Mai Ngọc - người con gái tôi yêu

Phần 48

– Em đã bảo là làm gì có người! Anh chẳng chịu nghe em gì cả – Nàng bấu chặt lấy tôi, nói như sắp khóc.

Tôi đứng nhìn vào trong ngôi nhà được ghép dựng bằng những mảnh ván, cũng khá là chắc chắn, nếu không đã bị gió quật đổ rồi.

– Hình như là của những người khai thác bạch đàn họ dựng lên rồi bỏ lại đây thì phải – Tôi cất giọng trầm ngâm.

– Thôi đi ra đi anh! – Nàng sốt sắng giục tôi.

– Uhm! – Tôi ngán ngẩm quay người định bước ra. Bất chợt ánh đuốc tắt ngấm, không gian lại trở nên tối om mù mịt. Tôi chỉ cảm nhận thấy từng hạt mưa lạnh buốt đang rơi xuống ngày một dày hơn, và gió lạnh tạt vào người…

– Xẹttttt!! Đoàng oàng oàng..!! – Bất chợt một tia sét rạch ngang bầu trời, kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc.

– Mẹ ơi! – Tôi hồn vía lên mây, thét lên khiếp đảm. Rồi cõng nàng chạy tọt vào trong nhà. Bỗng tôi vấp phải một cái gì đấy, khiến cả thân hình bị hẫng rồi ngã chúi dụi về phía trước.

– Bốp!!! – Tôi thấy mắt tóe lửa, đầu ong ong.

– Ngọc..! – Trong cơn choáng váng tôi thều thào gọi tên nàng, rồi lịm dần… lịm dần…

– Cái gì vậy?? – Tôi chồm dậy gắt gỏng khi bị một bàn tay véo mũi trong lúc đang say giấc nồng. Thằng Sơn nhìn tôi nhăn nhở cười.

– Mày điên à! – Cáu tiết, tôi liệng ngay quyển sách vào cái mặt thớt của nó.

– Mày mới điên! Trông lớp mà ngủ gà ngủ gật như vậy hả?? – Nó vừa đỡ quyển sách, vừa vặn lại tôi.

– Ai bảo trông lớp không được ngủ? – Tôi quắc mắt nhìn nó.

– Ờ ngủ thì được, nhưng mà có điều… – Nó ngồi sán lại gần, huých nhẹ vào tôi.

– Gì hả???

– Mày không được gọi tên sếp trong giấc ngủ?? – Nó nheo nheo mắt nhìn tôi nham hiểm.

– Mày..!! – Tôi nóng bừng mặt, nhưng lại thấy chột dạ, không lẽ…

– Sao hả? Đúng huyệt rồi nhé! Tao không nghe lầm đâu! – Nó nhe răng cười.

– Mày nghe cái gì? – Tôi không giám nhìn thẳng vào mắt nó.

– “Ngọc! Ngọc ơi! Không…” – Nó trề môi, nhại lại với vẻ mặt đầy biểu cảm.

– Mẹ kiếp… mày! – Máu nóng đồn lên não, không nhịn được nữa, tôi chồm dậy. Thì nó lại chạy tót ra cửa.

– Làm gì mà nóng thế ku? Con trai lớp này thằng nào chả ngưỡng mộ sếp, nhưng tương tư thì chắc chỉ có mình mày giám, tao nắm được tẩy của mày rồi nhé! Mày mà cứ thái độ ấy là tao mách sếp và bêu rếu cho cả lớp biết, lúc ấy xem mày chui đi đâu… vụ này to đấy à nha… kakaka! – Nó nói một thôi một hồi, ném lại điệu cười khả ố rồi mất hút.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, đần mặt ra. Không phải vì mấy cái lời dọa dẫm vớ vẩn của nó, mà là giấc mơ vừa rồi, có lẽ nào lại là một dự cảm không lành…

“Tùng! Tùng! Tùng..!” – Trống báo hiệu hết tiết thể dục. Bầu không khí yên ắng phút chốc bị phá tan bởi những tiếng huyên náo hò hét của lũ quỷ sứ. Một vài thằng chạy ùa lên lớp đầu tiên, vo giấy ném nhau loạn xị ngậu. Mặc kệ chúng nó, tôi lặng lẽ đút tay túi quần, bước ra ngoài lan can nhìn xuống dưới sân trường, suy nghĩ mông lung. Lẫn giữa đám học sinh chạy qua chạy lại trên sân, là hình bóng quen thuộc của nàng đang đứng trao đổi gì đó với cô dạy toán, tôi trầm ngâm nhìn…

Cuộc sống có những điều khó nói, hay đúng hơn là khó hiểu. Cũng bởi tôi suy nghĩ phức tạp hoá vấn đề lên hay đó là một điềm báo trước cho tương lai trắc trở?? Nếu như tôi nói ra với nàng, thì ắt hẳn nàng sẽ xoa đầu tôi rồi cười và nói: “Ngốc ạ! Nên để mớ tóc xù này thẳng ra một chút đi, Hiếu đang làm nó xoăn đi nhiều đấy!”

Khi ấy tôi sẽ nhẹ nhõm biết bao với nụ cười rạng rỡ của nàng, tạm thời gạt bỏ những ưu tư trong lòng để có thể sống thực tế hơn, dù sao đó cũng chỉ là những giả định cho tương lai, mà tương lai thì có ai nói trước được điều gì…

– Này! Lại đang nghĩ gì vậy?

– Nghĩ gì đâu? – Tôi trả lời nàng, mắt vẫn ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt, miệng khẽ nhấm nhấm nhành cỏ may, nghe vị ngọt hơi chan chát thấm tan nơi đầu lưỡi. Khẽ hít bầu không khí trong lành, khoan khoái, tôi nằm xuống bãi cỏ, gối đầu lên tay… hồ nước trong xanh, cảnh vật yên bình, bên người con gái xinh như mộng, còn gì để mà phải suy nghĩ chứ?

– Thật không? – Nàng ngồi cạnh, hơi nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. Rồi phụng phịu:

– Sao hôm nay ít nói thế?

Tôi ngồi dậy đưa tay véo nhẹ lên má nàng, nhoẻn cười:

– Coi kìa, cứ phải nói nhiều như mọi hôm mới được à, đôi khi cũng phải có một chút khoảng lặng chứ!

– Hiếu nói càng lúc càng khó hiểu? Khoảng lặng để làm gì chứ, ra đây mà mặt cứ đăm chiêu nhìn đi đâu, nom phát ghét? – Nàng bĩu môi.

Tôi kéo nhẹ nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc huyền.

– Cứ vui đùa cho quên ngày tháng ư? Thay vì thế tớ muốn suy nghĩ, và tận hưởng hơn, để lỡ sau này có xa nhau, sẽ nhớ về nhau nhiều hơn!

– Xa nhau? Hiếu nghĩ hơi quá rồi đấy, Ngọc không chắc những điều Hiếu nói ra có thật với suy nghĩ của Hiếu không? Nhưng nó đang làm Ngọc thấy bực mình… – Nàng đẩy tôi ra, rồi ôm cặp đứng dậy bỏ đi. Tôi bần thần đứng nhìn theo bóng áo dài nhoà dần theo ánh hoàng hôn…

– Ngọc đứng lại đã nào – Tôi chạy theo kéo tay nàng lại.

– Làm cái gì đấy, sắp vào lớp rồi, có chuyện gì để nói sau đi! – Nàng giật tay tôi ra rồi chạy lên cầu thang.

– Sao hôm nay cứ lảng tránh tớ thế? Tớ làm gì sai à? – Tôi hớt hải chạy theo.

– Tớ đâu biết Hiếu nghĩ gì mà giám chắc là đúng hay sai?

– Thôi mà, chuyện chiều hôm qua, là do tớ không tốt, chắc tại bài vở nhiều quá nên thành ra lẩn thẩn mất rồi. – Tôi đứng chắn trước mặt nàng rối rít thanh minh.

– Tránh ra nào! – Nàng khẽ lườm tôi.

– Tớ không tránh nếu Ngọc chưa hết giận! – Tôi dang hai tay ra.

– Nào! Tránh ra, nhỡ ai nhìn thấy thì kỳ quá!

– Kệ chứ! – Tôi khoái trá khi thấy nàng có vẻ cuống quýt.

– Thôi được rồi, sẽ nói chuyện với Hiếu sau giờ học, bây giờ thì tránh ra giùm cái! – Nàng trừng mắt.

– Thái độ ghê thế, không nhất thiết phải sau giờ học, tối nay nhé! Tối nay gặp nhau!

– Cái gì cả? – Nàng tròn xoe mắt.

– Sao lại vào buổi tối?

– Ngọc đồng ý trước đã, tớ sẽ nói sau.

– Không được, tớ không được đi chơi tối đâu!

– Vậy kiếm lý do để được đi – Tôi nháy mắt.

– Lý do gì chứ, mà sao cứ phải gặp tối, chiều nay không được à?

– Chiều nay tớ bận…

– Bận gì??

– À… ừ… thì… nhiều việc… mà Ngọc quyết định nhanh, sắp muộn giờ rồi đấy! – Tôi sốt sắng giục.

– Thôi được, để tớ xem nào đã! – Nàng gạt tay tôi ra rồi chạy lên lớp.

– Ngọc đồng ý rồi đấy, đừng để tớ leo cây nhé – Tôi cũng vừa chạy vừa nói với theo.

Tự nhiên thấy hồi hộp lạ, lúc nào cũng vậy, tình yêu trẻ con mà. Sau những ngày tháng vô tư hồn nhiên, bỗng dưng tôi muốn nghiêm túc hoá mối quan hệ của chúng tôi, biến câu truyện cổ tích này trở nên thực tế hơn. Không còn là nhưng bông đùa tuổi thơ nữa, ít ra phải có một kỷ niệm đẹp, sâu sắc hơn… lãng mạn nữa chứ. Tôi muốn thực hiện những điều đó… có thể coi như một nấc thang mới dành cho tình yêu của tôi, dĩ nhiên là phải vào một ngày nào đó thật đặc biệt… và ngày nào đó không thể tuyệt vời hơn ngày hôm nay… sinh nhật của nàng…

Vừa đi vừa tủm tỉm cười, đang cao hứng với những dự định của mình, bỗng nhiên chân tôi bị hẫng mất một nhịp cầu thang, tôi lảo đảo…

– Bốpppp!!!

Trong mơ màng, tôi thấy một vị mặn… rất quen thuộc. Như gợi nhớ lại những ký ức êm đềm, những yêu thương vô hạn, vị mặn thấm vào vết thương trên trán tôi, lăn dài trên má tôi, thấm vào miệng… chảy cả vào tim tôi nữa. Nỗi đau ngày nào lại nhói lên nhức nhối, tôi đã niếm trải rất nhiều vị mặn trong cuộc đời… đều mặt chát, mặn đắng. Nhưng riêng vị mặn này… lại thấy ngọt ngào lạ… vị mặn ấy… chẳng phải chính là những giọt nước mắt của nàng sao…

Tôi khẽ mở đôi mắt kèm nhèm nhìn lên, cảnh vật cứ mờ mờ ảo ảo… đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt đầy lo lắng của nàng dần hiện ra…

– Anh! Anh không sao chứ, nãy giờ anh nằm bất tỉnh, em lay gọi mãi không thấy anh dậy, em sợ… – Chưa nói hết câu, nàng nâng đầu tôi lên ôm vào lòng oà khóc nức nở. Tôi vẫn chưa định thần được chuyện gì… ngơ ngác nhìn ra xung quanh… một màu tối om, thi thoảng một vài ánh chớp nhập nhằng khiến cảnh vật rạng lên một chút rồi lại tắt ngấm.

– Ui chao! – Tôi khẽ đưa tay xoa đầu, đau như búa bổ. Nhìn lên qua ánh chớp có thể nhận thấy nàng vẫn đang nước mắt lưng tròng.

– Coi kìa! – Tôi ngồi dậy.

– Anh không sao! Đừng khóc nữa em. – Tôi đưa tay quyệt những giọt nước mắt lẫn nước mưa đang lăn dài trên má nàng.

– Vẫn như ngày nào nhỉ? – Tôi mỉm cười rồi ôm nàng vào lòng. Hai cơ thể ướt sũng nước mưa, run rẩy nép vào nhau, cố tìm một chút hơi ấm trong cái giá lạnh khắc nghiệt của mùa đông.

– Anh… ngủ quên bao lâu rùi?

– Em không biết… không biết, nhưng lâu lắm! Chỉ có mình em, và sấm chớp… và không thấy gì hết, mọi thứ đều tối… em chỉ biết sợ, em càng sợ càng thấy lâu… thấy lâu lắm… – Nàng vừa nói hết câu lại oà khóc.

– Thôi nào! – Tôi khẽ vuốt lên mái tóc ẩm nước của nàng:

– Đây đâu phải là lần đầu chúng ta rơi vào tình cảnh này.

– Nhưng em thấy em chỉ có một mình, lẽ ra anh không được ngủ như vậy chứ!!

– Tại em nặng quá mới khiến anh vấp ngã! – Tôi phì cười.

Nàng không nói gì nữa, khẽ dụi vào lòng tôi… chúng tôi cứ ngồi ôm nhau như vậy, thực tế thì tôi cũng đang hoang mang lắm, chẳng biết làm gì hơn để nàng bớt lạnh và thoát khỏi tình cảnh này.

Một cơn mưa… và còn bao nhiêu bão tố đang đợi chúng tôi??

Sấm chớp bắt đầu thưa dần, trời chỉ còn mưa lác đác, nhưng gió thì ngày càng mạnh, ngôi nhà tranh xiêu vẹo kêu cót két sau mỗt đợt gió.

– Ngọc này!

– Vâng..!

– Mọi người hẳn đang lo cho em lắm đấy!

– Sao ạ!? – Nàng ngước lên nhìn tôi.

– Ý anh là! – Tôi ngập ngừng – Người ấy sẽ nghĩ sao khi em bỗng dưng mất tích như vậy?

– Em chẳng thể nghĩ được, và cũng không muốn nghĩ – Nàng cúi xuống lẩn trốn ánh mắt của tôi.

– Giờ phải làm sao đây? – Tôi thở dài.

– Anh đừng hỏi… đừng nói gì nữa… Mọi chuyện cứ dồn dập thế này… em không biết rồi sẽ đi đến đâu… nhưng chỉ có một điều chắc chắn là em sẽ không hối hận…

– Nghĩa là sao?

– Nghĩa là nếu có cho thời gian quay trở lại! Thì em vẫn sẽ về bên hồ nước ấy..!

Tôi xiết chặt hơn vòng tay, mắt rưng rưng. Nàng chẳng cần nói thêm điều gì nữa, chỉ chừng ấy thôi cũng đã khiến tôi hạnh phúc lắm rồi. Đằng sau những vỡ vụn như đống tro tàn ấy, hy vọng lại hồi sinh và nảy mầm sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Phía sau cơn bão bao giờ cũng là ánh nắng ấm áp, phải tin vào điều đó chứ…

– Nếu có cho thời gian trở lại, anh ước gì sẽ đuổi kịp đoàn tàu đã mang em đi ngày ấy… – Tôi thì thầm. Và còn nhiều cái ‘nếu’ lắm chứ, nhưng cuộc đời mà đã nói đến từ ‘nếu’ thì nghĩa là đang đứng bên kia đường nhìn lại chính mình rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Thông tin truyện
Tên truyện Mai Ngọc - người con gái tôi yêu
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen
Ngày cập nhật 30/07/2019 06:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Con đường bá chủ - Tác giả Akay Hau
Phần 48 Mộc Tử Âm nhắm chặt hai mắt, lông mi dài quyến rũ run rẩy, má đào ửng hồng, đôi môi đỏ mộng hé mở, thổ khí như lan, quyến rũ đến cực điểm... Trong lòng nàng xấu hổ muốn chết, trước mặt đồ nhi nàng lại bất lực nhận lấy nam nhân khi dễ... Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại không có cảm giác chán ghét, trái lại có một tia kích thích khoái cảm khó hiểu... “Chẳng lẽ ta là nữ nhân dâm đãng sao?” Mộc Tử Âm thầm mắng chính mình... Thật ra đây không phải lỗi của nàng, bản thân Mộc Tử Âm đang trong giai đoạn thành thục của người phụ nữ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện liếm cặc Truyện sex Full Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ
Cô giáo Thùy (Full) - Tác giả Ngọc Linh
Phần 21 Tội cho ông Dũng mất ngủ gần cả đêm. Với ánh đèn mờ ảo, cộng với thiếu kinh nghiệm về tình dục, làm ông không nhận ra cô con dâu không hề khóc xíu nào, mà còn hợp tác để địt với ông nhiệt tình, những cái hẩy mông, ôm eo ông. Thùy rất hài lòng về diễn xuất của mình. Nàng vừa được thỏa nguyện địt với bố chồng, vừa lại đẩy hết trách nhiệm cho bố chồng. Cả ngày hôm sau, Thùy vẫn bình thường dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn cho ông Dũng. Nhưng càng bình thường lại càng làm ông Dũng lo lắng, ông không dám đối mặt với Thùy. Tối đó, ông Dũng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ công khai Đụ lỗ đít Đụ tập thể Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện sex cô giáo Truyện sex ngoại tình Vợ chồng
Tình yêu hay Tội lỗi - Tác giả KeSiTinh
Phần 23 Sau bữa tối, tôi và mẹ đi dạo. Trời thì lạnh mà mẹ vẫn thích đi quanh bờ hồ. Từng cơn gió thổi qua, mang theo cái lạnh thô bạo càn quét, dù đã mặc mấy lớp áo nhưng người tôi vẫn lạnh run, nhìn mẹ thấy người mẹ cũng run lên, tôi nắm lấy bàn tay mẹ, mềm mại nhưng lại lạnh toát. Lạnh... lạnh quá mẹ ơi, mình tìm quán nào ngồi cho ấm nha mẹ. Ừm... rét quá. Tôi và mẹ nắm tay nhau đi trên vỉa hè, vừa đi vừa đưa mắt nhìn xem có quán cafe nào đẹp đẹp không. Tôi và mẹ giờ cứ như một cặp tình nhân vậy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ mẹ ruột Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện người lớn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng