Mắt Biếc

Phần 39

Thỉnh thoảng, Hà Lan vẫn về làng thăm con. Mỗi lần về, nó ở quanh quẩn trong nhà, chẳng đi đâu. Tôi đến chơi, nằm đu đưa trên võng, bồi hồi ngắm hai mẹ con xúm xít bên nhau. Hà Lan hỏi con đủ chuyện, Trà Long trả lời chẳng đâu vào đâu. Nó có vẻ kém hào hứng. Nó không thích loanh quanh trong nhà. Nó muốn mẹ dẫn đi chơi nhưng Hà Lan lại không hưởng ứng.

Trà Long không hài lòng mẹ, nó một mực kỳ kèo:

– Mẹ và chú Ngạn dẫn con vào rừng Sim chơi đi!

Hà Lan thở dài liếc tôi. Tôi hiểu, Hà Lan giờ đã khác. Tôi chẳng mong đợi gì. Lòng nó bây giờ như chiếc lá khoai, tình tôi mưa xuống, nghìn giọt rơi nghìn giọt chảy ra ngoài. Nó sợ vào rừng Sim. Nó sợ kỷ niệm bủa vây. Trà Long giục nó hoài, nó nhìn tôi cầu cứu.

Tôi nhỏm dậy, bảo Trà Long:

– Cháu muốn vào rừng chơi, chú sẽ dẫn cháu đi! Mẹ cháu mới ở thành phố về còn mệt để cho mẹ cháu nghỉ !

Trà Long ngúng nguẩy:

– Cháu không chịu đâu! Cháu muốn đi chơi với cả hai người kìa! – Rồi nó nhe răng cười – Cháu đi giữa, mẹ một bên, chú Ngạn một bên!

Trước đòi hỏi quá quắt của Trà Long, tôi chẳng biết nói sao, bèn tìm cách lẻn ra khỏi nhà. Đi một quãng xa, tôi còn nghe tiếng Trà Long gọi với theo:

– Chú Ngạn! Chú trốn cháu phải không? Cháu không thèm chơi với chú nữa đâu!

Tôi cắn chặt môi, bỏ đi luôn.

Trà Long lên lớp sáu, ra trường huyện. Ngày rời làng, nó khóc như mưa bấc, nước mắt nó muốn trôi cả chợ Đo Đo. Nếu không có tôi đưa nó ra phố huyện, đi nửa đường dám nó thổn thức quay về ngồi trước thềm nhà khóc tiếp.

Ngày vào lớp một, Trà Long gan lì, đi từ nhà đến trường không rơi một giọt nước mắt, sao hôm nay rời làng, lòng nó lắm mưa bay. Hay nó giống như tôi, nó giống như ông ngoại nó, khúc ruột liền với tình yêu quê xứ, mỗi bước ra đi là mỗi bước bận lòng.

Ra đến huyện, đôi mắt Trà Long còn đỏ hoe. Tôi đưa nó đến nhà ông chú chạy xe đò, nơi trước đây Hà Lan từng ở. Sắp xếp nơi ăn chốn ở cho nó xong xuôi, tôi quay xe về làng.

Nhưng Trà Long không cho tôi về. Nó níu tay tôi, khẩn khoản:

– Chú ở chơi với cháu thêm một ngày nữa đi!

Tôi nhìn nó, thấy tội tội. Lần đầu tiên ra phố huyện, lạ cảnh lạ người, chắc nó buồn lắm. Tôi gật đầu:

– Ừ, chú ở lại, mai về. Bây giờ chú chở cháu đi chơi một vòng nghen!

Trà Long mừng lắm. Nó nhảy tót lên yên sau, ôm chặt lấy hông tôi, mặt mày hớn hở:

– Chú chở cháu đi mấy vòng cũng được!

Tôi chở Trà Long ngang qua trường huyện. Trường vẫn như xưa. Những dãy lớp đóng cửa im ỉm chờ ngày nhập học. Sân cỏ mênh mông, uá vàng vì nắng hè và hàng dương liễu vẫn thướt tha dọc hàng rào cát trắng.

– Trường cháu đây nè ! – Tôi nói.

– Ôi, trường đẹp quá hả chú ? – Trà Long kêu lên – Hồi nhỏ chú và mẹ cháu cũng học ở đây phải không?

– Ừ ! – Tôi gật đầu và chỉ tay về phía hàng rào – Hồi đó mẹ cháu hay ngồi chơi ở dưới gốc cây dương liễu này.

Nói xong, tôi giật mình. Tôi sợ Trà Long lại bảo: “Chú sao cứ nhắc đến mẹ cháu hoài!”. Nhưng Trà Long vẫn ngồi im sau lưng tôi. Chắc nó đang tò mò ngắm nghía ngôi trường mới của mình.

Tôi ghé thăm bà Năm Tự. Thấy tôi, bà nhận ra ngay:

– Ồ, Ngạn đấy hả ? Lâu ghê mới gặp cháu! – Giọng bà mừng rỡ, rồi không kịp để tôi nói gì, bà vồn vã hỏi tiếp – Sao, cháu đã vợ con gì chưa ?

Tôi mỉm cười, lắc đầu:

– Dạ chưa.

Bà Năm Tự quay sang Trà Long:

– Vậy chứ đứa bé nào đây ?

– Dạ, đây là con gái Hà Lan.

– Phải Hà Lan là con bé hồi trước vẫn thường tới đây học chung với cháu ? – Bà Năm Tự nắm tay Trà Long lại gần, xuýt xoa – Chà, con gái lớn quá hén!

Tôi nhìn quanh nhà, ngập ngừng hỏi:

– Anh Nhân đâu rồi, bà ?

– Nó đi câu ngoài sông Ngang. Nó buồn đời, suốt ngày ngồi bên bờ sông.

Anh Nhân là con trai bà Năm Tự. Anh đi lính tận Ban Mê Thuột, đánh nhau què giò, bị cưa một chân, thành thương phế binh giải ngũ về nhà. Ngày anh về, bà Năm Tự đốt nhang cảm ơn trờ phật: “May mà nó không chết bờ chết bụi, cụt một chân đã là phúc, còn dẫn xác về nhà với mẹ”. Nhưng từ ngày đó, anh Nhân đổi tính. Anh lầm lì, chẳng nói chuyện với ai, ngày nào cũng xách cần câu ra đi từ sáng sớm, tối mịt mới về. Bà Năm Tự buồn lại hoàn buồn. Khoái đi câu, ở làng tôi có thầy Cải khác anh Nhân. Thầy Cải đi câu vì niềm vui, anh Nhân đi câu vì nỗi buồn.

Sau một hồi trò chuyện, bà Năm Tự kêu tôi vàTrà long ở lại ăn cơm. Tôi một mực từ chối. Tôi không sợ món canh rau dền, tôi chỉ sợ ngồi chơi lâu, bà Năm Tự buộc miệng hỏi thăm về ba của Trà Long thì khốn.

Tôi chào bà Năm Tự, chở Trà Long về nhà. Tối đó, tôi ngủ lại nhà ông chú nó. Tờ mờ sáng hôm sau, tôi đạp xe lặng lẽ về làng. Khi tôi đi, Trà Long còn ngủ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Thông tin truyện
Tên truyện Mắt Biếc
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Nguyễn Nhật Ánh, Truyện teen
Ngày cập nhật 11/06/2016 11:44 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 19
Phần 39 “Ha ha, sư muội trở lại thật nhanh, xem ra chuyến đi này thuận lợi vô cùng”. Thân hình Bạch Quả Nhi hiện ra trước một cửa đá màu xanh ở sườn núi, đột nhiên trong cửa truyền ra một tràng cười cùng thoại ngữ. Mặt ngoài cửa đá chợt lóe thanh quang rồi tự động mở ra! Một nho sinh vận hoàng bào niên kỷ chừng tam tuần từ bên trong đi ra, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, chính là Hải Đại Thiếu hai trăm năm trước đã được Hàn Lập phái đến Thiên Uyên thành. Bất quá hai trăm năm không gặp, hai mắt Hải Đại Thiếu thần quang ẩn thiểm, da thịt tinh oánh...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lục Thiếu Du – Quyển 19
Phần 39 Cảnh Văn, đi nhanh lên! Lục Thiếu Du cầm tay Độc Cô Cảnh Văn vội vã thối lui. Ngay trên chân trời truyền ra tiếng nổ vang như sấm sét, chấn động cả thiên không. Oanh long long... Từ trên Hỏa đảo, từng luồng dung nham như gió lốc thổi quét khắp nơi, đỉnh núi bị xốc ngược lên, dung nham nóng cháy tới mức khủng bố, trực tiếp đem cả không gian thiêu hủy tới vặn vẹo. Oanh long long... Dung nham khủng bố phun trào, bắn vọt lên thật cao cuối chân trời xa xa. Cả Thiên đảo cũng bắt đầu sụp đổ, núi non bắt đầu run rẩy trầm xuống, sóng biển cuồn cuộn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hướng Nhật – Quyển 4
Phần 39 Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Thằng Mập thấy đại ca đột nhiên đứng lên, có chút kinh ngạc hỏi thăm, theo hắn biết, nếu chuyện không nghiêm trọng đại ca sẽ không hành động như vậy. Mấy người kia quen biết Hầu Tử à? Hướng Nhật hỏi, ánh mắt chợt lóe lên. Mặc dù hắn không hiểu rõ tình hình đối phương, nhưng thấy Hầu Tử lúc này hình như đang chịu khổ đỏ mặt tía tai, một tên tóc vàng đang nắm chặt tay hắn. Hướng Nhật đoán không biết chuyện gì đang xảy ra? Nhưng khi nhìn thấy hai người nam nữ đồng bọn của đối phương đang khuyên giải, hắn cũng...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng