– Xuống lúc nào vậy anh?
– Anh vừa mới xuống? – Tôi cười cười chào.
– Hôm nay đi diễn với tụi em cơ đấy? – Nó nhìn tôi thú vị.
– À, ừ… – Tôi gãi đầu.
– Anh Cường xem dự báo thời tiết chưa, em sợ tối nay mưa to thì chít – Nó ngó ngó lên trời làm bộ đưa tay hứng, khiến mọi người cười ồ lên, làm tôi vừa ngượng vừa bực.
– Thôi nào! Vào xe đi, đừng trêu người ta nữa – Giọng của Mai.
– Chị vào trước đi, ngồi luôn chỗ ý ý – Nó chỉ vào chỗ trống bên cạnh tôi.
Mai chẳng nói chẳng rằng, bước lên nhìn tôi gật đầu chào rồi… bước xuống phía dưới ngồi cạnh Thúy.
– Ô, hôm nay người đẹp kiêu quá cơ, không ngồi thì để em ngồi – Yến nói xong liền tới ngồi luôn chỗ cạnh tôi, rồi vỗ bụp cái vào đùi tôi rõ đau.
– Ông anh! Quà bọn em đâu. – Nó nhăn nhở chìa tay.
– Thằng Hòa nó cầm vứt lên phòng rồi – Tôi nhăn nhó suýt xoa, cái con dở người này đùa nhiều lúc quá trớn thật.
– Vậy lúc nào về campuchia nhá!
– Ừ.
– Thằng Hòa đâu? – Anh Hùng sốt ruột.
– Bạn ấy đang khóa cửa anh ạ – Mai trả lời.
– Kia, anh ý ra kia rồi – Thái chỉ về phía ngõ.
Sau khi Hòa yên vị trên xe rồi, anh Hùng liền bảo lát xe tạt qua mấy điểm đón thêm mấy ca sĩ cũng chưa tên tuổi lắm, rồi diễn viên xiếc và nhóm nhảy Hip – Hop hay đến chỗ tôi tập nữa.
– Bọn Hiệp gà đón ở đâu anh? – Chị ca sĩ tên Thu Trang hỏi.
– Không phải đón, nó thuê xe tự lái đi với mấy đứa diễn cùng – Anh Hùng trả lời.
Sau khi đoàn đã đông đủ, chiếc xe bắt đầu rời Hà Nội đi về phía Láng – Hòa Lạc…
…
Xe đi được khoảng 30 phút thì trời đã tối hẳn, tôi chống cằm nhìn qua cửa kính suy nghĩ mông lung. Về quê một thời gian khiến tinh thần sảng khoái hẳn, không khí trong lành mát mẻ khác xa chốn đô thành ồn ào khói bụi, cuộc sống đầy dẫy những bon chen.
Tôi có điện cho nàng bảo sau này về già hai đứa mình sẽ kiếm một mảnh đất ở quê, về trồng rau, nuôi gà, đào ao thả cá, sông cuộc sống thanh bình. Ngày chăm sóc ruộng vườn, tối hai vợ chồng đàn hát, đối thơ, uống trà thưởng lãm trăng thanh gió mát. Khỏi nói là nàng khoái đến như thế nào trước viễn cảnh mà tôi vẽ ra như thật ấy. Ờ thì có thể ai đó bảo chúng tôi mơ mộng viển vông, hoặc tiểu thuyết hóa cuộc sống quá, nhưng cũng cứ phải vạch ra để có mục tiêu phấn đấu, để không lung lay trước những thách thức cám dỗ của cuộc đời.
Đang suy nghĩ thì cái Yến bỗng gục đầu vào vai tôi, quay lại thấy nó đang ngủ. Mới đi được có tí mà đã ngủ rồi sao? Tôi liền lấy tay đẩy đẩy cho đầu nó ngả về phía Hòa cũng đang gật gà gật gù, nhìn xung quanh thấy mọi người trên xe đều đang tranh thủ chợp mắt chút… chỉ có một ánh mắt đang nhìn tôi, ấy là Mai. Bất ngờ 4 mắt chạm nhau khiến cả hai cùng bối rối, sao từ lúc tôi từ quê lên thấy bạn ấy cứ có vẻ gì đó là lạ, tôi chẳng thể cắt nghĩa được.
Mai có khá nhiều người săn đón, cái đó tôi biết, mà cũng toàn công tử con nhà khá giả đi xe đẹp đến cưa cẩm, tôi cũng chẳng để tâm đến mấy chuyện ấy, bạn ý đẹp mà. Cuộc sống đi diễn, lăn lộn kiếm tiền sớm khiến bạn ý dạn dĩ hơn nhiều so với tuổi, không hòa đồng, bộp chộp so với Thúy và Yến, nhưng cũng không đến nỗi kiêu căng khó gần, tóm lại là tính cách Mai phức tạp, tôi cũng chỉ chốt được đến vậy mà thôi.
Khi nãy lên xe nhắn tin cho nàng, nàng cứ hỏi đi đâu? Đi cùng ai? Và có em chân dài nào đi theo không… Hihi, Mai Ngọc của tôi cũng đã biết ghen, biết quản lý tôi rồi đấy, nhưng tôi chẳng thấy khó chịu chút nào mà còn thấy hạnh phúc hơn, vì nàng có yêu, có quan tâm thì mới hỏi như thế. Cũng như tôi suốt ngày hỏi về tình hình gã Nhật Huy kia vậy.
– Tít… tít… – Bỗng có tin nhắn đến, trời! Nàng vẫn chưa buông tha tôi à. Tôi cười thầm cầm máy lên xem.
– “Về quê có vui không?” – Không phải của nàng, là của Mai.
– “Vui chứ, bạn không ngủ à?”
– “Tớ không thấy buồn ngủ”.
– ‘Ừ’.
– “Sao mấy lần nhắn tin không trả lời?”
– “À, chắc mấy đứa em nó cầm máy nghịch nó xóa, tớ có biết đâu” – Tôi bốc phét, thực ra mấy hôm về quê Mai có nhắn tin hỏi thăm, nhưng tôi không dám trả lời thật, một phần không biết nói gì, một phần tôi cũng muốn tránh không tiếp xúc qua lại với một người con gái khác. Quan hệ chúng tôi tốt nhất nên ở mức xã giao vừa phải thôi. Thực ra còn một phần nữa là đầu tôi lúc này cũng đang phát sinh nhiều tư tưởng khá phức tạp, mỗi khi tiếp xúc với Mai, nên lúc xuống đây thấy bạn ý có thái độ như vậy tôi cũng đã mừng thầm vì đỡ phải khó xử rồi, ai dè giờ bạn ấy nhắn tin khiến tôi lại rơi vào tình trạng bối rối.
– “Thế à?” – Mai có vẻ nghi hoặc cái lý do này của tôi, tất nhiên.
Tôi cũng chẳng biết nói sao nữa cả, nên cũng không trả lời lại nữa. Cầm máy nhét vào túi. Xe đã tới thành phố Sơn Tây rồi.
– Đi thẳng ra chỗ rạp luôn à em ơi? – Lái xe quay sang hỏi anh Hùng.
– Không! Anh kiếm chỗ nào cho mọi người ăn tối đã.
Trả lời lái xe xong anh quay xuống gọi tất cả:
– Dậy, dậy thôi các con giời! Đến rồi.
– Đến rồi à?
– Ôi, đường xóc vãi!
– Mấy giờ rồi nhỉ?
– Cầm cầm túi đồ nào!
Mọi người uể oải, rồi nhao nhao lên.
– Giờ cả nhà ăn điểm tâm nhẹ nhé, lát diễn xong làm bữa liên hoan luôn – Anh Hùng nói với cả đoàn.
– Ừ!
– Ăn gì cũng được mà.
– Anh xem có quán phở nào tạt vào nhé! – Anh Hùng bảo lái xe.
– OK.
…
Sau khi ăn tạm mỗi người bát phở lót dạ, xe tiếp tục đưa mọi người đến Nhà hát trung tâm của thị xã. Lúc này khán giả cũng đã đang tấp nập mua vé, thực tế ra “ngôi sao” chính hút khách của buổi diễn này là ông Hiệp gà đang nổi tiếng ở chương trình “Gặp nhau cuối tuần” thôi. Nên trên băng rôn, tên và hình ảnh ông ý là to và nổi nhất. Đối với những show tỉnh lẻ thì các diễn viên hài trên chương trình đang hot bậc nhất trên VTV3 luôn gây thích thú cho người dân, với lại giá cat – xe cũng không cao quá như các ngôi sao ca nhạc hạng A, B. Nên tổ chức show nhỏ này cũng vừa túi tiền người dân hơn, hạn chế thấp độ rủi ro.
Chúng tôi xuống xe, mau chóng bước vào sau cánh gà trước những cặp mắt tò mò của các em nhỏ, thanh niên và cả những người lớn tuổi. Cả đoàn nhanh trong chuẩn bị phục trang, khoảng 8h là chương trình bắt đầu.
Anh Hùng giao nhiệm vụ cho tôi với Hòa trông coi đồ diễn và cả đồ đạc cho tất cả anh chị em trong đoàn. Nói cánh gà thực chất cũng chỉ là cái phông lớn chắn trước sân khấu mà thôi, chỗ thay đồ phía trong cũng là một tấm bạt lớn dựng lên sơ sài. Ở trong cánh gà thì mỗi người một việc, mấy chị ca sĩ thì trang điểm tút tát lại, nhóm xiếc kiểm tra lại đạo cụ, mấy cậu nhảy Hip – Hop tranh thủ múa may ôn lại bài nhảy, mấy cô múa thì đã vào trong thay đồ. Anh Hùng đang đứng trao đổi với một người trung niên, có vẻ như là quản lý rạp hát, hay là hỗ trợ tổ chức chương trình tôi cũng không rõ lắm.
– Uống nước không? – Lâm vừa chạy ra ngoài, xách về một túi nước lọc và nước ngọt, quẳng cho tôi với Hòa mỗi thằng một chai Lavie.
– Thanks cậu – Tôi đón lấy, mở nắp và làm một hơi.
– Ơ thế không có MC à? – Uống xong tôi nhìn nó với Hòa thắc mắc. Rồi lại làm ngụm nữa.
– Không, diễn chỗ tàng nhàng thế này thì anh Hùng kiêm luôn MC – Lâm trả lời xong, bước lại chỗ đoàn phân phát nước cho mọi người.
– Ái chà! Nhìn em Mai của cậu kìa!
Tôi nhìn theo Hòa về chỗ thay đồ, thấy 3 bạn múa bước ra, cả 3 đều mặc áo yếm và váy tứ thân. Tôi nuốt miếng nước đang ngậm đánh ực cái, trố mắt nhìn, chiếc áo yếm bó sát lộ ra khoảng lưng trắng ngần, với vòng eo thon của những thiếu nữ đang tuổi xuân thì, mang đến vẻ quyến rũ mê hoặc. Không cầu kỳ, cũng không diêm dúa nhưng về mức độ gợi cảm, có thể nói, không thứ trang phục nào “qua mặt” được chiếc yếm đào. Mặc dù cả 3 cùng mặc nhưng tôi lại cứ dán mắt vào Mai thôi, nom bạn ấy nổi trội, vẻ đẹp sắc sảo bỗng trở nên dịu dàng và đằm thắm khác hẳn ở nhà, sau lưng lại có một vết bớt màu son như một nét chấm phá chết người giữa làn da trắng bóc…
– Các ông làm éo gì mà cao su thế! – Bỗng giọng anh Hùng quát tháo, khiến tôi quay trở lại thực tại.
– Nhanh nhanh hộ tôi cái! – Anh ý tiếp tục oang oang, hình như đang giục hội Hiệp gà thì phải. Họ diễn tiết mục đinh của chương trình cũng là tiết mục cuối, với lại là cái tên hút khách nên hình như họ tự cho phép cái quyền đến muộn hay sao ý?
– Mấy show trước hay mời Xuân Bắc với Tự Long, hai cha đấy thì chỉn chu đến sớm hơn – Hòa quay sang nói với tôi.
– Thế à – Tôi thầm tiếc rẻ, trong các danh hài tôi khoái nhất hai người đó.
– Nào nào! Mai, Yến, Ngọc ra đầu tiên nhé, Thu Trang chuẩn bị hộ anh! – Gọi điện xong, anh Hùng quay lại hối thúc. Rồi lại phía âm thanh cầm mic bước ra ngoài sân khấu, hình như tới giờ rồi.
“Xin chào tất cả quý vị khán giả đang có mặt tại nhà hát trung tâm thị xã Sơn Tây buổi tối ngày hôm nay. Cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian vàng ngọc đến đây để theo dõi và ủng hộ các anh em nghệ sĩ chúng tôi, hy vọng những tiết mục chương trình mang lại sẽ giúp quý vị có một buổi tối vui vẻ và thoải mái… xin tất cả cho một tràng pháo tay được không ạ!!”
Tiếng vỗ tay rào rào sau khi anh ấy vừa dứt lời.
“Và để mở đầu cho chương trình, chung tôi xin được giới thiệu nhóm Trúc Xinh, sẽ mang đến tiết mục múa dân gian đương đại được mang tên Vọng Nguyệt, mời quý vị cùng thưởng thức”.
Lại tiếng vỗ tay rào rào. Anh Hùng giới thiệu xong liền bước vào, ra hiệu bên âm thanh bật nhạc, nhóm của Mai bắt đầu bước ra biểu diễn.
– Mày trông đồ hộ tao cái – Tôi liền quay sang nhờ Hòa, với cái máu mơ mộng sẵn trong người, tôi cũng tò mò muốn xem.
– Ok!
Chỉ đợi nó nói thế tôi chạy ra chỗ Lâm đang đứng ở góc, cạnh chỗ mấy cái đèn chiếu sáng nhìn ra sân khấu. Nhóm Mai đang biểu diễn uyển chuyển theo tiếng nhạc du dương mang âm hưởng dân gian, từng động tác nhẹ nhàng khoan thai, lả lướt… giữa hiệu ứng khói và đèn, khiến tôi liên tưởng đến những cô thôn nữ thuở xa xưa đang nô đùa dưới ánh trăng huyền ảo, mang một vẻ tinh khôi, thuần khiết và thoát tục…
Tôi cứ đứng há hốc mồm xem, thực ra tôi cũng xem múa trên các chương trình tivi nhiều rồi, nhưng hôm nay lần đầu tiên được xem trực tiếp, mà đứng ngay gần các diễn viên chứ không phải ngồi dưới khán đài, nên quả thật không rời mắt được.
Mỗi khi Mai xoay người theo những động tác, tôi lại thấy bạn ý khẽ liếc mình với đôi mắt lúng liếng gợi mở những sóng tình vô hạn… chả biết đấy là biểu cảm theo điệu múa hay là… nhưng cũng khiến tôi bối rối, chạy trốn ánh nhìn ra chỗ khác… rồi lại len lén nhìn lại khi bạn ý quay đi…
Cuối cùng tiết mục cũng đã xong, tiếng vỗ tay không ngớt lẫn cả tiếng huýt gió ầm ĩ của những thanh niên cao hứng. Nhóm Mai cúi chào khán giả rồi bước vào trong… tôi và Lâm cũng khoái chí vỗ theo. Bắt gặp tôi đang đứng vỗ tay, Mai khẽ mỉm cười, tôi cũng gật đầu cười tỏ vẻ tán dương.
– Nào nào! Vào thay đồ đi, lát nữa là bài Latinh số 4 nhé! Thu Trang chuẩn bị em ơi – Anh Hùng sốt sắng thúc giục. Rồi lại ra phía sân khấu giới thiệu tiếp:
“Cảm ơn sự nhiệt tình của quý khán giả đã nhiệt tình ủng hộ, và để tiếp theo chương trình sẽ là một sáng tác của nhạc sĩ Quốc Bảo, ca khúc”Em về tinh khôi”với sự thể hiện của nữ ca sĩ Thu Trang”.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, và chị ca sĩ bước ra biểu diễn liên tiếp hai bài. Sau đó là đến tiết mục xiếc, rồi lại một anh ca sĩ ra hát, rồi nhóm nhảy Hip – Hop mang đến không khí sôi động cho cả trương trình, tôi cứ đứng xem mê mẩn, vỗ rát cả tay.
– Hay không? – Lâm đứng cạnh huých nhẹ tôi.
– Hay – Tôi trả lời nó, mắt vẫn không rời sân khấu.
– Thế mà mấy lần rủ cậu không đi!
– Ờ! Thì tao biết đâu! – Tôi xười xuề xòa, thi thoảng có những trải nghiệm thế này cũng thấy thú vị ra phết.
Bỗng máy báo có tin nhắn đến. Tôi rút ra xem, là nàng nhắn hỏi đã về chưa. Tôi liền bước vào phía trong cho đỡ ồn ào, rồi gọi lại.
– Anh đây!
– Vẫn chưa về à?
– Chưa, còn nhiều tiết mục lắm.
– Có hay không?
– Hay lắm, bao giờ ra đây anh đưa em đi xem cho biết.
– Vâng! Anh liệu mà về sớm nha!
– Anh biết rồi!
– Thôi em đắp mặt tí, lúc nào về nhắn tin cho em nhé.
– Biết rồi mà cứ nhắc hoài.
– Cứ phải nhắc đấy!
– Ừ! Thôi nhé.
– Vâng! Bye anh.
– Bye em.
Gọi xong tôi bước lại chỗ để đồ, thằng Hòa đang ngồi gật gù. Có lẽ đi nhiều rồi nên nó cũng không mấy hào hứng lắm. Tôi vớ lấy chai nước tu ừng ực. Bụng lại thấy đoi đói, với dân thể hình và đang tuổi ăn như tôi thì bát phở khi nãy bõ bèn gì, thôi cứ ra xem đã, đang định quay lại chỗ Lâm đứng thì nhóm Trúc Xinh của Mai bước từ phòng thay đồ ra, lần này là mặc váy đầm hiện đại, kiểu cách, đi bốt cao, chắc tiết mục sau họ diễn sẽ là nhạc dance.
– Có hay không anh? – Thấy tôi Yến tíu tít chạy đến.
– Hay lắm, tụi em múa đẹp lắm – Tôi cười.
– Đấy, thế mà mấy lần rủ đi anh cứ không đi cơ.
– Hì, có lẽ lần sau anh sẽ nghĩ khác.
– Lần sau muốn đi là phải hối lộ tụi này đấy nhé – Thúy cũng bước tới nháy mắt.
– Ờ thì… – Tôi ngượng ngập gãi đầu.
– Mấy đứa kia làm gì còn đứng đấy? – May quá anh Hùng cứu nguy cho.
– Đây, bọn em ra đây – Thúy với Yến hớt hải chạy tới chỗ chuẩn bị.
– Mấy đứa này lúc nào cũng như trẻ con! – Mai nãy giờ không nói gì, giờ mới bước lại đứng cạnh tôi mở lời.
– Kệ chúng nó, tớ có để ý đâu. – Tôi quay sang nhìn Mai cười.
– Hôm nay đi vui chứ?
– Ukm, vui lắm!
– Mai ra nào em ơi – Anh Hùng sốt sắng gọi.
– Vâng! – Tiếng nhạc bắt đầu cất lên những giai điệu sôi động. Mai đưa tay lên gỡ búi tóc cho xõa xuống tự nhiên, rồi đưa cái dây buộc có hình chiếc nơ xinh xinh cho tôi.
– Cầm hộ tớ nhé!
– Ừ. – Tôi cầm lấy rồi đeo vào cổ tay, rồi lại đi ra chỗ Lâm đứng. Nhóm Mai bước ra sân khấu, bắt đầu vào nhịp với những động tác mãnh mẽ đầy khêu gợi, như những vũ công samba vậy, khác hẳn với vẻ yểu điệu nữ tính thôn quê khi nãy. Tôi cứ như bị hút vào những vũ đạo hình thể tuyệt vời ấy.
– Sắp chưa, làm éo gì mà giục nhiều thế! – Giọng the thé, nửa quê nửa tỉnh không lẫn vào đâu được của Hiệp gà, tôi quay lại thấy anh ta cùng với hai cô gái nữa đang xách đồ bước từ cửa sau vào cánh gà.
– Còn 4 tiết mục nữa, tôi chỉ sợ các ông đến muộn như cái đợt ở Việt Trì thì vỡ mồm. – Anh Hùng bước lại nói.
– Thì cũng phải ăn uống đã chứ, trang điểm hóa trang đi các em ơi – Hiệp gà quay lại nói với hai bạn diễn vào chuẩn bị, sau anh ta cũng lại chỗ để đồ vứt balo xuống, mở lấy ra một cái quần rách tươm, thản nhiên cởi ra thay luôn, rồi ngồi bết xuống lôi đồ trang điểm ra bôi trát vào mặt.
Nhóm Mai cũng kết thúc xong phần trình diễn, cúi chào rồi chạy vào trong tiếng vỗ tay rồi cả huýt sáo ầm ĩ. Anh Hùng lại tiếp tục bước ra, lần này anh ý tự giới thiệu và thể hiện luôn ca khúc “Lời Yêu Thương” của Đức Huy.
“Ngày nhộn nhịp về trên khu phố có cô em tung tăng đôi môi cười hoa thắm…”
Đây là lần đầu tiên được nghe anh ý hát trên sân khấu, công nhận hay thật. Tôi vừa vỗ tay vừa lẩm nhẩm hát theo.
‘Anh muốn được cùng em, về miền biển vắng.
Mình sẽ sống những ngày Hè ươm nắng.
Dưới bóng dừa lả lơi, sẽ nói yêu em mãi.
Sẽ nói lời yêu thương đã từ lâu anh giữ trong lòng hoài ‘
Toàn những lời ý nghĩa mà tôi muốn nói với nàng, hôm nào phải bảo anh ý dạy acoustic guitar bài này, để khi nào gặp nàng tôi thể hiện mới được…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mai Ngọc - người con gái tôi yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 30/07/2019 06:29 (GMT+7) |