Dương Diên Hi cũng đang nán lại chờ trời tạnh mưa, nhưng một phần là để ngắm Lăng Vân. Nàng kia quá xinh đẹp, có thể nói là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp.
Dương Diên Hi là tài tử Giang Nam, máu phong lưu có từ nhỏ. 13 tuổi phá thân, ca kỹ hoa khôi đùa giỡn không biết bao nhiêu cô. Mặc dù nói tài tử cứ làm thơ hay là toàn dân sùng bái có chút khoa trương, nhưng có không ít người ái mộ thì quả là không sai.
Riêng ở đất Giang Nam phong nguyệt này, chỉ cần là nữ tữ chưa gả người, Dương Diên Hi hắn gần như chưa thất bại bao giờ. Thậm chí nếu chấm trúng thê tử nhà nào, gã cũng có tự tin khiến nàng ta mê mẩn mình.
Dương Diên Hi đã nhìn thấy Từ Nguyên đi xuống, còn có vẻ không vui, liền vờ tiến lại:
– Từ thiếu gia? Thật là trùng hợp. Ngươi vừa ghé nhà ta xong, ta lại đến khách điếm ngươi trú. Quả là bằng hữu tương phùng.
Từ Nguyên không xem Dương Diên Hi vào mắt, nhưng hai bên cũng gọi là biết mặt, liền cười nhạt:
– Hahả, Dương công tử có người quen đang trú ở đây sao?
Ý tứ chính là, lão tử cũng không phải người đó, đừng có ra vẻ quá quen biết.
Dương Diên Hi nói:
– Vậy thì không. Chẳng qua vừa rồi phát hiện một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương, vì ái mộ mà đến thôi…
Từ Nguyên nửa chột dạ nửa đắc ý:
– Vậy sao? Không biết là xinh đẹp nhường nào, lại có thể khiến Dương công tử mê mẩn như vậy?
– Ài, ta cũng đang không biết. Chỉ biết là cạnh nàng luôn có một tên hộ vệ mang kiếm.
Từ Nguyên giả vờ đến đó cũng đã đủ, chỉ vào ai đó trên lầu hai:
– Ý Dương công tử là hắn?
– Đúng vậy.
– Hắn chính là đường đệ của ta, Từ Tử Lăng.
Dương Diên Hi mới vờ tỉnh ra:
– A, nói vậy, vị mỹ nữ kia… Hahả, đã nghe vị hôn thê của Từ thiếu gia xinh đẹp, thật không ngờ đến…
Từ Nguyên tuy không ở Giang Nam, nhưng cũng biết tên họ Dương này háo sắc ra sao, nghe nói còn làm không ít chuyện đồi bại, liền gằn giọng:
– Dương công tử. Nếu đã biết là vị hôn thê của ta, mời ngươi cách xa một chút.
– Haha, đây là đương nhiên.
Từ Nguyên nói xong bỏ đi, Dương Diên Hi mặt liền đổi thâm trầm, nốc một ly rượu đánh “ực”, lẩm bẩm:
– Một tên con buôn mà thôi, có cái m* gì mà đe dọa ta? Mỹ nhân như vậy, để loại tục nhân như ngươi hưởng thật là quá phí phạm.
Từ Nguyên còn chưa tìm được chỗ ngồi ấm mông, một tên hạ nhân Từ gia chạy vội vào mặt mày nhợt nhạt:
– Đại thiếu gia, bên ngoài có mấy kẻ giang hồ nói muốn tìm ngài.
– Tìm ta làm gì? Có bái thiếp hay không?
– Không có. Xem ra từ xa đến, khắp người đều là bụi đất…
Từ Nguyên giọng điệu không quan tâm:
– Hừ, từ xa cũng không tiếp. Từ gia chúng ta, dù có quen trong giang hồ cũng là cao thủ nhất lưu, có danh thiếp đàng hoàng, ở đâu ra mấy tên linh tinh thấp kém chứ. Ai cũng tiếp thì bổn thiếu gia ta thành cái gì?
Tên hạ nhân ủ rũ lui ra. Bình thường báo tin tốt đều sẽ có thưởng, hôm nay xui xẻo.
Đám Cao Diệp cũng có mặt trong sảnh. Cao Diệp thì vẫn một bộ suy tư, coi bộ đang nghĩ làm sao tán gái. Chỉ có Chu Công Cẩn là đứa thông minh, bỗng nghĩ đến cái gì, lại gần tên hạ nhân nhỏ giọng hỏi han gì đó.
Rất nhanh, Chu Công Cẩn quay lại nói vài câu với Cao Diệp, sau đó thêm Triệu Tử Long ba người đều rời đi.
Từ Nguyên rất không ưa ba tên Phong Vân đoàn này, nhưng mọi thứ ăn ở đều là Lăng Vân chi trả, gã cũng không thể làm gì, chỉ mặc kệ.
Cao Diệp vừa đi, từ trên lầu hai đã có một bóng hình xinh đẹp đi xuống.
…
Chuyện của Tiểu Tinh khiến Lăng Vân rối bời, muốn ra ngoài hít thở một chút. Lăng Phong từng nói, có chuyện gì thì đi dạo, đừng ngồi trong phòng kín, sẽ không nghĩ được gì hay ho.
Lăng Vân đã thay trang phục mới, lần này nàng mặc một bộ váy dài màu hồng. Cùng với làn da trắng mịn, mái tóc đen mượt khiến nàng nổi bật như một đóa phù dung giữa màu trời mưa u ám. Bên cạnh đã không thấy nha hoàn Tiểu Tinh, xem ra đang bị phạt quỳ trong phòng.
Đám khách nam trong sảnh đều há mồm nhìn lên. Trong đó có một ánh mắt đặc biệt lộ vẻ mê ly, còn kèm một sự âm nhu nào đó.
Không thể không nói, cái sảnh này bình thường chẳng mấy ai ngồi, thế quái nào hôm nay lại chật như nêm cối. Chỉ sợ là anh em háo sắc trong thành nghe tin hot chạy tới hóng. Có mấy tên thấy mỹ nhân đi ra chỉ có một mình, đã bắt đầu lục đục động đậy.
Chỉ là còn chưa kịp nhích người, đã thấy một cái bóng mờ theo cầu thang từ lầu một lên lầu hai trong chớp mắt, sau đó khoanh tay đi ngay sau lưng mỹ nhân. Không ai ngoài Từ Tử Lăng.
Thấy Lăng Vân xuất hiện, Từ Nguyên liền vội bước tới chân cầu thang, định đích thân đón nàng.
– Vân…
“Soạt”
Chưa kịp cất lời đã bị một cái chuôi kiếm bất thình lình thò ra chặn ngang.
Từ Nguyên gằn giọng:
– Tử Lăng, ngươi chẳng lẽ không cho ta được chút mặt mũi.
Từ Tử Lăng thản nhiên như không:
– Mặt mũi ngươi vẫn nằm trên cổ, ta đâu có đụng vào chứ.
– Ngươi…
Từ Nguyên biết không chấp được tên đường đệ bản lĩnh cao cường này, đành đổi giọng:
– Vân Vân, chẳng phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Sao lại xuống đây rồi? Tiểu Tinh đâu?
Lăng Vân không muốn trả lời Từ Nguyên. Nàng cũng không muốn trách gã, chỉ có thể trách Tiểu Tinh dễ bị mua chuộc.
Nhìn thấy thiếu thiếu ai đó, Lăng Vân hỏi Từ Tử Lăng ở phía sau:
– Mấy người Cao tiêu đầu đâu cả rồi?
Phong Vân đoàn xem như tiêu cục, Lăng Vân cũng không rõ Cao Diệp trong đoàn làm cái gì, đành xưng là tiêu đầu.
Từ Tử Lăng bâng quơ:
– Hình như có người tìm.
Lăng Vân nhíu mi chốc lát. Theo nàng biết mấy người Cao Diệp đều là tứ cố vô thân, đến Giang Ninh xong cũng chỉ quẩn quanh khách điếm, hoàn toàn không đi thăm gì khác, đột nhiên sao lại có người tìm?
Từ Nguyên lại chỉ trông cho đám Cao Diệp mau khuất mắt mới tốt, liền sẵng giọng nói:
– Mặc kệ chúng đi. Mấy tên hồ bằng cẩu hữu gì đó tìm nhau thôi…
Từ Nguyên còn định nói gì đó, lại nghe tiếng ai đó sau lưng:
– Đại thiếu gia, thực ra…
– Gì nữa? Vẫn chưa đi sao?
Nhìn lại, hóa ra là tên đưa tin vừa lúc đang lúi cúi, gã nhăn nhó đáp:
– Thực ra, người đám kia muốn tìm cũng không phải là đại thiếu gia, mà là…
Từ Nguyên không khỏi bực bội quát:
– Đã không tìm ta còn chạy vào báo cái gì?
Lăng Vân bỗng linh tính điều gì, kết hợp với chuyện nhóm Cao Diệp cũng đã đi, nàng liền nhẹ nhàng hỏi:
– Những người kia đang ở đâu? Muốn tìm ai?
Tên hạ nhân này đánh xe cho Từ gia, lâu nay chỉ dám đứng xa ngắm Lăng Vân, đến tối cùng mấy anh em mơ mộng. Chẳng ngờ hôm nay được mỹ nhân đích thân hỏi chuyện, gã “thụ sủng nhược khinh” ngước lên nhìn lén Lăng Vân, chưa gì mặt đã đỏ bừng cúi gằm xuống, mồm mép cứng ngắc.
Từ Nguyên quá mất mặt, vung chân đá mạnh vào đùi tên kia, quát:
– Ngươi bị câm sao? Tiểu thư hỏi không biết trả lời?
– Dạ, dạ… Chúng nói cái gì mà Phong Vân đoàn, muốn tìm chính là… tiểu thư.
Lăng Vân vừa nghe đến hai chữ “Phong Vân”, nàng đã vội vàng chạy ra cửa, để mặc Từ Nguyên mặt như bị ai đấm.
…
Phía tây Giang Ninh, Bảo Thuyền Xưởng.
Nơi này là xưởng đóng tàu ngay cạnh bến tàu lớn, mọi giao dịch đường thủy đến Giang Ninh đều qua chỗ này. Lúc này khắp nơi là cảnh phu khuân vác hối hả bốc dỡ hàng, đâu đó còn có tiếng gõ búa đóng đinh, xem ra lại sắp có tàu khai thủy, khung cảnh rất náo nhiệt.
Ở cổng vào đang có một nhóm người, đều mặc đồ đen huy hiệu “Hắc kỳ”.
– Sao chỉ có các ngươi đến? Mấy người Lăng Phong đâu?
– Đương gia gặp chuyện, giữa đường bị tập sát.
Ba thanh niên bụi bặm kia, hóa ra là ba người Chu Tiểu Xuyên, bộ dáng khá thê thảm.
Cao Diệp lo lắng ra mặt:
– Tập sát? Ai tập sát?
– Bọn đệ không rõ. Hình như là một nhóm sát thủ khét tiếng trong giang hồ, Như Vân gì đó.
– Vậy sao các ngươi không ở lại, còn chạy đến đây?
Cao Diệp cũng không vội hỏi lý do. Dù sao làm cái nghề tiêu cục này, đắc tội người là chuyện không thể tránh khỏi.
Chu Tiểu Xuyên nói:
– Tần đại ca bảo bọn đệ tìm huynh. Nói kẻ địch quá mạnh, bọn đệ ở lại chỉ có tặng mạng vô ích, chi bằng tới đây bảo vệ cho đại tiểu thư. Tần đại ca nói kẻ kia không giết được Đương gia, có thể sẽ làm khó dễ đại tiểu thư ép Đương gia đổi mạng. Ở đó đã có Tần đại ca và Hổ đại ca ứng phó.
Cao Diệp nhỏ giọng:
– Tứ đệ đụng phải ai mà ngoan lạt như vậy?
Lưu Bá Huy thở dốc nói:
– Hình như… là kẻ hạ độc Lâm đại nương.
Cao Diệp trầm ngâm, hắn cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.
Thực ra mấy ngày ở Hà Bắc, hắn đã nghi ngờ Lăng Phong có chuyện giấu diếm huynh đệ. Ví dụ lý do vì sao đi Hà Bắc? Bọn họ không phải là được quan phủ thuê giết phỉ như Lăng Phong nói, mà là Lăng Phong có thân phận ẩn nào đó dẫn bọn họ đi.
Cao Diệp không hỏi rõ ràng, là vì chính hắn cũng có thân phận ẩn không thể nói ra. Hơn nữa, Lăng Phong vẫn đảm bảo đúng quy cách tiêu cục, hộ tiêu xong nhận tiền phân chia cho anh em đầy đủ.
– Vậy Đương gia tình hình ra sao?
– Bị thương rất nặng, một kiếm xuyên người.
Ba người Cao Diệp há hốc mồm:
– Cái gì? Vậy… làm sao mà sống nổi.
Chu Tiểu Xuyên mặt hốc hác:
– Lúc bọn đệ rời đi, ở đó có rất nhiều cao thủ tiếp ứng, thậm chí có cả hậu duệ thần y gì đó, nói vẫn có hy vọng.
Cao Diệp nghĩ gì đó nói:
– Được rồi. Các ngươi theo ta về gặp đại tiểu thư trước.
Vừa định quay lưng đi thì nhớ ra cái gì, hắn nhắc:
– Tuyệt đối không nói cho tiểu thư biết tình hình của Đương gia, cứ nói là hắn đang bận ở Hà Bắc. Bằng không nàng ấy chỉ e sẽ nghĩ do cái gì Thiên Sát Cô Tinh của mình làm ra…
Chu Tiểu Xuyên bỗng nhăn mặt:
– Cao đại ca, không kịp rồi…
– Cái gì không kịp?
Cao Diệp không hiểu ra sao, nhưng linh tính báo cái gì, khiến hắn quay lưng nhìn.
Chỉ thấy…
Dưới cơn mưa phùn, Lăng Vân hai mắt thất thần vô hồn, da mặt trắng nhợt nhạt, thân hình cũng lảo đảo sắp ngã, giọng nàng đứt quãng vô cùng đau đớn:
– Các ngươi nói, Lăng Phong hắn…
Nói xong câu thì đã ngã ra sau bất tỉnh, cũng may có Từ Tử Lăng vẫn hộ vệ sát đỡ lấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |