Mật thám Phong Vân

Phần 131

Một nơi cách Đại Danh không xa, sông Tử Nha.

Đây là trại của phái đoàn người Kim, tạm đóng cạnh sông nghỉ ngơi trước khi vào thành.

Bên trong một căn lều xa hoa, có tiếng nước chảy.

Nếu Lăng Phong ở gần đây lúc này dùng thần thức nhìn lén, đảm bảo máu mũi phun trào, trực tiếp phá luôn lều phi vào bày tỏ quan ngại sâu sắc.

Chỉ thấy giữa lều có một bồn nước thật to, hơi nước nóng bốc lên khắp nơi. Bên cạnh bồn có vài nha hoàn đang rải hoa đảo nước.

Một đứa nha hoàn nói bằng tiếng Nữ Chân:

– Quận chúa, cánh hoa Tố Hinh này đem từ Trung Đô tới, mùi thơm thật dễ chịu.

– Ừm.

Ẩn ẩn hiện hiện trong làn hơi nước có một nữ nhân đang tẩy rửa, nàng ta đang tựa lưng vào thành gỗ, mái tóc thả dài đen tuyền, buông xõa tựa như dòng suối. Một nha hoàn bên cạnh đỡ lấy, như sợ bị bồn gỗ làm hỏng.

Nàng kia một tay duỗi ra, một tay khuấy nước rót lên người. Từng ngón tay thon thả mềm dẻo như đang múa.

Nước trong bồn hình như ngâm qua sữa tươi, đục hẳn lại, khiến không cách nào nhìn xuyên qua được. Tuy thế phần vai hở ra, da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi nõn nà. Dù chỉ lộ ra nửa trên bầu ngực cũng vô cùng vun đầy tròn trĩnh, làn nước lúc cao lúc thấp che không hết khe ngực sâu đầy dụ hoặc, nam nhân nào thấy được cũng xung huyết phun máu.

Lại tiếc một điều, khuôn mặt nàng ta lại bị hơi nước che mờ ảo không thể nhìn rõ đường nét.

– Giúp ta mặc đồ.

Một giọng nói nhẹ nhàng như hương hoa vang lên.

– Dạ, quận chúa!

Sau đó, một thân hình hoàn mỹ từ từ đứng lên khỏi bồn nước.

Tấm thân thanh mảnh, dáng vóc toát lên vẻ yểu điệu tú lệ.

Lần này còn tiếc hơn, ông trời trêu ngươi, không biết nước trong bồn này lấy từ dòng suối nào, dường như có linh tính, hơi nước bỗng bốc lên rõ nhiều, chỗ cần thì mù mịt, chỗ không cần thì thoáng đãng. Xem ra cần khiếu nại lên Hoàng đế nhà Kim đem lấp con suối đó đi, quả thật làm mất hứng độc giả.

Cái duy nhất quan sát được là đôi chân lúc nàng đặt chân ra khỏi bồn, thon dài đẹp đẽ như châu ngọc không chút tì vết.

Bên ngoài lều đang có khoảng chục tên lính canh.

Trang phục quân lính Bắc Kim khác biệt rõ so với quân Tống. Quân Tống từ lính đến tướng điển hình với kiểu vải đỏ kèm giáp, khác nhau có lẽ ở số lượng và loại giáp trên người, cũng như loại khôi mão trên đầu. Trong khi quân Kim đa dạng chủng loại hơn.

Cũng không phải quân Tống trang bị kém quân Kim. Ngược lại, phải là quân Kim loạn hơn quân Tống, còn chưa đi vào chính quy. Dù sao, bọn họ vốn chỉ là một dân tộc du mộc đông bắc, vừa khởi binh lập quốc không lâu.

Nhưng đám lính quanh lều trang phục lại không hề tầm thường. Bọn họ đều đội khôi mão chóp nhọn, thậm chí có phần chắn mũi, hai bên tai phủ kín, giáp màu vàng sẫm, áo bào thắt lưng nâu xám, lại mang bội đao bên hông. Điều này chứng tỏ người xưng “quận chúa” ở trong lều địa vị vô cùng cao, bởi lính Kim ăn mặc đến thế này chỉ sợ tương đương cận vệ Hoàng đế.

Tên vừa thông báo trang bị đơn giản hơn, chỉ một lớp áo giáp màu xanh. Gã vừa quay ra gặp một người khải giáp kín người, xem chừng là tướng quân ở đây.

Người mới tới vừa tới hỏi ngay, vẫn bằng tiếng Nữ Chân:

– Quận chúa đâu?

– Tướng quân, quận chúa đang nghỉ ngơi. – Nha hoàn chạy ra đáp.

Tướng quân nọ cứ đứng ở ngoài nói vọng vào:

– Hàm Yên, muội trở về được rồi chứ?

Từ trong lều giọng nói nhẹ nhàng kia vang lên:

– Đại ca, còn chưa gặp người Tống mà.

– Còn gặp đám nhát chết ấy làm gì? Muội ở đây mà có chuyện gì, phụ vương sẽ giết ta mất.

– Huynh nói thật mâu thuẫn. Người Tống kém cỏi như vậy thì muội có chuyện gì được?

Tên tướng quân có vẻ sốt ruột muốn đuổi vị “Hàm Yên” kia về, nói:

– Ài, ta nói không lại muội. Khi nào thì muội quay về?

– Xong chuyện này.

Tên kia thở ra:

– Muội hứa đấy nhé.

– Hìhì, muội không giữ lời hứa huynh cũng làm gì được.

– Thật hết cách.

Tên tướng quân vỗ trán buồn bực nói thầm.

Một tên lính chạy tới báo:

– Tướng quân, chúng qua sông rồi.

– Tốt, để xem đám phương nam này có trò gì hay.

Tên kia vỗ tay vào nhau.

Lăng Phong dẫn theo Tần Quyền cùng chục huynh đệ, khởi hành cùng Nguyệt Dung và Ưng tổ của nàng đã rời khỏi phủ Đại Danh.

Đoàn người dọc theo sông Chương Hà đi về hạ nguồn đông bắc.

Nhóm Lăng Phong đều trang bị đồ nhẹ và khăn bịt mặt, bên trong lót Nhu Đằng Giáp Y hộ thân. Đây là lần thứ hai hành động kiểu này, nhưng khác với lần đụng Triệu Hanh, lần này Lăng Phong là người chỉ huy, cảm giác cũng khác hẳn, một thứ gì đó rất hào hùng.

Tận lúc ánh chiều tà chiếu xuống, bên bờ sông có một đoàn người ngựa im lặng di chuyển.

Sự tĩnh lặng luôn kéo theo căng thẳng.

Lăng Phong lúc đầu luôn nghĩ mình tham gia chuyến này chỉ vì tiền, hóa ra không hẳn. Lăng Phong không xem Tống là nhà, không coi Kim là thù, so với đám người Nguyệt Dung có lẽ hắn thiếu lòng trung với Đại Tống này. Lăng Phong nghĩ hắn sẽ sẵn sàng chạy trốn hay bỏ cuộc ngay nếu gặp chuyện không hay. Có điều khi cưỡi ngựa trên đường mòn, gió thổi lạnh lẽo nhưng vị trí dẫn đầu khiến đột nhiên nhiệt huyết trong người Lăng Phong dâng lên. Lăng Phong rút cục hiểu vì sao khi ra trận người ta sẵn sàng vì nhiệm vụ mà chiến đấu hết mình.

Có lẽ vì hắn là nam nhân.

Nước sông vỗ nhẹ vào bờ.

Đây là hạ nguồn, đổi thành nhánh sông Tử Nha, không lớn lắm. Phía bên kia sông là huyện Hà Gian, cách 16 châu Yến Vân địa phận Kim Quốc chưa đến chục dặm đường. Bên kia sông tuy là vùng đệm hai nước, nhưng gần như đã xem như đất Kim.

Lăng Phong xuống ngựa, đứng để gió thổi vào người mát rượi.

Nhóm của Thiệu Huy đã đến từ trước, lại gần nói:

– Chúng ta sẽ lên thuyền, giả làm ngư dân đánh cá trở về nhà.

Lăng Phong gật đầu, kiếm chuyện để nói:

– Bùi đại ca, huynh sang đất Kim mấy lần rồi?

Bùi Thiệu Huy nghĩ gì đó mới đáp:

– Không nhiều lắm. Lúc trước cũng không phải đất của chúng, mà của người Liêu. Không hiểu triều đình làm thế nào, Liêu bại rồi cũng không lấy được đất của tổ tiên, lại để đám Kim nhược tiểu này lấy mất.

Lăng Phong chỉ cười, hắn cũng không nói chuyện này, chỉ hỏi:

– Cảm giác thế nào?

– Đẹp, không kém gì bên này sông chúng ta. Thậm chí còn… tự do thoải mái hơn.

Lăng Phong sảng khoái nói:

– Dĩ nhiên rồi, đâu đâu cũng đẹp cả, Liêu Kim Tống thì có gì khác nhau.

– Lăng huynh đệ dường như đã đi nhiều nơi?

– Có thể nói như vậy.

Giỡn chơi sao? Phong ca dĩ nhiên đi nhiều nơi, châu Mỹ châu Âu đều từng dạo qua cả, ngay cái Bắc Kinh cũng từng ở qua, bây giờ chả phải của người Kim đó thôi.

Bùi Thiệu Huy đột nhiên nói một câu:

– Làm người Tống mãi cũng không có gì tốt.

Lăng Phong hơi bất ngờ, Bùi Thiệu Huy đã bỏ đi ra xa.

Nguyệt Dung lúc này đã đeo nón tơi, mang áo lá, đi tới nhắc:

– Còn đứng đó làm gì vậy?

– Cô không thấy lo lắng sao? – Lăng Phong hỏi.

– Lo lắng gì chứ? Chỉ đi qua thám thính thôi. Ngươi sợ sao?

– Cô không sợ? – Lăng Phong hỏi ngược lại.

Lăng Phong thừa nhận mình đang căng thẳng.

Đây là lần thứ hai hắn đứng cạnh đường biên giới hai quốc gia có nguy cơ chiến tranh.

Lăng Phong từng có lần đến khu phi quân sự DMZ của Triều Tiên, thậm chí đứng ngay vạch chia cắt, thầm nghĩ chỉ cần đặt một chân là qua quốc gia khác, đồng thời cũng sẽ ăn ngay một viên đạn của đối phương. Lúc đó hắn vừa hưng phấn vừa căng thẳng. Triều Tiên đời sau là một quốc gia khép kín rất bí ẩn, còn thời cổ thông tin liên lạc kém, Bắc Kim bên kia sông cũng khá tương tự.

Khi ngươi đứng ở đường biên giới, mà ngươi cảm nhận được sự căng thẳng, hào hùng của một cuộc chiến tận đâu đó. Thì có thể, ngươi là một kẻ phù hợp làm chính trị quân sự. Còn nếu như ngươi nghĩ đến, từ từ, chỗ kia chụp hình up lên mạng chắc là nhiều like lắm, thì… Thôi bỏ đi.

Nguyệt Dung muốn châm chọc người này, nhưng nhìn ánh mắt Lăng Phong một lát, nàng quay lại nhìn thẳng ra sông, nói:

– Ta chẳng còn gì để sợ cả.

– Vì sao?

Lăng Phong nhân cơ hội nói tiếp, hiếm khi nói chuyện với cô gái này.

– Người thân của ta tất cả đều bị hại chết, ngươi nói còn gì đáng để sợ?

Lăng Phong không nghĩ cô gái này hoàn cảnh bất hạnh như vậy, hắn nói:

– Ta chỉ còn mẫu thân, nhưng bà ấy cũng đang trúng độc bất tỉnh.

– Không cứu được? – Nguyệt Dung quay sang hỏi.

– Năm năm, nếu không tìm ra thuốc giải.

Nguyệt Dung bỗng hỏi:

– Ngươi sẽ trả thù chứ?

– Ta đang tìm kẻ đó.

Nguyệt Dung cũng quen Lăng Phong sơ sơ, nghĩ gì đó hỏi:

– Là Triệu Hanh?

– Có thể.

Kha lão từng phân tích lại cho hắn, Triệu Hanh chỉ có bốn phần khả năng là kẻ hạ độc, không phải mười phần.

Nguyệt Dung lại nói:

– Ta thực ra có sợ hãi. Ta sợ chết, nếu ta chết, không ai trả thù cho người thân được nữa.

Lăng Phong nhìn lại, cười đùa phá vỡ không khí:

– Có điều, Nguyệt Dung tỷ tỷ, mặc thế này rất hợp đấy. Ta cũng sợ chết lắm, có muốn hay không chúng ta bỏ nhiệm vụ làm một đôi ngư dân ở đây luôn.

Nguyệt Dung nghe không vào bỏ đi.

“Làm gì mà nóng, anh chỉ căng thẳng muốn giải tỏa chút thôi mà.” Lăng Phong khịt mũi.

Lăng Phong để lại Lăng Hổ ở trong thành, có gì còn gặp Lăng Vân. Dù sao Lăng Hổ cũng không quen làm nhiệm vụ kiểu ẩn mình này.

Mấy người đội Lăng Phong qua sông thuận lợi. Lúc này đã tách làm hai, nhóm Lăng Phong bên trái chịu trách nhiệm đánh động, nhóm Thiệu Huy bên phải sẽ đột nhập.

Lăng Phong tiến sát dần gò đất phía trái. Nhìn từ chỗ này hắn thấy một lều vải khá nổi bật, bởi kết cấu khác hẳn các lều xung quanh. Ngoài ra bên trong lều lại sáng đèn, trong khi các lều khác hầu như đều tối om. Quân lính tập trung cả ở ngoài, đều đi tuần thành nhóm, hoặc ngồi quanh vài đống lửa.

Lăng Phong phân phó Tần Quyền:

– Lục đệ, chuẩn bị đường rút lui.

Sau đó quay sang Nguyệt Dung nói:

– Bắt đầu phá đám thôi.

Nguyệt Dung dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, tỏ vẻ chần chừ.

Lăng Phong hỏi:

– Sao vậy?

– Không có gì, lên.

Nguyệt Dung quyết định, kéo khăn che mặt lại.

Nhóm người nhanh chóng lách qua hàng rào vào trong doanh trại, áp sát cái lều kia. Không hiểu sao Lăng Phong có hứng thú với cái lều nọ.

Lăng Phong càng áp sát càng cảm thấy kỳ lạ, thần thức của hắn không cách nào nhìn xuyên cái lều kia được.

“Gì đây? Cấm chế?”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317
Phần 318
Phần 319
Phần 320
Phần 321
Phần 322
Phần 323
Phần 324
Phần 325
Phần 326
Phần 327
Phần 328
Phần 329
Phần 330
Phần 331
Phần 332
Phần 333
Phần 334
Phần 335
Phần 336
Phần 337
Phần 338
Phần 339
Phần 340
Phần 341
Phần 342
Phần 343
Phần 344
Phần 345
Phần 346
Phần 347
Phần 348
Phần 349
Phần 350
Phần 351
Phần 352
Phần 353
Phần 354
Phần 355
Phần 356
Phần 357
Phần 358
Phần 359
Phần 360
Phần 361
Phần 362
Phần 363
Phần 364
Phần 365
Phần 366
Phần 367
Phần 368
Phần 369
Phần 370
Phần 371
Phần 372
Phần 373
Phần 374
Phần 375
Phần 376
Phần 377
Phần 378
Phần 379
Phần 380
Phần 381
Phần 382
Phần 383
Phần 384
Phần 385
Phần 386
Phần 387
Phần 388
Phần 389
Phần 390
Phần 391
Phần 392
Phần 393
Phần 394
Phần 395
Phần 396
Phần 397
Phần 398
Phần 399
Phần 400
Phần 401
Phần 402
Phần 403
Phần 404
Phần 405
Phần 406
Phần 407
Phần 408
Phần 409
Phần 410
Phần 411
Phần 412
Phần 413
Phần 414
Thông tin truyện
Tên truyện Mật thám Phong Vân
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện xuyên không
Ngày cập nhật 01/04/2021 21:49 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Long Nhất Pháp Sư – Quyển 4
0 Mưa xuân mấy bận, hoa mai cũng đã nở mấy lần, tiểu mỹ nhân ngư bị Long Nhất phong cuồng hành sự không thể chịu nổi đã chìm sâu vào giấc ngủ. Long Nhất lấy khăn tắm đắp lên nàng rồi bế nàng đặt lên giường, tự mình quay lại đại sảnh nghiêng ngả tựa vào ghế dựa suy nghĩ xuất thần, hoan hảo mấy lần nhưng hắn không có chút mệt mỏi nào, ngược lại trong đầu suy nghĩ trong đầu bắt đầu trở nên rõ ràng. “Hay là thiếu điểm gì đó rồi, xem ra Tinh Tinh cũng nắm được cái cán rất lớn trên tay Mộc Hàm Yên” Long Nhất lẩm bẩm nói, hắn vốn...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư
Lăng Tiếu – Quyển 18
0 Huống hồ Tà Đế phong lưu, lời này nhưng không giả, tuy nói thuận theo tăng cường của tu vi, tâm tính thay đổi, nhưng mà phàm tâm vẫn là tồn tại. Tà Đế tù binh trái tim của Thư Tử Thiến, mang theo nàng cùng nhau chạy trốn. Hai người bọn họ đi qua nhiều nơi, lại bị truy sát vô số lần, cuối cùng Tà Đế càng là bị bức đến trốn vào trong loạn táng không gian. Vốn là Thư Tử Thiến cũng thiếu chút nữa bị người của tộc nhân nàng bắt trở về, nhưng mà bời vì kế nhiễu địch của Lăng Tiếu, cùng với di nương của nàng âm thầm tương trợ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Vĩnh Hằng – Quyển 14
0 Không một tiếng động rít gào, từ trên thân hoa ánh trăng này truyền ra, đóa hoa nở rộ giống như ánh trăng. Lúc này mỗi một cánh hoa đều đang chấn động, truyền ra một sự hưng phấn. Dường như bất kể Băng Nguyên nơi đây, hay là những con cá hình mũi tên, đối với cây hoa ánh trăng mà nói, đều là thực vật nó tha thiết ước mơ. Mắt thấy hình dáng dồi dào của hoa ánh trăng, Bạch Tiểu Thuần kích động. Hoa hoa, diệt nơi đây cho ta! Bạch Tiểu Thuần rống to hơn. Hắn đối với cửa ải thứ hai mươi mốt này, đã không có biện pháp nào khác...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng