành phố á?
– …
– Ôi trời, sao lạnh thế này!
– Đến nơi rồi à?
– …
– Mấy giờ rồi?
– …
– Có thằng nào đói không? Tao sắp lả rồi.
– Mua tạm cái gì ăn đi!
– Chú ơi cho cháu hỏi chút, nhà mình còn phòng không ạ?
– …
– Sơn, dừng lại tao lấy cái áo sau xe cái!
– Kiếm chỗ nào ăn đi!
– …
– Tao nghĩ nên tìm chỗ mà rửa xe trước, ám ảnh quá!
– Ai rửa cho mày giờ này?
– Kia có cái nhà nghỉ còn mở cửa kìa.
– Đâu?
– Vớ vẩn!
– Hehe, nhìn mịa nó nhầm!
– Anh Kiên ơi!!
– …
– Hiếu! Dậy! Dậy! Tới nơi rồi… – Một cánh tay lay mạnh.
Tôi bừng tỉnh, nhưng vẫn còn uể oải, điều cảm nhận đầu tiên là một bầu không khí se lạnh thẩm thấu khác hẳn với cái sự mát rượi trong suốt quãng đường đi. Tôi hé đôi mắt kèm nhèm, nhìn ánh đèn đường nhạt nhòa qua cửa kính cũng thấm đẫm hơi sương.
Tôi dụi mắt một lần nữa, rồi ngồi thẳng dậy.
– Đây là chỗ nào thế?
– Đang làm một vòng qua Hồ Xuân Hương, tỉnh chưa bạn? – Hòa ngoái xuống, mồm nhồm nhoàm nhai.
– Ăn tạm cái bánh mì không? – Nó đưa tôi túi nilon đựng đồ ăn.
– Không! Tao không đói! Mấy giờ rồi?
– 2H30 sáng! – Anh Kiên giở đồng hồ lên coi.
– Mày đi luôn à Sơn!?
– Không! Em chợp mắt khoảng 1 tiếng rồi mới đi! Đang lẽ đến sớm hơn, nhưng đường xấu, lại sương mù nữa.
– Giờ kiếm phòng cũng là cả vấn để đấy!
– Thôi ngủ nghê gì nữa, đi dạo tí cho biết! – Lâm tỏ vẻ hứng khởi.
– Anh em mình được ngủ, nó lái suốt, mày không để cho nó nghỉ ngơi à? – Anh Kiên gắt.
– Thì kiếm phòng, cho nó ngủ, anh em mình đi khám phá, Hòa nhờ!
– Đêm hôm người cũng thưa thớt rồi, khám phá gì, lang thang người ta lại tưởng mấy thằng ăn trộm. Mày thích thì mày đi một mình! – Hòa vẫn nhồm nhoàm ăn, trề môi.
Chẳng kiếm được đồng bọn Lâm xị mặt không phát biểu thêm gì nữa.
Tôi kéo hạ kính xuống, nhìn ngó ra ngoài. Đường phố vắng tanh, lác đác một vài người phóng xe vọt qua. Sương xuống khiến cho những ánh đèn đường trở nên huyền ảo. Có những lúc sương dày đặc đến độ thằng Sơn phải căng mắt đi dò dẫm.
Mặc cho những hơi sương tấp vào mặt dần ướt thẫm, tôi cứ ngoái đầu ra cửa xe mải miết nhìn, mải miết ngó…
Ở một nơi xa lạ chưa hề đặt chân đến lần nào, cả không khí cũng trái ngược hẳn. Tôi vuốt nhẹ lớp sương đọng trên mặt, mắt vẫn cứ dõi nhìn…
Tìm kiếm…
Cũng đâu có gì ngoài sương mù và khung cảnh vắng lặng, ảm đạm…
Nhưng lý lẽ của cuộc đời…
Đã đưa tôi…
Đặt chân đến nơi đây…
Dù đúng hay sai…
Thì…
“Ngọc!!! Em đang ở đâu giữa thành phố này…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mai Ngọc - người con gái tôi yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 30/07/2019 06:29 (GMT+7) |