Tôi lang thang trong siêu thị sách, tìm mua mấy quyển về chứng khoán để lấy thêm tư liệu. Mấy ngày nay loanh quanh lượn lờ phố xá cafe với mấy thằng bạn cũng phát ngán, nên tìm cái gì đọc và nghiền ngẫm cho đỡ sốt ruột.
Thằng Sơn nó bỏ rơi tôi rồi, ngoài việc lang thang với chúng tôi thì cứ hở cái là lại mượn xe tôi, Hòa, Lâm phóng đi mất hút. Tối về thì cắm cúi vào cái điện thoại, thực ra tôi cũng chẳng bận tâm lắm, ngày hẹn càng đến gần thì đầu óc tôi đâu rảnh mà để ý đến mấy chuyện khác.
Chọn lựa được mấy cuốn, đang ngắm nghía thêm thì bỗng tôi thấy một bé gái khoảng hơn 3 tuổi đứng kiễng chân với với chỗ dãy sách thiếu nhi và đồ chơi trẻ em.
Tôi liền bước lại hỏi:
– Cháu lấy gì chú lấy cho!
Em bé nhìn tôi rồi chỉ chỉ lên mấy hộp búp bê barbie. Tôi liền lấy một hộp xuống đưa cho bé.
– Con cảm ơn chú! – Cô bé nói giọng miền Nam, ôm hộp búp bê thích thú.
– Ừ! Ngoan lắm! – Tôi mỉm cười.
– Cháu đi cùng ai? – Tôi ngồi xuống nhìn bé bắt chuyện, tính tôi yêu trẻ con lắm cơ.
– Dạ, con đi cùng má và anh hai!
– Cháu ra ngoài này chơi hả?
– Dạ…
– Vậy má và anh hai cháu đâu?
– Đằng kia! – Tôi nhìn theo hướng bé gái chỉ, thấy một cậu nhóc khoảng gần 10 tuổi đang đứng cắm cúi lật dở mấy quyển truyện tranh.
– Vậy ra chỗ anh hai cháu đi, đừng chạy lung tung trong này dễ lạc lắm đó!
– Dạ…
Bé gái nhìn tôi cười, rồi chạy ra chỗ cậu nhóc tíu tít.
– Anh hai ơi xem em có gì nè!
– Trời, nhà cả tủ búp bê mà còn mua nữa sao? – Cậu nhóc quay lại nhìn.
– Nhưng em thích…
Tôi ngồi chống cằm nhìn, yêu thật đấy. Hồi nhỏ cứ lủi thủi một mình, ao ước có một đứa em để cưng nựng mà…
Sau này tôi mà lấy vợ sẽ sinh thật nhiều đứa trẻ dễ thương như vậy để bù lại… Nếu là con gái, giống nàng thì sao nhỉ? Ôi, hẳn là một em bé kháu khỉnh xinh xắn lắm.
Tôi rộn ràng thả trí tưởng tượng một chút rồi đứng dậy đi lại quầy thanh toán, sau đó đi ra cửa. Nhìn đồng hồ cũng tầm trưa rồi, mấy thằng chắc đang đợi cơm ở nhà.
Vừa bước ra cửa xoay thì một người đàn ông cũng bước vào song song với tôi.
– A! Ba… ba… – Bé gái reo lên.
– Xong chưa em, nhanh rồi đi ăn trưa, chiều anh còn có cuộc họp! – Người đàn ông sốt sắng giục.
– Vâng! Duy Đạt xong chưa, ba tới đón rồi nè – Giọng một người phụ nữ.
– Rùi má!
Gia đình họ hạnh phúc thật. Khiến tôi lại thả hồn theo viễn cảnh một ngày nào đó, được cùng với nàng dắt tay tụi nhỏ ríu rít đi chơi… ôi, phải bao lâu nửa nhỉ..?
Tôi bước ra khỏi cửa nhìn trời, từng tia nắng ấm chan hòa quyện theo những làn gió mùa thu man mát nhẹ thổi…
…
Thêm 2 ngày nữa trôi qua…
Thu thêm đậm đà trong hương hoa sữa nồng nàn, trong sự dịu dàng hoa cúc mong manh, trong những xanh ngát bầu trời, trong lời thì thầm của từng làn gió heo may, thổi bay những lọn tóc mướt nhẹ trên đôi má hồng thiếu nữ…
Cây bàng lá đỏ hoe, tán lộc vừng khoe sắc vàng ươm gợi mong manh nhớ về những hoài niệm… miền ký ức thân thương.
Thu về ngập lối gieo thêm vào lòng những mong mỏi, vấn vương.
Quyện trong gió khơi gợi lên những dịu nhẹ giữa cuộc đời vô thường muôn lối…
Chợt bối rối thấy mình chênh vênh, lòng nhẹ tênh trong những nghĩ suy huyễn hoặc, về sự trầm mặc của cuộc đời, về lòng người trăn trở khi thu sang mỗi độ…
Đứng một mình giữa sắc thu nở rộ.
Ở lưng chừng những xúc cảm dịu êm.
Đã trải dài trong nỗi nhớ ngày đêm.
Cuộn trong lòng niềm khát khao mãnh liệt.
Dừng lại đi, những cách xa biền biệt.
Hãy trở về… hoàng hôn của dấu yêu.
Để tia nắng dịu nhẹ cuối buổi chiều.
Vơi đi những nỗi buồn trong đôi mắt.
Hãy thắp sáng duyên phận mình hiu hắt.
Bằng le lói những hy vọng năm xưa.
Những kỷ niệm, tí tách dưới cơn mưa.
Đừng nhạt nhòa, đừng trôi trong bão tố.
Cảm ơn đời với hai chữ duyên số.
Sắp đặt để chúng ta tìm thấy nhau.
Vui lên em, vì đời rất nhiệm màu.
Sự tình cờ, vòng xoay của số phận.
Hy vong rằng bao tháng ngày lận đận.
Của một thời dang dở những yêu thương.
Sẽ không còn xuất hiện trong con đường.
Mà đôi mình cũng dắt tay đi tiếp…
…
– Đại ka làm thơ hay vãi!!!
Tôi giật bắn mình, ngoảnh lại. Thằng Sơn đang đứng sau chắp tay ngó ngó rồi nhăn nhở cười.
– Giờ này còn chưa ngủ hả ông nội? – Tôi đỏ bừng mặt, lật vội trang giấy đang viết dở.
– Mẹ, khuya rồi mà đại ka cứ để cái đèn học sáng chưng như thế em ngủ làm sao được – Nó bước lại chỗ cửa sổ, rút châm một điếu thuốc.
– Thế à?
– Chứ còn sao nữa, sáng mai Sếp hẹn mấy giờ đón mà sao cứ phải trằn trọc thế nhỉ?
– Ngọc bay chuyến 9h30.
– Thế thì khoảng 10 giờ đại ka từ nhà đi, 11h kém tới đó là vừa.
– Ukm.
– Có vậy thôi mà cũng phải trăn trở đêm hôm sao? Háo hức thế cơ à?
– Tao không biết, thế giờ đi ngủ được chưa?
– Dở giấc rồi khó ngủ lắm – Nó phì khói nhìn ra ngoài trời tối đen như mực.
– Thế thì đến lượt tao ngủ! – Tôi đứng dậy bước lại giường rồi ngả lưng.
– Đại ka này!
– Sao hả?
– Em vụng về chẳng biết diễn đạt như thế nào nữa. Nhưng có phải bỗng nhiên mình mong đợi được gặp một người, mỗi khi có tin nhắn đến chỉ mong là của người ấy nhắn, rồi nhìn nụ cười của người ấy, tự nhiên thấy lòng ấm áp hẳn… có phải… đấy là yêu không? – Nó ngập ngừng.
– Hả? – Tôi bật ngồi dậy.
– Mày… mày… mà cũng thốt ra được những lời này sao? – Tôi trố mắt nhìn nó, lắp bắp.
– Ơ hay! Em đang hỏi đại ka mà? – Nó chép miệng.
– Ừ! Thì đó đang ở khía cạnh rung động cảm xúc, nói ngắn gọn hơn là mày đang thích một ai đó!
– Từ thích tới yêu nó có xa không?
– Rất xa mà cũng rất gần, còn tùy thuộc vào sự đồng cảm giữa hai người, nếu sóng khỏe bắt tốt, một phát ăn ngay thì người ta gọi là tình yêu sét đánh. Còn nếu như lệch sóng, kiểu như chưa hiểu rõ nhau, hoặc còn ngại ngần bởi những yêu tố khác thì còn phải mất thời gian đấy? – Tôi hoa chân múa tay giải thích.
– Vậy à?
– Mà tao thấy mấy hôm nay mày lượn suốt, mới quen em nào dưới này à? – Tôi chống cằm nhìn nó thăm dò.
– Thì… đại loại là như thế! Nhưng cũng chỉ là đi cafe, trò truyện, xem phim. Càng nói chuyện lại càng thấy hai đứa có nhiều sở thích chung.
– Sở thích chung? Với một thằng bựa như mày sao? – Tôi phì cười.
– Em tẩn đại ka 1 trận bây giờ, em đâu còn là một thằng nhóc nghịch ngợm rách giời như ngày xưa nữa. – Nó đỏ bừng mặt.
– Thì tất nhiên, giờ đẳng cấp mày lên thêm mấy bậc cơ mà!
– Đại ka thôi giễu cợt em được không? Em đang nói chuyện nghiêm túc mà! – Nó gắt lên.
– Thôi được rồi! Vậy cô bé đó là ai?
– Em chẳng nói nữa, đại ka làm em mất hết cả hứng! – Nó dụi thuốc rồi tắt điện, bước lại nằm phịch xuống cạnh tôi.
– Ơ cái thằng… có vậy mà cũng dỗi.
– Chẳng dỗi gì cả! – Nó xoay lưng lại phía tôi.
Tôi ngồi nhìn nó sững sờ một lúc rồi cũng nằm xuống. Quỷ thần ơi, cái biểu hiện này quen thế nhỉ? Phải chăng con tim nổi loạn của nó đang đập dịu lại, cái máu lạnh sát thủ trong người nó đang dần ấm áp lên chăng..?? Nếu vậy thì có cơ hội cứu vớt cuộc đời lầm lạc của nó rồi. Tôi tủm tỉm cười… nhắm mắt lại…
Đã sang một ngày mới…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mai Ngọc - người con gái tôi yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 30/07/2019 06:29 (GMT+7) |