– Lão Lục, cũng về rồi sao? Theo tên mặt nạ kia có thấy chuyện gì không?
– Không có gì, để thoát rồi.
– Thoát? Với thân pháp của đệ mà cũng không truy được.
Tần Quyền thản nhiên:
– Hắn ra khỏi thành, hình như có lệnh bài đặc biệt gì đó, đưa ra một cái là qua. Đệ chỉ là dân thường, không theo được.
– Ra khỏi thành?
Bỏ đi, chắc là về nhà thăm vợ con. Lăng Phong cũng không quá thất vọng, dù sao đã tìm ra chỗ ở của Triệu Hanh. Chỉ tiếc là chuyện của mẫu thân thi càng lúc càng đi vào ngõ cụt.
Đột nhiên…
“Ý, từ từ.”
Lăng Phong cảm giác giống như có ai đang nhìn mình.
Hắn nhìn qua nhìn lại. Trong sảnh có vài nhóm người đang ăn uống ồn ào, cảm giác kia lại đã biến mất.
Lăng Phong vỗ vai Tần Quyền:
– Lục đệ, có cảm giác bị theo dõi không?
– Theo dõi? Có.
– Như thế nào?
Tần Quyền thản nhiên vênh mặt:
– Lúc nào cũng có thôi. Ài, đẹp trai như đệ, không bị theo dõi cũng khó. Đệ không nhìn cũng biết các cô nương ngoài phố đang cố ý qua lại để nhìn đệ thôi.
– Cút! – Lăng Phong cười mắng.
Ai đó chêm một câu:
– Ta cũng thấy bị theo dõi.
– Ồ? Hổ đệ sao? Phật môn không nói dối, nói một chút.
– Chính là… Phật Tổ.
– Ngươi cũng cút. – Lăng Phong giơ chân đạp.
Đám huynh đệ tấu hài, khiến Lăng Phong cũng gạt ý nghĩ kia ra khỏi đầu. Có thể vì chuyện hạ độc cộng thêm chuyện bị ám sát khiến hắn nghi thần nghi quỷ chăng?
Có điều ngay lúc Lăng Phong xoay đi, lại có một bàn tay xoay xoay tách trà nói:
– Bộ pháp cũng được đấy. Không uổng công ta từ xa đến.
Lần này thì Lăng Phong không thể không định vị được đối phương. Hắn còn chưa kịp quay lại hỏi đã nghe đối phương giành trước:
– Ngươi là Lăng Phong?
Lăng Phong quay lưng lại nhìn.
Thằng nhãi kia, chính là tên ngồi cùn Tần Quyền.
Hắn mặc trường bào xanh lam, chỉ ngang tuổi Lăng Phong. Khuôn mặt rất tuấn tú, lại có kiểu non nớt, không khác gì đám người mẫu mỹ nam sau này, khiến Lăng Phong không khỏi sinh ghen tị. Phong ca xuyên không, ghét nhất là loại đẹp trai hơn mình, vừa nhìn đã không ưa.
Lăng Phong mắt bất thiện hỏi:
– Chuyện gì?
– Từ Tử Lăng, đến đây để giết ngươi.
“Đệch, bố láo còn hơn cả ông.” Lăng Phong trợn mắt há mồm.
– Từ gia sao? Từ Nguyên kêu ngươi tới?
Từ Tử Lăng kia khoanh tay ôm kiếm, bộ dáng “trời đánh cũng không sợ” nói:
– Không phải kêu, mà là mời ta tới.
– Như nhau cả. Ngươi muốn giết ta thế nào?
– Xem ra ngươi đang có việc. Vậy đi, làm gì thì làm cho xong. Chết nhanh ấy mà.
“A đù.” Lăng Phong ngơ ngác.
– Từ gia các ngươi, coi bộ toàn một lũ thích ra vẻ.
– Không phải ra vẻ, mà là tự tin.
– Ngươi không sợ ta chạy mất?
– Chạy cũng không thoát khỏi ta.
Từ Tử Lăng bỏ lại một câu lại thong thả ngồi uống trà.
Lăng Phong không khỏi giơ ngón giữa.
Lâu nay toàn đụng thể loại chưa nói đã đánh úp, lần đầu tiên gặp loại tự cao tự đại thế này. Thiên hạ quả nhiên rộng lớn, loại người nào cũng có.
Mấy hôm bận rộn quên béng Từ Nguyên, nhưng thằng kia thì lại rất rảnh rỗi, hóa ra đã tìm người chơi Lăng Phong. Có điều tên sát thủ cũng quá bá đạo đi, lại còn thông báo cho Lăng Phong chuẩn bị, giống như chắc chắn sẽ giết chết hắn bất kể thế nào.
Lăng Phong lắc lắc đầu, hắn không manh động, bởi vì hắn nhìn không thấu tên kia.
Nhưng thằng nhãi kia khệnh khạng như vậy, hắn chả lẽ lại cong đít lên chạy, như vậy rất không được, sẽ bị độc giả chửi mắng.
Nói sao, Phong ca đang có đồng bọn nha. Phong ca ra ngoài một mình còn có thể lo lắng, chứ ở đây đang là đầm rồng hang hổ. Không cần Phong ca đích thân ra tay, đã có Hổ đệ là “ironman”, có Quyền đệ là “superman”, chẳng lẽ còn sợ thằng nhóc nhà ngươi không bằng?
Mà từ từ.
Thằng nhãi này từ đầu đã ngồi cùng… Tần Quyền rồi. Cảm thấy có vấn đề, Lăng Phong liền hỏi:
– Lão Lục, ngươi quen hắn?
Tần Quyền ung dung:
– Cũng vừa mới quen xong. Nghe hắn nói đến giết huynh, nên đệ cũng làm quen một chút. Không chỉ có đệ, mấy người Lăng Hổ cũng đã chào hỏi qua.
Lăng Phong suýt chút úp sấp.
Còn… chào hỏi nhau. Đây là tình huống gì?
Hắn đưa mắt dò hỏi mấy thanh niên Triệu Tử Long Chu Công Cẩn:
– Các ngươi biết cả rồi?
– Đã biết cả!
– Biết hắn đến giết ta, sao còn ngồi đó?
Chu Công Cẩn gãi đầu:
– Thì bọn đệ đang chờ xem đánh nhau đây, còn có thể làm gì? Không giấu gì Đương gia, còn làm một bàn cược nhỏ. Đệ đặt cho đương gia đó, Đương gia cố lên, nhất định thắng lợi.
– A đù?
Lại nghe Lăng Hổ chắp tay lầm rầm:
– A – di – đà Phật, Phật dạy, thân ai người nấy lo.
Lăng Phong mắt trợn trắng. Bà nội nó, không biết Phật Tổ ở thế giới này lại là vị nào nha?
Tần Quyền bỗng ghé lại nói nhỏ:
– Thằng nhãi này đem rất nhiều đồ tốt đấy, huynh đánh xong xem lột được gì thì lột.
– Đồ tốt gì? – Lăng Phong không hiểu hỏi lại.
Tần Quyền hứng thú tay chỉ chỉ nói:
– Nhìn thấy cây kiếm kia chứ? Nếu đệ không nhầm, đó là Quân Tử Kiếm.
“Quân Tử Kiếm?”
Lăng Phong nhìn lại, chỉ thấy vỏ kiếm chuôi kiếm đều màu xanh thiên thanh, hoa văn cầu kỳ màu bạc, vô cùng tỉ mỉ. Phong ca lịch duyệt giang hồ nửa chữ đều không, hoàn toàn không thể thẩm định hàng hóa.
Tần Quyền tiếp tục:
– Huynh còn nhớ lời hứa đúc kiếm không?
– Lời hứa nào? – Lăng Phong mờ mịt.
– Biết ngay mà. Năm trước lúc đệ xả thân cứu huynh, từng nói cần một cây kiếm tốt. Đệ chờ mãi vẫn chưa thấy kiếm mới đâu.
Lăng Phong nghĩ nghĩ, hình như đêm bị Triệu Hanh ám sát năm đó, Tần Quyền nhảy ra nói cái gì “kiếm lởm sắp gãy” gì đó, còn hắn thì sắp chết nên hứa bừa thật.
Ài, cái thằng này, rút cục là nam hay nữ, lời hứa đầu môi mà thôi, cũng nhớ kỹ như vậy?
Liền ra vẻ suy tư:
– Nói thì như vậy, chúng ta cũng không phải dân cướp giật a, tự dưng đi lấy đồ người khác.
– Hôhô, còn xem huynh có lấy được không. Thằng nhãi kia khá đấy, đệ đặt vào cửa của hắn rồi.
Nhìn bộ dáng hứng thú sợ thiên hạ không đủ loạn của chúng huynh đệ, Phong ca không khỏi che mặt. Xem thế nào phải tổ chức một lớp quán triệt tư tưởng gấp mới được.
Phong ca là ai?
Là hạch tâm của đoàn thể, là trung tâm của kịch bản, là lãnh tụ của quần chúng, là… lão đại.
Còn vai phụ như các chú là ai?
Là tay sai… à không đúng, là huynh đệ của lão đại.
Mà huynh đệ thì phải có trách nhiệm gì?
Có tiền phải đưa lão đại xài. Có thịt nhường lão đại ăn. Có quan để lão đại làm. Có gái cấp lão đại chơi. Có nguy hiểm phải xông ra trước, cho dù chết sạch cũng không thể để lão đại rụng một cọng lông. Kịch bản ăn khách đều như vậy. Đâu có thể nào ngồi yên xem lão đại bị người đến đánh?
Sai lệch, quá sai lệch, làm sao mà truyện được đề cử nổi đây.
Đang lúc này, Lăng Phong phát hiện lại có người tiếp cận hắn. Hắn nhanh như cắt xoay người định phóng phi đao, thì nghe một đoạn “phong thủy thần” cái gì đó.
“Phong thủy thần?” Lăng Phong hơi khựng lại.
Cái này là mật mã gặp mặt trong Mật Thám ty.
Lăng Phong ánh mắt đề phòng, nói nhỏ:
– Thần thủy phong?
Kẻ kia nghe vậy chắp tay miệng hơi cười, ra hiệu cần gặp riêng.
Lăng Phong bán tín bán nghi, nhưng vẫn đi theo ra một góc. Chỉ nghe tên kia nói nhỏ:
– Ra mắt Chủ sự đại nhân.
Người này dáng nhỏ gầy, ăn mặc đầy bụi bặm, xem chừng đường xa mới đến.
– Ngươi là… – Lăng Phong hỏi dò.
– Thuộc hạ đến đây bắt liên lạc với đại nhân.
Nói rồi người kia hé ra một lệnh bài nhỏ, nhìn qua có vẻ trùng khớp với lệnh bài Mật Thám ty phát cho đám Lăng Phong trước khi đi.
– Có chuyện gì?
– Thuộc hạ chỉ là người đưa tin, đại nhân theo thuộc hạ ra đến nơi tập hợp gấp.
– Là ai đến?
Nếu Nguyệt Dung thì còn được, nếu Cảnh Dương hắn sẽ tìm cớ không đi.
– Tổng lĩnh đại nhân đích thân đến.
“Kha lão?” Lăng Phong nghĩ gì đó, cười nói:
– Hừm, hay lắm, vừa lúc thiếu tiền.
Hắn quay qua định gọi vài đứa đi cùng, người kia đã ngăn lại, nói:
– Đại nhân, Tổng lĩnh đại nhân giao phó, lần này là cơ mật. Chỉ có mình ngài đi thôi.
– Cũng phải.
Lăng Phong gật đầu, Tần Quyền Lăng Hổ cũng không phải mật thám, lúc trước sang sông chỉ biết là quan phủ thuê người.
Hắn vẫn quay sang nhắc Tần Quyền:
– Lão Lục, ta có việc đi một chút.
Cũng không quên đánh tiếng với kẻ bố láo nào đó:
– Còn ngươi, cứ ở mà đợi ta về!
Xong xuôi liền cùng kẻ nọ đi.
…
Cùng lúc đó.
Trong một căn miếu hoang, có một nhóm người đang đứng. Hầu hết mặc võ phục màu xám bịt khăn, chỉ trừ hai người lộ mặt. Một kẻ khá cao lớn, khuôn mặt to bành ria mép rậm rì, mặc khải giáp kiểu quân đội, bên lưng mang bội đao.
Người còn lại là Bùi Thiệu Huy, gã hất hàm hỏi xung quanh:
– Sắp xếp ra sao rồi?
– Đại nhân, đã sắp xếp xong. Chỉ cần hắn dám đến đây, thần tiên cũng phải chết.
Tên ria mép đứng bên cạnh tỏ vẻ không phục nói:
– Hừm, tên kia thực sự lợi hại như vậy?
Tên thủ hạ kia cũng nói:
– Đại nhân, phải chăng hơi quá cẩn thận?
– Hừ, ta có cẩn thận hay không, không đến lượt ngươi hỏi.
Nói rồi, Bùi Thiệu Huy quay qua người ria mép kia, bộ dáng lại khép nép hẳn:
– Lý tướng quân, kẻ này võ công rất lợi hại, không thể khinh thường. Thế tử điện hạ cũng từng tận mắt thấy qua.
– Lợi hại bao nhiêu đi nữa, bản tướng vác đao ra là xong, cần gì phải sắp xếp kiểu này?
– Lúc nguy cấp vẫn cần thần uy của Lý tướng quân. – Bùi Thiệu Huy cười nói.
Người ria mép kia là Lý Thành, Thủ lĩnh Thị vệ của Triệu Diễn.
Lý Thành có thần lực thiên phú, ngày trước làm lục lâm sơn tặc từng đứng đầu cả một đám giặc cướp. Yên Vương đem quân tiễu trừ đụng phải, thấy võ công Lý Thành cao cường liền thu phục, sau đó lại chuyển qua làm Thị vệ cho Triệu Diễn.
Lý Thành xuất thân thảo khấu, tính tình khá lỗ mãng. Tuy võ công hơn người nhưng mãi chỉ làm đến Thị vệ.
Lần này Lý Thành đi cùng Bùi Thiệu Huy xử lý ai đó, gã còn tưởng thần thánh phương nào, hóa ra một tên nhãi nhép trong Nam phủ, nghe đâu từng làm mật thám từ Nam Tống. Kể cả thế cũng chả có tí uy hiếp gì với Lý Thành.
Đã thế đến nơi Bùi Thiệu Huy còn sắp đặt đủ trò, Lý Thành càng xem càng khó chịu, gã chỉ muốn cầm đao ra chiến một trận cho xong.
Lăng Phong đáng ra không phải nhân vật quá quan trọng, nhưng đối với Bùi Thiệu Huy, Lăng Phong không khác gì cái gai trong mắt.
Bùi Thiệu Huy tuy bề ngoài vẫn đi theo Thành Bích, thực tế gã ôm chân Triệu Diễn, tham vọng có ngày lật luôn Thành Bích xuống. Nhưng Bùi Thiệu Huy tự biết giá trị của bản thân chỉ tồn tại khi còn trong Nam phủ, một khi gã bị ai đó thay thế, Triệu Diễn sẽ đá bay gã không thương tiếc.
Lăng Phong gần đây thường xuyên gặp gỡ Thành Bích đều rơi vào mắt Bùi Thiệu Huy, khiến Bùi Thiệu Huy nóng như lửa đốt, lo sợ Lăng Phong sẽ cướp ghế của mình.
Chỉ là, gã lại không biết mình “lo bò trắng răng”. Lăng Phong hoàn toàn không phản bội Mật Thám ty, càng không có ý tứ ở lại phục vụ Nam phủ.
Triệu Diễn lần nọ bị Tần Quyền Lăng Hổ gây ấn tượng, từng nhắc Bùi Thiệu Huy thử thu phục xem sao. Nhưng Bùi Thiệu Huy là kẻ ích kỷ, Lăng Phong hiện tại chỉ cận kề Thành Bích đã khiến Bùi Thiệu Huy ăn ngủ không yên, nếu rơi thêm hai tên võ công bá đạo khác, Bùi Thiệu Huy gã chỉ e sớm muộn cũng bị thất sủng. Vì vậy bề ngoài xin Triệu Diễn cử Lý Thành đến giúp “thu phục”, thực tế muốn giết luôn, trước mắt là Lăng Phong.
Lúc này, một tên thủ hạ chạy vào báo:
– Đại nhân, có người đến.
– Là ai?
– Hình như tên Thập Nhất kia.
– Bao nhiêu người?
– Chỉ một mình hắn.
– Rất tốt.
Bùi Thiệu Huy gật đầu, xem ra tên thủ hạ đã lừa được Lăng Phong đến, đám huynh đệ lợi hại của Lăng Phong cũng không theo cùng.
Ánh mắt gã dần hưng phấn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |