Mắt Biếc

Phần 43

Những ngày sau đó là những ngày nặng nề. Tôi đã kịp trấn tĩnh để hiểu rằng những lời nói của Hà Lan là những phán quyết khắt khe của định mệnh. Những phán quyết đó, tôi không mong gì thay đổi. Bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi biết Hà Lan hẳn đã hiểu rõ lòng tôi từ lâu. Nó cũng biết tình tôi dành cho nó không bến không bờ.

Nhưng nó thích xa đi, tôi thích quay về, hai người hai thiên hướng khác nhau, đời chia hai ngả, gần hai mươi năm qua khổ ai nấy chịu. Hà Lan đã tự chọn lấy con đường riêng cho mình, con đường đó không có tôi. Bây giờ, sau hai lần gãy đổ, mộng ước không thành, chút duyên lỡ nó không nỡ dành cho tình tôi vằng vặc. Hèn gì đôi mắt nó đêm nào nhìn tôi chan chứa. Nhìn một lần rồi mãi mãi quay lưng. Tình bạn thuở thiếu thời bao năm qua vẫn chỉ là tình bạn, lòng tôi cứ hoài trinh bạch quạnh hiu.
Tôi nhớ Hàn Mặc Tử:

Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn kia bỗng dại khờ

Một thời gian dài, tôi tưởng tôi đã chết. Nhưng tôi không chết được. Trà Long đã học xong lớp chín, chuẩn bị ra thành phố, tôi cố nén buồn thương để lo cho nó.

Trà Long không học tiếp lớp mười. Nó thi vào trường trung học sư phạm, ba năm sau quay về làng dạy học. Nó bảo:

– Cháu sẽ về lại. Cháu sẽ ở bên chú.

Ý định của Trà Long giúp tôi khuây khỏa. Nó luôn luôn làm tôi ngạc nhiên. Đôi khi tôi có cảm tưởng Trà Long sinh ra là để thực hiện những điều tôi đã hoài công chờ đợi ở Hà Lan.

Thành phố lúc này đã mở trường sư phạm. Trà Long khỏi phải đi Quy Nhơn. Ngày Trà Long lên đường, tôi cùng đi với nó. Đó là một chuyến đi lý thú. Tôi đã đưa Trà Long ra thành phố nhiều lần nhưng chưa lần nào nó tỏ ra phấn khích và vui vẻ như vậy. Dọc đường, Trà Long cứ ríu rít luôn miệng. Lớn rồi, mà sao nó giống như một chú chim non. Phải chăng đó là tâm trạng của một thiếu nữ sắp trở thành người lớn và chuyến đi này đối với nó là chuyến đi vào tương lai mong đợi, nơi những giấc mơ xanh một sớm mai kia sẽ thức thức dậy bên người.

Trà Long không ở chung với Hà Lan. Nó ở nhà bà cô, lặp lại chặng đường xưa của mẹ. Hãng sản xuất vỏ xe ô-tô của ông dượng đã giải tán từ lâu. Hai vợ chồng già bây giờ chẳng làm gì, sống nhàn nhã bằng tiền tiết kiệm. Ông dượng tiêu tháng ngày vào thú chơi hoa và cây kiểng, lúc nào cũng cặm cụi tỉa lá bắt sâu. Bà cô giết thì giờ trong sòng tứ sắc, đêm đi nằm cứ than vãn đau lưng.

Cũng giống như Hà Lan xưa, Trà Long được vợ chồng bà cô cưng chiều hết mực. Nhưng nó chẳng ham chơi, suốt ngày chỉ biết chúi đầu vào tập, mong chóng ra trường về lại Đo Đo.

Tôi ở lại làng, ngày ngày dạy học, thỉnh thoảng mơ màng ngồi ôn lại tình qua. Hy vọng không còn, nỗi đau cũng lặn. Tình yêu năm nao như ngọc đã bụi mờ, chỉ phát sáng những đêm nằm trằn trọc.

Trà Long ít về thăm. Hai, ba tháng, nó mới về làng một lần. Tôi buồn rầu hỏi:

– Sao cháu ít về ?

Nó cười:

– Cháu bận học. Cháu ráng học thật giỏi. Cháu sợ ở lại lớp.

Trà Long chỉ nói vậy thôi, nhưng tôi hiểu. Tôi âu yếm nhìn nó, lòng bồi hồi cảm động. Hóa ra nó cũng bồn chồn mong mỏi như tôi. Nó cũng nôn nao đợi ngày ra trường để sớm về với quê làng, với ngoại. Và với tôi, hẳn thế. Nó sợ học hành kém cỏi, đúp lại thêm vài năm, ngày trở về sẽ xa lăng lắc.

Tôi dịu dàng nói:

– Ừ, cháu ráng lo học. Đừng về làng thường xuyên làm gì !

Trà Long tròn mắt nhìn tôi:

– Chú nói thật không?

Tôi ngạc nhiên:

– Sao cháu lại hỏi thế ?

Trà Long cắn môi:

– Tại cháu thấy chú buồn buồn.

Tôi mỉm cười:

– Đó là khi nãy. Bây giờ chú hết buồn rồi.

Trà Long nhìn tôi chăm chăm:

– Chú cười giả vờ.

– Đâu có. Chú cười thật mà.

Trà Long vẫn chưa chịụ Nó nói:

– Cười thật là phải cười thành tiếng kìa !

Tôi đành phải bắt mình cười thành tiếng. Chắc tiếng cười của tôi nghe kỳ cục lăm nên Trà Long che miệng cười theo. Rồi nó gật gù nhận xét:

– Bây giờ cháu mới tin là chú đã thôi buồn …

Đang nói, bỗng nhiên Trà Long quay phắt người đi, mái tóc dài bay tung trong gió. Tôi chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã nghe đằng sau suối tóc lững lờ kia có ai đó đang nói với tôi những lời thì thầm êm ái, những lời thì thầm tôi tưởng gặp trong mơ:

– Nhưng thôi, chú đừng buồn nữa. Mùa hè sắp đến rồi. Hè này cháu sẽ về làng. Cháu sẽ sống suốt ba tháng hè bên cạnh … bà ngoại, chú không vui sao ?

Trong một thoáng, tôi bỗng ngỡ ngàng, tôi biết rằng Trà Long đã lớn. Và tự dưng tôi nghe lòng xao xuyến, có phải trong vườn tôi vừa nở một nụ hồng?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Thông tin truyện
Tên truyện Mắt Biếc
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Nguyễn Nhật Ánh, Truyện teen
Ngày cập nhật 11/06/2016 11:44 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 47
Phần 43 Cái gì là Hư Vô Cảnh? Lục Thiếu Du hỏi. Hư Vô, ta không cách nào giải thích với ngươi, cần chính ngươi đi ngộ, nếu ta có thể nói cho ngươi biết, cũng có thể nói cho người khác biết, tội gì phải đợi ngươi. Đông Hoàng Thái Huyền mỉm cười, nói với Lục Thiếu Du: Ta có thể đủ nói cho ngươi biết là, Hư Vô Cảnh, vô cùng mênh mông, không giống với bất luận cảnh giới gì, hư vô chính là hư không mênh mông, chẳng phân biệt được thứ tự đến trước và sau, ai có thể đi ra hư vô là có thể đặt chân tới Tử Mông Cảnh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hàn Lập – Quyển 12
Phần 43 Lôi Không Đảo tuy cũng không coi là nhỏ, nhưng so với Bích Linh Đảo thì còn kém xa. Lúc này Hàn Lập đang huyền phù trên không cách Bích Linh Đảo khoảng mười dặm, nhìn hòn đảo lớn ở xa xa, thấy nó so với Thiên Tinh Thành cũng có chút ít bộ dáng. Tất nhiên trên đảo này không có đầy rẫy các loại kiến trúc xây dựng và cũng không có thánh tích nào cao lớn như núi. Nhưng trên hòn đảo này lại có vài ngọn núi đá cực cao, tính ra mỗi cái cũng cao khoảng gần vạn trượng, thật sự là hiếm thấy. Càng khiến người ta kinh thán, chính là trên...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Quan Trường – Quyển 9
Phần 43 Hạ Tưởng, trong mấy lần đấu tranh chính trị sừng sững không ngã, xét đến cùng, vẫn là bởi vì bản thân hắn đủ cứng rắn, không có lỗ hổng để người ta bắt lấy. Trải qua chuyện này, Phạm Duệ Hằng ngược lại rút ra kinh nghiệm giáo huấn, về sau làm việc phải càng thêm cẩn thận cẩn trọng, trong mấy lần xung đột với đối thủ chính trị sau này phải không để lại lỗ hổng khiến đối thủ bắt lấy, nói ra thì, ông ta còn phải cảm tạ Hạ Tưởng mang lại sự dẫn dắt cho ông ta ... Tin tức Bạch Chiến Mặc xuống ngựa sau khi truyền đến thành phố Lang...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng