Ba tên Hộ Giáo sứ Thiên Nhẫn giáo đang nhìn nhau lo lắng. Trước mặt chúng là một thiếu nữ Nữ Chân xinh đẹp tuyệt luân. Nàng mặc một bộ Hồ phục tà ngắn cổ gập, thắt lưng viền vàng, dáng người yểu điệu quyến rũ, Mộc Hàm Yên.
– Công chúa vì sao còn tiếp tục ở lại Trung nguyên? Như vậy quá nguy hiểm.
– Ba vị cứ nếu bận giáo vụ thì cứ trở về, ta còn phải ở lại.
Ngột Ngạt không khỏi lo lắng, gã chính là tên áo tím cầm trượng từng solo thần lực với Lăng Phong.
– Công chúa ở lại vì chuyện của nữ nhân họ Văn kia?
Mộc Hàm Yên gật đầu, Ngột Ngạt liền nói:
– Nữ nhân này không giống người thường. Nàng ta tu luyện một môn thần công, tinh thần lực rất mạnh mẽ, có thể chống lại ngoại lực xâm nhập. Bổn sứ mấy hôm tiêu hao không ít thần lực lên tên thanh niên kia, không thể dùng lên nàng ta được nữa, mong Công chúa hiểu cho.
– Đây là chuyện của Thiên Sách, Ngột Ngạt trưởng lão không cần quá bận tâm.
Ngột Ngạt nhìn sắc mặt Mộc Hàm Yên, nhưng căn bản không đoán được nàng ta nghĩ gì.
Mộc Hàm Yên ngoài thân phận quận chúa Trấn Nam Vương phủ, Thiên Sách Nội thần, nàng ta còn có một thân phận khác, đó là Công chúa Thiên Nhẫn giáo. Nàng ta là đệ tử của Hắc lão, Giáo chủ Thiên Nhẫn.
Thiên Nhẫn và Thiên Sách, tuy cùng chữ “Thiên”, nghe thì dễ nhầm lẫn, nhưng hoàn toàn không liên quan đến nhau. Quan hệ giữa hai bên giống như Toàn Chân giáo và Mật Thám ty. Ba tên Hộ Giáo sứ hộ vệ cho Mộc Hàm Yên là vì giáo chủ giao phó, chúng không có quyền can thiệp vào chuyện của Thiên Sách.
Nhưng Ngột Ngạt sợ mình không toàn lực, lỡ như làm phật ý tiểu Công chúa này, về sau sẽ khó ăn nói với Giáo chủ, liền cẩn trọng:
– Chẳng qua, bổn sứ lại nghĩ đến một chỗ, có thể giúp Công chúa phân ưu.
Mộc Hàm Yên chỉ nghiêng đầu, ý tứ có gì cứ nói.
– Năm đó ta từng cùng Giáo chủ đến Trung nguyên, từng biết đến hai cỗ thế lực ẩn náu gần đây, gọi là Tử Vong Nhị U.
– Tử Vong Nhị U?
– Nhị U, một là U Linh sơn trang, một là U Minh cung. Trang chủ U Linh sơn trang và Cung chủ U Minh cung đều có họ Bạch, nghe nói là hai anh em. U Linh sơn trang, đào tạo thủ hạ ám sát người. Còn U Minh cung, lại tu luyện thuật thôi miên, thiện khống chế tra khảo. Chỉ cần có tiền, ám sát ai tra khảo ai chúng cũng làm, còn tuyệt đối bí mật.
Mộc Hàm Yên không khỏi nhíu mi thú vị:
– Trong giang hồ còn có tổ chức kiểu này sao?
– Công chúa muốn thu phục bọn chúng?
– Cũng là một cách nghĩ.
Ngột Ngạt nghiêm túc nói:
– Chỉ e rất khó. Giáo chủ năm đó từng nói, hai thế lực này không chỉ đơn độc như vậy, mà đằng sau còn có siêu thế lực điều khiển. Bọn chúng ám sát tra khảo kiếm tiền, cũng chỉ để nuôi siêu thế lực kia mà thôi. Hơn nữa, chúng ta là ngoại tộc…
– Còn có cả siêu thế lực?
Ngột Ngạt liền trầm giọng:
– Chuyện này, Công chúa hỏi Giáo chủ đại nhân sẽ rõ hơn ta. Trung nguyên thế lực ngầm rất nhiều. Cho nên Công chúa nếu ở lại, nhất định phải thật cẩn thận.
Mộc Hàm Yên không khỏi nhíu đôi mi xinh đẹp một lúc.
Nàng tuy là Thiên Sách Nội thần, nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là một thiếu nữ 18. Cho dù có thông minh ngập trời đi nữa, kinh nghiệm lịch duyệt vẫn khá ít ỏi.
Chẳng qua, ít ỏi thì ít ỏi, Nội thần vẫn là Nội thần.
Thiếu nữ bình thường nếu nghe đến thế lực chém giết nhau cái gì đó, thường sẽ có hai loại phản ứng. Một là tỏ vẻ sợ hãi chán ghét, ai nha yêu nhau không yêu lại đi chém giết nhau làm gì chứ? Hai là không quan tâm, vẫn là tiệm son phấn đầu phố mới ra hàng mới đáng chú ý hơn.
Còn Mộc Hàm Yên, vừa nghe đến “thế lực”, ý nghĩ đầu tiên là làm sao để bọn họ phục vụ cho mình. Nàng và Thành Bích là cùng một kiểu nữ nhân, tạm gọi “cường nữ”.
Nghĩ linh tinh một lúc, nàng ta phân phó Ngột Ngạt:
– Vậy được, trên đường trở về, các ngươi thuận tiện đem theo Văn Thành Bích đến U Minh cung, giao dịch với chúng một chút. Tạm thời chỉ nhốt nàng ta lại, dùng thần công làm suy yếu tinh thần, chưa cần vội tra khảo, phải đợi ta đến. Ngoài ra, không được dùng khổ hình làm nhục. Địa phương nhốt cũng phải sạch sẽ một chút.
Một thủ hạ Thiên Sách hỏi:
– Công chúa, vì sao đối xử tốt với ả như vậy?
Mộc Hàm Yên không trả lời rõ ràng, chỉ nói:
– Muốn khống chế nàng ta, thần công của U Minh cung chỉ là thứ yếu. Phải nắm được con gái nàng ta trong tay mới được.
Nói rồi phân phó:
– Tìm cách tung chút tiếng gió, nói Thành Bích đã bị đem đến U Minh cung.
– Công chúa muốn dụ tên Đại Đao kia đến?
Mộc Hàm Yên nhẹ gật đầu, nói:
– Người này đao pháp cũng rất mạnh mẽ, nếu có thể chịu để chúng ta sử dụng thì tốt. Còn có, cả tên Lăng Phong kia…
Nàng ta nói đến đó thì nhoẻn miệng cười.
…
Ngoại thành Đại Danh.
Lăng Phong phóng mắt nhìn đường chân trời, trong lòng vô cùng thoải mái.
Mấy ngày qua cứ phải lòng và lòng vòng trong thành, phải nói vô cùng bí bách. Hắn biết chút võ công, chính vì thế càng thấy bức bối. Lăng Phong chỉ muốn hiên ngang ra giữa đường lớn hô một tiếng, thằng nào tới đánh thằng đó cho đã tay. Đằng này cứ phải tìm cách lẩn trốn, quả thật vô cùng khó chịu.
Nhìn sang Nhất Thanh cũng một bộ thoải mái, Lăng Phong hỏi:
– Quên mất, trước khi chia tay. Đạo sĩ thối ngươi tục danh là gì ấy nhỉ?
– Bần đạo xưa nay chỉ dùng đạo danh Nhất Thanh.
– Ngay cả tên còn không dám nói, thế mà còn bày đặt thế thiên hành đạo trừ ma diệt quỷ cái gì không biết?
– Cái gì không dám nói? Bần đạo tục danh… Công Tôn Thắng.
Lăng Phong vừa nghe liền hỏi ngay:
– Họ Công Tôn? Ngươi có biết Bão Độc trại không?
– Bão Độc trại? Chưa hề nghe qua. – Công Tôn Thắng lắc đầu.
Lăng Phong thở ra nhẹ nhõm.
Còn may tên này không dây mơ rễ má gì với Công Tôn gia, nếu không giữa đường rơi ra một tên họ hàng nhà vợ điên điên, Lăng Phong nửa đời sau sẽ rất mệt mỏi.
– Vậy thì goodbye, Công Tôn đại gia. Chúng ta kiếp sau tái kiến.
– Bần đạo nếu gặp lại, nhất định thu phục được ngươi…
Nói rồi mặc Lăng Phong mồm méo mó, Công Tôn Thắng quay đầu đi. Có điều mới bước hai bước bỗng nghe Lăng Phong gọi:
– Chờ chút. Ngươi có phải còn có ngoại hiệu là “Nhập Vân Long”?
– Cái gì “Nhập Vân Long”?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Công Tôn Thắng, Lăng Phong không khỏi tự chế giễu.
Không thể nào đi. Đại danh đỉnh đỉnh “Nhập Vân Long” Lương Sơn Bạc, “mình cao tám thước, lông mày chữ bát” nha. Lăng Phong nhìn kẻ trước mắt, trái phải trên dưới, nhìn thế nào cũng không giống. Nhớ lại mấy lần gặp người này, hết đòi trừ ma thì đòi bốc quẻ, rõ ràng là phường “cuồng dâm sinh hoang tưởng”, Lăng Phong càng khẳng định đây chỉ là ngẫu nhiên.
Dù sao thiên hạ trăm vạn người, xác suất trùng tên không ít. Hơn nữa Lý Sư Sư thì còn có thể xuất hiện, chứ Công Tôn Thắng hình như là nhân vật hư cấu.
Mà cũng không đúng, hôm trước chẳng phải chọc ra Yến Thanh còn gì?
Công Tôn Thắng thấy Lăng Phong cứ chằm chằm nhìn mình hết đầu đến chân, thi thoảng còn cười cười, gã không khỏi nổi da gà nhắc:
– Ngươi muốn làm gì? Bần đạo là người tu hành.
– Haha, ta nhận nhầm người. – Lăng Phong cười lớn.
Công Tôn Thắng chưng hửng, nói:
– Cái “Nhập Vân Long” kia cũng hay đấy, bần đạo không chừng sẽ lấy nó làm đạo hiệu.
Lăng Phong nghe vậy giật thót:
– Ấy đừng, làm ơn. Ta có vị bằng hữu đã dùng nó rồi.
– Thì có sao?
Công Tôn Thắng nói xong quay lưng đi thẳng, đại loại sợ bị Lăng Phong gọi lại lần hai. Lăng Phong mồm miệng giật giật, cái tên đạo sĩ điên này mà lấy hiệu “Nhập Vân Long” thật, quả thật xin lỗi quý huynh đệ trong “Thủy Hử fanclub” toàn thiên hạ.
Lăng Phong đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có tiếng ai đó:
– Thất lễ. Lần nọ ở hẻm núi, có phải tráng sĩ đã ra tay?
Lăng Phong hơi bất ngờ nhìn lại.
Đi cùng hắn ra thành còn khoảng chục người, kèm theo không ít hàng hóa. Lăng Phong không hề quen những người này, hắn còn đang thắc mắc vì sao bọn họ muốn giúp mình. Lúc đầu hắn nghĩ bọn họ vội vã ra thành, không muốn bị đám Lăng Phong dây dưa ảnh hưởng mới nói giúp.
Người kia tiếng Hán cũng không chuẩn lắm, nói:
– Ta tên Trương Vĩnh, làm Trưởng sử ở Đức Châu. Lần nọ ở hẻm núi gần Hà Gian, may nhờ tráng sĩ tương trợ, nếu không huynh đệ người thân chúng ta đều không còn.
Nói rồi Trương Vĩnh chắp tay, mấy người ở sau cũng tỏ vẻ biết ơn.
Nhắc đến chuyện hẻm núi, nhìn thái độ của bọn họ và cô bé người Liêu, Lăng Phong đại loại đoán ra thân phận đối phương.
Hắn còn nhớ lần cứu cô bé, phía người Liêu chạy nạn cũng có một nhóm khác chiến đấu với quân Kim, có lẽ chính là những người này. Lần này ngẫu nhiên gặp lại, Lăng Phong vẫn mang tâm lý đề phòng, cũng không khách sáo gì thêm. Lần đó hắn chỉ muốn cứu hai mẹ con cô bé, đám người Liêu kia hắn hoàn toàn không để tâm. Chẳng qua nhờ có hắn phân tán lực lượng, quân Kim không thể rảnh tay tàn sát hết, âu cũng là vô tình giúp đối phương.
Trương Vĩnh vui vẻ, sau đó lại thở dài buồn bã:
– Chỉ tội cho Tạ gia hai vợ chồng, để lại đứa nhỏ này.
Lăng Phong liếc nhìn cô bé, hỏi lại Trương Vĩnh:
– Nó họ Tạ?
Trương Vĩnh gật đầu, sau đó chậm rãi kể.
Quân Kim vây Tây Kinh Đại Đồng mấy tháng, tướng nhà Liêu thủ Tây Kinh là Trương Giác chịu không nổi áp lực đành đầu hàng Kim, được phong thành Tiết độ sứ Lâm Hải quân kiêm Tri Vân Châu cạnh Tây Kinh. Về sau đại bộ phận quân Kim đuổi theo Hoàng thất nhà Liêu về phía tây, Trương Giác nghe thủ hạ khuyên, bỏ Kim hàng Tống.
Trương Giác mang Vân Châu sang Tống, quân Kim tuy tức nhưng không thể làm gì, vì Tống là đồng minh. Chỉ tiếc đúng lúc Yên Vương tạo phản, người Tống bỏ quên Trương Giác, một nhánh quân Kim quay lại phá Vân Châu, Trương Giác cùng thủ hạ bỏ thành chạy tứ tán. Cả ngàn người Liêu chạy nạn lần đó đều là thân thích quan lại ở Vân Châu, trong đó có đám Trương Vĩnh và gia đình Tạ Đại phu.
Cô bé kia hóa ra tên là Tạ Phi Yến, con gái một đại phu họ Tạ, y thuật nổi danh khắp Vân Châu.
Lăng Phong không khỏi buồn bã thay cho Tạ Phi Yến. Chính hắn nhìn thấy cảnh cha mẹ cô bé chết dưới đao quân Kim.
Kể xong, Trương Vĩnh hỏi:
– Không biết tráng sĩ muốn đi đâu?
– Ta dự định về phía nam. – Lăng Phong chần chừ đáp.
– Hiện tại phía nam rất hỗn loạn, tráng sĩ lại không đem theo ngựa.
Lăng Phong nhíu mày, hắn cũng đang đau đầu chuyện này. Vừa ra khỏi Đại Danh, đồng không mông quạnh, ngay cả chỗ đi vệ sinh cũng khó, nói gì ngựa.
Thấy Lăng Phong lo lắng nhưng không muốn nói, Trương Vĩnh đành gợi ý:
– Vậy đi, chỗ chúng ta có vài thớt ngựa, tráng sĩ nếu không ngại, có thể đi cùng tới đó. Cũng tiện chuẩn bị đồ vật đi xa.
Lăng Phong nghe vậy tâm động, không khỏi nhìn Tần Quyền Nguyệt Dung hỏi ý kiến.
Tần Quyền lơ đễnh nhìn đâu đó, Nguyệt Dung chỉ chú ý cô bé họ Tạ, giao quyền quyết định cho Lăng Phong.
Lăng Phong đành gật đầu:
– Vậy… làm phiền các vị.
– Không phiền, không phiền. Tráng sĩ đến nơi, tộc nhân chúng tôi nhất định đón tiếp chu đáo. Lên đường!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |